Một hồi náo loạn qua đi, trời đã gần đến giờ Tý.
Hạ Lan Từ cũng phải chuẩn bị về, chỉ là khi nhìn chồng giấy vàng mang theo ra ngoài, nàng bỗng do dự, dù sao cũng đã tốn tiền mua, vứt đi luôn thì có hơi đáng tiếc.
Lục Vô Ưu thấy vậy, ánh mắt chợt sáng lên: “Chuẩn bị cho ta sao?”
Hạ Lan Từ có hơi ngại ngùng: “Nếu không thì khó mà tìm được lý do để ra ngoài.”
Có vẻ như cái cớ này không được may mắn lắm.
Ai ngờ, Lục Vô Ưu lại chẳng hề bận tâm mà nói: “Vậy giờ đốt cho ta đi, coi như là gửi trước cho Diêm Vương, sau này thế nào cũng dùng đến.”
Hạ Lan Từ kinh ngạc: “… Chàng cũng nghĩ thoáng thật.”
Lục Vô Ưu thản nhiên đáp: “Sinh tử do trời định, không phải ta cứ gào thét ‘không muốn chết’ là có thể trường sinh bất lão, chẳng có gì phải kiêng kỵ cả.”
Bởi vì vốn dĩ là để đốt, giấy vàng nhanh chóng cháy bùng lên khi gặp mồi lửa. Lục Vô Ưu không biết kiếm đâu ra một cái chậu than nhỏ, Hạ Lan Từ liền ném từng tờ vào trong đó.
Ngọn lửa bừng sáng trên mặt đất phản chiếu lên khuôn mặt hai người.
Giữa đêm tối, thật ra cảnh này khá đáng sợ.
Bỗng chốc như đưa Hạ Lan Từ về lại tình cảnh khi hai người tiêu hủy chứng cứ trong buổi tế lễ ở ngoại ô trước đây. Cũng giống như lúc này, cách một chậu than nhỏ, hai người lặng lẽ nhìn nhau, khung cảnh trước mắt giống hệt lúc đó, chỉ là khi ấy hai người còn chưa quen thân, không khí cũng hơi gượng gạo.
Bây giờ nghĩ lại, phảng phất như chuyện đã qua từ kiếp nào.
Hạ Lan Từ nghĩ vậy, bất giác cong môi nở một nụ cười.
Lục Vô Ưu dùng kẹp lửa chọc chọc đám giấy vàng, ngẩng đầu nhìn nàng với vẻ nghi hoặc: “Đốt giấy vàng cho ta mà vui đến vậy sao?”
Hạ Lan Từ tém lại ý cười trên mặt, ngập ngừng nói: “Hay là… cũng đốt cho ta một ít.”
Lục Vô Ưu đáp: “Không cần phải vậy, đốt cho ai mà chẳng thế, ta xuống dưới rồi cũng không bạc đãi nàng được.”
… Có thể nói lời của cõi dương gian không?
Lục Vô Ưu lại nhớ ra điều gì: “Mẹ nàng đã mất rồi đúng không? Nếu không thì nhân tiện…”
Hạ Lan Từ gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Hàng năm vào tiết Thanh Minh, cha ta đều đi cúng bái bà, những thứ này chắc cũng không thiếu.”
Đây là việc mà dù bận rộn công vụ đến đâu, cha nàng cũng nhất định nhớ rõ.
Chỉ tiếc là mẹ nàng ra đi quá vội vàng, cuối cùng ngay cả một bức họa chân dung cũng không để lại.
Một lúc sau, Hạ Lan Từ bất chợt nói khẽ: “Người ta đều nói bà ấy rất xinh đẹp, chỉ tiếc là ta không có duyên được gặp.”
Lục Vô Ưu nới lỏng tay đang cầm kẹp lửa, hỏi: “Là chuyện khi nào?”
Dù không nói rõ, nhưng Hạ Lan Từ biết hắn đang hỏi chuyện gì.
“Có lẽ từ khi ta bắt đầu có ký ức, bà đã không còn nữa.” Giọng Hạ Lan Từ rất nhẹ: “Lúc nhỏ không hiểu chuyện, ta còn đi theo hỏi cha mãi, tại sao người khác có mẹ mà ta lại không có. Sau này thì không hỏi nữa, nhưng vẫn có hơi ghen tỵ.”
Nàng dừng lại một lúc, mới hỏi tiếp: “Mẹ chàng là người thế nào?”
Lục Vô Ưu tiếp lời: “Bà ấy là người rất vui vẻ, có vẻ là không có phiền não gì. Trước kia Vị Linh còn rất trầm lặng, do ở cạnh bà ấy lâu ngày nên mới trở nên như bây giờ, ngay cả sở thích cũng giống hệt. Cha ta không thích nói chuyện, bà ấy một mình cũng có thể luyên thuyên rất lâu, vì thế nhà lúc nào cũng rất náo nhiệt, thậm chí có thể nói là quá mức náo nhiệt, bà ấy còn quản thúc ta đủ điều, ra ngoài rồi mới thấy tự do hơn nhiều.”
Hạ Lan Từ buộc miệng hỏi: “… Có thể nói nhiều hơn chàng luôn sao?”
Lục Vô Ưu liếc nàng: “Chẳng phải chỉ với nàng thôi sao? Trước mặt người khác, ta đâu có tùy tiện nói năng lảm nhảm như vậy bao giờ.”
Hạ Lan Từ im lặng một lúc, định nói hắn trước đây cũng nói nhiều rồi.
Nhưng nàng lại cười, cảm thấy trạng thái bây giờ rất thoải mái.
“Vẫn cảm thấy có hơi ghen tỵ với chàng…”
Lục Vô Ưu nhún vai nói: “Đừng ghen tỵ nữa, sau này ta sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho nàng.”
Hạ Lan Từ nghi hoặc: “Hửm?”
“Nhà đông người, ồn ào náo nhiệt.” Lục Vô Ưu cười nói: “Chưa bàn đến thứ khác, điều này nhất định có thể thỏa mãn ước muốn của nàng.”
Hạ Lan Từ: “…”
Cũng không thể nói là hoàn toàn không cảm động…
Lúc giật mình bừng tỉnh lại, nàng mới chợt nhận ra mình đang cùng Lục Vô Ưu nói về những chuyện mà trước đây hai người hầu như không bao giờ nhắc đến.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng lửa cháy lách tách nghe vô cùng rõ ràng.
Xấp giấy vàng cũng đã cháy được quá nửa.
Trong đêm đen thế này, dường như nói ra những lời thật lòng cũng có thể được chấp nhận.
“Thật ra…” Hạ Lan Từ nhẹ giọng nói khẽ: “Có thể gặp được chàng, ta thật sự rất vui.”
Ánh mắt Lục Vô Ưu lướt nhanh qua gương mặt nàng, rồi lại cúi xuống: “Nàng lại đang quyến rũ ta sao.”
“…”
Hạ Lan Từ cạn lời: “Chàng cũng dễ bị quyến rũ quá nhỉ.”
Lục Vô Ưu nói: “Nàng không hiểu gì về dung mạo của mình sao?”
Hạ Lan Từ do dự nói: “Nhưng trước đây chàng không thế này, ta tưởng chàng không để ý đến gương mặt của ta…”
“Ta đâu có mù, chỉ là trước đây không biết nàng là người như thế nào mà thôi.”
Hạ Lan Từ bày ra vẻ mặt tò mò dò hỏi: “Vậy bây giờ chàng cảm thấy ta là người như thế nào?”
Có rất nhiều từ ngữ hình dung hiện lên trong tâm trí, lăn đến bên môi, nhưng nhất thời lại không thể thốt ra thành lời.
Nàng vẫn đang mở to đôi mắt trong sáng nhìn hắn.
Trước đây khi Lục Vô Ưu ra ngoài, hầu như chẳng có gì để hắn phải bận tâm. Hắn biết cha mẹ và muội muội nhất định sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân. Hắn rời nhà từ nhỏ, cũng không phải loại người ưa bám víu, nhưng lần này ra ngoài, hắn mới nhận ra rằng không phải lúc nào hắn cũng vô tư như vậy.
Khi ở Lâm Thành nghe được tin tức, sau đó thúc ngựa không ngừng nghỉ vội vàng trở về, như thể sợ chậm một bước thì sẽ không gặp được nàng vậy. Dáng vẻ này nếu là trước đây, chắc chắn chính Lục Vô Ưu cũng sẽ thầm trách mình.
Nhưng dường như từ lúc biết nàng có thể lên đường đến Ích Châu, sự mong chờ và phấn khích ấy chẳng thể kìm nén nổi.
Đầu óc không còn đủ tỉnh táo, cũng không đủ lý trí.
Giống như đang trơ mắt nhìn bản thân mình từ từ lún sâu vào trong, nhưng lại bó tay không còn cách nào để thoát ra được.
Nàng nên lạnh nhạt một chút như trước thì tốt hơn, nếu không bản thân hắn lúc nào cũng không kìm được muốn gần gũi với nàng.
Một lúc lâu sau, Lục Vô Ưu mới phì cười: “Ngốc quá.”
Hạ Lan Từ trừng mắt cáu kỉnh nói: “Chàng nói chuyện đàng hoàng đi, đừng có tùy tiện công kích người khác.”
Lục Vô Ưu nói: “Nàng còn phải hỏi ta xem nàng là người thế nào, chẳng phải là ngốc lắm sao?”
Hạ Lan Từ im lặng một lúc, lẩm bẩm: “Chàng cũng thật biết phá hỏng bầu không khí.”
“Không phá hỏng thì phải làm sao? Ta chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.” Trong giọng nói Lục Vô Ưu xen lẫn ý tứ trách móc: “Đừng tưởng rằng ta không tiện động vào nàng thì nàng có thể tùy tiện quyến rũ ta.”
Hạ Lan Từ hỏi: “… Chàng thực sự đã nhịn lâu như vậy sao?”
Lục Vô Ưu khẽ tiến lại gần nàng: “Nàng đang nghi ngờ gì vậy?”
Hạ Lan Từ ho khẽ một tiếng, nói: “Chỉ là vừa nãy chàng…”
Lục Vô Ưu không nhịn được khẽ hôn lên má nàng một cái: “Đừng nói những lời châm chọc ấy nữa, nếu không phải nhịn lâu như vậy, ta cũng không đến mức… Quả nhiên không nên động vào nàng, nếu không sẽ luôn nhớ mong.”
Hạ Lan Từ cảm nhận xúc cảm mềm mại ấm áp trên má, vội vã ném những tờ giấy vàng cuối cùng vào chậu than, khuôn mặt ửng đỏ nói: “Chúng ta vẫn nên đổi chủ đề đi. Vừa nãy ta chợt nhớ ra, vị Tổng đốc Hà đạo Cư Kính Toàn mà chàng nhắc tới hình như là Tiến sĩ đồng niên của cha ta, ta có thể gọi ông ta là ‘thế bá’. Nếu ta lấy danh nghĩa là cháu gái đến thăm, hẳn sẽ không quá kỳ lạ. Ta cũng có thể giả vờ rằng chàng đã để lại đồ cho ta, nghi ngờ chàng bị người ta hãm hại ở Ích Châu, sau đó sẽ lấy cớ muốn ông ta có thể bảo vệ và giúp ta điều tra rõ chân tướng mọi việc…”
(*)thế bá: cách gọi của con cái đối với bạn bè của chaLục Vô Ưu nói: “Được thì được đó, nhưng cha nàng và ông ta không có quan hệ tốt cho lắm.”
Hạ Lan Cẩn nổi tiếng liêm khiết, còn vị Hà Đài đại nhân này lại có lòng tham không đáy, có quan hệ tốt mới là lạ.
Hạ Lan Từ nói: “Không sao, người ngoài nhìn vào cũng nghĩ rằng ta và cha ta không hòa hợp. Ta chỉ cần ám chỉ rằng ta muốn có một cuộc sống giàu sang phú quý, sống không hòa thuận với cha ta là được rồi. Dù sao ông ta cũng chưa từng gặp ta, không biết ta là người như thế nào. Ông ta chỉ sẽ cho rằng ta là một nữ nhân yếu đuối vừa mất chồng, trong lúc hoảng loạn muốn tìm kiếm sự giúp đỡ. Mà với gương mặt này, ta hẳn vẫn có giá trị lợi dụng, cho dù ông ta có thể sẽ nghĩ đến việc đem ta dâng cho Tiêu Nam Tuân sau này.”
Hạ Lan Từ nói rất lý trí.
Lục Vô Ưu im lặng một lúc lâu rồi nói: “Sẽ có rủi ro.”
Hạ Lan Từ đáp: “Đã giảm thiểu rủi ro xuống thấp rồi, ta sẽ không để người khác lợi dụng mình.”
Lục Vô Ưu lại nói: “Dù sao cũng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của nàng.”
Hạ Lan Từ nói một cách nhẹ nhàng: “Ta còn có hình tượng nào nữa, hồng nhan họa thủy sao? Người khác nhìn ta chắc hẳn chỉ thấy một xác thịt đẹp đẽ. Dù sao ta đã gả chồng, cũng không cần để ý đến danh tiếng như trước nữa.”
Lần này, Lục Vô Ưu im lặng lâu hơn.
Lúc này Hạ Lan Từ mới giật mình nhận ra, trong lúc vô tình mình đã nói ra lời thật lòng.
“Ngoài ra ta sẽ tiếp xúc với nữ quyến của các phủ.” Nàng vội vàng nói thêm: “Nói đến hai nữ tử mà Tiêu Nam Tuân đưa đến, một trong số đó đã đưa ta lá thư này, nói rằng tỷ tỷ của mình đang làm thiếp cho nhà Tri phủ. Nếu như không phải trùng tên thì rất có thể chính là vị Ngọc Kiều phu nhân đó, nhưng ta không dám tùy tiện tin tưởng nàng ta.”
Nói xong, Hạ Lan Từ lấy lá thư từ trong ngực áo ra đưa cho Lục Vô Ưu.
“Có thể mở không?”
“Không có dán kín miệng thư.”
Lục Vô Ưu vừa rút thư ra vừa nói: “Nói không chừng đây là cái bẫy của Tiêu Nam Tuân cố tình đặt ra.”
Hạ Lan Từ nói: “Vì vậy ta mới đến hỏi chàng trước.”
Bên ngoài lại vang lên tiếng trống điểm canh.
Lục Vô Ưu ngừng tay lại, ngẩng đầu nói: “Đã canh tư rồi, nàng về trước đi, ta sẽ đưa lại thư cho nàng sau.”
Hạ Lan Từ cũng thực sự cảm thấy buồn ngủ: “Được, chàng cũng cẩn thận đó.”
***
Trong thành Giang An.
Gần đây, danh tiếng của vị Hạ Lan phu nhân kia càng ngày càng nổi.
Nữ tử Đại Ung sau khi xuất giá không bắt buộc phải đổi theo họ chồng, đặc biệt là những người xuất thân từ gia đình quyền quý thường sẽ giữ lại họ của mình. Ví dụ như Hạ Lan Từ, con gái độc nhất của quan đại thần chính Nhị phẩm, tất nhiên cũng sẽ như vậy.
Từ khi vào thành Giang An, dường như nàng luôn bôn ba khắp các nẻo.
Ngay trong ngày hôm đó, nàng đã từ Sở phủ đến phủ Tri phủ nha môn, rồi lại đến Tế Vương phủ, sau đó lại chạy khắp các nha môn của tam ti Ích Châu, có lẽ vì để hỏi thăm về cái chết của người chồng đoản mệnh của nàng.
Mọi người đều bùi ngùi xúc động, cảm thán nàng quá đỗi tình sâu nghĩa nặng.
Nhưng chẳng mấy chốc, vị Hạ Lan phu nhân này lại cùng Sở tiểu thư tham dự vài buổi tiệc, kết giao với các nhân vật quyền quý ở Ích Châu. Dường như từ một tiên nữ cao cao tại thượng như trên chín tầng mây, nàng dần trở thành một đóa hoa cao quý giữa trần gian. Tuy vẫn mang vẻ cao sang quý phái, nhưng đã không còn quá xa vời.
Một khi ra ngoài, khắp nơi luôn có nhiều người tụ tập quan sát.
Nhưng khi đến gần, họ mới cảm thấy…
Sở Lan nói: “Cô thực sự muốn đi sao?”
Thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh cụp mắt xuống trông có vẻ mệt mỏi, nhưng khi nghe vậy nàng lại ngẩng đầu lên nói: “Ừm, những ngày qua thật sự cảm ơn Sở tiểu thư rất nhiều.”
Hạ Lan Từ thực sự đã cảm nhận được cảm giác gượng cười đến cứng mặt của Lục Vô Ưu.
Nàng không giỏi giao tiếp với người khác, nhưng may thay, thân phận và gương mặt của nàng đủ để không cần phải nỗ lực quá nhiều trong việc trò chuyện cũng có thể bắt chuyện.
Lần đầu tiên Hạ Lan Từ nhận ra gương mặt của mình cũng có ích, hơn nữa thân phận của người đã xuất giá và sắp trở thành quả phụ cũng thuận tiện hơn nhiều so với khi còn trong khuê các. Ít nhất là khi những phu nhân khác nhìn về phía nàng, không ít người mang theo lòng thương cảm.
Tin đồn về Lục Vô Ưu đã lan rộng ra ngoài.
Nàng cũng tích cực hợp tác, nói rằng muốn làm rõ cái chết của phu quân mình có điều gì khuất tất hay không, nhưng trong lúc đó lại rỉ tai những tin đồn khác cho các nữ quyến nhà quan viên, như việc nàng đã có được thứ mà Lục Vô Ưu để lại nhưng trong lòng cứ thấp thỏm không yên nên muốn tìm người để nương nhờ, hoặc là nàng đã tìm được chỗ dựa nhưng vẫn cảm thấy chưa yên tâm…
Dù thế nào, những lời giải thích của nàng với họ cũng không hề giống nhau, tất cả đều để lại một khoảng trống.
Đó là điều mà sau này nàng và Lục Vô Ưu đã bàn bạc trong tiệm phấn son, nơi đó giờ đã bị hai người chiếm dụng, đồng thời cháu trai của Tế Vương phi trở thành một cái cớ tuyệt vời, mỗi lần đều đứng run lẩy bẩy bên ngoài canh chừng cho họ.
Khi nhận được tin về cái chết của Lục Vô Ưu, tại Kinh thành đã có không ít người đến xum xoe nịnh nọt nàng, mặc dù ở Ích Châu số người như vậy có ít hơn, nhưng không phải là không có.
May thay, Hạ Lan Từ đã có kinh nghiệm đối phó với những chuyện này.
“Nàng gặp được Cư Kính Toàn rồi à?”
Hạ Lan Từ gật đầu đáp: “Không biết ông ta có tin hay không, nhưng khi nhìn thấy cuốn sổ mà chàng đưa cho ta, ông ta đã đồng ý sẽ bảo vệ ta giúp ta điều tra chân tướng sự thật. Ta giả vờ sụt sùi một hồi, rồi nói với ông ta rằng ta nghi ngờ việc này là do Bố chính sứ Lam Đạo Nghiệp gây ra, bởi vì chàng vẫn còn giữ bằng chứng khác…”
Lục Vô Ưu gật đầu, hai người lại trò chuyện thêm một lúc thì hắn lấy ra một vật mềm mại, có màu sắc tương tự da người.
Hạ Lan Từ còn đang thắc mắc thì Lục Vô Ưu đã đội thứ đó lên đầu.
Hắn kéo nhẹ một chút, khuôn mặt của hắn bỗng chốc biến thành dáng vẻ của cháu trai Tế Vương phi.
Hạ Lan Từ kinh ngạc hỏi: “Đây là gì vậy!?”
Lục Vô Ưu trả lời: “Chỉ là mặt nạ cải trang thôi, ta sợ nếu đeo ngay thì sẽ làm nàng sợ hãi, nên mới báo trước một tiếng.”
Chiếc mặt nạ này cực kỳ tinh xảo và sống động chân thật, thậm chí có thể thay đổi cả đường nét của đôi mắt, chỉ có chút khác biệt về màu sắc con ngươi, nhưng nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra được.
Lục Vô Ưu nháy mắt với nàng.
Hạ Lan Từ nói: “… Chàng đừng nháy mắt nữa, nhìn khó chịu quá đi!”
Lục Vô Ưu nhún vai đáp: “Ta sẽ cố gắng.”
“Ngoài ra…” Hạ Lan Từ còn đề phòng trước: “Chàng không được đeo chiếc mặt nạ này để hôn ta.”
Lục Vô Ưu ngẩn ra một lúc rồi nói: “Chẳng phải nàng nhắm mắt lại là được…”
Hạ Lan Từ thầm thì: “Ta thích khuôn mặt thật của chàng hơn.”
Lục Vô Ưu sờ lên mặt mình cười đáp: “Được rồi, bây giờ thì trông có hơi xấu thật. Nhưng thân phận này tiện lợi hơn nhiều, nếu bị bắt gặp thì họ chỉ nghĩ ta là kẻ si tình bám theo nàng.”
Trong lúc nói chuyện, hắn thậm chí còn thay đổi giọng nói của mình khiến nó tương tự với giọng của cháu trai Tế Vương phi đến bảy tám phần: “Chút nữa ta sẽ thay đổi cả dáng người.”
Lúc đầu Hạ Lan Từ không thấy ý tưởng này có gì đặc biệt.
Cho đến khi nàng thấy hắn ung dung xuất hiện trong bữa tiệc, khoác lên mình lớp vỏ bọc của cháu trai Tế Vương phi, biểu cảm và hành động vô cùng giống người thật, nếu không vì hắn nháy mắt với nàng, Hạ Lan Từ suýt nữa không nhận ra hắn.
… Lá gan cũng lớn thật đấy!
Đang lúc nghĩ ngợi thì nha hoàn của Bố chính sứ phu nhân đến mời nàng.
Hạ Lan Từ xốc lại tinh thần đi tới, chẳng bao lâu sau nàng đã bắt đầu tỏ ra buồn bã: “Thật cảm ơn phu nhân đã thương cảm cho ta…”
Có thêm sự hỗ trợ từ gương mặt này, ba phần sầu khổ cũng có thể biểu hiện thành mười phần.
Vị phu nhân đó cũng xót xa nói: “Tiểu phu nhân cũng bằng tuổi con gái ta, ta xem cô như con gái mình, giờ đây cô vẫn còn trẻ nên đừng quá đau buồn. Lần trước cô nhờ ta hỏi thăm, ta đã hỏi rồi, vụ hỏa hoạn đó thực sự chỉ là tai nạn ngoài ý muốn…”
Hạ Lan Từ lại lắc đầu đáng thương nói: “Không phải là tai nạn, phu quân đã để lại đồ cho ta, rõ ràng là có người muốn hại chàng, nhưng ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, thực sự không biết cầu cứu ai. Ta đã chạy khắp nơi trong nha môn, nhưng họ chỉ đùn đẩy nhau, Hà Đài đại nhân lại là người quen cũ của gia phụ, ông ấy khuyên ta nên tìm đến Phiên Đài đại nhân, còn nói Phiên Đài đại nhân nhất định biết rõ… Ta và phu nhân vừa gặp đã thân nên mới dám đến nhờ vả… Ta nguyện dâng những thứ mà phu quân để lại cho Phiên Đài đại nhân, không biết có thể nhờ Phiên Đài đại nhân giúp đỡ ta hay không… Sau này dù có chuyện gì cần đến, ta cũng sẽ báo đáp ân tình này.”
Dù đối phương có muốn giúp hay không, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn những lời nói khác, sau đó sẽ từng bước dẫn dụ họ.
Phải diễn thêm một vở kịch, Hạ Lan Từ cảm thấy mệt mỏi hơn, nàng ngồi nghỉ dưới hành lang một lúc, cảm nhận có ai đó vỗ vai mình, vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của cháu trai Tế Vương Phi.
Thật sự rất đáng sợ.
Tuy nhiên, giọng nói lại là của Lục Vô Ưu, hắn nói: “Vất vả cho nàng rồi, nếu thật sự không được, chúng ta vẫn còn cách khác…”
Hạ Lan Từ đáp: “Ta vẫn ổn, chỉ là hơi sợ chuyện sẽ bị bại lộ…”
“Không sao, dù gì chúng ta cũng đã cố hết sức rồi.”
Lục Vô Ưu đứng bên cạnh nàng, nơi này đủ kín đáo, bóng hình của hắn lại bị che khuất sau cây cột, từ bên ngoài nhìn vào khó mà phân biệt được: “Ta vẫn đang điều tra vụ của Thẩm Nhất Quang – chính là vụ án của vị Giám sát Ngự sử đó. Hắn thực sự rất thảm, nhà nghèo lại mất cha từ nhỏ, được mẹ nuôi nấng, gần ba mươi tuổi mới đỗ Tiến sĩ, khi chuẩn bị lấy vợ thì mẹ qua đời, lại về chịu tang ba năm, vất vả lắm mới trở lại làm Giám sát Ngự sử, lần đầu tiên đi tuần tra thì đã mất mạng ở Ích Châu. Không vợ không con, bạn bè cũng chẳng có mấy, bị thổ phỉ giết chết đến thi thể cũng không tìm được. Ở Ích Châu, bạn bè của hắn chỉ có hai ba người, chỉ biết rằng trước khi chết hắn đã rất bất mãn với quan trường Ích Châu, định viết một tấu chương nữa để tố cáo, nhưng ta đã lục tung chỗ ở của hắn ở Ích Châu mà vẫn không tìm thấy tấu chương đó… À, nghe nói hắn còn có một hồng nhan tri kỷ, là một thanh quan (*) ở Yên Vũ Lâu tên Diệp Nương, Thẩm Nhất Quang dường như đã tích góp tiền để chuộc thân cho nàng ta nhưng đáng tiếc là chưa kịp. Ta đã cho Thanh Diệp đi điều tra, nhưng khi nhắc đến Thẩm Nhất Quang, nàng ta lại qua loa lấy lệ, nói rằng khách đến nhiều quá, hoàn toàn không nhớ nổi hắn là ai.”
(*)thanh quan: có thể gọi là ca nữ, nhưng chỉ bán nghệ không bán thânHạ Lan Từ trầm ngâm hỏi: “Vậy chàng định điều tra tiếp thế nào?”
Lục Vô Ưu đáp: “Dùng thân phận cháu trai của Tế Vương phi để thăm dò thêm. Đối với một kẻ ăn chơi trác táng chắc họ sẽ không cảnh giác nhiều. Ta còn định đến Yên Vũ Lâu…”
Hạ Lan Từ hỏi: “Yên Vũ Lâu là nơi thế nào?”
Lục Vô Ưu khẽ ho một tiếng rồi nói: “Ta vốn giữ mình trong sạch, không thường xuyên đến đó…”
Hạ Lan Từ lập tức hiểu ra.
Thật lòng mà nói, dù nàng tin tưởng Lục Vô Ưu, nhưng vẫn có chút mất tự nhiên.
Lục Vô Ưu nói thêm: “Nếu nàng không yên tâm thì có thể đi cùng ta.”
Hạ Lan Từ do dự: “… Ta đi làm sao được?”
Lục Vô Ưu đáp: “Nàng cũng cải trang một chút là được rồi. Ta không chỉ có một chiếc mặt nạ, dù sao nàng cũng khá thích mặc nam trang kia mà.”
Hạ Lan Từ vừa định gật đầu, nhưng lại cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
Lục Vô Ưu cũng khựng lại theo.
Với dáng người của nàng, quả thực muốn giả làm nam nhân có hơi khó khăn.
“Hay là nàng đóng giả làm tình nhân mới của ta đi. Dù sao thì tên cầm thú Tào Hiển An này thường xuyên làm những chuyện đưa mỹ nhân mới thu nạp đi khoe khoang khắp nơi.” Lục Vô Ưu lại bổ sung thêm: “Thân phận nữ nhân của nàng cũng dễ dàng dò xét hơn.”
Tào Hiển An là tên thật của cháu trai Tế Vương phi.
Hạ Lan Từ tò mò hỏi: “Ta chưa thử bao giờ, phải làm sao đây?”
Lục Vô Ưu quan sát nàng một lúc rồi dời ánh mắt đi, ngón tay đặt lên môi trầm ngâm nói: “Nàng chỉ cần… tỏ ra yếu đuối một chút, đáng yêu một chút, nũng nịu thêm chút nữa, tốt nhất là có thể bám dính vào người ta.”
Hạ Lan Từ ngơ ngác hỏi: “… Bám thế nào?”
Lục Vô Ưu kéo một cánh tay của nàng đặt lên vai mình, đồng thời vòng tay ôm eo Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ bị hắn đột ngột kéo lại, nhất thời không đứng vững loạng choạng ngã vào trong lồng ngực hắn, chỉ có thể bám chặt vào hắn mới đứng vững được.
“Giống như thế này là được.”
Hạ Lan Từ lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy, vội vàng đẩy hắn ra: “Thế này thì sao mà đi được!”
Nàng ngước lên đối diện với đôi mắt tươi cười rực rỡ của hắn. Gương mặt đó tuy xa lạ, nhưng ánh mắt gian xảo đầy tinh quái thì lại quá quen thuộc: “Đi cái gì mà đi, ta bế nàng là được rồi, nàng chỉ cần mềm mại như không có xương thôi là đủ.”
Hạ Lan Từ nhớ lại, lần gần nhất nàng gặp tình huống này là lúc đi kiểm kê đất đai, một người quản sự có ý đồ bất chính đã sắp đặt.
Có lẽ, lúc đó, cũng gần giống như vậy…
Còn về làm nũng và bám người, có lẽ phải giống như biểu tỷ Dao Thiên Tuyết của nàng vậy.
Nàng cân nhắc một lúc mới lẩm bẩm: “… Để ta thử xem.”
Dù sao đây cũng chỉ là diễn, chắc sẽ không quá khó.
Nhưng Hạ Lan Từ nhanh chóng nhận ra mình đã nhầm.
Tào Hiển An thật sự chỉ biết nhìn theo hai người họ với ánh mắt đầy oán trách khi thấy họ rời đi trên chiếc xe ngựa xa hoa của hắn. Lục Vô Ưu dường như vừa lên xe ngựa đã bắt đầu nhập vai ngay, bày ra dáng vẻ lười biếng của một công tử quần là áo lượt, hắn còn bảo Hạ Lan Từ – lúc này đã thay đổi diện mạo – diễn tập trước với hắn. Nàng cũng không ngờ trên đời lại có cách thay đổi dung mạo như vậy.
Hạ Lan Từ cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn nép vào bên người hắn.
Lục Vô Ưu lắc đầu đưa ra nhận xét: “Cứng nhắc, không đủ mềm mại.”
Hạ Lan Từ đành phải thật thà nói: “Ta không ngờ đối diện với khuôn mặt này lại…” cảm thấy vô cùng xấu hổ gấp vạn lần.
Lục Vô Ưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế này nhé.”
Hắn dứt khoát tháo mặt nạ ra, sau đó đẩy Hạ Lan Từ dựa vào vách xe ngựa rồi đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Trước khi xe ngựa đến nơi, Lục Vô Ưu mới buông nàng ra.
Hạ Lan Từ thở hổn hển, thân thể mềm nhũn, khuôn mặt dù đã cải trang vẫn hiện rõ sắc hồng kiều diễm, nàng chống hai tay, suýt nữa ngã ngồi xuống ghế xe.
Lúc này Lục Vô Ưu mới đeo lại mặt nạ, nói nhỏ: “Như vậy có lẽ là đủ rồi.”
Hạ Lan Từ lập tức trừng mắt nhìn hắn, trong đôi mắt long lanh ánh nước của nàng hiện lên vẻ e ấp đầy quyến rũ.
Lục Vô Ưu đội chiếc mũ có màn che lên đầu nàng, nhắc nhở: “Không đủ thời gian để hôn lại lần nữa đâu.”
Hạ Lan Từ bực bội đáp: “Ta biết rồi, không nhờ chàng hôn lại!”
Lục Vô Ưu nói: “Vậy thì đừng trừng mắt với ta nữa.”
Xe ngựa dừng lại trước cửa Yên Vũ Lâu.
Rõ ràng đã qua giờ Dậu ba khắc, nhưng bên ngoài vẫn ồn ào náo nhiệt vô cùng, nhưng cũng có điều khác biệt, dường như không chỉ có tiếng đàn sáo, mà còn nghe thấy tiếng cười duyên của các cô nương.
Chưa kịp để Hạ Lan Từ nhìn xung quanh, Lục Vô Ưu đã không do dự bế nàng từ trên xe ngựa xuống. Hạ Lan Từ lập tức vùi đầu vào trong hõm vai hắn.
Lục Vô Ưu bật cười hỏi: “Nàng làm được không đấy? Nếu không thì ở lại trong xe chờ ta.”
Hạ Lan Từ buồn bực lẩm bẩm: “Ta làm được, chỉ cần cho ta chút thời gian để thích nghi.”