An Nhu nhìn thấy người phụ nữ sau lưng, trong lòng hơi sầu não.
Có thể đến mặt đối mặt được không? Lúc nào cũng lén lút đứng sau người khác, có phải có bệnh gì không vậy.
“Tao có lời muốn nói với mày.” Bà An từ trên cao nhìn xuống thiếu niên, hai tay khoanh trước ngực.
An Nhu quay đầu lại, nhìn thấy đồ ăn trước mặt còn chưa ăn mấy miếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Mày điếc đấy à?” Bà An không nhịn được nhíu mày, từ khi nào mình lại bị người khác coi nhẹ như vậy!
An Nhu dùng đũa gắp một miếng cơm, bỏ vào trong miệng.
Tề Trừng ngồi đối diện An Nhu, chân tay hơi luống cuống.
Sao mẹ của An Nhu lại làm vậy? Lần đầu tiên đến đã lôi thẳng người đi. Lần thứ hai đến thì lại là dáng vẻ vênh váo đắc ý.
Cũng may là biết rõ đó là mẹ của An Nhu rồi đấy, chứ nếu không biết còn tưởng là chủ nợ của cậu.
Bà An híp mắt: “Từ ngày mày đến nhà họ Mạc đã trực tiếp cắt đứt liên lạc với tao. Sao hả, ôm được cái đùi lớn rồi là không nhận người mẹ là tao nữa à?”
Tề Trừng kinh ngạc liếc mắt nhìn đối diện.
An Nhu thật sự kết hôn rồi sao?!
Bà An lướt qua nét mặt của Tề Trừng, mỉm cười: “Xem ra bạn học của mày còn không biết chuyện này nhỉ. Có muốn tao nói cho mọi người biết chuyện mày gả cho cho một tên bị bệnh tâm thần không?”
Gả cho một tên tâm thần?
Tề Trừng trợn tròn mắt, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
Chuyện gì thế!
An Nhu hít sâu một hơi, buông đũa trong tay ra, mặt không thay đổi xoay người: “Lần này bà lại muốn cái gì nữa?”
“Ha ha.” Bà An cười đắc ý: “Tao biết mày ngứa mắt tao, thật ra tao cũng đã chướng mắt mày từ lâu rồi. Lần này tao đến, là muốn nói chuyện này với mày.”
Tề Trừng sốt sắng nhìn không khí giương cung bạt kiếm đối diện, nhanh chóng và hai miếng cơm vào miệng.
“Bà ép tôi gả đến nhà họ Mạc, tôi cho rằng sau này tôi sẽ không liên quan gì đến bà nữa.” Trong mắt An Nhu mang theo nét mệt mỏi: “Bà còn muốn làm gì?”
Bà An nhìn thoáng qua Tề Trừng đang vểnh tai: “Nơi này tai vách mạch dừng, không phải là nơi để nói chuyện, tìm một chỗ không có người đi, tao nói cho mày một tin tốt.”
“Giúp tớ gói cơm về ký túc xá.” An Nhu nhìn về phía Tề Trừng: “Không được ăn vụng thịt của tớ đâu đấy.”
Người anh em, đã lúc này rồi, tớ còn có thể trộm thịt của cậu ăn sao?
Vẻ mặt Tề Trừng oán giận, khoát tay áo: “Đi đi.”
An Nhu dẫn bà An đến mảnh đất trống phía sau tòa nhà dạy học. Nơi này bị mấy giáo sư dùng làm bãi đỗ xe, bình thường sẽ không ai đến đây.
“Tin tức tốt gì?” An Nhu nhìn chằm chằm bà An, con ngươi màu hổ phách ẩn chứa chút tức giận.
“Tin tốt là, tao phát hiện mày là một đứa ngu ngốc vô dụng. Sau khi đến nhà họ Mạc, chẳng những không thể đem lại lợi ích cho tao, ngay cả năng lực dìu dắt em trai mày cũng không có.” Khuôn mặt bà An mỉa mai: “Từ nhỏ đến lớn, tao thật đúng là không hề nhìn lầm mày.”
“Đây là tin tốt?” An Nhu cười lạnh.
Đời trước bà An có được lợi ích rồi, kết quả thì sao?
Cậu không hề nhận được tình thân ao ước đã lâu, còn bà An thì mang theo lợi ích chạy ra nước ngoài, để lại một cục diện rối rắm, khiến cho Mạc Thành Hoàn trút hết lửa giận lên người cậu!
“Tao còn chưa nói xong đâu.” Bà An xua tay, chậm rãi mở miệng: “Tao biết mày không thích tao, tao cũng chẳng thích gì mày. Chi bằng chúng ta thành toàn lẫn nhau, tao coi như không có đứa con như mày, mày cũng không có người mẹ như tao.”
“Sau đó thì sao?” Mặt An Nhu không thay đổi chút nào.
Ánh mắt bà An thoáng động, giả vờ không thèm để ý: “Đi theo thằng tâm thần Mạc Thịnh Hoan kia mày cũng không moi được chỗ tốt gì, bảo mày đòi tiền cũng không được.”
“Đều nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, dù sao thì tao cũng sinh mày nuôi mày bao nhiêu năm như thế, vậy mày cứ đưa tao một ít máu đi, chúng ta coi như thanh toán xong.”
Trả máu?
Bỗng chốc, An Nhu cảm giác được sự bất thường.
Bà An cũng chẳng phải kiểu người thờ phụng đạo lý “Một giọt máu đào hơn ao nước lã” này, bà ta muốn máu của cậu, chắc chắn là có ý đồ khác.
Có cần đúng lúc như vậy không?
Nhà họ Bạch đến tìm đứa con thất lạc, bà lại muốn máu của tôi?
“Bà muốn bao nhiêu?” An Nhu trầm tư.
Bà An suy nghĩ một lát: “Nhà người ta hiến máu cũng phải 400cc, mày cho tao 200cc thôi là được, cũng không quá đáng phải không?”
“Được.” Sắc mặt An Nhu lạnh nhạt: “Khi nào lấy?”
Bà An lập tức tinh thần phấn chấn: “Chiều hôm nay được không? Tao gọi người đến đây.”
“Khoan đã, tôi đồng ý hiến máu, vậy còn bà?” An Nhu vươn tay: “Lời bà nói không đáng giá một đồng, thậm chí ngày mai bà vẫn có thể đổi ý.”
“Tao sẽ cho mày một phần văn bản thỏa thuận giải trừ.” Bà An nhìn tay mình: “Ký tên, ấn dấu tay, đều được hết.”
“Bà nghĩ tôi là người mù kiến thức pháp luật à?” An Nhu cạn lời luôn rồi: “Thỏa thuận giải trừ quan hệ mẹ con mà bà nói, căn bản không có hiệu lực pháp luật. Nếu sau này bà lại đến tìm tôi nữa thì phải làm sao?”
“Mày cũng coi trọng mình quá đấy.” Bà An giở giọng khinh thường: “Tao đã nói không thừa nhận mày rồi. Cho dù mày cầu xin tao gọi tao là mẹ thì tao cũng đạp thẳng cổ mày ra ngoài thôi, mày không cần phải đòi thủ tục lằng nhằng như thế.”
“Vậy à?” An Nhu mím môi: “Bà cảm thấy đã lợi dụng tôi xong rồi, cho nên có thể vứt đi chứ gì?”
“Đừng ra vẻ tao có lỗi với mày.” Vẻ mặt bà An ghét bỏ: “Tao thề, nếu sau này tao còn tới quấn quýt lấy mày nữa thì cả nhà tao sẽ chết hết, được chưa?”
“Không cần người cả nhà chết hết, chỉ cần bà thôi, tuổi già nghèo khó bơ vơ, không được chết tử tế.” An Nhu thờ ơ.
“Ha, mày tưởng mày là bánh vàng à mà tao phải quấn quýt lấy mày?”
Bà An lười biếng giơ tay: “Tao thề, nếu sau này tao còn đến quấn lấy mày, tuổi già nghèo khó bơ vơ, không được chết tử tế, được rồi chứ?”
“Buổi chiều gọi tôi.” An Nhu nhanh nhẹn xoay người.
Trở về ký túc xá, An Nhu xoa xoa bụng, vừa rồi còn chưa ăn no nữa.
Trên ban công đặt một cái cặp lồng, An Nhu mở ra thì thấy bên trong cũng không có miếng thịt nào. Đồ ăn và cơm trộn lẫn cùng một chỗ, hình như còn tưới chút canh rau.
“Thịt của tớ đâu?” An Nhu cầm cặp lồng tìm Tề Trừng.
“Con trai, bình tĩnh đã.” Tề Trừng vừa mới rửa tay ra, chỉ về phía mặt bàn của An Nhu: “Đó mới là cặp lồng đựng cơm của con thôi.”
An Nhu đi qua, mở cặp lồng đã thấy bên trong đầy đồ ăn, còn bỏ thêm một cái đùi gà lớn. Cơm đựng trong một cặp lồng khác, tách biệt nhau ra.
“Cậu gọi cho tớ một phần khác sao?” An Nhu hơi ngạc nhiên: “Vậy phần này thì sao?”
“Tớ để lại cho chó lang thang trong trường học, nhưng mà tớ lựa thịt ăn sạch rồi.” Tề Trừng ngang ngược ngồi bên cạnh.
“Nói đi An Nhu, đừng dùng cái cặp lồng đựng cơm phân tán sự chú ý của tớ, mẹ cậu là sao vậy?”
An Nhu bưng cặp lồng đựng cơm, mấp máy môi.
“Những gì cậu nói trước đó không phải là chuyện đùa đúng không?” Đầu óc Tề Trừng cũng không tệ: “Ngày đó cậu thật sự đi nhận giấy chứng nhận, cậu đã kết hôn rồi, đúng hay không?”
Chuyện tới bây giờ, cũng không có ý muốn gạt cậu ấy nữa.
An Nhu gật đầu, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về phía Tề Trừng.
“Người anh em, tớ kết hôn rồi.”
“Cậu thật sự gả cho một người...” Tề Trừng không nói thành lời ba chữ “bệnh tâm thần” kia.
“Anh ấy gặp phải tai nạn, bị bệnh tự kỷ của người lớn.” Sắc mặt An Nhu bình tĩnh: “Con người anh ấy rất tốt, bình thường yên lặng không nói gì nhưng vẫn rất chăm sóc tớ.”
“Một người bị tự kỷ thì làm sao chăm sóc cậu được?” Ánh mắt Tề Trừng phức tạp, trong lòng lại vô cùng xót xa.
Bạn cùng phòng của mình bề ngoài đẹp mắt, lòng dạ cũng tốt, làm cái gì là thành cái nấy. Ở trong mắt Tề Trừng, quả thực không biết ưu tú hơn mình biết bao nhiêu lần.
Tại sao lại bị gả cho một người như vậy?
“Lần trước, sau khi mẹ cậu dẫn cậu đi, tới ngày hôm sau thì cậu nói đã nhận giấy chứng nhận kết hôn. Mẹ cậu ép cậu thành như vậy, quả thực không phải người nữa rồi.” Trong lòng Tề Trừng vô cùng khó chịu.
“Đã qua cả rồi.” An Nhu nhìn về phía Tề Trừng: “Hơn nữa lần này bà ta đến đây là để cắt đứt quan hệ mẹ con với tớ, tớ rất vui mừng.”
“Dáng vẻ này cậu không giống vui mừng đâu?” Tề Trừng đâu đâu cũng thấy khó chịu: “Tớ sẽ giúp cậu giữ bí mật, người anh em, nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc đi.”
“Khóc cái búa ấy chứ khóc.” An Nhu đơn giản cục súc phản bác, nhấc cặp lồng đựng cơm lên: “Tớ đi tìm một người, cậu ở đây đi nhé.”
An Nhu vừa ra khỏi cửa đã lập tức nhắn tin cho An Lâm. Hai người gặp mặt trong quán trà sữa gặp nhau lần đầu tiên. Mấy ngày nay An Lâm gầy đi không ít, trên mặt còn mọc mụn.
“Bà An muốn máu của tôi.” An Nhu kể lại đơn giản những gì bà An đã làm hôm nay, sau đó nhìn về phía An Lâm.
“Bà ta muốn máu của cậu để làm xét nghiệm DNA.” An Lâm uể oải, hình như còn chưa kịp ăn trưa.
“Như vậy là đã rõ một chuyện.”
“Cậu nói đi.” An Nhu mở cặp lồng đựng cơm ra, đưa đũa cho An Lâm.
“Cậu còn nhớ những gì tôi từng nói với cậu không?” An Lâm nhận đũa ăn như hổ đói.
“Trong nguyên tác, nhân vật thụ chính và công chính sẽ gặp thử thách, vì có bạch nguyệt quang này nên nhân vật công chính và thụ chính xuất hiện khoảng cách tình cảm. Sau đó bạch nguyệt quang phát hiện thụ là em trai ruột của mình, dưới mọi sự nỗ lực, nhân vật công chính và thụ chính quay về làm lành, thụ chính còn phát hiện thân thế thực sự của mình nữa.”
“Ừ.” An Nhu gật đầu, nhớ rõ An Lâm đã nói một đoạn như vậy.
“Tôi đoán.” An Lâm cầm đũa, miêng nhét đầy đồ ăn.
“Kiếp trước, lần đầu tiên chúng ta xuyên sách, tôi thân là thụ chính đã đình công rồi, cho nên phải có một người thay thế thụ chính, hoàn thành nội dung tiểu thuyết thay tôi.”
An Nhu hít sâu một hơi: “Tôi sao?”
“Cho nên lúc cậu và công chính phát sinh mâu thuẫn bởi vì bạch nguyệt quang, nội dung tiểu thuyết vì để tiếp tục mà sẽ tự động sửa chữa, cho cậu trở thành con trai thực sự của nhà họ Bạch. Như vậy có thể cho cậu và công chính quay về làm lành, nội dung tiểu thuyết được tiếp tục.” An Lâm nuốt cơm, cố gắng duy trì giọng nói rõ ràng.
“Nhưng mà kiếp trước tôi cũng không phát hiện tôi là con trai của nhà họ Bạch mà.” An Nhu nhíu mày.
“Cậu nghĩ lại đi, bạch nguyệt quang vất vả lắm mới điều tra ra được cậu là em trai ruột của anh ta.”
“Nhưng mà lúc này, cậu và nhân vật công chính đã bởi vì bạch nguyệt quang mà hiểu lầm nhau, sau đấy ly hôn.”
“Bạch nguyệt quang làm sao bây giờ, anh ta còn dám nói cho cậu biết chuyện cậu là em trai đã thất lạc nhiều năm của anh ta nữa sao?”
“Không sợ cậu một đấm đánh chết anh ta, sau đó đánh chết cũng không chịu thừa nhận với nhà họ Bạch luôn à?”
An Nhu im lặng. Vậy là, sở dĩ kiếp trước bạch nguyệt quang gửi nhiều tin nhắn đến như vậy, vừa nói bù đắp vừa nói làm sáng tỏ, là bởi vì anh ta phát hiện, mình là em trai anh ta sao?
“Dù sao cậu cũng không được đưa máu của cậu cho bà An.” An Lâm thở dài: “Bà An cầm máu của cậu xong chắc chắn sẽ có cách giả mạo là của tôi. Đến lúc đó thay mận đổi đào, tôi sẽ thành cây hái tiền của bà ta ở nhà họ Bạch mất.”
“Nhưng tôi không muốn làm con trai của nhà họ Bạch.” An Nhu nhíu mày: “Kiếp trước tôi cho rằng cuối cùng tôi cũng có người nhà, nhưng mang đến đều là thất vọng, sau khi lợi dụng tôi xong thì vứt bỏ. Loại chuyện này, tôi không muốn lặp lại một lần nữa đâu.”
“Tôi cũng không muốn.” An Lâm ngẩng đầu lên khỏi cặp lồng cơm: “Tôi có mẹ ruột thật sự của tôi, bây giờ tôi gọi ai là mẹ cũng đều cảm thấy kỳ lạ, sợ mẹ ruột tôi đột nhiên lao tới lấy đế giày gõ đầu tôi.”
An Nhu và An Lâm đối diện một lát, rơi vào im lặng.
“Dù sao tôi cũng sẽ cho máu.” An Nhu lặng lẽ nhìn An Lâm: “Tôi đã đồng ý dùng máu trao đổi chuyện cắt đứt quan hệ với bà An rồi, điều này rất có lời.”
“Mặc dù cậu là bạn bè của tôi, nhưng cũng không thể như vậy chứ hả.” Vẻ mặt An Lâm đau khổ: “Tôi mà thật sự vào nhà họ Bạch thì không tối nào tôi được ngủ ngon mất.”
“Tôi mua cho cậu melatonin*.” Vẻ mặt An Nhu nghiêm túc: “Thuốc ngủ cũng được.”
(*: một loại thuốc sử dụng để điều hòa giấc ngủ và chữa mất ngủ)
“Cậu vì đào măng mà khoét sạch tre trúc trên núi đấy à!” Mặt An Lâm nhăn như quả mướp đắng: “Đều là đồng hương với nhau, sao không nể tình chút nào vậy?”
“Phải dựa vào bản lĩnh của mình mà sống.” An Nhu ngồi thẳng người, sắc mặt thản nhiên.