Ví dụ như để Nhan Hạ đóng vai chính trong bộ phim sau này cũng không thành vấn đề.
“Còn việc làm sao để Du Du toả sáng trong mùa sau thì giao cho mọi người đấy.”
Đây không phải là sở trường của anh ta.
Cố Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi quay sang nói với Cố Diệp Châu.
“Em ba, em có thể viết một ca khúc cho Du Du. Anh nghe nói trong các mùa tiếp theo của chương trình, họ sẽ đến các thành phố lớn, thậm chí ra nước ngoài nữa. Đến chừng đó, để Du Du hát bài hát do em viết rồi nhận là tự sáng tác, xây dựng hình tượng nữ minh tinh tài năng.”
Hình tượng tiểu tiên nữ và anh em thân thiết không hiệu quả trong kỳ này. Mùa sau tốt nhât nên thay đổi hình tượng.
Cố Diệp Hảo ủng hộ.
“Đợt này Nhan Hạ thể hiện bản thân biết nhiều, thông thạo đủ thứ. Em thấy khán giả rất thích kiểu này, lần sau cứ xây dựng hình tượng tài nữ cho Du Du cũng được lắm.”
Lại nói tiếp:
“Thật ra hình tượng thần đồng học thuật cũng tốt, em ấy vốn tốt nghiệp từ một trường đại học có tiếng ở nước ngoài mà. Tốt nhất là tìm cơ hội để em ấy thể hiện tài năng piano, đó là chuyên ngành của con bé, nhất định sẽ khiến khán giả ấn tượng.”
Cố Diệp Châu chen miệng vào.
“Du Du chơi piano thật sự rất tốt, em thấy cách này được đấy. Sở trường của con bé vốn là piano, em không tin Nhan Hạ có thể lấn át Du Du được.”
Cố Diệp Quân gật đầu.
“Được, anh biết phải làm gì rồi.”
Gã tỏ vẻ đã sẵn sàng, chỉ chờ Du Du trở về để hướng dẫn cô ta cách vượt mặt Nhan Hạ.
Gã tự tin lần này sẽ thành công.
Anh cả Cố Diệp Thần im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.
“Nếu chương trình thực tế mùa sau có thể ra nước ngoài thì sẽ có lợi cho Du Du.”
Du Du đã học đại học ở nước ngoài nên rất có ưu thế về mặt ngôn ngữ lẫn thói quen.
“Chờ chương trình kết thúc, anh sẽ cử thư ký đi trao đổi với đạo diễn Tần.”
Hắn nheo mắt.
“Nếu bọn họ không định ra nước ngoài thì anh sẽ đầu tư cho bọn họ đi.”
Sâm xinh đẹp
Nói xong, mấy thằng anh choá khác đều sáng mắt lên.
“Ý hay!”
Có ai lại chê vốn đầu tư nhiều đâu, theo cách làm việc của đạo diễn Tần thì chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý.
Kế đó, Cố Diệp Châu bị mấy anh trai đuổi đi viết bài hát dành riêng cho Cố Diệp Du.
Cố Diệp Quân cũng chỉ đạo cho đội dẫn dắt dư luận chuyển hướng, ngừng chỉ trích Nhan Hạ mà chuyển sang tâng bốc Cố Diệp Du.
Trong khi đó.
Nhan Hạ không hề hay biết mấy thằng anh choá moá đang bàn bạc kế hoạch hãm hại cô.
Sau khi màn trình diễn đủ loại nhạc cụ, cô được đồng đợi và ông cụ khen ngợi hết lời, rồi bắt đầu hướng dẫn cô cách phối nhạc cho múa rối bóng.
Nhan Hạ rất thông minh, lại phản ứng nhanh.
Ông cụ nói một lần thì cô đã hiểu và hoàn thành nó.
Cụ nhìn cô đầy tiếc nuối.
“Thiên phú của con thật sự rất cao.”
Ngặt nỗi cô bé này là ngôi sao lớn, không thể dấn thân vào ngành múa rối bóng được. Bằng không ông thật sự muốn giới thiệu cô bé với mấy ông bạn già ở thủ đô, nhưng ông nghĩ lại, dù cô không làm ngành này thì vẫn có thể giới thiệu cô bé mà.
Vì thế ông cụ định bụng tối này sẽ gọi điện tán gẫu với mấy người bạn già.
Về phía Nhan Hạ đã nhanh chóng làm quen với việc phối nhạc, ông cụ bèn đi dạy ba người Thời Hi Diễn cách sử dụng con rối và lồng tiếng như thế nào.
Thời Hi Diễn có kinh nghiệm diễn xuất nên cũng được, Tô Cẩm thuộc trường phái thực lực nên hai người chẳng mấy chốc đã nắm bắt được kỹ thuật.
Ân Vi Vi là ca sĩ nên có thể kém ở mảng này hơn họ, nhưng cô rất thông minh, chỉ cần dạy thêm vài lần sẽ quen dần.
Thành quả sau một buổi chiều học tập khá tốt, bốn người họ đã có thể diễn một vở rối bóng, chẳng qua vẫn chưa thuần thục lắm.
Ông cụ rất ấn tượng với nhóm bốn người, ông nhận ra bọn họ rất nghiêm túc học hỏi, không hề coi thường hay qua loa có lệ.
Ông nói:
“Ngày mai mấy đứa quay lại tập luyện thêm một buổi chiều nữa thì cũng hòm hòm rồi đấy.”
Bốn người đồng thanh đáp:
“Dạ!”
Khán giả cũng thấy biểu hiện của nhóm này rất tốt, đặc biệt là Nhan Hạ khiến người khác phải thán phục. Trong lòng không khỏi mong chờ buổi biểu diễn chính thức vào ngày kia của họ.
Cùng lúc đó, ở thị trấn, kế hoạch kiếm tiền từ việc biểu diễn nghệ thuật của hội Cố Diệp Du không được suôn sẻ cho lắm.
edit: Máo