Sau Khi Tàn Nhẫn Từ Chối Anh Ấy, Tôi Hối Hận Rồi

Chương 11: Sao dạo gần đây hay mơ thấy mấy giấc mơ kì lạ thế nhỉ




Edit: Ry

Trần Niệm lắp bắp: "À... Vâng... Đúng ạ..."

Hôm nay đúng là một ngày bồn chồn.

Nhưng Vệ Hồng Hiên nói cứ như thể đã biết từ trước, vậy tại sao lúc đó không nhắc cậu?

"Anh biết em quên chìa khóa à?" Trần Niệm hỏi.

Vệ Hồng Hiên thản nhiên nói: "Ừ, lúc về đây tôi thấy em không cầm chìa trong tay."

Vì Trần Niệm quên rồi, giờ có vòng lại cũng không mở được cửa, nhắc thì cũng thế, có đúng không?

Trần Niệm hiểu, nhưng không có chìa khóa lại không giúp được gì, ở nhà Vệ Hồng Hiên thế này như kiểu mình là đứa chỉ biết ăn no ngồi chờ chết vậy, quá nhục nhã.

Đương lúc không biết phải nói gì, Vệ Hồng Hiên đã hỏi: "Chừng nào thì mẹ em về?"

"Mẹ em..."

"Tối nay dì ngủ lại nhà bạn à?"

"Vâng..." Sao cái gì cũng biết thế, thông minh vậy.

"Vậy tối nay em ngủ lại nhà tôi đi." Vệ Hồng Hiên nói: "Nhà tôi có điều hòa, vẫn tốt hơn là em về nhà không có điện dùng."

Trần Niệm đứng dậy, vẫn còn ôm Niệm Niệm: "Thế thì... Ngại lắm ạ."

Nhưng một bước chân ra ngoài cũng không nhấc nổi, thật sự không muốn đi. Có điều hòa sướng biết mấy, Trần Niệm đã trải qua cảm giác nhà không có điện thấm thía điều đó.

Nhưng Trần Niệm không biết trong nhà Vệ Hồng Hiên chỉ có một cái giường.

Vệ Hồng Hiên đi vào phòng ngủ của mình, thay ga trải giường mới cho Trần Niệm, lấy ra chiếc chăn mùa hè đã được giặt sạch, đặt lên đầu giường, sau đó đi tới nói với cậu: "Em ngủ ở đây đi."

Trần Niệm rất ngượng ngùng đi vào trong, cầm sạc pin còn ôm Niệm Niệm: "Anh, cảm ơn anh nhiều ạ... Đợi khi nào em có lương em mời anh đi ăn nhé?"

"Được." Vệ Hồng Hiên rất sảng khoái đồng ý.

Trần Niệm vào phòng, nằm trên chiếc giường lớn chưa từng tiếp nhận bất cứ ai của Vệ Hồng Hiên.

Niệm Niệm đứng trong góc tường vểnh đuôi nhìn cậu: "Meo ~"

"Thích thật." Trần Niệm nằm xuống, ngoắc tay với nó: "Tặc tặc tặc, lại đây nào." (em xin lỗi em biết sẽ có nhiều bác thấy buồn cười đoạn này nhưng tiếng gọi mèo đúng là "tặc" mà =]]]]]]]]]]]]]]]])

"Meo ~"

"Niệm Niệm, qua đây."

Niệm Niệm đi tới.

Trần Niệm ôm nó vào lòng, đắp chăn cho nó, chưa đầy một lát sau, Niệm Niệm đã ngủ, phát ra những tiếng khò khè khe khẽ, đáng yêu chết đi được.

Trần Niệm định dùng tay lặng lẽ lấy điện thoại ra, hai cái chân của Niệm Niệm lại ôm lấy tay cậu không cho cậu nhúc nhích.

Không được lấy.

Hoàng Thượng đã bảo không cho, vậy thì không lấy.

Vệ Hồng Hiên ngoài phòng khách không có chỗ nào để đi, may là ghế sô pha có thể trải rộng ra, chuẩn bị kĩ càng thì độ thoải mái vẫn có thể so với giường lớn.

Trầm Trầm nằm ngủ dưới chân ghế sô pha, cái đuôi quét qua quét lại trên mặt đất, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn cánh cửa phòng ngủ bị Trần Niệm đóng lại, lại nhìn Vệ Hồng Hiên.

Vệ Hồng Hiên xoa đầu nó, thầm nghĩ chưa biết chừng, một thời gian nữa thôi là anh sẽ không phải ra vẻ ga lăng lịch lãm ngủ ngoài sô pha như thế này nữa.

Giấc ngủ này của Trần Niệm cũng không mấy yên ổn.

Cậu mơ thấy Vệ Hồng Hiên vào phòng cậu, sau đó hôn cậu...

Còn đè lên người cậu làm đủ loại hoạt động không hài hòa. Tay chân Trần Niệm yếu ớt đẩy anh, cả người như thể trúng độc mà mềm nhũn.

Vệ Hồng Hiên nói: "Em tới nhà tôi chẳng phải là vì thích tôi sao? Vậy thì theo tôi đi..."

"Không... Không phải thế, là vì nhà em mất điện mà?"

"Có thật là vậy không? Vậy tối qua em đã làm gì trong phòng tắm nhà tôi?" Vệ Hồng Hiên hỏi.

Trong một thoáng Trần Niệm thậm chí còn không phân biệt đây là mơ hay thực...

Sau đó, Vệ Hồng Hiên tiến hành ôm ấp với bé Niệm... Trần Niệm giãy giụa nói: "Đừng... Không được... Em chỉ có cái quần lót này thôi... Em muốn cởi nó ra trước..."

Vệ Hồng Hiên nói: "Được, em cởi đi."

Thế là Trần Niệm cởi đồ lót.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trần Niệm vươn vai, lại phát hiện Niệm Niệm đang nằm trên ngực mình, trĩu nặng đầy chân thực.

Mẹ nó, lại nằm mơ, đảm bảo là do bị Niệm Niệm đè.

Sau đó, Trần Niệm phát hiện, cái thứ cuồng dâm như mình... Cởi đồ lót thật...

"Máaa!" Trần Niệm hết hồn kêu lên, dưới cái chăn mùa hè, cậu không mặc gì hết. Trần Niệm điên cuồng tìm quanh giường, cuối cùng cũng tìm được cái quần lót không hiểu sao mình lại cởi ra.

Cậu đỡ trán nằm trên giường ngẫm nghĩ.

Tại sao... Lại làm một chuyện bỉ ổi đến vậy ở nhà người khác chứ.

Nửa đêm ngủ còn cởi quần lót, mẹ nó xấu hổ thì thôi rồi.

May mà không làm cái đó... Nếu không mới sáng ra đã giặt chăn ở nhà Vệ Hồng Hiên còn lúng túng hơn.

Trần Niệm muốn đi xem bói thử, tính xem dạo gần đây bị cái gì mà suốt ngày mơ mấy giấc mộng kì lạ. Cũng không biết có phải Vệ Hồng Hiên nợ mình cái gì không mà lúc nào cũng nằm mơ thấy người ta làm đủ loại chuyện với mình...

"Đệt... Chết rồi, hôm nay còn phải đi làm..." Đêm qua Trần Niệm muốn lấy điện thoại là để cài báo thức, cuối cùng lại vì một phút mềm lòng mà quên đi.

Cầm điện thoại lên, phát hiện Thiến Thiến không nhắn tin gì cho mình, 9 giờ sáng, cũng chưa phải là quá muộn, nhưng chắc chắn không gọi là sớm.

Lát nữa về còn phải ghi lại giấc mơ nữa... Thế là Trần Niệm quyết định trước hết ghi vào mục ghi chú trên điện thoại, rất cố chấp.

[Trần Niệm: [xấu hổ] Xin lỗi tớ sẽ đến trễ]. Truyện Teen Hay

[Thiến Thiến: Không sao, tính lương theo giờ mà, cậu tới muộn thì tiền lương ít hơn thôi, với giờ cũng không có ai.]

[Trần Niệm: Ừ, tớ qua ngay đây.]

Phu nhân Tề Vấn Bình cũng không gọi cho cậu.

Trần Niệm ngồi dậy, đánh răng rửa mặt trong nhà vệ sinh cá nhân của Vệ Hồng Hiên, vừa làm vừa cảm thấy là lạ, vậy cái nhà vệ sinh cậu dùng tối qua chắc là nhà vệ sinh cho khách nhỉ. Căn phòng ngủ này lại có nhà vệ sinh, thế nó là phòng ngủ chính của anh ấy rồi...

Rửa mặt xong, Trần Niệm đi quanh nhà, càng đi càng thấy ong cả đầu, hình như là... Không có phòng ngủ nào khác?

Vậy tối qua Vệ Hồng Hiên ngủ ở đâu?

Tuy phòng khách rộng rãi thoải mái thật, nhưng cũng không thể nằm ngủ trên ghế sô pha cả đêm được?

Trần Niệm cảm thấy mình đúng là quá đáng vl... Chủ yếu là cậu thật sự không ngờ lại có nhà chỉ có một phòng ngủ... Cậu còn tưởng mình ngủ ở phòng cho khách, tối qua cũng không để ý xem Vệ Hồng Hiên đi đâu.

Chẳng trách Niệm Niệm lại quen cửa quen nẻo với cái giường đó đến vậy, gọi cái là leo lên.

Tìm thấy Vệ Hồng Hiên đang nấu cháo trong bếp, Trần Niệm rất xấu hổ: "Anh... Tối qua anh, ngủ ở đâu thế ạ?"

"Giường ở ghế sô pha." Vệ Hồng Hiên thấy cậu dậy thì đặt thức ăn đã làm xong vào lò vi sóng hâm lại: "Tôi thấy em ngủ ngon quá nên không đánh thức, ngày nghỉ thì nên ngủ thêm một chút. Cháo có ngay đây, em có thể ra phòng khách ngồi đợi một lát."

"Anh... Anh vào phòng định gọi em ạ?"

"Ừ, có chuyện gì à?"

Trần Niệm muốn hỏi, anh thấy em khoe chim rồi hả?

Nhưng không có mặt mũi để hỏi.

Trông Vệ Hồng Hiên cũng không có vẻ gì là biết, thế là Trần Niệm nén lại một bụng những lời muốn nói.

Tuy Vệ Hồng Hiên không biểu hiện ra việc anh ngủ ở ghế sô pha có gì không ổn. Nhưng cứ cho cậu là khách đi, thì cũng phải là cậu ra ghế sô pha ngủ mới đúng...

Trần Niệm càng nghĩ càng thấy ngại, càng thêm quyết tâm nhất định phải mời Vệ Hồng Hiên ăn một bữa thật ngon.

Phải báo đáp người ta đầy đủ mới được.

Vệ Hồng Hiên bưng thức ăn ra bàn.

Trần Niệm định ăn từ từ, nhưng không thể khống chế nổi. Cậu ăn như hổ đói, một lát sau lại bảo: "Anh, nếu về sau, anh, có gì cần giúp đỡ ấy, thì cứ việc tìm em. Mặc dù em không biết gì nhiều, nhưng mấy việc cần thể lực này kia thì không thành vấn đề."

Vệ Hồng Hiên ngẩng lên: "Có thể lực thì tốt."

"Dạ."

Rất lâu về sau, Trần Niệm mới biết câu đó của Vệ Hồng Hiên có ý gì.

Con mẹ nhà anh... Hóa ra có thể lực để chịu đè... Trần Niệm không thể không thừa nhận, lúc mới quen biết, Vệ Hồng Hiên thật sự đúng là một tay đóng kịch lão luyện.

Cơm nước xong xuôi, Trần Niệm lau miệng: "Anh, để em rửa bát cho, em xin anh luôn đấy."

Áy náy đến mức dù có làm gì cũng không thể bù đắp cho nỗi đau trong lòng.

Vệ Hồng Hiên không cản cậu, làm tư thế xin mời.

Nhìn Trần Niệm khom lưng rửa chén trong bồn, bóng lưng với cái mông hơi vểnh kia, Vệ Hồng Hiên nghĩ, Trần Niệm là cong, chắc chắn luôn. Trai thẳng mà mơ giấc mộng kiểu đó, dù có thích viết nhật kí thì thường cũng sẽ rất phản cảm với những tình tiết như vậy, thậm chí là không viết nổi.

Mà nghe ý của mẹ Trần Niệm thì có vẻ Trần Niệm còn viết rất chi tiết.

Vệ Hồng Hiên đã từng gặp đủ kiểu bắt chuyện vô duyên rồi, mà độc đáo như Trần Niệm thì vẫn là lần đầu tiên.

Nhưng anh thích.

Chủ yếu là vì thích nhóc con này.

Dù ở khía cạnh nào thì đều rất thu hút ánh mắt.

Sáng nay mở cửa nhìn một cái, thấy em ấy ngủ thật ngon, đắp chăn kín người, Niệm Niệm còn nằm đè trên ngực, thế mà không bị đánh thức... Chất lượng giấc ngủ tốt thật.

Nếu họ ở bên nhau, chỉ nhìn bề ngoài thôi đã thấy thật phù hợp.

Vệ Hồng Hiên chuyển ra là vì come out với gia đình, mặc dù anh không có người yêu, nhưng sau khi come out vẫn nhiều lần bị gia đình yêu cầu đi xem mắt thì anh quyết định chuyển ra ngoài.

Liễu rủ hoa cười lại gặp người*.

*Gốc là 柳暗花明又一村, một câu thơ của Lục Du, trọn vẹn cả câu là "Sơn cùng thủy tân nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - "Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp nàng". Ý chỉ thấy được hi vọng trong hoàn cảnh khốn khó.

Anh gặp được Trần Niệm.

Trần Niệm ngố tàu vẫn còn đang vừa rửa bát vừa huýt sáo, rửa rất kĩ càng: "Anh, anh thích ăn gì?"

"Sao thế?" Vệ Hồng Hiên ở ngoài đáp lại.

"Em làm thêm ở quán nước, một thời gian nữa kiếm được ít tiền rồi mời anh ăn cơm."

"Cái gì cũng được." Nghe có vẻ không kén chọn, nhưng lại phải rất chú ý.

"Vậy mình đi ăn món Nhật đi, đắt tiền lắm, em chưa được ăn bao giờ. Em mời anh, bọn mình cùng đi." Trần Niệm rất hào hứng nói.

Vệ Hồng Hiên: "Ừ."

Trần Niệm rửa bát xong còn định giúp Vệ Hồng Hiên quét dọn nhà cửa, lại bị anh từ chối: "Em còn phải đi làm mà đúng không? Mau đi đi."

"Á vâng!"

Trần Niệm đi làm.

Cầm theo điện thoại.

Nhưng quên sạc pin.

Đống quần áo đồ lót bẩn tối qua tắm xong nhét ở bồn rửa tay cũng quên.

Sáng nay Vệ Hồng Hiên đã dùng máy giặt giặt sạch từng món cho cậu, đang phơi ngoài ban công, Trần Niệm cũng không biết.

Trần Niệm tới quán nước.

Đến trưa thì quần áo của cậu đã khô.

Lúc Tề Vấn Bình về, Vệ Hồng Hiên thấy bà đang đi ở dưới lầu. Thế là lúc bà vừa lên đến tầng ba, Vệ Hồng Hiên mở cửa.

"Cô Tề." Vệ Hồng Hiên gọi bà bằng cô là do bị ép.

Ban đầu anh nghĩ bà nhiệt tình như vậy là do anh gọi bà bằng chị, kết quả lại bị Tề Vấn Bình sửa miệng bắt gọi là cô, bà nói con với Trần Niệm nhà cô chênh nhau có mấy tuổi, gọi là chị nghe kì lắm.

Mặc dù đẳng cấp của Vệ Hồng Hiên cao hơn Trần Niệm không biết bao nhiêu.

Nhưng giờ cũng tốt, gọi mẹ Trần Niệm là cô thì sẽ kéo gần được khoảng cách với Trần Niệm hơn.

Tề Vấn Bình quay đầu, kinh ngạc chào hỏi: "Hồng Hiên à, có chuyện gì thế? Qua nhà cô chơi một lát không? Ấy nhà cô vẫn chưa có điện, hôm nào đến nhà cô ăn cơm nhé."

"Dạ." Vệ Hồng Hiên gật đầu, sau đó đưa quần áo của Trần Niệm cho bà: "Quần báo của Trần Niệm ạ, cháu phơi khô rồi, cô cầm về cho em ấy đi ạ."

"..." Tề Vấn Bình nhận đống quần áo, kinh ngạc vô cùng, thậm chí còn thấy cả quần lót của Trần Niệm: "Tối qua nó... Ngủ ở nhà con à?"

"Dạ, lúc sang chơi em ấy quên chìa ở nhà ạ." Vệ Hồng Hiên lại như không thấy có gì không đúng.

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Hồng Hiên: Luận về xấu bụng, tôi thứ Hai không ai Chủ Nhật.

Trần Niệm: Vẫn chưa ghi lại giấc mơ hôm nay vào sổ!

Tề Vấn Bình: Con trai nhà ai mà ngu thế này, tôi từ bỏ.