Sau Khi Thụ Pháo Hôi Bị Công Ba Bắt Cóc

Chương 52: Nhậm Tầm × Kiêm Tiểu Minh: Một hòn đảo khóa lại một người (1)




1.

"Sư phụ, họ đang làm gì vậy ạ?" Nhậm Tầm mười hai tuổi nấp sau lưng sư phụ thò đầu ra nhìn đứa bé quỳ rạp dưới đất cách đó không xa rồi thì thào hỏi.

"Ở đây có rất nhiều người nghèo khổ nên hay đem con mình ra đổi lấy đường sống." Sư phụ cũng không giấu hắn mà lắc đầu thở dài nói.

Nhậm Tầm yên lặng nhìn nữ tử quỳ dưới đất cầu xin người giàu bỏ tiền ra mua đứa bé kia.

Sư phụ từng khuyên hắn đoạn đường này đừng mang thêm gánh nặng, họ có thể cứu một đứa bé nhưng còn có ngàn vạn đứa bé khác cũng khổ như vậy...... Cứu được thì sao chứ?

Đứa bé nhút nhát kia đứng lên.

Đó là một đứa trẻ rất gầy, đôi mắt đen láy, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, chỏm tóc vàng nhạt xác xơ vì suy dinh dưỡng không chịu nằm yên mà vểnh lên.

Đứa bé rụt rè ngẩng đầu nhìn lão gia nhà giàu kia. Lão nheo mắt ngắm nghía y từ trên dưới xuống dưới một lượt rồi giơ tay tát mạnh.

Nhậm Tầm định lao ra đánh lão nhà giàu kia nhưng bị sư phụ kéo lại.

Hắn chỉ có thể nghiến răng đứng cách đó không xa nhìn đứa bé nhịn đau chậm chạp đứng lên.

Đứa bé gãi đầu không khóc mà còn nhếch môi cười với lão gia kia.

Lão gia rất hài lòng với đứa bé nên ném ra năm lượng bạc xem như mua y về.

2.

Chạng vạng tối Nhậm Tầm gặp mẹ đứa bé ở quán cháo.

Khuôn mặt nữ nhân hốc hác tiều tụy, tóc đã bạc quá nửa nhưng vẫn nhìn ra được nét đẹp thời son trẻ.

Bà mua một bát cháo hoa.

Chủ quán hỏi bà: "Bán được bao nhiêu?"

Nữ nhân rũ mắt nói khẽ: "Năm lượng bạc."

"Cũng nhiều đấy." Chủ quán khịt mũi nói, "Vậy là có tiền mua thuốc rồi đúng không?"

Nữ nhân cười buồn: "Không, phu quân chết vì bệnh đêm qua rồi...... Năm lượng bạc này là để làm đám tang cho ông ấy."

"Vậy......" Chủ quán thấp giọng hỏi, "Lo đám tang xong sau này định sống thế nào?"

Nữ nhân cúi đầu nói: "Thiếp thân sẽ đi tìm việc, làm hai năm là có thể chuộc con về." Khi bà ngẩng mặt lên, Nhậm Tầm thấy mắt bà rưng rưng, "Nó ngoan lắm, từ trước đến giờ thiếp thân nói gì nó cũng nghe."

Nhậm Tầm lại nghe sư phụ nói: "Chúng sinh ai cũng khổ cả."

3.

Hắn và sư phụ đến chậm một bước.

Máu dưới người nữ nhân vẫn còn nóng ấm nhuộm đỏ một mảng cỏ rộng. Khi chết mắt bà vẫn mở trừng trừng, trên mặt còn đọng nước mắt chưa khô.

Vì chôn chồng mà bà bán đi đứa con thân yêu nhưng lại có kẻ nhẫn tâm cướp đi năm lượng bạc dính máu từ bàn tay nắm chặt của bà.

Sau đó sư phụ đi giết hết bọn cướp kia.

Nhưng Nhậm Tầm không vượt qua được chướng ngại trong lòng, sư phụ cũng vậy. Hai sư đồ đem thi thể đôi vợ chồng xấu số này lên xe ngựa, định an táng họ ở một nơi vắng vẻ non xanh nước biếc.

Ban đêm Nhậm Tầm thấy sư phụ ngồi cạnh xe ngựa đốt thuốc, khói trắng lượn lờ bay đi theo gió.

Hắn hỏi sư phụ đang nghĩ gì.

Sư phụ buông tiếng thở dài: "Vi sư đang nghĩ sau khi người đời chịu đủ đau khổ thật sự sẽ có hạnh phúc sao?"

Liệu có người nào phải khổ cả đời không?

4.

Ở trên đảo một năm, thỉnh thoảng được theo sư phụ về Trung Nguyên, Nhậm Tầm lại lén chạy đến tòa phủ lần trước mua đứa bé kia.

Chỗ ở của người hầu không có.

Khắp nơi đều không có.

Nhậm Tầm tìm đến tận nửa đêm mới phát hiện đứa bé ướt sũng phát sốt nói mê sảng ở sau núi.

Hắn hong khô quần áo đứa bé bằng chân khí, vốn định ôm y rời khỏi đây nhưng do dự hồi lâu vẫn đặt y xuống.

"Đây là đan dược sư phụ cho ta," hắn ngồi xổm trước người đứa bé đang co ro thấp giọng nói, "Có thể giúp thân thể khỏe mạnh, uống xong bệnh gì cũng sẽ khỏi rất nhanh."

Nhậm Tầm đỡ đứa bé dậy định cho y uống thuốc thì chợt nghe đối phương lẩm bẩm: "Nương...... Nương tới đón con về nhà sao......"

Đôi tay nhỏ bé chai sần vì làm việc nặng kia yếu ớt níu vạt áo hắn, Nhậm Tầm nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi mới kìm được nước mắt sắp rơi xuống.

"Nương...... Con chờ nương...... lâu lắm rồi......" Đứa bé sốt mê man không thấy rõ Nhậm Tầm mà chỉ cười ngốc, "Không, không sao...... cha hết bệnh chưa ạ......"

Nhậm Tầm nắm bàn tay lạnh buốt của y.

Rõ ràng người nên khóc là đứa nhỏ này, hắn có gì phải khóc chứ?

Nhưng nước mắt hắn vẫn rơi tí tách xuống mặt đứa bé.

"Nương đừng khóc...... Con không trách nương đâu, con sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ nương dẫn con về nhà......"

"Uống thuốc đi, chờ ngươi khỏi bệnh," Nhậm Tầm nhìn đứa bé ngoan ngoãn nuốt viên thuốc rồi nói, "Sẽ được về nhà thôi."

5.

Sau khi sư phụ truyền lại chức đảo chủ cho hắn, hắn thường nhớ đến chuyện năm đó khiến sư phụ trăn trở.

Người đời phải chịu khổ tới lúc nào mới được hạnh phúc đây?