Nhưng Tề Vấn Bình lại cảm thấy rất ngại: "Ôi cái thằng Trần Niệm này... Cô mới đi vắng có một ngày mà nó đã chạy sang nhà con. Thằng bé cũng không có ý đồ gì xấu đâu, nó quý ai là sẽ thích gần gũi với người ta như vậy đấy. Nếu con thấy nó phiền quá thì cứ đuổi nó về là được."
"Không sao ạ, cháu rất quý Trần Niệm." Vệ Hồng Hiên lời ít ý nhiều.
Lời này nghe vào trong tai, vẻ mặt Tề Vấn Bình lập tức trở nên hiền từ: "Hôm nào, ừ hôm nào nhà cô có điện bảo Niệm Niệm dẫn con sang ăn cơm nhé!"
Vệ Hồng Hiên đồng ý, sau đó chào tạm biệt Tề Vấn Bình, ai về nhà nấy.
Cục sạc của Trần Niệm vẫn còn nằm trên bàn trà nhà anh.
Vệ Hồng Hiên làm việc rất chậm, rất từ tốn, như thể bất cứ hành động nào của anh cũng đều đã được tính trước. Mỗi lần tay anh chạm lên thứ gì là mọi thứ như được quay chậm, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy thật hưởng thụ. Vệ Hồng Hiên ăn trưa xong thì nằm ở nhà nghỉ ngơi một hồi, sau đó tới quán nước, tiện thể bế Niệm Niệm theo.
Tề Vấn Bình về nhà, đột nhiên phấn khởi vô cùng không biết làm sao, bà cảm thấy Trần Niệm được cứu rồi.
Cũng may Vệ Hồng Hiên không chê Trần Niệm.
Tề Vấn Bình chỉ sợ Trần Niệm vì thích con trai mà nghĩ quẩn. Bà đã thấy thằng bé có vấn đề từ nhỏ, xinh đẹp hơn mấy đứa con trai bình thường, gặp được nam sinh nào đẹp đẹp một chút là sẽ về bình phẩm đủ điều, nhưng bà lại chưa từng nghe con mình nhắc gì đến các bạn nữ.
Khi đó bà còn nghi Trần Niệm với Lý Thiên Mậu... Bà cũng không cố ý, là do hồi đó Trần Niệm học cấp 2, bà tìm thấy một cái đĩa trong cây máy tính ở phòng làm việc, vỏ của cái đĩa CD đó chính là hai người đàn ông đang "đánh nhau".
Lúc ấy bà phải cố nén tức giận, không ngả bài với Trần Niệm, chỉ nói chuyện này với... Ba của thằng bé. Sau đó còn phải ngăn ba Trần Niệm không cầm đòn gánh đánh chết thằng con... Khuyên mất mấy ngày.
Bà nghĩ là chuyện này thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, giờ con trẻ đang ở trong giai đoạn mù mờ, đầu óc chậm chạp, đợi thằng bé lớn hơn chút nữa là sẽ biết trong lòng mình rốt cuộc có những gì.
Cũng không phải là bệnh tật gì, bà cũng đã nghe nói những người khác như thế nào.
Ngày đó bà đọc được mấy thứ viết trong nhật kí, thật sự rất tức giận. Trần Niệm có thể thích con trai, nhưng dù có là con gì thì cũng phải giữ mình trong sạch, tôn trọng bình đẳng, chứ không thể... Ép buộc hay gì đó được.
Nói tóm lại, Tề Vấn Bình và Trần Niệm đều là kiểu vô tư.
Giờ bà thấy có vẻ đối tượng Trần Niệm tìm được còn có chất lượng rất cao.
Bên phía Trần Niệm thì hối hả chạy tới quán nước, dựa theo chỉ đạo của Thiến Thiến, trước hết sign in, sau đó bắt đầu học cách pha chế đồ uống lạnh, ghi nhớ giá cả. Đợi đến lúc đông khách thì vừa học vừa hỗ trợ.
Buổi chiều, khi Vệ Hồng Hiên ghé tiệm thì không còn mấy khách, Trần Niệm cũng đã khá quen tay, bắt đầu thành thạo hơn.
Tính cách của Trần Niệm vốn là kiểu cởi mở dễ gần, lại thêm vẻ ngoài điển trai. Ban đầu Thiến Thiến còn lo sẽ không nói chuyện được với bạn nam này, nhưng chưa hết một buổi trưa, cô đã thay đổi cái nhìn với Trần Niệm. Cô rất thích xem Trần Niệm luyên thuyên đủ chuyện, rất thú vị, trêu cũng vui.
Trần Niệm thấy mình sắp có được cảm tình của Thiến Thiến, bản năng giống đực lập tức được kích hoạt, càng nói càng không ngừng được, kể cho Thiến Thiến nghe từ sự tích hồi nhỏ của mình cho tới tận khi thi xong đại học.
Nói mệt rồi, Thiến Thiến pha cho cả hai một ly trà chanh.
Trần Niệm cũng mệt, kích động dần lắng xuống, từ tốn hỏi: "Đúng rồi, chủ tiệm mình là người ở đâu thế?"
"Tớ không biết." Thiến Thiến lắc đầu.
Trần Niệm: "Đẹp trai không?"
Thiến Thiến rất kiên quyết gật đầu: "Đẹp cực."
Con ngươi Trần Niệm đảo một vòng: "Anh ấy với Vệ Hồng Hiên là bạn à?"
"..." Thiến Thiến ngập ngừng nói: "Hình như thế, sao cậu lại quen anh Vệ Hồng Hiên thế?"
"À thì, bọn tớ là hàng xóm." Trần Niệm nhớ đến giấc mơ tối qua ở nhà người ta... Má nó xấu hổ vãi.
Cũng không biết Vệ Hồng Hiên nghĩ về mình như thế nào, một lần mơ vớ vẩn thì thôi đi, lần thứ hai còn... Nếu về sau cứ thế này thì biết nhìn mặt nhau kiểu gì đây?
Thiến Thiến lại cảm thấy cách thức ở chung của Vệ Hồng Hiên và Trần Niệm thật lạ.
Rõ ràng là hàng xóm thân thiết như vậy, tại sao Trần Niệm lại không biết Vệ Hồng Hiên là chủ tiệm nhỉ, mà sao Vệ Hồng Hiên cũng không nói cho Trần Niệm biết vậy? Đây là kiểu đùa giỡn gì đó đang thịnh hành à?
Thật ra chính Vệ Hồng Hiên cũng không hiểu tại sao mình phải giấu. Cũng tại khi ấy Trần Niệm tới xin việc ở ngay trước mặt anh trong khi anh là chủ tiệm, sau khi Thiến Thiến nói không tuyển người làm thời vụ, Trần Niệm cũng có vẻ từ bỏ rồi, anh lại bước ra thì không ổn cho lắm. Anh muốn Trần Niệm đến làm cho mình, thế nên mới tạo ra một thân phận, còn giả vờ là rất cần người...
Vệ Hồng Hiên cảm giác mình đã cua một vòng thật lớn, nhưng không quan trọng, với tính tình kia thì chỉ cần được trả lương là được, Trần Niệm sẽ không quan tâm chủ tiệm rốt cuộc là ai.
Trần Niệm và Thiến Thiến đang nói chuyện thì thấy Vệ Hồng Hiên tới, bế theo Niệm Niệm.
Trần Niệm vốn đang lười biếng đứng một chỗ, thấy Vệ Hồng Hiên tới thì lập tức thẳng người. Ba người nhìn nhau cùng cười một tiếng, Vệ Hồng Hiên có vẻ rất quen cửa quen nẻo đi vào góc trong cùng.
Trần Niệm thì thầm hỏi: "Anh ấy hay đến đây lắm à?'
"Ừm... Hình như là anh ấy đang được nghỉ nên mới vậy, nhiều khả năng là một thời gian nữa sẽ bận." Thế nên mới định thuê nhân viên làm lâu dài, cô cũng chỉ làm hết mùa hè thôi.
Trần Niệm lại hỏi: "Anh ấy là sinh viên đúng không, chắc năm hai đại học à?"
Thiến Thiến tròn xoe mắt nhìn: "Đâu... Tốt nghiệp lâu rồi... Lý lịch của người ta phong phú lắm, mười mấy tuổi đã có chút thành tựu ở nước ngoài rồi, giờ còn là..."
"Sao cậu biết nhiều thế?"
Thiến Thiến: "... Bởi vì, bởi vì anh ấy là bạn của chủ tiệm, anh chủ kể cho tớ..."
Thật ra là lúc Vệ Hồng Hiên khai trương quán, bạn của anh tới ủng hộ, tiện thể nhiều chuyện kể cho cô nghe.
Vậy rốt cuộc anh ấy bao nhiêu tuổi?
Trần Niệm không thể nhìn ra tuổi tác của Vệ Hồng Hiên, chủ yếu là do Vệ Hồng Hiên trông chỉ lớn hơn cậu vài tuổi, nhưng dáng vẻ nhàn nhã thong thả của anh lại không giống sinh viên bình thường.
Nhìn không thấu, đúng là nhìn không thấu.
Trần Niệm pha một ly guarana, cho thêm đá, sau đó mang tới cho Vệ Hồng Hiên.
Vệ Hồng Hiên ngẩng lên: "Gì thế? Tôi đâu có gọi đồ."
"Em mời anh." Trần Niệm đẩy ly nước tới: "Dùng lương làm thêm của em mời tạm một cốc này, đợi em kiếm được nhiều hơn rồi lại mời anh đi ăn. Tối qua em cũng làm phiền anh..."
Miệng thì nói thế, nhưng ánh mắt Trần Niệm lại không hề rời khỏi chú mèo trong lòng Vệ Hồng Hiên.
"Niệm Niệm, ra chơi với anh trai đi." Vệ Hồng Hiên đặt mèo lên bàn.
Trần Niệm: "..." Cứ có cảm giác Niệm Niệm là mình, còn Vệ Hồng Hiên là anh trai.
Chắc cậu bị điên rồi.
Niệm Niệm đứng trên bàn, bước chân linh hoạt nhỏ nhẹ đi tới, cái đuôi vểnh thật cao. Nó đi đến bên cạnh Trần Niệm, chủ động dụi đầu lên cằm cậu.
Trần Niệm lập tức cúi xuống cho Hoàng Thượng dụi đã đời.
Vệ Hồng Hiên nhấp một ngụm nước do Trần Niệm pha, so với cốc Thiến Thiến pha thì có hơi cay, có lẽ là ảo giác... Là do nhóc con Trần Niệm này, hơi cay* thật.
*Chơi chữ, chữ cay ở đây còn được hiểu là dâm =))))
"À đúng rồi, sạc pin của em." Vệ Hồng Hiên đưa cục sạc trên ghế sô pha cho cậu: "Sợ máy em hết pin nên tôi mang đến cho em."
Trần Niệm rất đội ơn: "Cảm ơn anh nhiều lắm, anh cố ý tới đây để mang sạc cho em ạ?"
"..." Đúng là muốn tới xem thế nào: "Chỉ đi ngang qua thôi."
Nhưng Vệ Hồng Hiên dừng lại như vậy lại khiến Trần Niệm nghĩ là mình đã phát hiện sự thật cảm động rồi, càng thêm kính yêu với Vệ Hồng Hiên.
"Anh mang sạc tới đúng lúc lắm, hôm nay nhà em vẫn chưa có điện. Xong ban nãy Thiến Thiến còn kể cho em là tầng hai có phòng để ở, phòng cho nhân viên, à không... Bạn ấy bảo là lúc chưa mua nhà thì chủ tiệm luôn ở trên đó, về sau thấy ngã tư ồn quá mới chuyển đi, em đúng hên luôn... Có cả điều hòa nữa, nên em định tối nay ngủ lại đây."
Trần Niệm bô bô nói một tràng.
Vệ Hồng Hiên: "Thế thì tốt quá rồi."
Đương nhiên cái này là Vệ Hồng Hiên dặn Thiến Thiến, đó là phòng riêng của anh, ai dám ở chứ.
Thật ra Thiến Thiến đang nghi là Vệ Hồng Hiên thích Trần Niệm.
Ông chủ tự mình âm thầm làm nhiều chuyện cho Trần Niệm như vậy, Trần Niệm thì cứ như thằng ngố vô tư chấp nhận, cứ nghĩ mình được ông trời ưu ái, không ngờ tất cả đều là Vệ Hồng Hiên dâng tới tay từng chút.
Vệ Hồng Hiên ngồi không lâu lắm, Trần Niệm lại đi tới đi lui sang chỗ anh không dưới năm lần.
Cứ giả vờ đi ngang qua như thế chỉ để nhân cơ hội xoa đầu Niệm Niệm.
Tối đến, quả nhiên khách rất đông, giống y như lời Lý Thiên Mậu nói, có cả ca sĩ đến hát. Vệ Hồng Hiên ăn tối xong cũng ghé.
Ca sĩ đang hát một làn điệu dân gian, đèn trong tiệm mờ ảo nhập nhèm, tốp năm tốp ba nam nữ tụ tập ngồi chung một chỗ, bầu không khí yên tĩnh hơn so với tưởng tượng của Trần Niệm nhiều. Lý Thiên Mậu còn dắt theo bạn gái mình tới.
Trần Niệm cúi đầu gọi người ta: "Em chào chị dâu ạ!"
Bạn gái của Lý Thiên Mậu vừa thấy Trần Niệm mắt đã sáng bừng lên, đợi Trần Niệm đi mang rượu cho bàn khác thì lập tức hỏi Lý Thiên Mậu: "Anh bảo muốn tìm vợ cho anh em của mình là tìm cho cậu ấy hả?"
Lý Thiên Mậu gật đầu: "Ừ."
"Đẹp trai thế mà còn tìm như tìm kim đáy biển á?"
Bởi vì tiếng nhạc hơi to nên Lý Thiên Mậu phải quay sang lớn tiếng nói với bạn gái: "Anh thấy giờ không cần tìm nữa, nên thôi."
Nữ sinh hơi kinh ngạc, cũng tiến tới hô lên: "Sao lại không tìm nữa, anh có nhớ cái đứa hôm rồi tới siêu thị tìm em không?"
"Có." Xinh là nhớ hết.
"Nó giờ vẫn còn độc thân đó, hay giới thiệu cho Trần Niệm đi, đảm bảo là được."
"Thôi... Đừng." Lý Thiên Mậu khổ sở nói.
Em gái kia có xinh hơn nữa thì cũng không đọ được với cấp bậc của hàng xóm nhà Trần Niệm.
"Sao lại thôi..." Cô có phần tức giận: "Chẳng lẽ bạn em không xứng với cậu ta à?"
"Không... Không phải."
Lý Thiên Mậu khó xử. Bạn gái giận mất rồi, quay đi không thèm để ý tới cậu ta.
Lý Thiên Mậu quýnh lên: "Không phải... Là do mẹ Trần Niệm nói nó thích con trai..."
"..."
"Ban đầu anh còn sợ là mẹ nó nghĩ nhiều, lỡ nó không thích thì sao. Nhưng mẹ nó khẳng định chắc nịch, Trần Niệm thì ngố lắm, lúc nào cũng nghe lời ba mẹ... Ầy, do anh không hiểu lắm, hôm qua còn định tìm bạn gái cho nó, kết quả trưa nay nó kể với anh là tối qua nó ngủ lại nhà bạn trai nó, thế nên anh mới... Nghĩ là, thôi thì kệ nó đi."
"Bạn trai... Bạn gái gì cơ..." Cô gái kia nghe mà không hiểu gì.
"Cũng chưa tính là bạn trai, là hàng xóm nhà nó."
"Ý anh là, cậu ấy với hàng xóm nhà cậu ấy, nam, đang hẹn hò hả?"
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Hồng Hiên: Anh nghe được rồi:)
Trần Niệm: Anh phải nghe em giải thích, bề ngoài em vẫn là trai siêu thẳng, em sợ gay
Vệ Hồng Hiên: Đổi sang xem loại phim "đánh nhau" khác là hết sợ ngay