Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 46




Người nọ cuộn mình trên chiếc giường, cả người đều đã cứng đờ, vừa nhìn là có thể thấy được trước khi chết, người đó đã bị đau đớn hành hạ như thế nào.

Nhưng mặt mày không hề nhăn nhó hay đáng sợ, mà cực kỳ bình thản, giống như đã tiếp nhận cái chết này một cách vô cùng an nhiên vậy.

Lục Diễn đang đứng trước người đó, gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, hắn muốn vươn tay chạm vào người trước mặt, nhưng vừa chạm vào lại lập tức rụt lại như thể bị điện giật.

Đôi mắt của hắn đã đỏ hoe nhưng bản thân lại không hề nhận ra điều đó. Chỉ nhìn chằm chằm vào người ở bên cạnh, cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình bây giờ thật sự quá hoang đường và kỳ lạ.

Tại sao người này lại chết như vậy chứ?

Khi người quan trọng nhất trong cuộc đời đột ngột qua đời, phản ứng đầu tiên có lẽ không phải là đau buồn, mà là từ chối tin tưởng vào sự việc đó.

Lục Diễn gặp được Triều Từ ở tuổi mười tám, Triều Từ giống như một người dưng tình cờ bước đến, nhưng lại rất nhanh hòa vào cuộc đời của hắn. Lục Diễn thích mạo hiểm, thích liều mạng, hết lần này đến lần khác đánh cược với mạng sống của chính mình, hắn đã nhiều lần tưởng tượng đến cái chết của bản thân, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, Triều từ cũng sẽ "chết".

Sao lại có thể như vậy được? Người này lợi hại đến như thế, ở trong trí nhớ của Lục Diễn, Triều Từ luôn bình tĩnh thản nhiên, không có chuyện gì khiến cho người này phải hoảng sợ.

Nhưng khi hắn nhìn chằm chằm vào người ở trước mắt, sự từ chối tin tưởng và mong đợi may mắn đó đã bị xóa sạch từng chút một, vô cùng tàn nhẫn.

Hắn từ từ ngồi xuống, nâng bàn tay đang buông thõng của người đó lên rồi giữ chặt, như muốn khóc gào thành tiếng.

Thậm chí hắn còn hôn lên đầu ngón tay chỉ còn lại xương trắng của người đó, giọng nghẹn ngào, nức nở, không ai nghe rõ hắn đang nói gì.

Mặt trời đã ngả về Tây cũng mang đi theo những tia nắng ấm áp cuối cùng.

Bóng đêm dày đặc đang dần bao trùm, hơi lạnh lan tỏa khiến cho từng nhành cây, ngọn cỏ nơi đây đều bị phủ lên một lớp sương muối trắng xóa.

Đến khi những tia nắng ban mai đầu tiên bắt đầu ló dạng, một ngày mới lại đến, nhưng vẫn có một người đang ngồi thẫn thờ ở nơi đó, không thể chờ đợi được có kỳ tích nào xuất hiện.

Lục Diễn bế Triều Từ lên, bước chân loạng choạng rời khỏi nơi đây.

Mà Lục Diễn thật sự vẫn đang nhìn chăm chú tất cả những điều vừa xảy ra từ một góc nhìn kỳ lạ.

Như thể có thứ gì đó đang gào thét trong im lặng.

............

Sau khi "bản thân" trong giấc mơ của Lục Diễn ôm Triều Từ rời đi, khung cảnh liền thay đổi, hắn thấy Triều Từ đang nằm bên trong một quan tài bằng băng.

Bốn bức tường cũng được làm bằng băng, lọt vào tầm mắt hắn là một khung cảnh chỉ toàn băng tuyết trắng xóa.

Mặc dù đột nhiên nhìn thấy tình cảnh như vậy, nhưng không hiểu vì sao Lục Diễn liền biết được nguyên nhân và kết quả: Thực Cốt Chú đang tiếp tục ăn mòn phần cơ thể còn lại của người này, mà "bản thân" lại không có cách nào để giải trừ Thực Cốt Chú, chỉ có thể sử dụng hàn băng vạn năm để đúc thành chiếc quan tài này, mới giảm thiểu được tốc độ ăn mòn của Thực Cốt Chú xuống mức thấp nhất.

Hắn thấy "mình" bước vào, ngay lập tức có lớp băng giá đóng lại trên từng sợi tóc đen của hắn, nhưng "bản thân" lại không nhận ra.

"Hắn"cúi xuống áp mặt vào quan tài băng, môi khẽ mấp máy như đang nói điều gì đó.

Khác hẳn với cảnh tang tóc lúc nãy, "bản thân" lúc này có vẻ nhẹ nhàng và điềm tĩnh. Nhưng Lục Diễn hiểu rõ chính mình nhất, hắn có thể nhìn thấy được sự tuyệt vọng và điên cuồng được chôn sâu trong đôi mắt của "bản thân".

Sau đó, những hình ảnh này đột nhiên lướt nhanh qua mắt Lục Diễn.

Hắn nhìn thấy "mình" không ngừng ra vào căn phòng này, thường dựa vào quan tài băng, ngồi thẫn thờ đến mấy ngày. Có một ngày, khi "hắn" nhìn thấy xương trắng trên đầu ngón tay của Triều Từ lại lan sang một khớp xương khác, đôi mắt liền đỏ ngầu cả lên.

Sau đó, "hắn" mang vào rất nhiều đồ, tự mình chạm khắc thứ gì đó trong căn phòng băng.

Căn phòng băng này thật sự rất rộng, nhưng lại không cao lắm, trông giống như có hai khối băng đặt ở trên dưới để tạo thành một không gian băng tuyết vậy. Mà Lục Diễn nhìn thấy "bản thân" bày biện, khắc vẽ không ngừng nghỉ bên trong căn phòng này.

Khắc được nửa đường, Lục Diễn liền nhận ra đây là Chiêu Hồn Trận.

Thực Cốt Chú sẽ ăn mòn linh hồn của vật chủ gần như không còn, nhưng có lẽ, vẫn còn sót lại một chút tàn hồn phiêu tán ở trong thiên địa.

Những hình ảnh này tiếp tục tăng tốc trong mắt Lục Diễn, cho đến khi trận pháp chiêu hồn được bố trí xong hoàn toàn.

Sau đó, nó đã thất bại.

Hết lần này rồi tới lần khác, sự tuyệt vọng bên trong đôi mắt của "hắn" càng ngày càng đậm, cơ hồ muốn xuyên thủng cả đôi mắt.

Dù cho cố gắng trì hoãn sự ăn mòn của Thực Cốt Chú đến mức nào, cũng không thể trì hoãn được thời gian trôi đi. Sau đó, bả vai của Triều Từ cũng dần dần lộ ra xương trắng.

Một ngày nọ, Lục Diễn phát hiện mái tóc của Triều Từ đã bạc trắng gần hết chỉ sau một đêm.

Khi đó, lần đầu tiên Lục Diễn trong mộng đã khóc. Hắn khóc đến mức mặt mày trông đáng sợ, tiếng khóc cuồng loạn, thê lương như một con thú bị mắc bẫy, vang vọng bên trong căn phòng băng rộng lớn.

Hình ảnh lại bị xé ra.

Lần này Lục Diễn không nhìn thấy gì cả.

Chỉ nhìn thấy trời đất một màu trắng xóa, dường như có tiếng hai người đang nói chuyện.

"Lục Diễn, ta trợ ngươi thành thần, ta muốn ngươi kiến ​​tạo Thần giới, nhưng ngươi lại tùy tiện làm xằng làm bậy!"

"Vậy ngươi giết ta đi."

"......"

"Không nói gì nữa sao? Thực tế ngươi không thể giết được ta —— Ngươi càng che giấu điều này lại càng dễ bị bại lộ."

"...... Ngươi muốn quay ngược lại thời gian, nhưng chuyện này chưa có ai dám thử, nếu ngươi làm như vậy có thể sẽ bị thần hồn câu diệt!"

"Chẳng sao cả."

"Dù cho ngươi thành công, nhưng trở về đó ngươi cũng không còn ký ức lúc này, hơn nữa người đó vẫn sẽ chết."

"Nhưng đó là cơ hội duy nhất của ta."

............

Lục Diễn đột nhiên mở choàng mắt, trước mặt hắn vẫn là Triều Từ đang nhắm nghiền hai mắt.

Giờ phút này, Triều Từ gần như trùng khớp với thi hài lộ ra nửa bộ xương ở trong giấc mơ kia, sự khủng hoảng to lớn như đang bóp nát trái tim của Lục Diễn.

Hắn khó khăn mà hít thở vài hơi, trong đầu đột nhiên nhói lên như bị kim đâm, một lượng ký ức khổng lồ đang nhồi nhét vào bên trong não của hắn.

Lục Diễn đã nhớ ra những ký ức đó, hắn cúi đầu khẽ cười, giọng cười khàn đục nhưng lại rất chói tai.

Hóa ra đây là lần thứ hai hắn mất đi Triều Từ.

Những chuyện trong mộng kia đều đã thật sự xảy ra, khác biệt là khi đó Triều Từ không sống đủ lâu, chờ đến lúc được hắn tìm thấy, mà chết ở bên trong gian nhà trúc đó vì Thực Cốt Chú.

Sau đó, hắn chiêu hồn không biết bao nhiêu lần nhưng chưa từng thành công, lúc đó hắn mới chịu chấp nhận hiện thực rằng —— Một chút tàn hồn của Triều Từ cũng không còn sót lại.

Người đó không thể nào quay trở lại được nữa.

Vì vậy, Lục Diễn không ngừng âm thầm gia tăng thêm sức nặng cho mình, cho đến khi hắn có thể hoàn toàn uy hiếp ý chí của thế giới, buộc nó phải quay ngược lại thời gian.

Để cho mình có thêm một cơ hội, hắn đã cố gắng hết sức kéo dài sinh mệnh của Triều Từ thêm vài tháng.

Khi đó, trong lòng hắn nghĩ rằng nếu Triều Từ sống đủ lâu cho đến khi hắn tìm ra, hắn nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu người đó, chữa lành cho người đó.

Thật buồn cười.

Tạo ra một cơ hội được ăn cả ngã về không này, nhưng đổi lấy không phải là sự vãn hồi, mà càng làm cho nó trầm trọng thêm.

Hắn không những không cứu được Triều Từ, mà còn vì lòng đố kỵ mà nuôi dưỡng những tà niệm ở bên trong, bằng mọi cách hành hạ người đó, đẩy người đó đến tình cảnh tuyệt vọng hết lần này đến lần khác.

Nếu Triều Từ vẫn chết ở bên trong gian nhà trúc, có lẽ đó là một chuyện tốt đáng vui mừng cho Triều Từ.

Giờ này, phút này, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh ra, không ngừng nói với chính mình ——

Lục Diễn, mày là đồ khốn kiếp.

Dù vậy, dẫu biết rằng giữ ngươi ở lại chỉ có thể mang lại cho ngươi nỗi đau.

Nhưng A Từ, ta vẫn muốn ngươi sống.

Thật sự xin lỗi.

............

Lục Diễn vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh Triều Từ, không ngừng truyền sinh khí vào cho cậu.

Lúc đầu, nguồn sinh khí vẫn còn dư dả, bởi vì hắn là vị thần của cả trời đất này. Hắn có thể câu thông với thiên địa, thoải mái sử dụng linh lực và sinh khí.

Nhưng dần dần, khi Thực Cốt Chú càng ngày càng mạnh hơn, hắn cũng càng ngày càng gặp khó khăn nhiều hơn. Sau một tháng trôi qua, hắn phải liên tục truyền sinh khí vào cho Triều Từ, không thể ngừng nghỉ dù chỉ một phút. Chỉ cần hắn dừng lại một chút, mái tóc đen của Triều Từ sẽ đột nhiên chuyển sang màu trắng.

Triều Từ vẫn luôn nhắm nghiền đôi mắt, như thể cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Nhưng ít nhất cậu vẫn còn nhịp tim và mạch đập, đó là hy vọng duy nhất mà Lục Diễn có thể bám vào.

Toàn bộ Cửu Trùng Thiên đã bị hắn khắc rất nhiều Tụ Linh Trận, không ngừng thu thập sinh khí của hai giới về đây.

Cứ như vậy thêm hai tháng nữa, cho đến một ngày, cho dù Lục Diễn chuyển vào biết bao nhiêu sinh khí, mái tóc đen của Triều Từ vẫn dần dần biến thành màu tuyết trắng.

Đôi môi của Lục Diễn run run, hắn đã hoảng sợ đến mức tột cùng rồi.

Hắn nghe thấy có người tiến vào cung điện, đứng ở phía sau chậm rãi nói:

"Thực Cốt Chú đã lớn mạnh đến mức ngay cả Tụ Linh Trận và ngài cũng không thể thỏa mãn được nó nữa."

"Nếu ngài đã là thần, vậy dùng máu của chính mình thử xem."

Nếu máu thường không được, sẽ là máu đầu tim.

Nếu máu đầu tim cũng không được, sẽ là thịt ở tim.