Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 47




Người vừa nói chuyện chính là Lý Ngạn.

Sau khi Lục Diễn nghe được lời của y, hắn đã tự lấy máu của mình mà không hề do dự. Trước khi đi hắn còn hỏi Lý Ngạn, nếu máu đã có thể, vậy máu đầu tim chẳng phải tốt hơn sao?

Đều là người tu tiên, bộ phận nào trên cơ thể có linh khí nhiều nhất, trong lòng bọn họ rất hiểu rõ.

Lý Ngạn nói máu đầu tim cũng rất tốt, nhưng phải thực hiện từng bước một. Nếu sử dụng máu đầu tim ngay từ ban đầu, nó sẽ khiến cho Thực Cốt Chú phát triển nhanh hơn, cuối cùng sẽ không còn thứ nào có thể trấn áp được nó.

Y vừa nói vừa nhìn vào Triều Từ bằng vẻ mặt phức tạp. 

Cho dù y có ác cảm với Lục Diễn đến bao nhiêu, cho dù y muốn để Lục Diễn phải gánh chịu hậu quả đến thế nào, nhưng chuyện này vẫn liên quan đến tính mạng của Triều Từ, y không thể nào mà nói dối được.

Chỉ là... Triều Từ có còn muốn sống nữa không?

Y không biết, nhưng y cũng muốn Triều Từ được sống tiếp.

Thật ra bọn họ đều biết rằng bây giờ chỉ có thể cố gắng kéo dài sinh mệnh cho Triều Từ, rồi sẽ có một ngày, sinh khí mà bọn họ cung cấp sẽ không còn theo kịp sự ăn mòn của Thực Cốt Chú nữa.

Có thể là vài năm, hoặc thậm chí là vài tháng.

Nhưng không có người nào dám nghĩ đến chuyện tương lai, bọn họ gắng gượng trôi qua từng ngày bằng cách tự lừa dối chính mình.

Ngoại trừ máu của Lục Diễn chứa đựng sinh khí, còn có rất nhiều bảo vật thiên địa cũng chứa đựng sinh khí rất lớn. Mấy ngày này, Lục Diễn đã sai người đi thu thập khắp nơi, mang chúng về Cửu Trùng Thiên.

Hắn đun những bảo vật đó thành nước thuốc, trộn nó với máu của mình, rồi đút cho Triều Từ từng chút một.

Đúng là có hiệu quả rất tốt, sắc mặt của Triều Từ hồng hào hơn một chút, cả người trông khỏe hơn rất nhiều.

Không chỉ như vậy, một lúc sau, lông mi của Triều Từ cũng khẽ run run, giống như sắp tỉnh lại.

Lục Diễn lộ ra vẻ mặt vui mừng khôn xiết, mấy ngày này hắn luôn nhìn Triều Từ hôn mê bất tỉnh, suýt chút nữa hắn còn tưởng rằng cậu sẽ ngủ như thế này mãi mãi.

Nhưng từ mừng rỡ rồi lại sợ hãi.

Hắn nhìn thấy Triều Từ từ từ mở mắt ra.

Có vẻ như cậu phải mất một lúc lâu mới tỉnh táo trở lại. Cậu khó khăn mấp máy môi mình, thanh âm trầm thấp và bình tĩnh: "Ta còn chưa chết sao?"

Trái tim của Lục Diễn đột nhiên đau nhói.

Triều Từ khẽ động đậy cơ thể của mình, có vẻ như cậu muốn ngồi dậy. Lục Diễn vội vàng tiến lên, cẩn thận đỡ cậu ngồi dậy và dựa vào giường.

Sau khi ngồi dậy, cậu không nói gì, chỉ ngây người nhìn thẳng về phía trước, trong ánh mắt cũng không hề có tiêu cự.

Cậu không nói lời nào, Lục Diễn cũng im lặng với cậu.

Trong lòng hắn chứa đầy sự hối hận và xin lỗi, nhưng vào lúc này... Những lời nói này còn ý nghĩa nữa sao?

Triều Từ cũng không muốn nghe những lời vô nghĩa và nực cười của hắn, cho dù cậu biết rõ chính mình không thể nào sống được đến tận bây giờ, có thể đã bị Lục Diễn ép buộc sống tiếp, nhưng cậu không muốn hỏi hắn.

Sự hối hận và xin lỗi của hắn vào giờ phút này khiến cậu chán ghét. 

Một lúc lâu sau, Triều Từ đột nhiên nói: "Lý Ngạn có ở đây không?"

Lục Diễn gật đầu.

"Bảo hắn đến đây đi."

Lục Diễn sai người đi tìm Lý Ngạn. Lý Ngạn nghe tin Triều Từ đã tỉnh, cũng vội vàng tới tìm Triều Từ.

Lý Ngạn vừa bước vào, Triều Từ liền nói với Lục Diễn: "Ngươi ra ngoài đi."

Lục Diễn cũng không chần chừ thêm nữa, quay người bước ra khỏi cung điện.

Triều Từ nhìn hắn rời khỏi đây, rồi sau đó quay lại nhìn Lý Ngạn.

Lúc này trên mặt Lý Ngạn cũng tràn đầy vui mừng, rõ ràng y cũng rất ngạc nhiên, mừng rỡ khi thấy Triều Từ tỉnh lại.

Tuy nhiên Triều Từ lại không hề vui vẻ, cậu nhìn y rồi hỏi: "Ta còn sống được bao lâu?"

Lý Ngạn sửng sốt, sự vui mừng trên mặt lập tức biến mất.

Sau một hồi im lặng, y bèn nói: "Ta không biết."

Trên thực tế, Triều Từ lẽ ra đã chết từ lâu, cậu sống được đến tận bây giờ đều là do Lục Diễn cố gắng kéo lại mạng sống cho cậu... Y không biết Lục Diễn còn có thể đi được bao xa vì Triều Từ.

"Ngươi không nên tới đây." Triều Từ nhíu mày nói, "Lục Diễn là một kẻ điên, sau khi ta chết, có lẽ hắn sẽ trút giận lên đầu ngươi."

Trong lòng Lý Ngạn cảm thấy hơi căng thẳng.

Y nghe ra ý định muốn chết trong lời nói của Triều Từ.

"Ngươi biết rõ bản thân mình không thể đánh nhau, tại sao lại vì thằng nhãi đó mà liều mạng chiến đấu với hai kẻ kia?" Lý Ngạn hỏi cậu.

"... Không vì cái gì cả." Triều Từ nói.

Lúc đó cậu đã biết Lục Diễn là chuyển thế của Lục Tắc Dịch, vào thời điểm nguy hiểm đó, cậu làm sao có thể khoanh tay mà đứng nhìn?

Nhưng nếu sớm biết lòng dạ Lục Diễn cầm thú đến như thế, cậu nhất định sẽ không làm như vậy.

Chỉ là sự tình đã đi đến nước này, Triều Từ cũng không muốn đắm chìm vào trong quá khứ hối hận. Bây giờ cậu chỉ muốn ra đi thanh thản càng sớm càng tốt.

"Vốn dĩ ta sắp nghiên cứu ra loại thuốc mới giải được Thực Cốt Chú." Lý Ngạn nhắm mắt lại, muốn che giấu đi nỗi đau đớn vào trong mắt.

Đáng tiếc vẫn là chậm một bước.

Bây giờ Thực Cốt Chú đã xâm nhập hoàn toàn vào thần hồn của cậu, thậm chí còn đạt đến mức "cộng sinh", không còn cách nào cứu chữa được nữa.

"Đây là số phận của ta." Triều Từ mỉm cười.

Cậu không còn thấy nuối tiếc về chuyện sống chết nữa.

"Có lẽ vẫn còn cơ hội." Lý Ngạn đột nhiên nói, "Lục Diễn đã thật sự trở thành thần. Tuy Thực Cốt Chú không thể tiến hành dời đi lần thứ hai, nhưng nếu vật chủ tiếp theo là một vị thần, chắc chắn nó sẽ đồng ý dời qua."

Trên thực tế, y đã nghiên cứu khả năng này mấy ngày nay rồi. Y cảm thấy điều này rất khả thi, thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị màn dạo đầu để giới thiệu.

Chỉ là y vẫn chưa chắc chắn hoàn toàn, nên không nói cho Lục Diễn biết.

"Lục Diễn quả thật là một con sói mắt trắng vô ơn." Triều Từ nói, "Nhưng hắn đồng thời cũng là thần. Mấy trăm năm trước Thiên Đạo đã giữ lại một phần thần hồn của Tắc Dịch, rồi nuôi dưỡng suốt mấy trăm năm để chuyển thế thành Lục Diễn, còn vì hắn mà mở ra Thiên Tẫn Đầu. Bây giờ con đường phi thăng đã mở lại, có lẽ trên người Lục Diễn đang gánh vác trọng trách của Thiên Đạo."

Nếu hắn chết đi, có thể thiên hạ sẽ rơi vào cảnh sinh linh đồ thán.

Lý Ngạn hiểu ý của Triều Từ, nhưng y không đồng ý, vẻ mặt tràn đầy lạnh lùng mà nói: "Ta mặc kệ những việc đó."

Triều Từ khẽ thở dài.

Lý Ngạn vốn là người như vậy. Trong lòng người này không có sự độ lượng, y chỉ quan tâm đến những người thân quen mà thôi. Mà những người thân quen của bọn họ đã sớm không còn nữa, nên giờ đây Lý Ngạn chỉ che chở cho mỗi Triều Từ.

"Nhưng ta không muốn sống nữa." Triều Từ nói.

Lý Ngạn nhìn cậu, cả người của y đã lạnh lẽo như băng.

"Đừng quá đau lòng." Triều Từ khẽ mỉm cười, "Người đều sẽ chết. Ngươi không cần vì chúng ta mà cứ đau khổ, hãy nhìn về phía trước."

Đúng vậy, là người ai rồi cũng sẽ chết.

Nhưng mà ——

"Nếu không phải là do tên súc sinh kia, làm sao ngươi đi đến nông nỗi này!" Hai mắt của Lý Ngạn đã đỏ ngầu, hận đến tận xương tủy.

Y biết ngoài miệng Triều Từ không nói gì, nhưng trong lòng nhất định đang rất đau đớn, nếu không làm sao lại một lòng muốn chết như vậy chứ.

"Đừng nói gì với hắn, có được không?"

"..." Lý Ngạn cắn răng, không muốn đồng ý.

"Cầu xin huynh, nhị ca."

Lý Ngạn nắm chặt tay.

Năm đó bọn họ là những thiếu niên ngông cuồng, tự nhận mình là vô địch thiên hạ, một nhóm người tập hợp lại với nhau, dựa theo tuổi tác mà xưng huynh gọi đệ. Lý Ngạn đứng thứ hai, Triều Từ đứng thứ năm, còn Lục Tắc Dịch đứng thứ ba.

Đã lâu rồi Triều Từ không gọi Lý Ngạn như vậy nữa, vì trong số sáu người giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.

"... Được rồi." Y khẽ đáp lại, bên trong cổ họng đã khô khốc.

............

Ngày đó, sau khi nói xong vài lời với Lý Ngạn, lúc Lý Ngạn rời khỏi, Lục Diễn trở về, đã thấy Triều Từ lại tiếp tục hôn mê.

Có đôi khi Triều Từ hơi mơ màng tỉnh lại, nhưng thời gian hôn mê lại dài hơn thời gian tỉnh lại rất nhiều.

Vài ngày mới tỉnh lại được một hai tiếng.

Sau khi cậu tỉnh dậy cũng không thích nói chuyện quá nhiều, cứ luôn ngồi thẫn thờ như vậy.

Vào một ngày nọ, lúc Lục Diễn đút thuốc cho Triều Từ như thường lệ, Triều Từ lại không uống mà ngẩng đầu lên nhìn Lục Diễn rồi nói: "Từ bỏ đi."

"Đừng kéo ta nữa, Lục Diễn." Cậu nói.

Đối với cậu, cứ mãi hôn mê rồi lại tỉnh dậy như thế này là một sự tra tấn.

Chi bằng để cậu sớm rời đi thì tốt hơn.

Lục Diễn nhìn cậu, sắc mặt của hắn vô cùng đau thương và tuyệt vọng.

Hắn không đáp lại, chỉ nâng muỗng đưa đến bên môi Triều Từ.

Triều Từ vẫn tiếp tục uống.

Sau khi cậu uống thuốc xong, Lục Diễn quay người đặt chén lên trên bàn, Triều Từ nhìn theo bóng lưng của hắn bèn nói: "Ngươi nghĩ ngươi đã hối hận, nhưng thật ra đến tận bây giờ, ngươi vẫn ép buộc ta làm những điều mà ta không muốn."

Cả người Lục Diễn cứng đờ.

Hắn xoay người lại, nhìn vào Triều Từ, môi mấp máy nhưng lại không biết nói gì.

Một lát sau, Triều Từ lại chìm vào hôn mê.

Lúc này Lục Diễn mới dám tiến lên, một lần rồi lại một lần hôn nhẹ lên má cậu, một lần rồi lại một lần cất lên lời xin lỗi.

Hắn chỉ dám nói điều đó vào lúc này.

Khi không một ai có thể nghe được.

Vì những điều này đều quá buồn cười.

Triều Từ đi đến nông nỗi bây giờ đều là do hắn. Đến tận lúc này, hắn vẫn muốn ép buộc Triều Từ tiếp tục sống.

Ta xin lỗi, ta xin lỗi...

Mặc dù vậy, ta vẫn muốn ngươi tiếp tục sống.

............

Một tháng sau kể từ lúc Triều Từ tỉnh lại, cậu không còn bình tĩnh như trước đó nữa, thân thể của cậu mỗi ngày đều đau đớn đến tận cùng.

Thực Cốt Chú đang gặm nhấm da thịt của cậu.

Lần đầu tiên Triều Từ xuất hiện những triệu chứng như vậy là vào lúc nửa đêm.

Đêm nào Lục Diễn cũng ngồi trên chiếc bàn cạnh giường trông chừng cậu, hắn không cần ngủ nên thức trắng đêm chỉ để ngồi nhìn cậu.

Cho đến khi hắn nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn vang lên.

Triều Từ bị cơn đau đánh thức, đau quá, toàn thân không có chỗ nào không đau, từng tấc da tấc thịt, xương cốt đều đang bị gặm nhấm.