Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 34: Cởi thắt lưng của anh




Gần đây số lần bà An gọi về nhà càng ngày càng thường xuyên, An Lâm vừa thở dài vừa đạp xe đạp công cộng. Lúc tới gần cửa nhà, An Lâm xách quần áo ngửi ngửi, xem có mùi thức ăn chiên hay không.

Gần cửa biệt thự có một ông lão ngồi xổm, An Lâm nhìn quen mắt, tò mò đến gần. Ông lão vừa mới ngẩng đầu, một già một trẻ đối diện, chỉ vào đối phương một hồi lâu cũng nói không nên lời.

“Ông, không phải ông là lão thần tiên ngày đó sao!” Vẻ mặt An Lâm ngạc nhiên: “Ông làm gì ở đây vậy?”

Nhìn thấy đầu bếp ngày đó ở KFC, Moise không thể không cảm thán sự kỳ diệu của số phận: “Trùng hợp quá vậy, tôi ở đây chờ người.”

“Hay là cháu chờ cùng ông nhé?” An Lâm cực kỳ nhiệt tình, ngồi xổm bên cạnh ông lão: “Lúc trước ông phân tích tâm sự cho cháu, cháu càng nghĩ càng cảm thấy có lý.”

“Ừ.” Moise cẩn thận nhìn tình hình xung quanh biệt thự.

An Lâm nhận ra tâm tư của ông lão không ở trên người mình, nhìn theo ánh mắt của lão thần tiên, nhìn thấy biệt thự nhà mình.

“Ông chờ ai vậy?” An Lâm chỉ vào biệt thự: “Hay cháu giúp ông vào gọi một tiếng nhé?”

“Không được rút dây động rừng, tôi đang bí mật hành động.” Nét mặt Moise thần bí.

“Ồ.” An Lâm hạ giọng, cũng hồi hộp nhìn chằm chằm xung quanh biệt thự.

Một già một trẻ nhìn chòng chọc khoảng nửa tiếng, đột nhiên Moise kéo An Lâm chuyển tới một góc bí mật. An Lâm rất cẩn thận nhô đầu ra, phát hiện bà An và bảo mẫu tiễn hai người đàn ông.

“Hai người đó, có phải là người ông đang đợi không?” An Lâm nhỏ giọng hỏi.

“Hai tên nhóc đẹp trai kia là người một nhà.” Moise nhìn kỹ bà An: “Mục tiêu của hai người chúng ta quá lớn. Chi bằng cậu cho tôi phương thức liên lạc đi, quay về chúng ta có thời gian thì nói chuyện phiếm.”

“Vâng.” An Lâm lấy điện thoại ra, đang định add friend với lão thần tiên thì đột nhiên phát hiện An Nhu mới gửi một tin nhắn đến.

‘Bạch nguyệt quang nhắc nhở.’

Bạch nguyệt quang?

An Lâm lập tức phản ứng lại, hai người vừa mới từ trong biệt thự ra, một trong số đó rất có thể là Bạch Tiêu!

Cuối cùng anh cũng đến rồi à!

An Lâm ngẩng đầu tìm kiếm, chỉ thấy hai anh đẹp trai kia đã không còn bóng dáng.

Nhưng mà cũng chẳng sao, An Lâm biết rõ bản tính của bà An rồi. Chuyện tốt thế này, bà ta tuyệt đối sẽ bắt lấy, chẳng bao giờ có chuyện không hung hăng đòi nhà họ Bạch một khoản.

“Vậy lão thần tiên, cháu đi trước đây.” An Lâm nhìn thấy ảnh đại diện của ông lão là dùng ảnh chụp bản thân, sao còn mặc áo blouse?

An Lâm nhìn điện thoại, vừa mới đi đến cửa biệt thự, Moise ở góc bí mật “này” một tiếng, thành công khiến cho An Lâm ngẩng đầu nhìn qua.

Thấy lão thần tiên sốt sắng vẫy tay, vẻ mặt An Lâm hơi buồn bực, nhưng vẫn chạy qua.

“Không phải vừa rồi cậu nói muốn gọi người giúp tôi sao?” Vẻ mặt Moise cảnh giác, sao đứa trẻ này cứ ngốc ngốc thế nào thế!

“Không phải đâu ạ.” An Lâm không hiểu ra sao: “Đó là nhà của cháu mà.”

“Gì?!!” Moise trợn tròn mắt.

“Nhà của cháu mà.” An Lâm lặp lại một lần nữa: “Người phụ nữ vừa rồi tiễn hai người đẹp trai kia, là mẹ cháu.”

Moise hít sâu một hơi, lui về phía sau một bước, một lần nữa đánh giá người trước mặt.

Đây là sức mạnh thần bí đến từ phương Đông sao? Ông ta tìm trong trăm nghìn đám người, vậy mà bỗng dưng quay đầu, người này lại đang ngồi xổm trên đường cái bên cạnh mình!

“Ui cha.” Moise che ngực: “Người tự dưng nôn nao quá!”

“Lão thần tiên, ông làm sao vậy?” An Lâm hơi sốt sắng, đỡ lấy bàn tay đang vươn ra của ông lão.

Ánh mắt của Moise híp lại, giơ tay lên đầu thiếu niên nhổ “vèo vèo” hai cái, mở tay ra, nhổ hơn mười sợi tóc.

“Tóc cậu hơi yếu nhỉ.” Moise cũng không muốn nhổ nhiều như vậy đâu.

“Gần đây hơi nhiều chuyện phiền toái ạ.” An Lâm đau đến mức nhe răng nhếch miệng: “Lão thần tiên, nếu ông khó chịu thì túm quần áo cháu đi, đứng có nhổ tóc thế chứ!”

“Tốt hơn rồi, tốt hơn rồi.” Moise đứng thẳng người: “Vừa rồi xin lỗi cậu nha, đột nhiên tim hơi đau.”

“Lòng cháu đau hơn đấy.” An Lâm tràn đầy u oán.

“Hôm nay nóng quá, tôi vẫn nên về nhà đây.” Moise khoát tay: “Chúng ta có rảnh thì từ từ nói chuyện.”

Thấy ông lão bước đi như bay, An Lâm có chút uất ức sờ đỉnh đầu mấy cái, sau đấy xoay người mở cửa lớn biệt thự ra, đi vào bên trong.

“Tổ tông của mẹ ơi, sao giờ con mới đến!” Bà An vừa thấy An Lâm đã lập tức nhiệt tình chào đón, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

“Trên đường có chút việc nán lại.” An Lâm tỉnh bơ lùi về phía sau, bỏ ba lô trên vai xuống.

“Cũng may con không đến đúng giờ.” Bà An chớp mắt, thấy hơi may mắn: “Nếu bọn họ muốn con đi làm xét nghiệm DNA thì xong đời luôn.”

An Lâm nghe vậy thì sửng sốt, ngạc nhiên nhìn về phía bà An.

“Mẹ nói gì cơ?”

“Không có gì.” Bà An cười khoát tay: “Mẹ biết con không thích Mạc Thành Hoàn kia, sau này cũng sẽ không ép con tiếp cận anh ta nữa. Mấy ngày nay con tan học thì về nhà, ở nhà luyện đàn piano cho thật tốt, được không?”

“Cũng... được ạ?”

An Lâm đầu óc quay mòng, cảm thấy hơi bất thường. Không phải bây giờ bà An nên nói cho mình rằng mình được nhặt về à?

Sao không theo kịch bản gì hết vậy?

Có tôn trọng tác giả không thế!

...

Mạc Thịnh Hoan được khiêng về biệt thự.

Thím Dương và An Nhu đứng cạnh nhau, nhìn chú được khiêng lên phòng ngủ tầng hai.

Đúng là… Lúc ra đi thẳng lúc về nằm ngang.

Hai thanh niên khiêng người lau mồ hôi xuống tầng, thím Dương lo lắng nhìn về phía An Nhu: “Cậu An, cậu chủ Thịnh Hoan làm sao vậy?”

“Mệt ạ.” An Nhu thở dài, kể lại chuyện bác sĩ chẩn đoán bệnh cho thím Dương nghe. Thím Dương cái hiểu cái không, sau khi nghe thấy bác sĩ sẽ ở lại lâu dài để quan sát thì gật gật đầu.

Trình độ văn hóa của thím Dương có hạn, hôn nhân cũng không thuận lợi. Nếu không phải năm đó phu nhân tốt bụng giúp đỡ, sợ là chỉ có thể quét đường kiếm sống. Trước kia bác sĩ nói cái gì, mặc dù không hiểu, thím Dương cũng cố gắng ghi nhớ từng chữ một, lên mạng tra cứu, tìm người để hỏi.

Nhưng mà bây giờ, nghe thấy cậu thiếu niên nói đĩnh đạc như vậy, thím Dương chỉ cảm thấy vui mừng. Cậu chủ Thịnh Hoan có một người rất tốt làm bạn với cậu ấy, chăm sóc cậu ấy rồi.

“Mắt cá chân sau của anh Mạc bị cọ rách da.” An Nhu nhớ lại vẫn thấy đau lòng: “Nếu không phải con nhìn thấy máu trên mặt đất, anh ấy vẫn có thể tiếp tục đi tiếp.”

“Thím lấy tăm bông và cồn i-ốt tới.” Thím Dương vừa nghe xong đã lập tức xoay người.

An Nhu chờ thím Dương đi rồi, đặt giao đồ ăn hỏa tốc trong cùng thành phố. Thím Dương vừa đến, nhận lấy cồn i-ốt và tăm bông, mở cửa phòng ngủ, phát hiện Mạc Thịnh Hoan được hai người kia trực tiếp đặt trên giường, giày cũng không cởi ra.

Chắc chắn không thoải mái.

An Nhu buông đồ đạc trong tay xuống, nhẹ tay nhẹ chân, cởi giày chú ra từng chút một.

Mắt cá chân sau bị cọ rách không nhẹ. Tất bông và miệng vết thương máu thịt lẫn lộn cùng một chỗ, trong giày cũng thấm máu.

An Nhu hít sâu một hơi, chuyển chân bị thương của Mạc Thịnh Hoan đến bên giường, bưng nước sạch đến, dùng nước sạch rửa sạch miệng vết thương.

Hai mắt chú nhắm chặt, dường như không cảm thấy đau đớn. Nét mặt vẫn dửng dưng như trước, tần suất hô hấp cũng không thay đổi.

An Nhu lấy kéo nhỏ cắt tất bông ra từng chút một, cẩn thận tách ra chỗ miệng vết thương dính lẫn với tất bông. Cuối cùng cầm lấy cồn i-ốt, cố gắng nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương.

Miệng vết thương không nhỏ, An Nhu rắc một ít thuốc bột trắng* thúc đẩy liền miệng vết thương, tìm băng gạc, quấn một vòng quanh chỗ bị thương, cuối cùng đặt chân của chú lại trên giường.

(*: là thuốc dùng cho tổn thương chảy máu, gãy xương, bong gân...)

Vóc người Mạc Thịnh Hoan cao, chân cũng không nhỏ, móng chân cắt tỉa sạch sẽ, có thể là bởi vì mất máu mà móng chân có màu trắng nhàn nhạt.

Khung xương của Mạc Thịnh Hoan lớn, mà thịt lại không sánh kịp, gân xanh nối liền với ngón chân trên mặt bàn chân cực kỳ rõ ràng. Sau khi An Nhu nhìn chằm một lúc lâu, thấy Mạc Thịnh Hoan không có dấu hiệu tỉnh lại, cậu lén nhấc chân, cởi tất ra rồi đặt chân mình bên cạnh chân của Mạc Thịnh Hoan.

Một lớn một nhỏ, chân của An Nhu càng lộ vẻ cân xứng, móng chân cũng là màu hồng hào khỏe mạnh. An Nhu chuyển động đầu ngón chân, không cẩn thận đụng phải mu bàn chân của Mạc Thịnh Hoan, chỉ cảm thấy lạnh.

Cũng phải, vừa mới dùng nước sạch rửa miệng vết thương mấy lần, còn mất máu nữa, không lạnh mới là lạ.

An Nhu thu lại đôi chân làm loạn của mình, nhanh chóng đeo tất cào, quay đầu thấy Mạc Thịnh Hoan vẫn duy trì trạng thái ngủ say.

Người đàn ông rất yên tĩnh, lồng ngực hơi phập phồng, hàng lông mi thật dài rũ xuống, màu môi nhợt nhạt.

Sao nhìn cứ có cảm giác rất dễ bắt nạt vậy chứ!

An Nhu kiềm chế không cho đầu mình suy nghĩ lung tung nữa, tiến lên kéo chăn ra. Nhưng áo khoác của Mạc Thịnh Hoan còn chưa cởi, dù sao cũng không thể để cho chú mặc áo khoác ngủ được, đừng nói không thoải mái, nhìn thôi đã thấy nóng rồi.

An Nhu kéo chăn xuống đùi Mạc Thịnh Hoan trước, sau đó tiến lên, nhẹ nhàng kéo khóa kéo trên áo khoác, muốn lấy một tay của Mạc Thịnh Hoan ra khỏi tay áo khoác.

An Nhu túm cổ tay áo khoác, di chuyển cánh tay, sau đấy kéo áo ra như kéo tơ, đến cánh tay áo thứ hai thì càng thêm thuận tiện. An Nhu lôi cổ tay áo, dùng sức kéo thẳng áo khoác từ dưới người Mạc Thịnh Hoan ra một cách gọn gàng.

Không hổ là mình.

An Nhu đắc ý kéo chăn lên trên, khóe mắt quét qua thắt lưng bên hông Mạc Thịnh Hoan.

Cậu sờ sơ qua một chút, là da thật.

Thứ này cứng như vậy, chắc chắn sẽ khiến chú bị cấn.

An Nhu muốn cởi thắt lưng của người đàn ông ra, thắt lưng khóa tự động bình thường sẽ có một cái móc bên cạnh, nhấn vào sẽ mở ra. Nhưng mà thứ này trên lưng Mạc Thịnh Hoan, rõ ràng có hơi khó làm.

Nhìn thấy hoa văn trên đai lưng màu đen, An Nhu bước qua chân của Mạc Thịnh Hoan, cố gắng không đụng tới người đàn ông, cúi đầu nghiên cứu mở cái thắt lưng này như thế nào.

Vấn đề phức tạp nhất thường có phương thức giải quyết đơn giản nhất. Sau khi An Nhu xác thực nhìn một lúc lâu, mới phát hiện cái mà Mạc Thịnh Hoan dùng không phải là thắt lưng khóa tự động, mà là loại thắt lưng móc tương đối cũ.

Chỉ cần rút đầu thắt lưng dư thừa ra, ngón tay đặt ở dưới móc cài nhẹ nhàng xoay đầu tròn, là có thể cởi thắt lưng ra.

An Nhu nói là làm, sau khi cúi đầu rút thắt lưng ra một chút, An Nhu kiêu ngạo cầm khóa thắt lưng, duỗi thẳng cánh tay, để thắt lưng dài rũ xuống, giống như một con rắn hổ mang chúa hung mãnh vừa mới được thuần hóa!

“Cậu An, người giao đồ ăn tới...” Thím Dương biết Mạc Thịnh Hoan đang ngủ nên chỉ đè thấp giọng, phát hiện cửa phòng ngủ mở ra một khe hở, sợ cậu thiếu niên không nghe được, vậy là bèn nhẹ nhàng đẩy ra, chuẩn bị nói lại lần nữa.

Sau đó chỉ nhìn thấy...

Thiếu niên ngồi trên người cậu chủ Thịnh Hoan, vẻ mặt vui vẻ, một tay còn cầm thắt lưng của cậu chủ Thịnh Hoan.

...

Làm phiền rồi.

Thím Dương im lặng đi ra ngoài, chu đáo đóng cửa phòng lại.

An Nhu nhìn thím Dương tự giác rời đi, rồi lại nhìn về thắt lưng trên tay, cùng với người đàn ông đang nhắm mắt ngủ say dưới thân. Khóe miệng cong lên dần dần rũ xuống.

Còn có thể giải thích được nữa không?

An Nhu đắp chăn xong cho Mạc Thịnh Hoan, cố lấy dũng khí ra khỏi phòng ngủ. Kiểm tra đơn đặt hàng với anh trai shipper kia xong, cậu cầm đồ ăn vào nhà bếp.

Thím Dương duy trì im lặng trong toàn bộ quá trình, giúp cậu đem đồ ăn vào nhà bếp.

“Thím Dương, chuyện không phải như thím nhìn thấy đâu.” An Nhu đỏ tai thử mở miệng: “Con chỉ muốn để cho anh ấy ngủ thoải mái một chút thôi.”

“Là thím sợ đánh thức cậu chủ Thịnh Hoan, lỗi do không gõ cửa.” Thím Dương lắc đầu: “Đừng nói nữa, thím là người từng trải mà.”

An Nhu mím môi, cúi đầu thật thấp: “Thím, sau khi anh Mạc tỉnh lại, có thể đừng nhắc đến chuyện này hay không.”

Tuyệt đối không thể để cho chú biết được!

“Không thành vấn đề.” Thím Dương kín đáo gật đầu.

Hai người đạt thành hiệp nghị, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì. An Nhu nấu cơm, thím Dương quét tước vệ sinh ở bên ngoài. Thấy thời gian Mạc Thịnh Hoan ăn cơm tối sắp đến, An Nhu đặt đồ ăn lên bàn, sau đó bưng lên tầng.

Chú vẫn đang ngủ, nhưng giấc ngủ rất nông, An Nhu đứng ở bên giường đã nhìn thấy mí mắt của Mạc Thịnh Hoan giật giật.

An Nhu ngồi xổm bên giường, nhìn Mạc Thịnh Hoan chậm rãi mở to mắt.

Mạc Thịnh Hoan vừa mới tỉnh ngủ, trong con ngươi màu đen vẫn còn vài phần mơ màng, mệt mỏi chớp mắt vài cái, dần dần tỉnh táo lại.

Giống như đêm đến gần, màu xám và ánh mặt trời mông lung đan xen, thời gian dần trôi, ánh trăng dần tỏa, vầng trăng sáng trong treo trên đỉnh trời. An Nhu thấy ý thức Mạc Thịnh Hoan trở về, trên môi nở một nụ cười xán lạn.

Mạc Thịnh Hoan nhìn thấy cậu thiếu niên trước mặt, ánh mắt trong trẻo.

“Anh Mạc, cơm xong rồi.” An Nhu cười tủm tỉm: “Hôm nay vất vả rồi, tôi làm cho anh ba cái bánh tart bí đỏ, gà ý dĩ*, còn có canh thịt dê bổ dưỡng nữa.”

(*: hay còn gọi là bo bo, là một loài thực vật nhiệt đới thân cao để lấy hạt, hạt cườm mà tụi con nít hay chơi đó)

Mạc Thịnh Hoan đứng dậy xuống giường. Sau khi chú nhìn thấy băng gạc trắng băng trên mắt cá chân mình, ngước mắt nhìn về phía An Nhu.

“Nơi đó bị rách da, tôi giúp anh rửa sạch một chút rồi bôi thuốc cho anh.” An Nhu giải thích: “Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi sẽ đổi một lần nữa cho anh.”

Mạc Thịnh Hoan cúi đầu nhìn băng gạc, lắc chân sang trái phải, hình như muốn nhìn rõ hơn một chút.

“Không có thắt nút đâu.” An Nhu dùng đầu ngón tay ra dấu: “Tôi nhét phần gạc cuối cùng vào trong băng gạc lúc trước quấn lại. Nếu anh Mạc muốn, tôi có thể thắt cho anh một cái nơ bướm.”

Mạc Thịnh Hoan ngẩng đầu nhìn về phía cậu thiếu niên, đôi mắt màu đen lẫn vài phần ánh sáng.

Ánh mắt này không khác nào ánh mắt của con thú nhỏ nhìn người vừa mới băng bó vết thương cho nó.

Đáy lòng An Nhu ngứa ngáy, nhưng không nói nên lời là cảm giác gì.

Hôm nay thể lực tiêu hao rất lớn, Mạc Thịnh Hoan thèm ăn cũng đúng thôi.

Món chính An Nhu làm là mì tương cà chua. Mạc Thịnh Hoan ăn xong bát mì, hiếm khi nào nhìn về phía An Nhu một lần nữa, hình như là còn muốn.

Cậu đang định đứng dậy thì bị thím Dương đè lại, bưng bát đi lây thêm cho Mạc Thịnh Hoan.

“Anh Mạc thật giỏi.” Thế này phải khen, mà An Nhu cũng không keo kiệt lời khen chút nào: “Có phải anh Mạc cảm thấy đồ ăn tôi làm rất ngon không?”

Mạc Thịnh Hoan còn thật sự chớp mắt.

An Nhu đúng là vui như hoa nở.

Tối hôm đó, An Nhu làm xong bài tập, mở điện thoại ra, cùng vào Doomsday Awakening với Mạc Thịnh Hoan.

Tiểu Hoan Hoan kêu “meo meo” cọ lên, tiếng kêu đáng yêu mềm nhũn. An Nhu lấy lược chải lông trong ba lô ra, đưa cho nhân vật trò chơi của Mạc Thịnh Hoan.

“Anh Mạc, chải lông cho Tiểu Hoan Hoan không?”

Mạc Thịnh Hoan nhìn màn hình, nhấn vào “nhận”, cầm lược chải lông, đến gần con mèo Ragdoll.

Con mèo Ragdoll nghiêng đầu nhìn người chơi trước mặt, vẫy đuôi hai cái.

Mạc Thịnh Hoan nhấn vào nút “chải lông”, thấy nhân vật trò chơi của mình dùng lược chải lông nhẹ nhàng chải cho con mèo nhỏ. Đỉnh đầu của con mèo nhỏ nhảy ra “+1” màu xanh, tăng thêm một chút giá trị trưởng thành.

“Meo~” Tiểu Hoan Hoan cọ cọ vào nhân vật trò chơi của chú.

Ngón tay Mạc Thịnh Hoan vừa động, nhân vật trò chơi lùi về sau mấy bước.

Sau khi khựng lại một lát, nhân vật trò chơi lại cầm lược chải lông tiến lên, chải từng chút một cho con mèo nhỏ.

“Tiểu Hoan Hoan vẫn ở trạng thái còn nhỏ.” An Nhu gãi cằm nhóc con kia: “Giá trị trưởng thành đến 100 điểm là có thể đến trạng thái trưởng thành, thuộc tính sẽ tăng lên một bậc, có thể có thêm một kỹ năng.”

Mạc Thịnh Hoan ngẩng đầu nhìn về phía An Nhu, trong mắt mang theo câu hỏi.

“Tôi cũng không biết sẽ có kỹ năng mới gì, xác suất lớn là tinh lọc trạng thái tiêu cực.” An Nhu nhấn vào bảng thuộc tính của Tiểu Hoan Hoan.

“Còn sáu mươi ba điểm nữa là Tiểu Hoan Hoan của chúng ta sẽ trưởng thành rồi!”

Mạc Thịnh Hoan cúi đầu nhìn lược chải lông trong tay, lại chải cho con mèo nhỏ hai cái, sau khi phát hiện không trưởng thành, anh rơi vào im lặng.

“Chải đầu năm lần mỗi ngày mới có điểm trưởng thành.” An Nhu cười xấu xa: “Sau này nhiệm vụ chải lông cho Tiểu Hoan Hoan sẽ giao cho anh Mạc nhé.”

Mạc Thịnh Hoan im lặng một lát, lướt màn hình, để nhân vật trò chơi cất lược chải lông vào ba lô.

Thật ra ăn một ít đồ ăn đặc biệt cũng có thể tăng giá trị trưởng thành của pet. Nhưng An Nhu định để từ từ, để cho chú làm quen lâu dài với Tiểu Hoan Hoan.

Tự tay chải lông cho mèo con tới khi nó lớn, cảm tình có thể tốt hơn.

Sáng sớm hôm sau, lúc Mạc Thịnh Hoan xuống dưới ăn bữa sáng vẫn còn cầm điện thoại, giống như đặc biệt để cho An Nhu nhìn thấy. Nhân vật trò chơi của Mạc Thịnh Hoan bắt lấy Tiểu Hoan Hoan đang chạy loạn khắp nơi, cần cù chăm chỉ chải lông cho nó.

Ngày hôm qua xin nghỉ, sau khi An Nhu đến trường thì phát hiện giáo sư phân chia bài tập nhóm. Tề Trừng hào phóng kéo An Nhu và trong nhóm của mình, còn phân công nhiệm vụ tương đối thoải mái cho An Nhu.

Buổi trưa khó tránh khỏi mời cậu ấy một bữa.

Căn tin quen thuộc cùng những người quen thuộc, An Nhu đang ăn hai món mặn một món chay thì đột nhiên nhìn thấy Tề Trừng bắt đầu nháy mắt với mình.

“Cảnh tượng này hơi quen thì phải.” An Nhu ăn một miếng gà xào ớt, quay đầu đi. Trong nháy mắt đã nhìn thấy bà An đang ở sau lưng, nét mặt có chút méo mó.