Sau Khi Thụ Pháo Hôi Bị Công Ba Bắt Cóc

Chương 43: Giáo chủ và chó con của mình · Phiên ngoại 3




7.

Tả hộ pháp rất kính nghiệp.

Có thể người ngoài không rành nhưng các tiểu đệ trong Ma giáo đều biết thiếu niên võ công cao cường bị người giang hồ gọi là ác quỷ đoạt mạng này thật ra lại chính trực hơn bất kỳ ai khác.

Tất nhiên có người không ưa y nhưng đánh không lại y nên đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Trong giáo ngoại trừ Tả hộ pháp thì chẳng ai không biết giáo chủ thiên vị Tả hộ pháp.

Ban đầu mọi người còn hơi ghen tị, sau đó thay vì ganh ghét với Tả hộ pháp thì bọn họ lại thương cảm giáo chủ hơn.

Hôm nay Tả hộ pháp vẫn chưa biết giáo chủ đã làm gì cho y đâu.

Giáo chủ thật là thảm, ngài không thể nói thẳng ra được sao?

8.

Tống Lẫm không biết để cái đuôi nhỏ làm Tả hộ pháp là đúng hay sai, hắn có rất nhiều chuyện phải xử lý nên không phải lúc nào cũng nhìn đến cái đuôi nhỏ của mình.

Sau khi cái đuôi nhỏ trưởng thành, lúc cười khóe mắt hơi xếch lên như tiểu hồ ly xinh đẹp.

Nhưng từ ngày lên làm Tả hộ pháp thì cái đuôi nhỏ rất ít khi cười, chắc vì chẳng có mấy chuyện có thể làm y cười.

Thật ra ít cười cũng tốt, trước kia cái đuôi nhỏ toàn cười vào những lúc không nên cười.

Trong khi Tống Lẫm xem sổ sách do thủ hạ đưa tới, Kiêm Minh nằm bò ra bàn xếp đậu phộng đã bóc vỏ, vừa xếp vừa lẩm bẩm gì đó.

Khi Tống Lẫm giả bộ vô tình đứng dậy nhìn mới biết cái đuôi nhỏ xếp hình mặt người.

Hắn nhìn kỹ một hồi, cảm thấy gương mặt này hơi quen nhưng xếp xiêu vẹo như vậy quả thật không dễ nhận ra.

Kiêm Minh ngẩng lên cong mắt cười với hắn: "Giáo chủ, đây là ngươi đó."

Tống Lẫm trầm mặc nửa khắc.

Tống Lẫm nói: "Ngươi ngồi hơn nửa ngày để làm cái này đấy à?"

"Ta xếp lâu lắm đó......" Kiêm cún con lại cúi đầu xuống cẩn thận di chuyển đậu phộng rồi nói, "Đương nhiên giáo chủ rất anh minh thần vũ, ta chỉ xếp chơi thôi."

Tống Lẫm mơ hồ cảm thấy tâm trạng chó con sa sút, vừa định lên tiếng thì bên ngoài có người tới bẩm báo công việc.

Sắc trời tối dần, Tống Lẫm thắp đèn trong phòng.

Ánh sáng lờ mờ hắt vào mớ đậu phộng kia, hắn lặng nhìn hồi lâu, trên khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo hiện lên ý cười mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.

Cái đuôi nhỏ, trong lòng ngươi ta là người thế nào?

Hắn hỏi đi hỏi lại trong lòng nhưng chưa bao giờ hỏi thẳng Kiêm Minh.

9.

Ngày đưa Kiêm Minh đi làm thích khách, hắn nấp ở một chỗ nhìn trộm Kiêm Minh huấn luyện.

Khi Kiêm cún con đang ngồi trong góc dùng tay áo lau máu trên mặt, một tiền bối đi tới hỏi y: "Ngươi có biết bước qua cánh cửa này có nghĩa là gì không?"

Kiêm cún con lắc đầu.

Tiền bối nói: "Thích khách sinh ra như mây phiêu bạt, nhất định không thể bám rễ sinh chồi."

Tống Lẫm nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Kiêm Minh, thầm nghĩ chắc hẳn y không hiểu được thâm ý trong câu này.

Tiền bối kia lại nói: "Tim ngươi ở đâu?"

Lúc này Kiêm cún con mới nghe hiểu, y vỗ ngực mình nói: "Đây ạ."

Tiền bối cười: "Ngươi là thích khách, tim ngươi có thể ở trên mây, trong nước, ở khắp mọi nơi nhưng không thể nằm trong ngực ngươi được."

Kiêm cún con hỏi: "Sao thế ạ?"

"Đồ ngốc, trao gửi tim mình cho trời đất sẽ không còn khổ sở như vậy nữa." Tiền bối nói, "Giữ lại trong ngực ngươi thì sớm muộn gì cũng có ngày ngươi đưa nó cho người khác thôi."

10.

Tống Lẫm cất mớ đậu phộng kia vào hộp, khi cái đuôi nhỏ không ở đây hắn lại cầm hộp lắc lắc để nghe tiếng động bên trong.

Cái đuôi nhỏ, ngươi để tim mình ở chỗ ta đi, nhất định ta có thể giữ nó thật kỹ cho ngươi......

Hắn nói thầm trong lòng.