Sau Khi Nương Qua Đời, Ta Treo Bảng Bán Thân Ở Thanh Lâu

Chương 22: 22: Phần 22




Nét bút son trên thánh chỉ rơi vào mắt người khác vô cùng chói lóa.

Nhưng rơi vào mắt Lôi Kinh Xuân ta đây, lại trở thành một nét đỏ vô cùng tươi sáng.

Gió lạnh đầu đông như d.a.o băng, từng nhát từng nhát cạo vào xương người đi đường.

Tuy nhiên điều này không ảnh hưởng đến việc dân chúng chen chúc ở chợ bán thức ăn.

Dù sao cũng đang lúc rảnh rỗi sau vụ mùa, lại là cảnh náo nhiệt cả dòng tộc bị c.h.é.m đầu.

Tới xem một chút, cũng có thể làm đề tài trò chuyện với hàng xóm láng giềng, bạn bè thân thiết trong dịp Tết, không phải sao?

Thị vệ Lý Túy Vãn phái đến đã cưỡng ép chen ra một khoảng trống ở nơi có tầm nhìn tốt nhất trong đám đông cho ta.

Để ta khoác áo choàng thêu hoa hải đường màu đỏ dâm bụt, cầm lò sưởi tay mạ vàng, thong thả thưởng thức m.á.u đỏ của đám người Trần gia.

Từng cái đầu người rơi xuống đất.

Đợi đến khi người Trần gia đều bị g.i.ế.c sạch, lòng ta mới thoải mái đôi chút.

Đang định rời khỏi pháp trường, có một phụ nhân muốn xông đến trước mặt ta, nhưng bị thị vệ ngăn lại.

Ta nhìn rõ gương mặt của phụ nhân đó, nhướng mày, khẽ ra hiệu: "Để bà ta qua đây."

Phụ nhân đó chính là thê tử nguyên phối của Lôi Tướng, mẹ đẻ của Lôi Thú Tuyết.

Sau khi Trần gia sụp đổ, với tư cách là nữ nhi của tội thần, đáng lẽ bà ta phải bị bệ hạ tước bỏ tất cả tước vị.

Đáng tiếc cuối cùng Lôi Tướng vẫn dâng sớ cầu xin.



Chỉ là không biết có phải như lời học trò của Lôi Tướng khoác loác, rằng Lôi Tướng là người trọng trọng tình nghĩa, khó lòng bỏ rơi thê tử.

Hay là Lôi gia vừa không muốn xử lý đại phu nhân đã quản lý nội trợ hơn hai mươi năm, vừa không thể chấp nhận chủ mẫu đương gia dính vào vết nhơ.

Cũng rất khó nói.

Có lẽ là để tiễn đưa nhà mẹ đẻ của mình, đại phu nhân mặc tang phục.

Tuy nhiên tang phục và tuổi tác, thậm chí cả nước mắt rơi vì nhà mẹ đẻ, đều không thể che giấu dung nhan của bà ta.

Trần thị khoảng bốn mươi tuổi, khóe mắt đỏ hoe đã có những nếp nhăn li ti.

Nhưng làn da trên mặt vẫn trắng nõn mịn màng, như viên ngọc trai thượng hạng, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Đẹp hơn nhiều so với tiểu nương trong ấn tượng của ta.

Chậc, với dung nhan như vậy, nếu treo biển đến Ngọc Kinh lâu bán thân, chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn tiểu nương của ta nhiều.

Ta chẳng hề che giấu ác ý của mình, dùng ánh mắt như đang nhìn hàng hóa để đánh giá Trần thị.

Trần thị vốn đã chứng kiến cảnh nhà mẹ đẻ bị chém, không chịu nổi kích động, thấy ánh mắt của ta, lập tức lao tới:

"Đồ tiện nhân! Đồ tiện nhân!"

May mắn thay các thị vệ nhanh tay nhanh mắt chắn trước mặt ta, không để Trần thị chạm vào chiếc váy dệt trắng ta cố ý thay mới.

Trần thị trợn mắt nhìn, không còn chút phong thái của quý phụ danh môn: "Lôi Kinh Xuân, ngươi sẽ c.h.ế.t không toàn thây!"

"Cháu trai nhỏ của ta mới chỉ ba tuổi... Ngươi thật độc ác! Ngay cả trẻ con cũng không tha!"



Đúng vậy, con trai út của Trần Cần mới chỉ ba tuổi.

Nhưng mà, nhưng mà.

Khi phu nhân ngươi bán tiểu nương của ta vào Ngọc Kinh lâu, ta còn là một bào thai đấy.

Là ngươi ác độc trước.

Ta là thứ nữ, đương nhiên phải học theo đương gia chủ mẫu rồi.

Không thích so đo với con ch.ó điên đã bị dồn vào đường cùng.

Vì vậy ta không đáp lại tiếng mắng của Trần thị, chỉ xem như là trò tiêu khiển sau lễ mừng.

Động tĩnh càng lúc càng lớn, Lôi Thú Tuyết cũng mặc tang phục vội vã chạy đến từ phía sau.

Dưới mắt nàng ta hơi thâm quầng, trông có vẻ tiều tụy, bước lên khuyên nhủ Trần thị bằng giọng nhỏ nhẹ:

"Mẫu thân, người vốn đã mang thân phận tội nhân, đừng gây rối nữa..."

"Nếu truyền đến tai phụ thân, nữ nhi cũng không bảo vệ được người đâu..."

Ta nhìn vết tát trên má phải Lôi Thú Tuyết, trong lòng đã có suy đoán.

Chắc hẳn là sau khi Trần gia sụp đổ, Lôi Tướng mới biết được chuyện của ta, trách móc nữ nhi biết mà không báo lại.

Ừm, về bản tấu xin tha cho Trần thị của Lôi Tướng, chắc hẳn sau lưng cũng có vết bút của nàng ta.

Không biết nàng ta đã lấy thứ gì để đổi với Lôi Tướng.