Sau Khi Thụ Pháo Hôi Bị Công Ba Bắt Cóc

Chương 44: Lý gia đệ đệ x Tiểu Minh (1)




Thiếu niên không biết yêu hận, cả đời chỉ rung động một lần duy nhất (1)

1.

Lý gia đệ đệ, mười tám tuổi, dung mạo anh tuấn, mày rậm mắt to.

Trước năm mười tám tuổi, kế hoạch tương lai của hắn là làm đại tướng quân như cha mình, sau đó cưới một cô nương xinh đẹp về làm vợ.

Hôm đó hắn bị tỷ tỷ kéo đến bữa tiệc chọc tức Liễu Hi thì vô tình nhìn thấy một đôi mắt trong veo đen láy.

Cô nương kia đeo mạng che mặt nên chỉ lộ ra đôi mắt linh động.

Eo nàng mảnh như liễu rủ.

Váy trắng như tuyết, vừa thanh lệ vừa thuần khiết.

Hắn không dám nhìn nhiều nên đành phải cúi đầu vờ như mình chẳng thèm để ý cô nương kia chút nào.

Nàng nói cứ gọi mình là Mẫn cô nương được rồi.

Kiếm pháp của Mẫn cô nương rất nhanh, kiếm vung lên phất qua khăn che mặt của nàng để lộ đôi môi hồng nhạt như hoa mai.

Kiếm gác lên cổ hắn tỏa ra ánh sáng lạnh như bông tuyết ngấm vào lòng hắn.

Sau khi Mẫn cô nương ngồi lại chỗ cũ, hắn chỉ dám nhìn thanh kiếm trong tay mình rồi mặc niệm nội dung binh thư để tĩnh tâm, sợ mình đỏ mặt quá lộ liễu sẽ bị người ta phát hiện.

Đứng một hồi chợt có vật gì đó bắn vào ngực hắn.

Hắn cúi đầu nhìn thì thấy một hạt đậu phộng nho nhỏ.

Lý Miện ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt Mẫn cô nương.

Nàng cười rất đáng yêu, vừa giống chó con ngoan ngoãn vừa giống tiểu hồ ly nghịch ngợm.

Ban đêm hắn vùi mặt vào gối nghĩ thầm đây chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, e rằng sau này sẽ khó trùng phùng.

Chẳng qua hắn chỉ rung động vì dáng vẻ đáng yêu của đối phương, chắc sẽ mau quên thôi nhỉ?

Ừm, nhắm mắt ngủ nào, ngày mai còn phải luyện võ nữa.

Oa, Mẫn cô nương thật thật đáng yêu.

Không được không được, hắn phải tỉnh táo lại thôi.

Oa, khi nàng cầm kiếm cũng rất đẹp!

Ngủ không được phải làm sao đây! Lý Miện đấm vào gối thống hận trái tim thiếu nam đang đập thình thịch của mình.

Sao Mẫn cô nương lại búng đậu phộng vào người hắn? Có phải là......

Nàng cũng hơi thích hắn rồi không?

2.

Thì ra Mẫn cô nương không phải là cô nương!

Hơn nữa tên cũng không phải Mẫn mà là Minh.

Lý Miện giúp thiếu niên thả diều, đầu óc hỗn loạn tưng bừng, cũng không biết rốt cuộc mình khổ sở hay thất vọng.

Sau này hắn phải cưới cô nương làm vợ, sao có thể rung động với nam tử được chứ?

Hắn suy nghĩ thật lâu, con diều hình chim én trắng muốt bay lượn trên trời, tim hắn cũng chao đảo theo.

Kiêm Minh nói với Liễu Hi mấy câu rồi tới xem hắn thả diều.

Hắn trộm ngắm Kiêm Minh mấy lần.

Thiếu niên cũng không phát hiện ra ánh mắt hắn mà nhìn chăm chú con diều trên trời.

Hồi lâu sau Kiêm Minh bỗng nhiên quay sang cười nói với hắn: "Lợi hại thật, ta thả diều lúc nào cũng bị rơi mà ngươi lại thả cao như vậy."

Mặt hai người cách nhau rất gần, hơi thở thiếu niên phả vào mặt Lý Miện mang theo hương bánh quế ngòn ngọt.

Tim Lý Miện càng đập mạnh hơn, hắn đứng phắt dậy bảo Kiêm Minh luận võ với mình lần nữa.

3.

Oa ô ô ô a a a thật là mất mặt!

Hắn thế mà nổi lên phản ứng ô ô ô a a a!

Nhưng thật...... thật mềm mại......

Nửa đêm Lý Miện đứng trong sân dội nước bị tỷ tỷ đi vệ sinh bắt gặp.

Tỷ tỷ nói: "Ngươi......"

Lý Miện: "......"

Tỷ tỷ nói: "Cẩu đệ đệ trưởng thành rồi."

Hôm sau hắn nhận được trọn bộ xuân cung đồ do tỷ tỷ đưa tới.

Lý Miện: "Tỷ tỷ, ngươi......?"