Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 97




Hoàng thành yên tĩnh nhiều ngày, đêm nay đột nhiên trở nên hỗn loạn. Khắp nơi trong cung đều bốc cháy, ngọn lửa bùng lên rực sáng suốt đêm tối làm tan chảy băng tuyết. Khắp nơi đều là tiếng binh lính chạy qua chạy lại, tiếng giáp va chạm vang lên khắp nơi.

Không chỉ trong cung, mà toàn bộ Kinh thành đều trở nên náo loạn.

Lời đồn lan truyền trong nội bộ quân phản loạn tối qua không những không được đè xuống mà còn trở nên không thể kiểm soát.

Trước đó náo loạn một trận, An Vương đã trấn áp được, nhưng không ngờ có một nhóm nhỏ là trung thần của Đức Vương giả vờ chịu an phận nhưng đến tối lại nổi lên, gây rối trong đại doanh của quân phản loạn, thậm chí còn thả tự do cho những người dân bị bắt làm lá chắn!

An Vương vốn đã bực bội vì chuyện ngọc tỷ, nhận được tin khẩn thì vội vã đến cổng thành. Y đứng trên tường thành nhìn xuống khung cảnh hỗn loạn bên dưới, chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cái, thái dương giật liên hồi, ánh mắt chìm trong lửa giận.

Tên tiểu nhân Cảnh Vương!

Cận vệ của An Vương đặt tay lên chuôi kiếm, vẻ mặt cũng không mấy dễ chịu: “Vương gia, chuyện này chắc chắn là do Cảnh Vương giở trò. Cách trấn an đêm qua không hiệu quả, ngài nghĩ… nên xử lý thế nào?”

An Vương khoanh tay, chậm rãi nói: “Bổn vương không có thời gian dây dưa với bọn chúng, người chết sẽ không gây rối.”

“Thuộc hạ đã rõ.”

Cận vệ cung kính ngom người, chuẩn bị truyền lệnh bắt mấy kẻ gây rối ra chém đầu thị chúng. Ngay lúc ấy, trong màn sương đêm phía xa bỗng dưng xuất hiện những đốm lửa lập lòe.

An Vương lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng, gọi người lại: “Chờ đã!”

Những ánh lửa đó càng lúc càng gần, hiện ra lờ mờ trong màn sương những bộ giáp đen đặc trưng, như một dòng sông đen cuồn cuộn lao tới.

Sắc mặt cận vệ thoắt cái thay đổi, không kìm được hét lên: “Đó là Hắc Giáp Vệ? Sao có thể!”

Không phải Định Vương vẫn đang ở Mạc Bắc sao? Hôm qua mới có tin báo, thám tử tận mắt nhìn thấy Định Vương đi tuần tra tại bộ lạc mới chiếm được!

Thám tử đã chạy suốt đêm truyền tin, dù Định Vương có nhanh đến đâu cũng không thể xuất hiện ở ngoài Kinh thành lúc này. Huống chi từ Mạc Bắc đến Kinh thành, dọc đường đều có thám tử theo dõi, sao Tiêu Lộng có thể mang theo Hắc Giáp Vệ xuất hiện mà không bị phát hiện được chứ!

Danh tiếng của Tiêu Lộng được lão Hoàng đế dựng lên như một kẻ máu lạnh, không nhận thân thích, điên cuồng khát máu, là một đám mây đen đè nặng lên tâm trí mọi người suốt nhiều năm.

Như Tiêu Lộng từng nói, càng khiến người khác sợ hắn thì càng tốt.

Không chỉ cận vệ bên cạnh An Vương, mà tất cả cận vệ trên tường thành khi nghe đến tên Tiêu Lộng đều hoảng hồn.

Quân phản loạn vốn đã bị người ta cố tình gây rối, khi nghe tên Tiêu Lộng lại càng loạn như đám cát bị gió cuốn đi. Không rõ là tàn dư của Đức Vương, cận vệ của Cảnh Vương hay ai khác đã cố tình hô lớn.

“Hắc Giáp Vệ… là Hắc Giáp Vệ của Định Vương!”

“Hắc Giáp Vệ tới rồi, mau chạy đi!”

“An Vương mưu hại Đức Vương, xúc phạm thi thể của ngài ấy, còn bắt chúng ta lại bán mạng cho y!”

Ngũ quan An Vương lập tức vặn vẹo, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, giật lấy ống nhòm từ tay người lính bên cạnh, nhìn về phía ánh sáng đó.

Tiêu Lộng và Hắc Giáp Vệ không thể nào xuất hiện ở đây.

Chắc chắn có kẻ đang giở trò.

Tầm nhìn của ống nhòm chuyển từ vùng tối sang ánh sáng chập chờn. Trong khoảng sáng mờ ảo ấy, An Vương thoáng bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.

Dù trong ánh sáng lờ mờ của ngọn lửa, khuôn mặt mang nét đặc trưng của ngoại tộc ấy vẫn nổi bật hơn người, anh tuấn lạnh lùng. Hắn như nhận ra tầm nhìn của ống nhòm, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng, đôi mắt xanh tựa như biển đêm lạnh băng, sâu thẳm và sắc bén.

Là Tiêu Lộng.

Khoảnh khắc đối diện với đôi mắt kia, đầu óc An Vương hoàn toàn trống rỗng.

Nhưng đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, không quá một hơi thở, An Vương nhìn thấy Tiêu Lộng trong ống nhòm rút ra một mũi tên, dựng cung lên, không nghiêng không lệch, chầm chậm nhắm thẳng vào y.

Đầu mũi tên sắc bén lóe lên một tia sáng.

Cận vệ bên cạnh rống to “Vương gia cẩn thận”, rồi lao tới đẩy An Vương đang đứng đờ người xuống. Ngay giây sau, một mũi tên xé toạc màn đêm lao tới, cắm thẳng vào bức tường nơi An Vương vừa đứng.

Xung quanh trở nên hỗn loạn, thái dương của An Vương co giật liên hồi. Bị đẩy ngã xuống đất, y mới đột nhiên tỉnh táo lại, túm lấy cổ áo của cận vệ, giọng lạnh lùng nói: “Đi bắt đứa cháu ngoan của bổn vương và Tiêu Văn Lan đến đây!”

Y vừa ra lệnh xong, một cận vệ khác chạy từ trong cung ra gần tường thành, mang theo một tin xấu: “Bẩm Vương gia, đêm nay trong cung xuất hiện chuyện bất thường. Các binh lính canh giữ điện Lan Thanh bị đánh lạc hướng một lúc, lúc trở về thì điện Lan Thanh đột nhiên bốc cháy…”

Chưa kịp để cận vệ nói hết, An Vương đã nhận ra điều gì đó: “Người đâu?”

“…Bẩm Vương gia, tất cả đều không thấy đâu.”

“Một lũ vô dụng!” Lồng ngực An Vương phập phồng dữ dội, y nghiến răng bật ra bốn chữ này rồi tung cước một cái, khuôn mặt tối sầm lại: “Theo dõi động tĩnh của Cảnh Vương, lập tức đi tìm… Cử người đến phủ Hoài An Hầu, bắt người Chung gia đến đây.”

Chung Yến Sanh có thể chạy, nhưng cả nhà Hoài An Hầu thì không thể thoát.

Chỉ cần bắt được cha mẹ nuôi và anh nuôi của cậu, Chung Yến Sanh sẽ không thể không xuất hiện.

“…”

Cận vệ để lộ vẻ do dự.

Trong lòng An Vương trĩu xuống, lạnh lùng hỏi: “Làm sao, còn tin xấu gì mà ngươi chưa báo cho bổn vương?”

“Bẩm Vương gia.” Cận vệ nhắm mắt, cúi đầu thật thấp: “Tổng quản đại nhân sợ rằng mất bò mới lo làm chuồng, nên trên đường đi đã cử người đến phủ Hoài An Hầu, nhưng khi đến nơi thì phát hiện vợ chồng Hoài An Hầu và Thế tử… đã sớm không thấy tăm hơi.”

Chung Tư Độ rất thông minh.

Ngay hôm báo tin cho Chung Yến Sanh, y đã chuẩn bị sẵn cho ngày hôm nay. Nhờ có ám vệ truyền tin, y đã đưa Hoài An Hầu và Hầu phu nhân lặng lẽ rời khỏi phủ trước một bước.

Kinh thành đang bị phong tỏa, không thể ra ngoài, chắc chắn họ vẫn còn ở trong thành. Nhưng Kinh thành quá lớn, với tình hình hiện tại, cử đại đội đi lục soát từng nhà thì chẳng phải đang chê tốc độ công thành của Tiêu Lộng chưa đủ nhanh sao!

An Vương vịn vào bờ tường đứng dậy, sương đêm dường như càng lúc càng dày đặc. Cái tên Tiêu Lộng như một cơn ác mộng, như thể một giây sau sẽ lập tức xuất hiện trước mắt.

Tay y không kiềm được mà run lên, bỗng dưng không biết giờ phút này là mơ hay thật.

Thế cục đang tốt đẹp, ngôi vị Hoàng đế sắp được xây xong, sao chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà đã lao đao sắp đổ rồi?

Người trên tường thành đã trốn đi. Tiêu Lộng nheo mắt, hạ cung xuống, ghìm mạnh cương ngựa, trầm giọng gọi: “Triển Nhung.”

Triển Nhung đi theo phía sau ăn ý đáp lại: “Chủ tử?”

“Bổn vương đã ra mặt, phần còn lại ngươi tiếp nhận.”

Quân phản loạn được tạo thành từ người của An Vương, Cảnh Vương và Đức Vương, ba nhóm này sao có thể một lòng đoàn kết? Đặc biệt là mâu thuẫn giữa An Vương và Cảnh Vương ngày càng sâu sắc, An Vương và Đức Vương lại là kẻ thù không đội trời chung, sau một thời gian bị gây rối, bây giờ đã sắp tiêu tan như cát.

Đánh trận quan trọng nhất là lòng quân kiên cố không thể lay chuyển, hiện nay ý chí của quân địch đã tan rã, nhuệ khí giảm sút. Dù đội quân này chỉ có một phần nhỏ là Hắc Giáp Vệ, còn lại đều là viện binh từ Thái Nguyên cải trang, nhưng cũng không cần Tiêu Lộng đích thân chỉ huy giải quyết.

Triển Nhung hiểu ý Tiêu Lộng, nhưng vẫn hơi do dự: “Chủ tử, bản đồ đường hầm do Thế tử Hoài An Hầu đưa, thật sự có thể tin tưởng không? Lỡ như có mai phục…”

“Dù là mai phục mười phía.”

Tiêu Lộng giật mạnh dây cương, khuôn mặt tuấn tú vô cảm: “Bổn vương cũng có thể đưa Điều Điều trở về.”

Điều Điều đang đợi hắn, đã đợi rất lâu rồi.

Hắn đã cẩn thận bảo vệ trong lòng bàn tay, không nỡ để cậu va chạm hay tổn thương. Điều Điều nhút nhát lại yếu ớt, những ngày này một mình cố gắng chống đỡ, không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở rồi.

Tiêu Lộng không thể chờ thêm một giây nào nữa.

Triển Nhung cúi đầu: “Thuộc hạ đã hiểu, chủ tử cứ đi trước, không cần phải lo lắng phía sau!”

Đường hầm chật hẹp và tối tăm, có nhiều ngã ba dẫn đến nhiều lối ra khác nhau.

Tim Chung Yến Sanh đập thình thịch, may mà Tiêu Văn Lan không thông minh lắm nhưng sức lực không tệ, càng chạy càng nhanh, cầm ống mồi lửa trên tay, khi thấy ngã rẽ thì hoảng loạn hét lên: “Lại là ngã ba, đi lối nào đây tiểu Điện hạ!”

Chung Yến Sanh nắm lấy ống tay áo hắn, thở hổn hển: “Bên phải.”

Chạy lâu như vậy, tay chân cậu đều đã mềm nhũn, tóc mai đen nhánh trên trán cũng bị mồ hôi thấm ướt, bước chân không khỏi chậm lại.

Nhưng khi nhớ lại biểu cảm của Bùi Hoằng khi cậu và Tiêu Văn Lan lao vào đường hầm, Chung Yến Sanh cảm thấy da đầu tê dại, không thể tưởng tượng được nếu bị Bùi Hoằng bắt lại thì sẽ ra sao.

Những ám vệ cuối cùng còn lại, một người được phái ra ngoài thành, một người được phái đến phủ Hoài An Hầu, chỉ còn lại hai người phụ trách đốt lửa trong cung để đánh lạc hướng.

Lúc này bên cạnh cậu thật sự không còn ai, lấy sức chiến đầu của cậu và Tiêu Văn Lan đối đầu với Cảnh Vương… thật sự là lành ít dữ nhiều.

Nếu không phải vừa rồi khi Bùi Hoằng định đuổi theo, có người lao ra báo tin, ngăn cản bước chân của hắn ta thì có lẽ hai người họ đã bị bắt kịp rồi.

Giọng nói của cận vệ đã khàn đi, Chung Yến Sanh nghe loáng thoáng một câu “Bỗng dưng Hắc Giáp Vệ xuất hiện”.

Ca ca đã ra tay rồi.

Chỉ cần cậu và Tiêu Văn Lan có thể chạy ra khỏi đường hầm, gặp được người tiếp ứng, là sẽ an toàn.

Vừa nghĩ đến Tiêu Lộng, mũi Chung Yến Sanh bỗng dưng cay cay, trong lòng dâng lên cảm giác tủi thân.

Đến khi gặp được Tiêu Lộng, cậu nhất định sẽ bắt Tiêu Lộng ôm cậu một cái.

Nghĩ tới đây, Chung Yến Sanh cắn chặt răng, cố gắng nhấc chân, chỉ huy Tiêu Văn Lan chạy thêm một đoạn.

Tiêu Văn Lan cũng bắt đầu thở hổn hển: “Chạy, chạy xa thế này rồi, chắc Cảnh Vương Điện hạ không đuổi kịp đâu đúng không? Trời ơi, vẻ mặt của hắn vừa rồi đúng thật là… dọa chết ta rồi!”

Ngón tay Chung Yến Sanh cũng đẫm mồ hôi, gần như không thể nắm chặt tay áo của Tiêu Văn Lan nữa. Nghe thấy vậy, cậu hơi do dự không nhịn được mà dừng lại thở hổn hển mấy hơi: “Chúng ta sắp đến lối ra rồi, chắc là hắn sẽ không đuổi kịp.”

Vừa dứt lời, một đốm lửa đột ngột chiếu sáng từ ngã rẽ phía sau.

Giọng của Tiêu Văn Lan rất lớn, người đuổi theo phía sau rõ ràng đã nghe thấy, giọng nói vẫn như thường lệ, mang theo nụ cười ôn hòa trả lời.

“Tiểu Sanh, đã đuổi kịp rồi đây.”

Chung Yến Sanh và Tiêu Văn Lan lập tức hốt hoảng kêu lên, xoay người nhấc chân chạy!

Tuy nhiên, tiếng chân đuổi theo càng ngày càng gần.

Thấy sắp bị đuổi kịp, nếu cả hai người cùng rơi vào tay Bùi Hoằng, Tiêu Lộng sẽ phải đối mặt với hai sự uy hiếp.

Không, với tình trạng không bình thường của Cảnh Vương hiện giờ, có khi hắn ta sẽ trực tiếp ra tay với Tiêu Văn Lan!

Chung Yến Sanh gần như không còn sức lực, nhưng Tiêu Văn Lan vẫn còn chút sức, chỉ là cậu đang nắm lấy hắn nên không thể chạy nhanh.

Sau khi khó khăn đưa ra quyết định, Chung Yến Sanh thở hổn hển nói: “Tiêu Nhị thiếu gia, chạy thêm một đoạn nữa rồi rẽ trái là sẽ đến lối ra.”

Dù Tiêu Văn Lan có ngốc đến đâu cũng nhận ra chỗ sai sai: “Gì cơ? Tiểu Điện hạ, ngươi muốn làm gì?”

Chung Yến Sanh buông tay áo hắn ra.

Thấy hắn dừng lại, Chung Yến Sanh gấp đến độ đá hắn một cái: “Ngơ ra làm gì, mau chạy đi! Dẫn người đến cứu ta!”

Tiêu Văn Lan ngây người một lúc, hốc mắt bỗng chốc nóng lên, rồi chạy thục mạng về phía trước, vừa chạy vừa gào khóc: “Tiểu Điện hạ cố cầm cự, ta sẽ lập tức dẫn người quay về!”

Ánh sáng của ống mồi lửa dần yếu ớt, lồng ngực Tiêu Văn Lan phập phồng dữ dội. Thấy ngã rẽ, hắn không do dự rẽ trái, nhưng vì buổi tối chưa có gì vào bụng nên cơ thể cũng dần kiệt sức, mồ hôi tuôn ra như tắm. Khi đang lăn lộn chạy về phía lối ra, đầu hắn đột nhiên va vào ai đó.

Tiêu Văn Lan run lên vì sợ, tuyệt vọng ngẩng đầu lên, khi bắt gặp đôi mắt xanh quen thuộc, hắn ta ngơ ngác gọi: “Anh ruột của em…”

Vẻ mặt Tiêu Lộng lạnh xuống, một tay đỡ lấy Tiêu Văn Lan, cắt ngang lời nói nhảm của hắn ta: “Lối nào?”

Tiêu Văn Lan không dám chần chừ, lập tức trả lời: “Phía, phía sau, rẽ phải!”

Tiêu Lộng đẩy hắn ta về phía sau, nhanh chóng dẫn người lao vào đường hầm.

Chung Yến Sanh từ từ lùi lại vài bước, siết chặt con dao găm trong tay áo.

Trong ánh lửa bập bùng, bóng dáng Bùi Hoằng dần xuất hiện trong tầm mắt, càng lúc càng gần.

“Tiểu Sanh.” Bùi Hoằng thở dài một hơi: “Thật là không nghe lời, đường hầm phức tạp thế này, lỡ như bị lạc thì sao?”

Chung Yến Sanh đã lấy lại được nhịp thở, lạnh mặt nói: “Còn hơn bị ngươi bắt làm con tin.”

Tuy là vẻ mặt lạnh lùng, nhưng chạy lâu như vậy khiến khuôn mặt cậu đỏ như hoa đào, ánh mắt đầy sắc xuân. Bùi Hoằng cúi đầu nhìn khuôn mặt cậu, trong lòng như có thứ gì mềm mại lướt qua, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Nhưng ta đâu có làm tổn thương ngươi. Tiểu Sanh, ngươi không tin Cảnh Vương ca ca sao?”

Chung Yến Sanh ngẩng đầu nhìn hắn ta, ngẩn ngơ một lúc rồi lắc đầu: “Cảnh Vương Điện hạ, nếu ngươi đã hận ta thì hãy dứt khoát cắt đứt quan hệ đi, cần gì phải thế này?”

Nghe câu nói này của cậu, trong giây lát, biểu cảm Bùi Hoằng khó mà diễn tả bằng lời.

Chung Yến Sanh đứng ở nơi đó, vẫn sạch sẽ như vậy, như một viên minh ngọc, khiến người ta không nỡ để cậu bị vấy bẩn.

Tiểu Bồ Tát trong lòng hắn ta đã trưởng thành, nhưng lại đưa tay về phía một người khác.

Giờ đây còn muốn cắt đứt hoàn toàn quá khứ của bọn họ.

Ánh mắt Bùi Hoằng cực kỳ u ám, gắt gao nhìn chằm chằm cậu. Không biết qua bao lâu, hắn ta không những không giận mà chỉ nhẹ nhàng thở dài: “Tiểu Sanh, ta cũng không phải là cỏ cây.”

Nếu hắn ta chỉ đơn thuần là hận Chung Yến Sanh thì đã không dẫn đến cục diện hiện tại.

Chung Yến Sanh biết mình phải kéo dài thời gian, nhìn thấy biểu cảm của Bùi Hoằng, trong lòng cũng hơi khó chịu, nói thật nhỏ: “Cảnh Vương Điện hạ, chúng ta nhất định phải thế này sao? Ngươi thật sự muốn ngôi vị hoàng đế đến vậy?”

“Tiểu Sanh, ngươi không hiểu.” Bùi Hoằng lạnh nhạt nói: “Chỉ khi nắm giữ quyền lực trong tay, người ta mới có thể thật sự là chính mình. Ta và An Vương đều giống nhau, không muốn sống trong chiếc mặt nạ này nữa.”

Huống chi dòng máu chảy trong người hắn ta không thuần khiết, không thể trở thành một Vương gia nhàn hạ, cũng chẳng ai để hắn ta làm một người bình thường.

Hắn ta không còn đường lui.

Chung Yến Sanh rất quan trọng với hắn ta, nhưng… ngôi vị hoàng đế còn quan trọng hơn.

Chung Yến Sanh buồn bã trong lòng, vừa định nói thêm gì đó để kéo dài thời gian, thì đột nhiên vai bị kéo mạnh, cả người bị Bùi Hoằng kéo qua một bên, trên cổ bỗng dưng lạnh lẽo.

Giọng Bùi Hoằng trở nên nghiêm túc: “Định Vương Điện hạ, ta không muốn làm Tiểu Sanh bị thương, chắc hẳn ngươi cũng không muốn.”

Chung Yến Sanh sững người, theo tầm nhìn của Bùi Hoằng nhìn qua, một giây sau, hình bóng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, nhưng lại như đã qua rất nhiều năm.

Những âm mưu và toan tính dường như ngay lập tức tan biến, sống mũi Chung Yến Sanh chua xót, mắt bắt đầu mờ đi: “Ca ca!”

Ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Lộng dừng lại trên thanh kiếm đang kề sát cổ Chung Yến Sanh trong chốc lát, rồi ngước mắt nhìn cậu, hơi cong môi, giọng nói nhẹ nhàng: “Ca ca đến rồi.”

Nghe thấy giọng Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh ngay lập tức muốn chạy về phía hắn, nhưng Bùi Hoằng vừa không chú ý một lúc, lưỡi kiếm sắc bén trên cổ cậu đã để lại một vệt máu đỏ tươi.

Chung Yến Sanh cảm nhận được bàn tay trên vai mình dường như càng siết chặt hơn, mạnh đến mức cậu cảm thấy đau.

Vẻ mặt Bùi Hoằng trở nên u ám: “Tiểu Sanh, đừng lộn xộn, lưỡi kiếm rất sắc.”

Lúc này Chung Yến Sanh chỉ muốn chạy vào lòng Tiêu Lộng khóc, nghe vậy thì hít mũi một cái, vừa giận vừa thắc mắc: “Vậy thì ngươi đừng kề nó vào cổ ta.”

Nói với cậu chuyện này làm gì, chẳng lẽ cậu không biết lưỡi kiếm rất sắc à?

Bùi Hoằng: “…”

Cổ của Chung Yến Sanh nhỏ gầy trắng như tuyết, vệt máu đỏ xuất hiện trên cổ trông gai mắt vô cùng. Ánh mắt Tiêu Lộng lúc này đã trở nên đáng sợ, tỏa ra sát khí lạnh lẽo, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, trấn an Chung Yến Sanh: “Điều Điều, đừng động đậy.”

Chung Yến Sanh chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, ngoan ngoãn không động đậy nữa.

Bùi Hoằng chưa bao giờ thấy Chung Yến Sanh nghe lời như vậy. Ngay cả trước khi hắn ta chưa để lộ bản chất thật, Chung Yến Sanh cũng chưa từng ngoan ngoãn trước mặt hắn ta thế này.

Lửa giận đốt cháy lồng ngực, có lẽ ngọn lửa này đã được châm ngòi từ ngày ở núi Nhạn Nam, cho đến lúc này mới có cơ hội bùng phát. Bùi Hoằng cười lạnh một tiếng, hờ hững nói: “Ngươi xuất hiện ở đây, xem ra tên vô dụng An Vương kia đã không còn trấn áp được thế cục phía trên nữa rồi. Định Vương Điện hạ, hãy để người của ngươi rút khỏi đường hầm, bỏ kiếm xuống đi.”

Chung Yến Sanh vừa định ngăn lại thì nghe thấy tiếng kim loại rơi xuống đất.

Tiêu Lộng hờ hững ném thanh kiếm của mình xuống, giơ tay ra hiệu cho người phía sau rút lui.

Chung Yến Sanh cảm nhận được Bùi Hoằng đang kéo mình đi về phía trước, cậu liếc mắt qua vô tình bắt gặp sự căm ghét của Bùi Hoằng đối với Tiêu Lộng, trong lòng không khỏi lo lắng.

Bây giờ cậu đang nằm trong tay Bùi Hoằng, Tiêu Lộng vì bảo vệ cậu mà phải chịu đủ mọi sự khống chế.

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng rằng Bùi Hoằng rất không thích Tiêu Lộng, hay nói đúng hơn là cực kỳ căm thù Tiêu Lộng, có một ý định giết chóc mạnh mẽ.

Trong tình huống khẩn cấp, Chung Yến Sanh bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, cậu bất ngờ hô lên: “Cảnh Vương ca ca!”

Không ngờ lại nghe thấy câu này, Bùi Hoằng khựng lại một chút, đột ngột nhìn về phía Chung Yến Sanh. Chung Yến Sanh không chần chờ, tiếp tục hét: “Ta sẽ gạt chân ngươi!”

“Cái gì?”

Bùi Hoằng vẫn còn đang kinh ngạc, nghe thấy câu nói sau đó thì nhất thời không kịp phản ứng. Một giây sau, chân hắn ta đột nhiên bị vấp một cái.

Cảnh tượng này rất quen thuộc.

Chung Yến Sanh thậm chí còn giữ đúng lời hứa, trước khi gạt chân đã nhắc nhở hắn ta trước.

Chỉ trong một giây sơ hở, Tiêu Lộng đã nhận ra lời nhắc của Chung Yến Sanh, ánh mắt trở nên sắc bén, bắt lấy cơ hội tung cước, quả quyết đá văng thanh kiếm Bùi Hoằng đang kề trên cổ Chung Yến Sanh.

Phản ứng của Bùi Hoằng cũng không chậm, ngay khi thanh kiếm vừa rời tay, hắn ta lập tức kéo Chung Yến Sanh trở lại. Nhưng cũng cùng lúc đó, trên cánh tay truyền đến cảm giác đau nhói, khiến hắn ta khó khống chế lực mà nới lỏng tay.

Cơ thể mềm mại, ấm áp trong vòng tay hắn ta quyết liệt chạy về phía Tiêu Lộng.

Cảm giác hoảng loạn như có một thứ quý giá tuột khỏi tay, Bùi Hoằng sững sờ đưa tay ra với lấy, nhưng cuối cùng chỉ chạm vào chút hương lan thoang thoảng, rồi tất cả tan biến tựa như mây khói.

Chung Yến Sanh cầm con dao găm dính máu, hai mắt đẫm lệ lao vào lòng Tiêu Lộng: “Ca ca!”

Tiêu Lộng mở rộng vòng tay ôm lấy cậu, dùng sức ôm chặt, giọng nói dịu dàng an ủi: “Không sao nữa rồi, Điều Điều.”

Được bao bọc trong mùi hương và vòng tay quen thuộc, cổ họng Chung Yến Sanh nghẹn ngào, vốn dĩ không muốn khóc, nhưng nước mắt lại rơi lã chã không ngừng, làm ướt một phần vạt áo Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, trong khi ánh mắt vẫn hướng về phía Bùi Hoằng, hai ánh mắt chạm nhau đều lạnh lẽo như một tảng băng.

“Điều Điều.” Tiêu Lộng dùng ngón tay cái vuốt ve khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, giọng nói dịu dàng: “Đừng khóc, ca ca sẽ giết hắn cho em.”

Chung Yến Sanh lắc đầu.

Thấy Chung Yến Sanh ngập ngừng, Tiêu Lộng nhướng mày, Bùi Hoằng cũng không khỏi nhìn về phía Chung Yến Sanh.

Một lúc sau, Chung Yến Sanh ngước đôi mắt đỏ hoe lên đối diện với Tiêu Lộng, giọng khàn khàn mềm nhũn: “Đừng giết hắn ngay, trước tiên giúp em đánh hắn một trận đã.”

Chung Yến Sanh bổ sung: “Đánh mạnh một chút.”

Tiêu Lộng nheo mắt: “Được.”

Đôi môi của Bùi Hoằng đang cong lên bỗng cứng lại.

Ngay sau đó, một sức lực khủng khiếp xé tan khoảng không lao tới.

Tiêu Lộng ngoài miệng nói “Được”, nhưng thực ra dùng lực đủ để nghiền nát xương người khác.

Bùi Hoằng cũng được xem là nửa tay luyện võ, nhưng làm sao có thể so với Tiêu Lộng đã từng chinh chiến sa trường. Hơn nữa trong đường hầm rất hẹp, khó mà tránh né, sau khi chịu vài đòn, hắn ta vẫn cắn chặt răng không lên tiếng.

Tiêu Lộng lạnh lùng nhếch môi.

Không kêu la thì càng tốt, đánh chết rồi sau đó bảo với Điều Điều rằng không biết sao hắn ta lại chết.

Ai ngờ ngay lúc này, ánh mắt Bùi Hoằng lóe lên vẻ tàn khốc, rồi đột nhiên phản công, nắm đấm sượt qua mặt Tiêu Lộng để lại một vết xước.

Tiêu Lộng sờ mặt, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

Điều Điều thích mặt hắn nhất.

Hai cặp mắt đầy sát khí đối diện nhau, vào giờ phút này đều muốn giết chết đối phương.

Quân phản loạn tan rã như cát quả nhiên không có sức chống cự. 

Triển Nhung đã đi theo Tiêu Lộng trải qua hàng trăm chiến trường, chỉ huy trận đánh nhỏ này chẳng phải điều gì khó khăn, không mất nhiều công sức, chẳng mấy chốc đã sắp chiếm được cổng Vĩnh Định.

Cận vệ hộ tống An Vương xuống khỏi cổng thành: “Vương gia, không giữ nổi nữa rồi! Chúng thần, chúng thần lập tức hộ tống ngài rời Kinh!”

“Rời Kinh? Sau đó đi đâu?”

Đất phong không thể quay lại, Tiêu Lộng nhất định sẽ phái quân truy sát họ đến tận chân trời góc biển.

“Không còn nơi nào để đi nữa.”

Ánh mắt An Vương u ám không diễn tả nổi, giọng khàn khàn nói: “Bổn vương hoặc là lên ngôi, hoặc là chết.”

Cận vệ nhất thời không biết trả lời thế nào.

Giờ đây dĩ nhiên việc lên ngôi đã là không thể nữa rồi, vậy điều đang chờ An Vương chỉ có thể là… cái chết.

Nhưng đúng lúc này, cận vệ được phái theo dõi Cảnh Vương trở về, nhanh chóng chạy đến báo tin: “Vương gia! Người được phái theo Cảnh Vương đã vào trong địa đạo của hoàng thành, Định Vương và Chung Yến Sanh cũng ở dưới đó!”

Đôi mắt vốn u ám của An Vương bỗng sáng rực, xóa tan hết vẻ suy sụp, không kìm được mà cười lớn: “Xem ra ông trời cũng đứng về phía bổn vương! Mang hết thuốc nổ tới đây, lập tức rải trên đường hầm, bổn vương muốn tự tay châm thuốc nổ!”

“Tuân lệnh!”

Đường hầm dẫn ra ngoài thành, quân của Tiêu Lộng tám phần sẽ chặn ở đó, phải hành động cẩn thận. Lúc qua đó, họ quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Hắc Giáp Vệ, còn có một cái bóng quen thuộc đang ngồi dưới đất thở hổn hển.

An Vương nhận ra ngay đó là tên phế vật Nhị thiếu gia của Tiêu gia.

Đợi khi châm thuốc nổ, chôn vùi những kẻ đó trong đường hầm, cần gì phải sợ những kẻ còn lại nữa chứ?

Tiêu Lộng chết rồi, y sẽ lột da nhồi rơm tên họ Tiêu cuối cùng này treo lên cổng thành.

Nhân lúc sương mù dày đặc, An Vương rời khỏi tầm nhìn, bắt đầu sốt ruột: “Nhanh tay lên.”

Đoán chừng đã đến gần đoạn đường hầm mà Tiêu Lộng, Cảnh Vương và Chung Yến Sanh dừng lại, cận vệ bắt đầu đặt thuốc nổ, vì không có bản đồ nên chỉ có thể đặt vào vị trí đại khái.

Sau khi đặt xong, An Vương mỉm cười nhận lấy ống mồi lửa từ tay cận vệ.

Những kẻ phiền phức này, đều sẽ do y tự tay chôn vùi.

Ngay khi châm ngòi, y sẽ là kẻ chiến thắng cuối cùng.

Sự sảng khoái dâng trào trong mắt An Vương. Y đang định ném ống mồi lửa vào ngòi nổ thì bất chợt cảm thấy cơ thể đau xót lạnh lẽo, bên cạnh vang lên tiếng hét phẫn nộ của cận vệ: “Vương gia!”

Một giây sau, An Vương mới nhận ra đó là gì, ống mồi lửa rơi xuống bên cạnh, y đưa tay chạm vào ngực mình.

Một mũi tên không nghiêng không lệch, cắm chính xác vào ngực trái y.

Sương đêm dường như tan đi đôi chút, tầm nhìn không còn mờ mịt như trước nữa. An Vương ôm lấy nơi máu đã lan ra nhanh chóng, ngước mắt lên nhìn. Từ xa, tên phế vật họ Tiêu mà y luôn khinh thường đang hạ chiếc cung dài xuống.

Tim Tiêu Văn Lan đập nhanh đến mức gần như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, ngón tay vẫn không ngừng run rẩy, hung hăng lau mồ hôi, giọng lắp bắp nói: “Ta đã nói rồi… người Tiêu gia giỏi nhất là cưỡi ngựa bắn cung.”

Hắn cũng mang họ Tiêu.



Tác giả:

Tiêu Lộng trước khi thấy Điều Điều: Bé ngốc kiên cường nhất trên đời!

Tiêu Lộng sau khi thấy Điều Điều: Bé ngốc thích khóc nhất trên đời.

Mặc dù có hơi nhút nhát, nhưng cũng đến lúc Tiêu Nhị thiếu gia của chúng ta thể hiện rồi!