Nhưng rõ ràng, hành động bảo vệ Trần thị này đã khiến Lôi Thú Tuyết tốn không ít tâm huyết.
Nếu không với tuổi tác và tâm tính của nàng ta, tuyệt đối sẽ không để lộ vẻ mệt mỏi trước mặt người khác như vậy.
Trần thị nghe xong lời này của nữ nhi, tức giận đến mức gần như phát điên.
Bà ta không làm gì được thị vệ, vì thế quay đầu tát một cái vào mặt nữ nhi mình:
"Đó là cữu cữu ruột của ngươi! Cữu cữu ruột! Mạng sống của cả nhà đấy! Ngươi lại dám trách ta gây rối?!"
Má phải Lôi Thú Tuyết vốn đã bị Lôi Tướng đánh rất mạnh.
Giờ lại bị mẫu thân ruột thịt tát thêm một cái, mặt càng sưng đỏ.
Một vệt m.á.u chậm rãi chảy xuống từ khóe miệng nàng ta, khiến người ta kinh hồn khiếp vía.
"Người đâu," Lôi Thú Tuyết đối mặt với mẫu thân đang điên loạn, khẽ quát: “đưa mẫu thân ta về phủ."
Thị vệ bên cạnh nàng ta lặng lẽ xuất hiện, cưỡng chế đưa Trần thị vẫn đang khóc lóc không ngừng đi.
Ta chăm chú nhìn vết m.á.u ở khóe miệng Lôi Thú Tuyết, không chút do dự rút chiếc khăn tay mới đưa qua:
"A Dung mới làm, ta chưa dùng."
Lôi Thú Tuyết nhận lấy khăn, lau đi vết m.á.u ở khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Xuân, đa tạ."
Không cần khách sáo.
Lôi đại tiểu thư đã ném bao nhiêu vàng lên ca kỹ là ta đây, ta không thể thấy nàng ta sa cơ lỡ vận mà buông tay mặc kệ được.
Bởi vì như vậy sẽ khiến ta trông có vẻ rất cay nghiệt, rất vô tình.
Biết Lôi Thú Tuyết xuất hiện ở pháp trường là để nhặt xác cho người Trần gia, ta không muốn làm trễ nải công việc của nàng ta, hơi gật đầu, định rời đi.
Lôi Thú Tuyết lại lên tiếng gọi ta lại: "Tiểu Xuân, biểu ca đâu?"
"Trần Phò mã ở pháp trường, vừa bị c.h.é.m đầu." Ta quay người đáp.
Lôi Thú Tuyết ngẩng mặt, ánh mắt đánh giá ta sáng đến mức như muốn nhìn thấu tâm can người khác:
"Ta và biểu ca từ ba tuổi đã chơi đùa cùng nhau, người là thật hay giả chỉ cần nhìn một cái là biết."
Đúng vậy.
Đó chỉ là một tử tù có thân hình giống hệt Trần Phò mã, đã được cải trang mà thôi.
Còn Trần Phò mã thật sự, đương nhiên đã được ta giấu kín trong Ngọc Kinh lâu.
"Sau khi liệm xong, rảnh rỗi thì ghé Ngọc Kinh lâu ngồi chơi nhé."
"Thiếp đã chuẩn bị một màn kịch hay đợi khách nhân."
Ta mỉm cười với Lôi Thú Tuyết, nụ cười vô cùng sảng khoái.
Ván cờ đến lúc này, đã biến thành tử cục rồi.
Chỉ không biết khách nhân có sẵn lòng bỏ qua ván cờ này, để bắt đầu lại từ đầu hay không thôi.
16
Lần đầu tiên Lôi Thú Tuyết đến Ngọc Kinh lâu là vào buổi trưa ngày hôm sau.
Giữa mùa đông giá rét, gió bấc lạnh buốt cuốn lên những sợi lông cáo trắng muốt trên chiếc áo choàng của ta và nàng, càng làm tăng thêm vẻ yêu kiều.
Nếu gạt bỏ những ân oán, trông chúng ta giống như một đôi hoa song sinh vậy.
Vết thương trên mặt Lôi Thú Tuyết đã được che đi bởi lớp phấn son, không còn vẻ tiều tụy như lần gặp vội vàng ở pháp trường hôm qua.
"Biểu ca ở đâu?"
Ta đưa lò sưởi tay cho nàng: "Khách quý đừng vội, theo tiện nữ đi."
Ngọc Kinh lâu không rộng lắm, chưa đầy một tuần trà, ta đã dẫn Lôi Thú Tuyết đến hậu viện.
Trước cửa hầm rượu đổ nát treo một tấm biển: "Mười văn một lần."
Từ sâu trong hầm vọng ra những tiếng gầm gừ giận dữ "ưm ưm" cùng với vài âm thanh dâm đãng.
Trần Phò mã vốn khinh miệt kỹ nữ.
Hắn ta cho rằng ta, Lôi Kinh Xuân, chẳng qua chỉ là một con mèo con ch.ó được sinh ra để mua vui.
Vì vậy, vào ngày thứ ba sau khi hắn ta bị đưa vào ngục, ta đã xin Lý Túy Vãn dùng tử tù thay thế hắn ta, rồi giam hắn ta vào trong hầm ở hậu viện.
Hầm hậu viện vốn là nơi mà Bích Đào, quản sự tiền nhiệm của Ngọc Kinh lâu, dùng để xử lý những kỹ nữ bỏ trốn và phản kháng, bên trong chất đầy các loại công cụ tra tấn.
Nhưng ta vốn là người nhân hậu.
Nên chỉ dùng chiếc đao c.h.é.m trong đó, chặt đứt hai tay của Trần Phò mã.
Sau đó, ngay trước mặt hắn ta, ta băm nhỏ hai bàn tay ấy rồi hấp chín, bắt hắn ta nuốt từng miếng một.