Lúc này anh em nhà họ Cố đang mở cùng lúc hai phòng livestream để theo dõi.
Trong khi Nhan Hạ trình diễn với nhiều loại nhạc cụ thì nhóm Cố Diệp Du cũng đang biểu diễn nghệ thuật trên thị trấn.
Cố Diệp Du rất tự tin đàn một bản guitar trong khi Cố Diệp Ngọc nhảy múa ở phía trước.
Có khá nhiều người tụ tập đứng xem, chủ yếu là thành phần thích hóng hớt, nhưng người biết họ trong thị trấn có vẻ ít ỏi.
Trái lại thì Quý Lăng nổi tiếng hơn nhiều, vài người từng xem các bộ phim truyền hình và điện ảnh anh ta đóng.
Hiện tại thì Cố Diệp Du đã chơi xong phần guitar.
Cố Diệp Châu rất am hiểu âm nhạc, sau khi so sánh hai bản guitar của Nhan Hạ và Cố Diệp Du thì quay sang nhìn Cố Diệp Quân đầy nghi ngờ.
Không nhịn được mà chọt một câu.
“Anh hai à, chuyện anh làm bôi bác Nhan Hạ chỗ nào hả, rõ ràng anh đang chơi xấu Du Du mà. Anh nghĩ sao mà kêu đám kia yêu cầu Nhan Hạ đàn guitar theo bản guitar của Du Du vậy?”
Cố Diệp Quân:
“...”
Gã lúng túng đáp:
“Anh chỉ biết Nhan Hạ chơi được đàn nhị thôi, làm sao anh biết nó cũng giỏi guitar như thế. Anh tưởng nếu nó chơi dở hơn thì sẽ làm nổi bật tài năng của Du Du.”
Gã không am hiểu nhiều về âm nhạc.
“Anh thấy Du Du đàn rất hay mà. Chưa kể thằng năm còn nhảy theo giai điệu nữa mà, hợp cảnh hợp tình vô cùng.”
Cố Diệp Châu không nhịn được trợn trừng mắt.
“Đúng là Du Du đàn cũng hay đấy, nhưng nó vẫn thua xa Nhan Hạ. Em ấy chỉ đàn đủ bài đúng nốt thôi, còn Nhan Hạ thì truyền tải được cảm xúc của bản nhạc. Phàm là người hiểu về guitar và âm nhạc đều sẽ nghe ra được.”
Cố Diệp Quân:
“...”
Thôi được rồi, thần đằng (thằng đần) chính là gã.
Gã nói một cách buồn bực, chán nản:
Sâm xinh đẹp
“Ai mà biết Nhan Hạ lại giỏi đến thế? Anh định giúp đỡ Du Du thôi mà.”
Tuy làm quản lý nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên gã thua thảm như thế.
Cố Diệp Hạo bèn hỏi:
“Vậy bây giờ làm sao để cứu chữa đây?”
Cố Diệp Quân lắc đầu.
“Anh cũng không biết nữa.”
Chuyện này đúng là làm khó gã rồi.
Cố Diệp Hạo trách móc:
“Nhan Hạ giấu kỹ thật.”
Nhan Hạ đã về nhà hơn một năm, thế mà không hề nói cho bọn họ biết cô đa tài như vậy.
Anh ta thở dài nói tiếp:
“Nếu Du Du mà biết thì buồn lắm đây!”
Cố Diệp Du vốn nhạy cảm tinh thế, nếu biết màn trình diễn của mình bị Nhan Hạ lấn át, chắc chắn sẽ rất buồn.
Cố Diệp Hạo đề nghị.
“Hay là bảo bọn họ tìm cách khác công kích Nhan Hạ?”
Nhan Hạ có vẻ không quan tâm nhiều, có bị công kích cũng chẳng hề gì.
Cố Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi phản đối.
“Bây giờ không làm vậy được, nếu tiếp tục cử người chỉ trích những chuyện khác thì quá rõ ràng, khán giả cũng không phải là kẻ ngốc. Hơn nữa, đạo diễn Tần có địa vị khá cao trong giới, lỡ chọc giận ông ấy thì không có lợi cho chúng ta.”
Những chương trình nghệ thuật của đạo diễn Tần đều rất nổi tiếng.
Ông ấy còn quản lý nhiều nghệ sĩ khác, nếu chọc giận ông ấy thì những tiết mục tốt sẽ từ chối nhận nghệ sĩ thuộc công ty gã, thế thì chẳng đáng.
Cố Diệp Hạo sầm mặc hỏi:
“Chẳng lẽ cứ để Nhan Hạ lấn lướt Du Du mãi như vậy à? Nhan Hạ đã cướp mất thân phận của con bé, nay lại giành hết hào quang. Anh hai, anh báo nhà thật sự.”
Nếu anh hai không can thiệp vào thì Nhan Hạ cũng chẳng có cơ hội để nổi tiếng.
Cố Diệp Quân liếc anh ta.
“Chú đang trách anh sao? Anh kiếm người gây sự với Nhan Hạ cũng vì Du Du, giờ xảy ra chuyện thì đổ hết lên anh à?”
Nếu không phải vì Du Du thì anh có điên mới kiếm người bôi bác em gái ruột của mình.
Cố Diệp Hạo nghẹn họng.
“Em có trách anh đâu. Ý em là phải tìm cách chữa cháy.”
Cố Diệp Quân lạnh lùng nói:
“Anh biết phải tìm cách chữa cháy, không cần chú nhắc. Chương trình thực tế kỳ này sắp kết thúc rồi, muốn lật kèo không dễ dàng chút nào. Đợi đến kỳ sau thì chuẩn bị một màn lội ngược dòng cho Du Du, anh tin em ấy có thể vượt qua Nhan Hạ.”
Cố Diệp Hạo đành gật đầu.
“Được rồi. Chờ chương trình kết thúc thì bảo Du Du tham gia vào bộ phim em sắp quay, em nghĩ có thể giúp em ấy nổi tiếng hơn.”
Anh ta xoa cằm nói tiếp:
“Tốt nhất là thuyết phục Nhan Hạ nhận vai phụ. Vai này là một nhân vật phản diện, tàn nhẫn xảo quyệt, rất phù hợp để tôn lên sự ngây thơ tốt bụng của nữ chính. Nếu Du Du đóng nữ chính, Nhan Hạ vào vai phụ, chắc chắn khán giả sẽ có cái nhìn khác về Du Du, còn quay sang chán ghét Nhan Hạ.”
Dù sao có nhiều khán giả thường mang cảm xúc của nhân vật trong phim vào thực tế.
Cố Diệp Quân hiểu ý thằng tư.
Gã gật đầu đồng ý.
“Sau khi kết thúc chương trình mùa này, em hãy gặp Nhan Hạ, cố gắng thuyết phục nó nhận vai phụ trong bộ phim của em đi.”
Như vậy thì có thể đảo ngược cách nhìn hiện tại của khán giả về Du Du và Nhan Hạ.
“Nhưng quan trọng phải để Du Du toả sáng trong mùa tới, tạo sự tương phản rõ rệt với Nhan Hạ. Thế thì fan của Nhan Hạ sẽ chuyển thành fan của Du Du.”
Lượng fan hâm mộ từ chương trình thực tế thường không ổn định, có thể đổi idol bất kỳ lúc nào.
Bọn họ cần nắm chắc, tận dụng điểm này.
Cố Diệp Hạo đáp:
“Được, chờ chương trình quay xong, lúc họ trở về thì em sẽ đi gặp Nhan Hạ.”
Nhan Hạ vẫn rất tôn trọng, quan tâm đến người anh trai này.
Trước đây khi đoàn phim anh ta cần một vai phụ nhỏ, nhờ cô diễn phụ thì cô đã nhận lời ngay.
Anh ta mắc chứng biếng ăn mùa hè.
Hè năm ngoái, Cố Diệp Hạo phải đóng phim ngoài trời vô cùng cực khổ. Khi Nhan Hạ biết được, hầu như ngày nào cũng nấu canh giải nhiệt gửi đến đoàn phim.
Khi anh ta chán ăn, cô lập tức hầm thuốc bổ và mấy món ăn ngon miệng rồi gửi đến, ngoài ra còn có túi thơm thanh nhiệt để anh ta đeo trên người, hiệu quả rất tốt.
Cho nên anh ta rất tự tin bản thân có thể thuyết phục Nhan Hạ diễn vai phụ.
Đợi Du Du nổi tiếng rồi, anh ta sẽ tìm cách bù đắp cho Nhan Hạ sau.
edit: Máo