Edit: CáoBeta: Maria, Amin–07
Đồng tử tôi giãn ra, sống lưng cứng đờ, không thể tin nổi nhìn anh.
Trương Hằng phấn khích đến nỗi đập bàn “a” lên một tiếng.
Xung quanh cũng phát ra những tiếng “ồ”.
Chỉ có Bạch Thất Thất là sắc mặt trắng bệch.
Nhưng câu hỏi tiếp theo của anh hoàn toàn bỏ qua quy tắc trò chơi, tấn công liên tiếp vào tôi.
“Anh bảo trợ lý đến chăm sóc em, đợi anh xử lý xong công việc ở công ty đến thăm em, kết quả bác sĩ nói em đã xuất viện.”
“Lần trước anh mời em đến nhà ăn cơm em cũng tránh.”
“Em đang trốn anh?”
Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai thấy Châu Khí Dã tích chữ như vàng lại nói nhiều như vậy trong một lần.
Tuy giọng điệu của anh rất bình tĩnh nhưng ai cũng nhận ra trong đó ẩn chứa rất nhiều sự tủi thân.
Tôi ngơ ngác nhìn Châu Khí Dã ở đối diện đang cau mày chờ đợi câu trả lời của tôi.
Trương Hằng và mọi người đều nhìn tôi khiến tôi không có nơi nào để trốn.
Tôi đứng phắt dậy, kéo tay Châu Khí Dã rời khỏi phòng bao, đến nơi không có người tôi lớn tiếng hỏi: “Anh bị điên à? Anh làm gì vậy?”
Khóe miệng anh hơi nhếch lên nhưng ánh mắt không hề có ý cười.
“Thật ra anh muốn hỏi em nhất là, hôm đó em nhận nhầm anh thành ai?”
Tôi há miệng nhưng lại không nói gì.
Ngay sau đó anh nói: “Cả người anh đều bị em sờ hết rồi, giờ em không định chịu trách nhiệm?”
“Anh là đồ chơi để em tùy ý chơi đùa à?”
“Trả lời anh, Dương Thư Ý.”
Tôi chôn chân tại chỗ. Đây là Châu Khí Dã mà tôi quen biết? Đây là những lời hổ báo mà Châu Khí Dã có thể nói ra?
Ngày tôi bị đưa vào tù, khuôn mặt thờ ơ xa cách của anh dần hòa với vẻ mặt cau có đang đòi lại công lý cho những tủi thân của mình không ngừng chồng chất lên nhau.
Kết quả cuối cùng đó là, tôi chạy trối chết.
08
Tôi ngồi trên giường trong phòng ngủ, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy thế giới này càng lúc càng kỳ quái.
Cảm giác không chân thật khiến tôi thấy như mình đang đi trên mây.
Cho nên những lời Châu Khí Dã nói là có ý gì? Là ý mà tôi đang nghĩ đến ư?
Tôi cẩn thận nghĩ lại, chẳng lẽ bởi vì anh thấy tôi đẩy Bạch Thất Thất xuống nước, nếu như tôi không thức tỉnh cốt truyện thì tôi vẫn là nữ phụ la liếm thì anh trả thù dễ như trở bàn tay.
Nhưng bây giờ tôi không dây dưa với nhóm vai chính, cho nên nam phụ kỵ sĩ của nữ chính chọn cách này để trả thù tôi?
Rõ ràng tôi đã rời xa nhóm nhân vật chính, bắt đầu lại cuộc sống của mình rồi.
Tại sao bọn họ cứ như âm hồn không tan vậy!
Tôi càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, nếu như anh có lòng báo thù, với trí thông minh của tôi tuyệt đối chơi không lại anh.
Tôi nhắn tin cho anh trai đang đi công tác nước ngoài bảo anh ấy cẩn thận với Châu Khí Dã. Sau khi đi đi lại lại một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng gửi tin nhắn cho Châu Khí Dã.
“Tôi không đẩy Bạch Thất Thất xuống nước, không tin anh có thể xem camera!”
Sau đó tôi block rồi xóa kết bạn với anh mới thấy bình tĩnh hơn.
Sáng hôm sau, tôi bị Châu Khí Dã đột ngột đến nhà hỏi thăm chặn ở cửa.
“Giữa chúng ta có lẽ có hiểu lầm, có thể nói chuyện với anh một chút không?”
Đi đến vườn hoa, tôi khoanh tay quay lưng với anh. Bầu không khí này khiến tôi hơi bất an, tôi thúc giục anh: “Anh nói đi.”
“Giữa anh và Bạch Thất Thất không có gì cả.”
Tôi nghe vậy thì trợn mắt, lập tức vặn lại: “Tôi cũng không nói giữa hai người có quan hệ gì.”
“Nhưng có vẻ em rất để ý đến cô ta.”
Nghe thấy cái tên Bạch Thất Thất này, tôi lại nghĩ đến cô ta vô cớ đấy tôi xuống bể bơi.
Tôi bực mình, quay người lạnh lùng vặn lại: “Tôi với cô ta đâu có quan hệ gì, tại sao phải để ý đến cô ta? Hay là nói anh để ý đến cô ta nên người khác có làm gì anh cũng đoán mò?”
“Thật khó hiểu đấy, Châu Khí Dã, nếu anh chỉ muốn nói những chuyện này thì giữa chúng ta không còn gì để nói nữa.”
“Yên tâm, tôi đã không còn thích anh nữa rồi, cũng không làm gì Bạch Thất Thất cả. Phiền anh trông chừng kỹ cô ta, đừng để cô ta đến chọc tôi.”
Nói xong, tôi phớt lờ Châu Khí Dã bỗng thay đổi sắc mặt, sải chân bỏ đi.
Khi đi ngang qua anh ấy, Châu Khí Dã nắm lấy tay tôi, khuôn mặt sắc bén lúc này đã hoảng sợ đến gần như tan vỡ.
“Anh không có ý này.”
Giọng điệu căm thù của anh khi đưa tôi vào tù cùng hoàn cảnh bi thảm cuối cùng của anh trai và bố mẹ khiến tôi thường xuyên tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Có lẽ do tôi đã dần buông bỏ, hoặc không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa.
Nhìn vẻ mặt của anh lúc này, trong lòng tôi không có cảm xúc gì, chỉ cười lạnh: “Vậy anh có ý gì hả Châu Khí Dã? Tôi sợ anh nhìn thấy tôi sẽ vô cùng ghê tởm, thế nên tôi đã tự mình cút rồi, rời khỏi anh thật xa.”
“Thế mà vẫn chưa đủ sao? Tại sao anh còn đến làm phiền tôi? Khiến tôi không thoải mái.”
Nói xong những lời này, trái tim tôi đau đớn như bị bóp chặt nhưng vẫn không khuất phục mà trừng mắt nhìn anh.
“Anh thấy em thì ghê tởm lúc nào chứ? Đừng nói những lời tức giận này, anh cũng rất khó chịu.”
“Bạch Thất Thất không có chút quan hệ nào với anh cả, em tức giận là vì chuyện lần trước ở quán bar sao?”
“Nếu như em không thích, anh sẽ không tiếp xúc với cô ta nữa.”
Châu Khí Dã vẫn nắm chặt tay tôi nhất định không buông, anh vẫn luôn chững chạc mà giờ phút này lại có vẻ luống cuống tay chân.
“Ồ, bây giờ ý của anh là gì? Không phải là thích tôi rồi chứ?”
“Đúng, anh thích em.”
Anh thẳng thắn khiến đầu óc tôi trống rỗng, tôi nuốt xuống những lời tiếp theo định nói.
Tôi im lặng hồi lâu rồi giả vờ bình tĩnh.
“Người anh thích là Bạch Thất Thất, chỉ là bây giờ anh chưa nhận ra thôi. Cho dù bây giờ anh không thích cô ta thì sau này cũng sẽ thích.”
“Tôi không muốn xen vào chuyện tình cảm của hai người.”
Tôi không muốn đặt cược vào sự chân thành của anh, cái giá phải trả quá lớn, tôi cược không nổi.
Vì vậy tôi hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Nếu anh thích tôi thì sau này đừng liên lạc với tôi nữa, coi như nể tình mối quan hệ lâu năm của chúng ta đi.”
09
Tôi và Trần Bách Hào vẫn đang trong giai đoạn ở chung với nhau, chỉ là mỗi lần gặp mặt, tôi và anh ta giống như là giải quyết công việc hơn.
Trần Bách Hào mời tôi làm bạn gái của anh ta để tham dự bữa tiệc của một xí nghiệp ở Bắc Kinh.
Tôi đến chỗ tạo hình mình hay tới thì đụng phải Bạch Thất Thất vừa thay váy xong đi cùng với Yến Tử Hành.
Nghe nói gần đây nhà họ Yến bắt Yến Tử Hành đi xem mắt nhưng Yến Tử Hành đã chống đối bọn họ bằng cách dẫn Bạch Thất Thất đến các sự kiện khác nhau thường xuyên hơn.
Nhưng mà nhóm nhân vật chính có ra sao thì cũng không liên quan đến tôi, tôi vẫn chưa tính sổ chuyện cô ta đẩy tôi xuống bể bơi đâu.
Khi tôi và Trần Bách Hào đến nơi thì ở đấy đã tụ tập rất nhiều người.
Vì để phù hợp với lễ phục, hôm nay tôi đã mang một đôi cao gót khá ôm chân.
Nhưng bên ngoài tôi vẫn tỏ ra đoan trang xinh đẹp khoác tay Trần Bách Hào đi bắt chuyện khắp nơi.
Ngước mắt lên thì thấy Bạch Thất Thất ăn diện tỉ mỉ kéo tay Yến Tử Hành nói chuyện vui vẻ trong đám người.
Châu Khí Dã ở bên cạnh cầm ly rượu đang được rất nhiều người xoay quanh.
Lâm Dao thấy thế khẽ nói với tôi: “Nghe nói bác gái Yến cực kỳ không thích cô ta, còn lấy chi phiếu để đuổi Bạch Thất Thất đi. Không ngờ Bạch Thất Thất lại không chịu khuất phục, trực tiếp xé nát tấm chi phiếu nói bác gái đang sỉ nhục tình yêu của bọn họ, quay đầu lại đi mách lẻo với A Hành. Bây giờ quan hệ giữa bác gái với A Hành cứ như nước với lửa vậy.”
“Cậu xem bây giờ cô ta ở bên A Hành nở mày nở mặt như thế, trong vòng đang lan truyền tin đồn cô ta vừa cặp kè với A Hành vừa mập mờ với các thiếu gia khác, rất nhiều người đã rơi vào bẫy của cô ta.”
Tôi khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nghe tin tức Lâm Dao hóng được.
Đều là chuyện thường tình cả. Các thiếu gia phóng túng nổi loạn ăn chán thịt cá rồi thì sẽ bắt đầu hứng thú với các món ăn thanh đạm thôi.
Tuy gia cảnh của Bạch Thất Thất bần hàn, nhưng cô ta lại mang cho người khác cảm giác cô ta là một cô gái trong sáng không rành thế sự, không chịu khuất phục như bị thiểu năng. Đây là cảm giác mới mẻ mà các thiên kim tiểu thư chúng tôi không thể mang lại được cho họ.
Cô ta sẽ dẫn bọn họ đi ăn mì thịt bò đầy bụi bên vỉa hè, cô ta sẽ dẫn mọi người đi bắn pháo hoa chất lượng kém mà một chút tiền là được một bó to.
Nghe nói mấy hôm trước cô ta cùng Yến Tử Hành dầm mưa về nhà chỉ vì không muốn lãng phí tiền đi taxi.
Sau đó Yến Tử Hành vì dầm mưa mà sốt suốt ba ngày, còn bị viêm dạ dày cấp tính.
Haiz, thật lãng mạn.
Tôi không còn hứng thú nghe nhóm chị em buôn chuyện tiếp nữa nên lên sân thượng hóng gió.
Lên chưa được bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Châu Khí Dã cầm băng urgo trong tay từ từ lại gần tôi, dường như anh đã quên mất cuộc trò chuyện giữa chúng tôi lần trước.
Tôi ngồi trên xích đu, tránh sự đụng chạm của anh, cầm lấy băng cá nhân trong tay anh, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
“Anh đã xem bức tranh em đăng trên weibo, vẽ rất đẹp. Anh có một người bạn làm việc ở Học viện Mỹ thuật, rất am hiểu về tranh thủy mặc, nếu em hứng thú thì anh sẽ giới thiệu cho em.”
Tôi không nói gì, Châu Khí Dã vẫn đang lẩm bẩm một mình.
Cuối cùng không chịu nổi sự lải nhải của anh nữa, tôi lạnh lùng ngắt lời: “Anh quên rồi à? Lúc nhỏ anh chê tranh tôi vẽ xấu như quỷ.”
Châu Khí Dã mím môi, im lặng một lát: “Bởi vì hôm ấy em vẽ Trương Hằng.”
Hết chương 03!