Hạ Lan Từ cũng có chút không nhớ rõ, thời gian giống như vô hình kéo dài ra.
Kỳ thật, cuộc sống hiện tại so với trước khi nàng và Lục Vô Ưu thành thân cũng không có quá nhiều khác biệt, thậm chí bởi vì không cần lo chuyện trong phủ thiếu hụt, cũng không cần bận tâm đến danh tiếng hay hôn nhân của mình mà nàng lại càng nhẹ nhõm hơn, nàng có thể tự do làm những chuyện mình muốn làm.
Chỉ là mỗi khi đến giờ tan triều, nàng luôn không nhịn được mà trông về phía cửa một cái.
Giống như Lục Vô Ưu có thể tiến vào từ nơi đó bất cứ lúc nào.
Bước chân hắn trước sau đều nhẹ nhàng, khi tan triều sẽ nới lỏng vạt áo, rồi đi thẳng đến phòng ngủ thay thường phục, tình cờ gặp Hạ Lan Từ sẽ nhướng mày tươi cười chào hỏi nàng, sau đó hỏi đầu bếp tối nay làm món gì, đôi khi tâm trạng tốt, hắn sẽ vòng qua, không màng đến hoàn cảnh mà hôn nàng một lúc.
Nếu Hạ Lan Từ đang làm chính sự, đôi khi nàng còn hơi phiền não.
Hiện giờ phiền não không còn, thì lại có vài phần vắng vẻ.
Lục Vô Ưu đi rồi, người đến phủ thăm hỏi cũng giảm đi rất nhiều, Hạ Lan Từ đã đem tất cả bài viết mình đọc xong trước đó cùng đặt vào thư phòng của Lục Vô Ưu, chỉ là có thắc mắc gì thêm, cũng không còn ai để hỏi nữa.
Nàng ngồi thẫn thờ trong thư phòng của Lục Vô Ưu một hồi.
Nhận ra bản thân có chút lãng phí thời gian mà lại không có ý nghĩa gì, rõ ràng nàng vẫn còn rất nhiều việc có thể làm.
Sương Chi lại đề nghị: “Hay là chúng ta ra ngoài dạo?”
Hạ Lan Từ nói: “Không cần, bây giờ ra ngoài chỉ dễ thêm phiền phức thôi.”
Lục Vô Ưu vừa đi, trước cổng phủ lại có thêm nhiều người thăm dò, không chỉ những kẻ có ý đồ xấu mà còn cả những người đến xem náo nhiệt. Ai cũng biết Hạ Lan Từ là đệ nhất mỹ nhân Kinh thành, hiện giờ phu quân vừa đi mấy tháng, khó tránh khỏi làm người ta nảy sinh ý nghĩ đồn đại, bịa chuyện.
Sương Chi cúi đầu nói: “Vậy người đừng không vui nữa.”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên nói: “Ta không vui chỗ nào?” Nàng dừng lại một chút mới nói: “Cùng lắm chỉ là cảm thấy hơi yên tĩnh quá thôi.”
Sương Chi nói: “Nhưng… nhưng cũng đã lâu rồi người không nở nụ cười.”
Hạ Lan Từ mới có chút giật mình.
Không riêng gì yên tĩnh, mà sau khi người nào đó đi rồi, dường như ngay cả ngày tháng cũng trở nên trầm lặng hơn hẳn.
Diêu Thiên Tuyết biết nàng chỉ có một mình, còn đặc biệt đến thăm, vỗ về mái tóc dài của nàng, an ủi: “Làm quan, rời nhà ra ngoài là chuyện thường tình.”
Ngược lại Hạ Lan Từ cười nhẹ nói: “Ta biết.”
Nàng biết rất rõ, vì trước kia cha mình cũng thường chạy ngược chạy xuôi, hiếm khi ở nhà.
Diêu Thiên Tuyết lại nói: “Nếu muội cảm thấy buồn tẻ, ta dẫn muội đi dự yến tiệc. Thế nào? Tuy là gần đây mưa hơi nhiều, nhưng ngồi trong đình ngắm hoa thưởng mưa cũng là một thú vui riêng. Các nàng còn tổ chức một ít cuộc thi thơ, đánh đàn nữa, nếu muội thấy hứng thú, ta sẽ giúp muội lấy thiệp mời.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lát, cũng uyển chuyển từ chối tất cả, nàng không phải thực sự muốn náo nhiệt.
Diêu Thiên Tuyết cũng rất bất lực, đành phải tiếp tục kể cho nàng nghe vài chuyện bát quái, lúc nhắc đến Ngụy Nhị tiểu thư và Lâm Chương, nàng ấy mặt mày hớn hở nói: “Thật sự làm cho ta cười chết mà. Tuy nói Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu phủ xưa nay luôn nói chuyện chẳng kiêng dè gì, nhưng muội biết không, vậy mà nàng ta lại oán trách với bạn thân của mình, nói là cảm thấy có lẽ Lâm công tử không được, vừa khéo bị Lâm công tử nghe được, Lâm công tử dường như vô cùng khó tin, cũng buột miệng nói ra họ căn bản còn chưa viên phòng, Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu phủ nghe vậy thì hùng hồn đáp trả, bảo đây không phải vì y không được hay sao, hai người lại cãi nhau một trận lớn… Tuy là lời của hạ nhân truyền ra có thể hơi sai lệch, nhưng thật sự rất buồn cười. Có điều thành thân lâu như vậy mà còn chưa viên phòng, nói không chừng Lâm công tử thật sự có vấn đề gì.”
Gò má Hạ Lan Từ lại vô cớ đỏ lên.
May là nàng và Lục Vô Ưu đã viên phòng rồi, nhưng… Hạ Lan Từ hoàn hồn lại nghĩ, sao chuyện gì nàng cũng có thể nghĩ đến Lục Vô Ưu được vậy.
Chỉ là, nàng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: “Thành thân, thì đều sẽ sớm viên phòng sao?”
Dù Diêu Thiên Tuyết còn chưa thành thân, nhưng lại bày ra dáng vẻ của người từng trải nói: “Đương nhiên rồi, không phải đều viên phòng ngay đêm tân hôn sao? Muội không biết đâu, lần trước có một tiểu thư xuất thân gia đình thi thư lễ nghi, có lẽ không được ai chỉ bảo, cảm thấy chuyện đó quá xấu hổ, nên sau khi thành thân sống chết không chịu viên phòng, kéo dài một hai tháng, cuối cùng ầm ĩ đến mức suýt nữa thì bị hưu thê.”
Hạ Lan Từ: “…”
Diêu Thiên Tuyết còn tiếp tục nêu ví dụ: “Vị kia nhà muội chắc cũng vậy phải không, trước khi cưới, hắn đã nóng lòng muốn cưới muội về nhà như vậy, ta nghĩ chắc chắn hắn… Khụ khụ khụ,nhưng mà xét thấy hắn đối xử với muội không tệ, ta sẽ không so đo nữa.”
Lúc này Hạ Lan Từ cũng có chút ngượng ngùng.
Nhìn từ…. biểu hiện của hắn, có lẽ nàng thật sự đã để hắn nhẫn nhịn khá lâu.
“Nhưng chuyến này hắn ra ngoài lâu như vậy, muội nên cẩn thận một chút, viết nhiều thư nhà, gửi thêm vài thứ, tuyệt đối đừng để hắn quên mất mình, cảm thấy ở bên ngoài có cơ hội…” Diêu Thiên Tuyết tận tình dặn dò.
Hạ Lan Từ gật đầu suy nghĩ một hồi.
Lục Vô Ưu bảo nàng có thể nhờ Đông Phong Bất Dạ Lâu gửi thư, nhưng bên cạnh nàng cũng không có chuyện gì thú vị, muốn viết cũng không biết viết gì, dù sao cũng không thể đem những lời đồn Diêu Thiên Tuyết kể với nàng viết vào thư.
Trong lúc nhất thời, nàng thậm chí không biết nên làm sao, hay là có nên hạ bút hay không.
Cuối cùng, Diêu Thiên Tuyết lại kể với nàng vài tin đồn thú vị khác, mới ôm lấy nàng nói: “Tiểu Từ, vậy lần sau ta lại đến thăm muội.”
Chỉ là làm thế nào Hạ Lan Từ cũng không ngờ tới, lần sau không phải là Diêu Thiên Tuyết đến thăm nàng, mà là nàng vội vã chạy đi tìm Diêu Thiên Tuyết.
Khi nghe được tin tức, Hạ Lan Từ hốt hoảng trong giây lát, sau đó lập tức gọi người chuẩn bị xe ngựa đến Diêu phủ.
—— Dượng của nàng, đương nhiệm Hộ bộ Thị lang Diêu đại nhân, mấy ngày trước đã bị cách chức lưu đày, hình như là chuyện liên quan đến sổ sách Hộ Bộ.
Trước đó Hạ Lan Từ từng nghe quan viên Hộ Bộ cùng đi đo đạc nói qua vài câu, đoán có lẽ là vì Thánh thượng muốn dùng ngân lượng, mà sổ sách Hộ Bộ lại xảy ra vấn đề, cho nên cần có người gánh vác trách nhiệm.
Về phần tại sao lại muốn dùng ngân lượng, Hạ Lan Từ chợt nhớ ra Lục Vô Ưu từng nói với nàng, hình như gần đây Thánh thượng định xây một tòa Thăng Tiên Lâu không kém gì ba đại điện, tiêu tốn chi phí rất lớn, chỉ e ngân khố của Hộ Bộ lúc này đã kiệt quệ.
Dù có cộng thêm chút thuế ngân mà quyền quý trong Kinh bổ sung vào từ lần đo đạc trước thì cũng chỉ như muối bỏ biển.
Khi nàng đến, hạ nhân của Diêu phủ đã vội trong vội ngoài dọn dẹp đồ đạc.
Thánh thượng đã ra lệnh trục xuất, thì chắc chắn không thể trì hoãn được.
Tuy nhiên bầu không khí cũng không thê lương lạnh lẽo như Hạ Lan Từ tưởng tượng, vẫn trông rất trật tự ngay ngắn.
Cuối cùng Hạ Lan Từ cũng thở phào nhẹ nhõm, khi còn nhỏ nàng từng chứng kiến cảnh tịch biên gia sản, đó mới thật sự là thảm họa nhân gian, có thể cứng rắn ầm ĩ đến mức gây ra án mạng.
Có lẽ quan viên Đại Ung đã sớm quen với cảnh thăng trầm thế này, không giống như phạm tội, cách chức bị đày đi cũng chỉ như nghỉ phép hai năm, chỉ cần trong triều có người, sau này dâng sổ con tiến cử thì việc phục chức lần nữa cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Đương nhiên cũng không có gì để vui mừng.
Ít nhất Diêu Thiên Tuyết lúc này đang thút thít khóc, Hạ Lan Từ vội vàng bước đến nhẹ giọng an ủi, Diêu Thiên Tuyết hít mũi, nói: “Năm sau ta còn phải xuất giá nữa, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười.”
Chưa đợi Hạ Lan Từ an ủi đôi câu, Tống Tề Xuyên đã dẫn người đến đây.
Cũng không cố kỵ là đang ở bên ngoài, Diêu Thiên Tuyết lập tức lao vào lòng Tống Tề Xuyên, cọ nước mắt ướt đẫm người hắn: “Xuyên Xuyên, làm sao bây giờ? Cha mẹ ta sắp phải đi rồi, ta chỉ còn lại mình chàng thôi…”
Tống Tề Xuyên, một võ tướng mặt mày nghiêm nghị lạnh lùng lại luống cuống tay chân lần nữa, hắn chỉ nhẹ nhàng ôm lấy thiếu nữ trong lòng, trầm giọng nói: “Đừng sợ, có ta đây.”
Sau đó lại nói: “Đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, nhất định sẽ bảo đảm cho Diêu đại nhân trên đường bình an.”
Đây có lẽ là câu dài nhất mà Hạ Lan Từ từng nghe hắn nói.
Diêu Thiên Tuyết lại như không được an ủi, vừa khóc thút thít vừa nắm chặt ống tay áo hắn, ra sức nép mình vào lòng hắn: “Cha ta bị giáng chức, chàng có ghét bỏ ta không? Không muốn cưới ta nữa?”
Thân thể Tống Tề Xuyên cứng đờ, càng ôm nàng ấy chặt hơn, vội vàng lắc đầu nói: “Không đâu… Ta muốn cưới nàng.”
“Nhưng nếu bọn họ chê cười ta thì sao?”
Giọng điệu Tống Tề Xuyên lạnh lùng: “Ai dám chê cười nàng.”
Diêu Thiên Tuyết lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi như trước: “Nhưng ta vẫn sợ lắm… Hu hu hu, ta rất muốn lập tức gả cho chàng, ta sợ lại xảy ra biến cố, lỡ như cha mẹ chàng đột nhiên bảo chàng cưới người khác thì sao? Lỡ như chúng ta không cách nào thành thân đúng hạn thì sao bây giờ? Xuyên Xuyên, ta không muốn rời xa chàng.”
Tống Tề Xuyên còn căng thẳng hơn nàng ấy, dùng tay áo cẩn thận lau nước mắt cho nàng ấy, giống như đang lau một bảo vật quý giá, khẽ dỗ dành nàng ấy, chỉ còn thiếu thề độc nữa thôi.
Hạ Lan Từ bỗng nhớ đến câu nói kia của Lục Vô Ưu: “Nàng cũng nên dựa dẫm vào ta một chút.” Lúc này nàng mới phần nào hiểu được ý của hắn.
Nàng đã quen như vậy, việc bộc bạch hết nỗi lòng mình như biểu tỷ của nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nàng còn mơ hồ lo lắng sẽ làm phiền hắn, khiến hắn cảm thấy nàng phiền phức.
Đó là nỗi băn khoăn và gò bó trong vô thức.
Nhưng… trong khoảnh khắc này, nhìn biểu tỷ bày tỏ hết những cảm xúc bất an của mình trong vòng tay vị hôn phu, nàng đột nhiên có chút hâm mộ.
Hạ Lan Từ nghĩ ngợi một lát, mới nhận ra hắn thật sự đã đi lâu rồi.
Lâu đến mức… nàng bắt đầu có hơi nhớ hắn.
Như Lục Vô Ưu đã nói, có thể hắn đang bị người khác giám sát ở Ích Châu, hoặc là có nguy hiểm, vừa đi là đi hai tháng, không gửi về chữ nào, toàn bộ đều bặt vô âm tín, không biết ngày về.
Mưa liên tục nhiều ngày, hình như làm sông Thanh Lan lại vỡ đê.
Sắc trời Kinh thành cũng luôn mưa lất phất.
Hạ Lan Từ nhấc bút, định viết một bức thư nhà cho Lục Vô Ưu, đắn đo hồi lâu chỉ viết được vài dòng ngắn ngủi, xóa rồi lại sửa, muốn để hắn yên tâm, lại muốn biết tình hình gần đây của hắn, còn muốn nói ra đôi chút nỗi lòng của mình, nhưng biểu đạt lại trở nên khó khăn đến vậy.
Cứ viết đứt quãng như vậy vài ngày, Hạ Lan Từ lại lấy ra một tờ giấy khác, định viết lại lần nữa.
Nàng còn chưa viết xong lời mở đầu, chợt thấy Sương Chi đột nhiên lảo đảo chạy vào, biểu cảm kinh hoảng nói: “Không, không xong rồi… Vừa rồi nô tỳ nghe được…”
Hạ Lan Từ chưa từng thấy nàng ấy hoảng loạn như vậy.
“Chuyện gì, em từ từ nói.”
Nhưng Sương Chi bỗng hơi nghẹn lời: “Nghe được cô gia…”
Hạ Lan Từ lập tức ngẩng đầu hỏi: “Hắn làm sao?”
Sương Chi dường như khó mà mở miệng, ngập ngừng rất lâu mới nói ra: “Đều là những lời đồn bên ngoài, nô tỳ cảm thấy chưa chắc đã là thật… Bọn họ, bọn họ nói cô gia ở Ích Châu, đã chết rồi.”
Chuyện này đương nhiên không có khả năng là thật.
Lục Vô Ưu dám một mình dấn thân vào hiểm cảnh là vì hắn là người tài cao bản lĩnh, đã có tính toán trước, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ mạng ở Ích Châu như vậy.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Hạ Lan Từ vẫn cảm thấy tay chân lạnh lẽo, tim như ngừng đập một nhịp.
Cây bút trong tay cũng bị nàng siết chặt đến suýt gãy, mạnh tay quẹt một đường trên bề mặt giấy, biến thành một vệt mực cực kỳ nổi bật chói mắt, loang ra thấm ướt cả tờ giấy.
Nàng mấp máy môi, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, có chút hoảng hốt nói: “… Rốt cuộc sao lại thế này?”
“Nghe, nghe nói là ngoài ý muốn, hình như trong một kho gỗ tại Ích Châu bùng lên một trận lửa lớn, cô gia ngài, ngài ấy hình như không thoát ra được…” Sương Chi ngắt quãng kể lại, cũng không dám nhìn biểu cảm của Hạ Lan Từ: “Sau đó chỉ còn lại vài… thi thể cháy đen. Nhưng nô tỳ cảm thấy cô gia cát nhân ắt có thiên tướng, chắc chắn không có chuyện gì, tất cả đều chỉ là tin đồn bậy bạ…”
Hạ Lan Từ cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Em đi dò la thêm tin tức đi.”
“Vâng, nô tỳ sẽ đi ngay, tiểu thư cũng đừng lo lắng quá! Cô gia nhất định không sao đâu!”
Hạ Lan Từ chậm rãi ngồi xuống ghế, lấy tay chống trán, từ từ hít thở sâu muốn bình tĩnh lại. Trong tình trạng chết không thấy xác này, nàng tin chắc Lục Vô Ưu nhất định không có chuyện gì, tám phần là cố ý giả chết. Nhưng vì khoảng cách quá xa xôi, phần lo lắng và bất an này cuối cùng vẫn không thể giải trừ được.
… Dù là chưa chết, chỉ sợ ngày tháng của Lục Vô Ưu cũng không dễ chịu gì.
Hắn ở nơi đó mạo hiểm, nàng lại chỉ có thể chờ ở đây.
Cảm giác này, thật hỏng bét mà.
Hạ Lan Từ đoán thật không sai, chưa đến chạng vạng đã có một người đi đường viện cớ đến xin nước trước cửa phủ, khi người gác cổng đưa nước cho hắn, hắn lén đưa ra một mảnh giấy từ dưới tay áo.
Giấy đến tay Hạ Lan Từ, nàng mở ra thì lập tức thấy nét chữ phóng khoáng nhưng ẩn chứa sự sắc bén quen thuộc của Lục Vô Ưu, giống như còn tùy ý hơn trước.
—— [Bình an, đừng lo. Không tiện nói chi tiết. Phu quân nàng, Ưu.]
Chỉ vỏn vẹn hai câu.
Lòng Hạ Lan Từ mới bình tĩnh phần nào, nhưng sau đó nhận ra hắn vẫn chưa viết ngày về, chắc là vẫn còn ở Ích Châu tra án, không biết chừng phải vài tháng nữa mới về.
Chờ đợi càng trở nên khó khăn hơn.
Sương Chi dò la tin tức xong, mặt mày như đưa đám trở về, ngược lại Hạ Lan Từ còn an ủi nàng ấy: “Không sao đâu, sẽ có chuyển biến.”
Nàng nói rất bình tĩnh, nhưng tối đến lại gần như khó ngủ cả đêm, trằn trọc mãi mới mơ màng chìm vào giấc mộng.
Trong giấc mơ, Lục Vô Ưu mặc bộ thường phục hắn đã mặc khi ra ngoài, sau lưng là một vùng biển lửa, hắn nhìn về phía nàng, đôi mắt đào hoa xưa nay luôn tràn đầy ý cười giảo hoạt, giờ phút này lại lặng lẽ buông xuống, thậm chí thoáng chút đau thương.
Hạ Lan Từ vội nói: “Sao vậy? Đây là đâu? Khi nào thì chàng sẽ về?”
Lục Vô Ưu chỉ lùi về sau từng bước một, ánh mắt ngày càng lộ vẻ đau thương, giọng nói cũng có chút mơ hồ: “Hạ Lan tiểu thư, có lẽ ta sẽ không về được.”
Hạ Lan Từ vội đuổi theo về trước: “Tại sao? Không phải chàng nói mình bình an sao? Sao lại không thể trở về! Chàng nói rõ ràng đi!”
Khói dày cuồn cuộn bốc lên phía sau Lục Vô Ưu, khói lửa mù mịt, biển lửa ngập trời sau lưng hắn cũng càng trở nên đáng sợ, ánh lửa ngút trời, dường như thiêu cháy đến tận chân trời, càng làm nổi bật khuôn mặt thêm trắng nhạt của Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu lại lùi thêm một bước, gần như đã bước vào biển lửa: “Ta gạt nàng thôi, ta chỉ không muốn nàng lo lắng.”
Trái tim Hạ Lan Từ thắt chặt, nàng lớn tiếng nói: “Lục Vô Ưu, chàng đứng lại đó cho ta! Không được đi về phía sau nữa!”
Nhưng chỉ thấy Lục Vô Ưu mỉm cười với nàng, đôi mắt đào hoa gợn từng đợt sóng, vẫn cười đến có vài phần câu hồn, thật sự giống một hồn ma trong đêm tối. Hắn đưa tay về phía nàng, đầu ngón tay như đang phác họa hình bóng của Hạ Lan Từ lên hư không.
Mang theo một chút thâm tình khó tả.
Giọng nói trong trẻo dễ nghe của hắn mờ mịt giống như chỉ cần thổi một hơi là tan biến.
“… Nhưng ta đã chết rồi, sao có thể quay về được?”
—— Ngọn lửa lập tức nuốt chửng cả người hắn.
Hạ Lan Từ giật mình tỉnh giấc, toàn bộ vạt trước và sau của áo ngủ ướt đẫm, trên trán cũng đều là mồ hôi lạnh.
Ngón tay nàng căng cứng siết chặt lấy chăn, khớp tay trắng bệch, có một khoảnh khắc nàng cảm thấy bản thân thật sự không thể thở nổi.
Bốn bề vẫn vắng vẻ không tiếng động như cũ.
Ngay cả đèn cũng đã tắt hết, chỉ còn lại gió đêm lạnh lẽo chập chờn, thật giống như có ma quỷ đến báo mộng cho nàng.
Vốn đang là cuối thu, gió thổi làm mồ hôi trở nên lạnh lẽo.
Hạ Lan Từ sợ run cả người.
Nàng liên tục nói với bản thân là Lục Vô Ưu không sao, đây chỉ là giấc mơ. Lý trí rất tỉnh táo, biết Lục Vô Ưu sẽ không tự phụ như vậy, chữ là chữ của hắn, giọng điệu cũng là của hắn, hắn vẫn còn sống là không thể nghi ngờ, nhưng dường như tâm lý lại khó mà vượt qua.
Biết được tin tức của Lục Vô Ưu, Diêu Thiên Tuyết lập tức đến thăm nàng.
Ngay cả huynh trưởng không tim không phổi của nàng, Hạ Lan Giản, cũng mang thư của cha đến phủ.
“Tiểu Từ, muội có sao không?” Hạ Lan Giản đưa thư cho nàng, hơi lo lắng nhìn nàng nói: “Ta đã giúp muội hỏi thăm, thật ra cũng không chắc, Ích Châu xa xôi như vậy, nói không chừng hắn vẫn chưa chết, hơn nữa… Nếu không, thật sự không được, chúng ta sẽ tìm người tốt hơn! Hắn không phải chỉ là vẻ ngoài đẹp một chút, biết viết vài bài văn thôi sao, ca ca muội quen rất nhiều người như vậy ở Quốc Tử Giám đó!”
Hạ Lan Từ mở thư ra, cha nàng cũng chỉ động viên nàng vài câu.
Nhưng giọng điệu vẫn vụng về, thật giống như khi nàng viết thư nhà, luôn sợ này sợ kia.
Hạ Lan Giản vẫn còn thao thao bất tuyệt: “Tiểu Từ, muội không định thủ tiết vì hắn thật đó chứ. Chuyện này không thể được, muội phải sống vui vẻ một chút…”
“Muội không sao, ca, huynh về trước đi.”
Hạ Lan Từ vốn còn định nói thêm vài câu, nhưng nghe thấy câu “Vui vẻ một chút”, nàng lại có hơi lo âu.
Trước kia, nàng thật sự chưa từng cảm thấy một mình chờ đợi trong phủ lại là chuyện tra tấn người như vậy, giống như bị trói buộc, đối với mọi thứ đều chịu bó tay.
Dần dần, một ý nghĩ gần như có hơi điên cuồng sắp sửa hiện rõ.
Hạ Lan Từ cầm cung, từng mũi tên một được bắn về hướng bia ngắm. Nàng luyện bắn cung ngày càng tốt hơn, tuy để bắn trúng hồng tâm vẫn là rất khó, nhưng đã có thể ít bắn ra ngoài bia.
Âm thanh mười mũi tên dài “vút, vút” liên tục, ghim chặt trên bia.
Mũi sau lại càng mạnh hơn mũi trước.
Một ít cảm giác khoan khoái giúp nàng xua tan được chút bực dọc trong những ngày qua.
Nhưng rất nhanh nó lại dâng lên càng nhiều hơn.
Bên tai liên tục vang lên giọng nói của Lục Vô Ưu: “Nàng có thể tự do hơn chút nữa, không cần phải bị vây khốn ở nơi này…”
“Muốn làm cái gì thì làm đó…”
Nhưng so với trong mơ, giọng nói của hắn còn chân thực và mê hoặc hơn.
Ngoài cổng phủ lại vang lên tiếng của người gác cổng ngăn cản ai đó.
“Phu nhân không tiếp khách, xin các hạ thứ lỗi.”
Tin đồn ở Thượng Kinh cũng ồn ào không ngớt, không ai có thể đoán trước được, Lục Lục nguyên – một nhân vật nổi danh được Thánh thượng coi trọng, lại vừa cưới Hạ Lan tiểu thư người người ca ngợi, nhìn qua tiền đồ vô lượng, thế nhưng chỉ đến Ích Châu truyền chỉ một chuyến mà mất luôn cả mạng.
Khi người ta còn đang cảm thán trời ghét kẻ tài hoa, thì có người đã bắt đầu tính toán.
Lục Lục nguyên mất rồi, chẳng phải Hạ Lan tiểu thư sẽ trở thành góa phụ sao?
Hiện giờ Hạ Lan tiểu thư còn chưa đến đôi mươi, vẫn trẻ trung xinh đẹp.
Thượng Kinh cũng không cấm góa phụ tái giá, nói không chừng còn có nhiều hy vọng hơn so với trước kia, phải nhanh chóng tới ân cần hỏi han.
Thế nên mấy ngày gần đây, ngoài cửa Lục phủ bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên.
“Ta là bạn tốt của Lục đại nhân, thật lòng lo lắng cho hậu sự của Lục đại nhân, không biết đệ muội thế nào rồi?”
“Ta cũng quen biết Lục đại nhân, hiện giờ hắn không còn, không biết quý phủ có cần giúp đỡ gì không…”
“Trùng hợp quá, ta cũng vậy!”
Cửa lớn Lục phủ đóng chặt, tất cả đều bị ngăn lại.
Dù sao Hạ Lan đại nhân vẫn còn đang giữ chức, hơn nữa thi thể của Lục Vô Ưu tạm thời chưa được đưa về, tang lễ cũng chưa được cử hành, trên lý thuyết vẫn coi như còn sống, nên đám người này không dám lỗ mãng quá mức, đành phải xám xịt rời đi.
Ý nghĩ điên rồ trong lòng Hạ Lan Từ ngày càng mãnh liệt hơn.
Lục Vô Ưu đã mang theo Thanh Diệp, nàng không quá thân quen với những người khác trong phủ, nên chỉ còn cách gọi Tử Trúc ra hỏi: “Nếu ta muốn rời khỏi Kinh thành, ngươi cảm thấy có được không?”
Tử Trúc thoáng sững người, sau đó cứng nhắc nói: “Thuộc hạ chỉ phụ trách bảo vệ an toàn của Thiếu phu nhân, còn lại đều do Thiếu phu nhân tự mình quyết định.”
“Vậy nếu ta muốn đến Ích Châu… cũng không phải không thể?”
Tử Trúc lại sững người, đáp: “Thuộc hạ không biết.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói: “Ta muốn đi Ích Châu.”
Tựa như nàng biết rõ Lục Vô Ưu không gặp chuyện gì, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
Biết rõ ở lại trong phủ có lẽ là an toàn nhất, nhưng ý nghĩ muốn đến Ích Châu điên cuồng đến mức nàng gần như không thể kiềm chế.
Lần đầu tiên trong đời, Hạ Lan Từ muốn làm điều trái với lễ giáo như vậy.
Hơn nữa…
Hạ Lan Từ lại đến Hạ Lan phủ một chuyến.
Cha nàng không bất ngờ, chỉ nhìn nàng, thở dài nói: “Nếu con muốn về phủ ở, tốt nhất vẫn nên chờ thêm một chút, tránh cho…”
Hạ Lan Từ nói: “Cha, con không muốn nói về chuyện này. Có một chuyện khác muốn hỏi cha, cha còn nhớ vụ án của Giám sát Ngự sử Ích Châu Thẩm Nhất Quang trước đây không?”
Sắc mặt Hạ Lan Cẩn lập tức thay đổi: “Con hỏi chuyện này làm gì?”
Hạ Lan Từ cũng không nhiều lời, lập tức nói: “Cha, Lục Vô Ưu đến Ích Châu không chỉ để truyền chỉ, mà còn để điều tra vụ án đó. Con nghe nói, trước khi mất, chàng ấy đã trình một tấu chương lên Đô sát viện, không biết có liên quan đến vụ án hay không, cha có thể…”
Giọng của Hạ Lan Cẩn lập tức trở nên nghiêm khắc: “Đây không phải là chuyện con nên hỏi, con chỉ cần về nhà chờ là được.”
Hạ Lan Từ không hề bị ông dọa sợ.
Nàng thoáng nâng cao giọng, nói: “Cha, vụ án này có điểm mờ ám, ngay cả chàng ấy cũng nhìn ra, con không tin là cha không biết. Chỉ là không điều tra sâu thêm, nhất định cha có nỗi khổ riêng, nhưng Lục Vô Ưu vì điều tra vụ án, giờ đây đang ở Ích Châu không rõ sống chết. Con không thể làm ngơ, con đã tính toán vài ngày tới sẽ sớm lên đường đến Ích Châu, cha có quan tâm hay không cũng không quan trọng, con chỉ đến để hỏi một chút.”
Giọng điệu Hạ Lan Cẩn đột nhiên trở nên căng thẳng: “Con muốn đến Ích Châu?”
Hạ Lan Từ đáp: “Đúng vậy.”
Hạ Lan Cẩn tức giận: “Không được đi!”
Hạ Lan Từ bình tĩnh nói: “Con đã xuất giá, cha, con không còn là nữ nhi của riêng cha nữa. Xuất giá tòng phu, chàng ấy đến Ích Châu, con đến Ích Châu, điều này rất bình thường, cha không thể cản được.”
Hạ Lan Cẩn nhìn nữ nhi nhà mình, trước đây tuy có phần bướng bỉnh, nhưng phần lớn vẫn rất quy củ, giờ đây nhất thời không biết phải nói gì.
Ông nghĩ rằng sau khi gả đi, nàng sẽ làm hết phận sự chăm sóc gia đình, nhưng không ngờ chuyến trở về lần này, nàng lại càng bướng bỉnh hơn trước.
Cũng không biết nàng lấy đâu ra dũng khí như vậy.
Hạ Lan Cẩn bình tĩnh nhìn nàng một lát.
Ánh mắt Hạ Lan Từ kiên định, đôi mắt trong veo yếu ớt tràn ngập sự thanh khiết, không mang theo chút do dự hay lung lay, như là biết rõ con đường phía trước gập ghềnh, vẫn nguyện tiến về phía trước.
Điều này làm Hạ Lan Cẩn bất giác nhớ đến chính mình khi mới bước chân vào chốn quan trường.
Vụ án này ông không phải không muốn điều tra, mà là bất lực. Vị trí càng cao, càng hiểu rõ mọi thứ đều nguy hiểm, ông luôn muốn làm nhiều điều hơn cho bách tính, nhưng khả năng của một người luôn có giới hạn.
Ông không muốn nàng biết được quá nhiều, cũng là để bảo vệ nàng.
Nhưng rốt cuộc nữ nhi của ông vẫn là nữ nhi của ông.
Vẫn cố chấp như vậy.
Sau một hồi lâu, Hạ Lan Cẩn nhắm mắt lại, có phần mệt mỏi, nói: “Cha đã biết.”
Hạ Lan Từ cũng không ngờ ý nghĩ điên rồ của mình lại dần dần trở thành hiện thực.
Trước đây, việc gia quyến đến nương nhờ hôn phu làm quan cũng không phải là chuyện hiếm, nhưng chuyến đi này của nàng là khi Lục Vô Ưu sinh tử chưa rõ, mà Lục Vô Ưu cũng không phải đang làm quan ở xa, nhưng sau khi quyết định mọi chuyện, nàng lại cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Thậm chí đột nhiên cảm thấy thật thoải mái.
Khi đang đọc sách, Ngọc Liên – một trong hai cô nương mà Nhị Hoàng tử gửi đến, bước đến nói với nàng: “Nghe nói phu nhân muốn đi Ích Châu?”
Hạ Lan Từ gật đầu, mới chợt nhớ ra hai cô nương này cũng đến từ Ích Châu.
Ngọc Liên do dự một lát, nói: “Phu nhân không biết đấy thôi, tỷ tỷ của nô tỳ vẫn đang ở Ích Châu, làm…” Nàng ta dường như cảm thấy hơi khó nói: “Làm thiếp cho Tri phủ đại nhân… Nô tỳ có phong thư này, phu nhân có thể…”
Hạ Lan Từ thật thà nói: “Chưa chắc ta có thể gửi giúp ngươi.”
Ngọc Liên trả lời: “Không sao, nô tỳ chỉ nghĩ không biết có giúp được phu nhân hay không. Nếu phu nhân không yên tâm thì có thể mở ra xem, chỉ là một bức thư nhà bình thường.”
Hạ Lan Từ hơi ngạc nhiên, nàng không ngờ đối phương lại có ý tốt như vậy.
Bởi vì đối phương là do Nhị Hoàng tử đưa tới, nên trong lòng nàng vẫn luôn có phần đề phòng, nhưng trong giờ khắc này, vậy mà nàng thật sự cảm thấy chút an ủi hiếm hoi.
“Đa tạ.” Cho dù như thế nào, nàng vẫn nhẹ giọng đáp lại.
Mọi thứ chuẩn bị đâu vào đấy, tất cả chỉ mất vài ngày.
Hành lý của Hạ Lan Từ thậm chí còn gọn nhẹ hơn Lục Vô Ưu. Nàng thậm chí còn tính toán sẵn, nếu đến Ích Châu không tìm được người, nàng sẽ chuyển hướng đến Thanh Châu, đến lúc đó sẽ gửi tin cho Lục Vô Ưu, bảo hắn đến Thanh Châu gặp nàng. Thanh Châu cách Ích Châu gần hơn, cũng giúp nàng yên tâm hơn việc ở lại Thượng Kinh.
Vừa ra đến trước cửa, Sương Chi vẫn đầy lo lắng: “Thật sự phải đi Ích Châu sao? Mọi người đều nói…”
Nàng ấy trông như đang đi chịu tang, huống chi nàng ấy vốn đã mặc y phục trắng hàng ngày.
Hạ Lan Từ nhẹ nhàng đáp: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, dù thế nào ta cũng không muốn ở lại Kinh thành.”
Chờ đợi vô vọng mà không làm được gì thật quá đỗi giày vò.
Bầu trời âm u mấy ngày cũng bỗng chốc quang đãng, Hạ Lan Từ liếc nhìn cánh cổng Lục phủ lần cuối, sau đó không ngoảnh đầu lại, bước lên xe ngựa.
Bánh xe lăn đều rời khỏi thành.
Ở bên ngoài, Hạ Lan Từ vốn có thanh danh, việc rời khỏi thành vô cùng thuận lợi, hầu như không gặp phải sự cản trở nào.
Chỉ là khi nàng đi khuất, người đi đường bắt đầu nhìn xe ngựa thì thầm bàn tán.
“Không ngờ Hạ Lan phu nhân lại là người có tình có nghĩa như vậy… Thực sự đi Ích Châu rồi!”
“Ta còn tưởng nàng ấy chỉ có nhan sắc, thật không ngờ…”
“Nàng ấy đối với Lục Lục nguyên quả thực tình thâm nghĩa trọng.”
“Dù là nói vậy… nhưng ta vẫn không khỏi hơi ghen tị với Lục Trạng nguyên kia, sao lại thế này…”
Ở trong thành đúng thật không gặp cản trở nào, nhưng ngoài thành thì khó nói. Vì khởi hành, bọn họ đã rời thành từ sáng sớm, xe ngựa đi được hơn một canh giờ thì có người chặn lại.
Bên ngoài vang lên một giọng nói có phần quen thuộc.
“… Chính là chiếc xe ngựa này! Ta tuyệt đối không nhận nhầm!”
“Hạ Lan phu nhân, dừng bước!”
Xe ngựa bị chặn lại.
Hạ Lan Từ vén rèm nhìn ra, chợt nhận ra, những kẻ đuổi theo nàng đang đứng trước mắt giống hệt với những gì nàng từng thấy trong giấc mộng xa xôi. Đó là đám tay sai của Đông Xưởng, đứng đầu là một thái giám, giọng nói bén nhọn.
Nàng vốn đã nghĩ đến chuyện nửa đêm lén lút rời đi, trên thực tế, trong mơ nàng đã làm như vậy, không có bất kỳ khác biệt nào, người của Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ đều nhạy bén tin tức… Nếu nàng thực sự có thể hoàn toàn qua mặt tai mắt của triều đình, thì điều đó mới đáng nghi.
Thà rằng cứ quang minh chính đại, huống chi cha nàng vẫn đang tại vị, những kẻ có ý đồ xấu chắc chắn cũng phải dè chừng.
Chỉ có điều, trong mơ nàng cực kỳ hoảng loạn, chỉ biết chạy trốn, rất sợ hãi. Nhưng lúc này, nàng lại bình tĩnh đến lạ.
Hạ Lan Từ thậm chí còn ra hiệu tay đã được chuẩn bị trước, bảo Tử Trúc và những người khác đừng nôn nóng, không nên ra tay, vì nàng biết rất rõ người trước mặt do ai phái tới.
Trước đây nàng chưa từng nghĩ kỹ, nói ra mới thấy, việc Tiêu Nam Tuân có thể sai khiến Đông Xưởng làm việc khiến nàng khá bất ngờ.
Thái giám kia bước lên, thái độ khá ôn hòa, nói: “Hạ Lan phu nhân, quý nhân muốn mời phu nhân đến nói chuyện, không biết phu nhân có thể nể mặt không?”
Nhìn dáng vẻ ông ta yếu ớt, có lẽ ông ta nghĩ nàng cũng yếu đuối không kém… Cùng lắm thì cũng chỉ biết bắn vài mũi tên.
Hạ Lan Từ quyết định thử xem kết quả của việc luyện tập bấy lâu nay của mình, bèn nhẹ nhàng nói với ông ta: “Vậy có thể phiền công công lại gần đây, nói cho ta biết đó là vị quý nhân nào không?”
Thái giám kia thấy nàng nói chuyện điềm đạm, thậm chí còn có phần ôn hòa, lập tức cảm thấy yên tâm, cảm thấy Hạ Lan phu nhân này thật ra cũng rất biết điều. Dù sao phu quân nàng đã chết, mà người kia của bọn họ lại là…
Thái giám lập tức bước tới, cười nịnh nọt: “Phu nhân yên tâm…”
Nếu người này thật sự được sủng ái, sau này không chừng ông ta còn phải dựa vào nàng.
Nào ngờ, thái giám vừa đến gần Hạ Lan Từ, còn chưa kịp phản ứng đã bị ai đó kéo mạnh, cổ bị siết chặt, một lưỡi dao sắc lạnh áp sát vào yết hầu ông ta.
Hạ Lan Từ siết chặt cổ ông ta, giọng điềm tĩnh: “Công công, không biết liệu ngài có thể tạm tha cho ta rời đi không?”
Mặt thái giám biến sắc, có chết cũng không đoán trước được sẽ xảy ra chuyện này.
Ông ta hoảng hốt nói: “Phu nhân đừng đùa nữa, hãy mau thả ta ra…”
Không ngờ, lưỡi dao trên cổ ông ta lại càng nhấn sâu thêm.
Hạ Lan Từ vô cùng bình tĩnh, thương lượng với ông ta: “Công công cho ta một con đường sống, ta cũng sẽ để ngài sống, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
Thấy lưỡi dao sắp cắm vào da thịt, thái giám cuối cùng cũng hoảng loạn, liên tục kêu lên: “Phu nhân, ta cũng chỉ là nghe lệnh hành sự thôi, phu nhân cẩn thận, cẩn thận, đừng làm khó ta…”
Hạ Lan Từ vừa định mở lời.
Bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo dính nhớp như tiếng rắn phun nọc độc.
“Hạ Lan Từ… Giết ông ta rồi nàng cũng không thoát nổi đâu.”
Hạ Lan Từ nhìn theo nơi phát ra âm thanh, thấy cách đó không xa, Nhị Hoàng tử Tiêu Nam Tuân mà nàng đã lâu không gặp mặc một bộ kỵ trang, thành thạo quay người xuống ngựa, ánh mắt trước sau vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, không rời một khắc.