6.
Nhậm Tầm là đảo chủ của đảo Hiệp Chính.
Năm xưa sư phụ hắn vì ý trời mà ở lại đảo, giờ đến lượt hắn bị khóa ở đây.
Ban đêm xem thiên tượng, hắn có thể biết được số mệnh chúng sinh.
Hoặc khổ hoặc sướng, hoặc buồn hoặc vui.
Xem nhiều quá nên hắn cảm thấy chuyện năm xưa cũng là lẽ thường tình.
Không phải ai cũng có thể sống tốt cả.
7.
Khi ngồi thiền trên đảo, đôi khi hắn sẽ mơ thấy một cô nương.
Cô nương kia ngồi giữa đống sách, miệng lẩm bẩm gì đó mà Nhậm Tầm nghe không hiểu. Hình như nàng không nhìn thấy hắn, Nhậm Tầm gặp nàng lâu ngày cũng không còn cố gắng chào hỏi nữa, thỉnh thoảng lại đọc mấy cuốn sách bên cạnh nàng.
Hình như nội dung trong sách không phải là kiến thức thời này.
Nhậm Tầm cảm thấy thú vị nên những lúc rảnh rỗi lại đọc sách cô nương kia mang đến.
8.
Trước khi đi sư phụ bảo hắn tìm người thiên mệnh rồi tìm bảo vật giấu dưới đại mạc kia.
Làm sao biết được ai là người thiên mệnh? Nhậm Tầm hỏi.
Nhìn trời rồi tĩnh tâm, đêm nay người ngươi thấy trong mơ chính là người thiên mệnh. Sư phụ vuốt râu nói.
Ban đêm hắn ngồi thiền lại gặp cô nương kia.
Lần này cô nương không đọc sách mà vùi đầu vẽ gì đó, hắn chồm tới gần xem thử, phát hiện nàng vẽ một thiếu niên tóc xoăn cười khoe hai cái răng khểnh.
Nhậm Tầm nhớ đến đứa bé gầy gò kia.
Khi cười cũng có hai cái răng khểnh.
Hắn tỉnh giấc.
9.
Khi hắn rời khỏi đảo lần nữa thì đứa bé kia đã không còn trong phủ. Hắn đánh mấy thiếu gia tiểu thư ngang ngược kia một trận rồi trói vào gốc cây, sau đó bắt đầu lang bạt giang hồ, chẳng có đích đến nào.
10.
......
Nguy hiểm thật.
May mà đối phương tung thuốc mê rẻ tiền, nếu không hắn đã bị hạ gục rồi.
11.
Sao lại thành thích khách Ma giáo chứ?
Nguy hiểm quá, không được.
Còn trẻ phải đi thi khoa cử mới có tương lai.
12.
Chẳng lẽ hồi đó sốt cao quá nên bị ngốc rồi sao?
Nhậm Tầm không biết mình đã đánh thức Tiểu Minh ngủ gật trong lúc học bài bao nhiêu lần, tuy hoài bão của Tiểu Minh là giết người nhưng hắn cảm thấy ước mơ này...... vẫn có thể tuân thủ giá trị xã hội chủ nghĩa cốt lõi.
Được hắn dốc lòng dạy bảo, cuối cùng Kiêm Minh cũng học xong Tứ thư Ngũ kinh.
Không uổng công hắn năm đó nhét đan dược quý nhất mà sư phụ cho mình vào miệng Kiêm Minh.
13.
Đệt.
Tên Yến Trọng lừa gạt trẻ con này còn thua cả chó.
14.
Lại đệt.
Nhân phẩm Phó tiểu công tử cũng có vấn đề.
15.
Chậc, tơ hồng quấn trên tay đứa nhỏ này quá nhiều, hắn cũng chẳng làm gì được. Nhậm Tầm sờ vân tay thiếu niên rồi thở dài, không rõ trong đám người kia ai sẽ ở bên y đến cuối cùng.
Sau khi kể cho Kiêm Minh nghe chuyện năm đó, Nhậm Tầm nằm trên mái hiên nhìn mặt trăng tròn vành vạnh, không yên tâm về đảo chút nào.
Nhưng hắn là người bị hòn đảo khóa lại nên không thể sống cả đời ở Trung Nguyên.
Nửa đêm hắn thực sự nhịn không được nên nhảy vào phòng ngủ của thiếu niên.
Thiếu niên nghe tiếng động thì cầm dao găm ngồi bật dậy.
Kiêm Minh mặc áo mỏng rộng thùng thình khiến thân hình càng thêm gầy gò, bàn tay cầm dao găm từng níu tay áo Nhậm Tầm.
Nhưng lúc đó Nhậm Tầm đã không nắm chặt bàn tay kia.
"Thì ra là Nhậm huynh." Kiêm Tiểu Minh ngáp một cái rồi híp mắt cười với Nhậm Tầm, đang định nằm xuống ngủ tiếp thì Nhậm Tầm nắm lấy cổ tay gầy gò của thiếu niên.
Nhậm Tầm trầm mặc hồi lâu, khi thiếu niên sắp thiếp đi mới lên tiếng: "Nếu ngươi không gặp được người tốt ở bên mình cả đời thì ta sẽ đến với ngươi."
Kiêm Minh nằm phịch xuống giường, nắm tay áo Nhậm Tầm mơ màng đáp: "Dạ. Tạ ơn Nhậm huynh......"
16.
Một hòn đảo khóa lại một người.
Một đôi tay cũng có thể khóa lại một người.
17.
Nhậm Tầm ngồi trên mái hiên thổi sáo.
Kiêm Minh bay lên ngồi cạnh hắn, cong mắt cười hỏi: "Nhậm huynh cũng thích ngắm sao à?"
Nhậm Tầm nói: "Ta...... chỉ nghe gió thôi."
Hắn không thích ngắm sao.
Ở trên đảo, mỗi lần ngắm sao hắn đều nhìn thấy vui buồn hợp tan của người khác.
"Ta muốn về đảo," Nhậm Tầm hỏi Kiêm Minh: "Ngươi đi thuyền du ngoạn với ta nửa tháng được không?"
Họ đi thuyền nửa tháng ở nơi có núi có sông nhưng vắng bóng người.
Nhậm Tầm nắm tay thiếu niên trên thuyền, trịnh trọng hôn lên những vết chai quá khứ để lại.
Lúc giao hợp, hắn cắn tai Kiêm Minh rồi nói: "Ngươi nghe kìa."
Kiêm Minh rên rỉ hỏi hắn: "Nghe gì cơ?"
18.
Nghe......
Tiếng gió, tiếng nước.
Còn có tiếng lòng của ta nữa.