Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 96




Chỉ trong một đoạn thời gian ngắn mà quá nhiều chuyện liên tiếp xảy ra. Chung Yến Sanh vừa mới thoát khỏi cú sốc về cái chết của lão Hoàng đế, trong đầu cứ quanh quẩn những lời mà An Vương vừa nói để kích động lão, rồi ngơ ngác nhìn Bùi Hoằng.

Vậy nên, những suy đoán của cậu hóa ra là thật, Cảnh Vương không phải là huyết mạch hoàng gia.

Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, từ tông thất đến triều thần sẽ không ai buông tha cho Cảnh Vương và mẫu phi của hắn ta.

Có lẽ An Vương đã biết chuyện này từ Điền Hỉ, dùng nó để uy hiếp?

Bùi Hoằng tránh ánh mắt của Chung Yến Sanh, không nhìn cậu mà thản nhiên nghịch chiếc quạt gỗ đàn hương trong tay.

Giọng nói run rẩy của Điền Hỉ lọt vào tai, An Vương đang giận dữ đến tột độ cũng bình tĩnh lại đôi chút, rút khăn ra lau khuôn mặt vô cảm, rồi thốt lên vài chữ: “Người đâu, mang ngọc tỷ lại đây.”

Khẩu dụ của lão Hoàng đế chưa kịp nói hết, mà ở đây cũng chỉ có mấy người bọn họ, không có đại thần nào ở bên cạnh, đương nhiên là không có giá trị gì.

Nhưng nếu có ngọc tỷ truyền quốc và Điền Hỉ, tên thái giám từng nắm giữ ấn tín kia, việc làm giả chiếu chỉ truyền ngôi cũng không phải là không thể.

Trong căn phòng tĩnh mịch, ngoại trừ gương mặt khó coi của Điền Hỉ, không một ai thương tiếc cho cái chết của lão Hoàng đế.

Có thể thấy rằng, An Vương đang rất sốt ruột muốn sớm định đoạt mọi thứ.

Chung Yến Sanh chớp mắt, nhạy bén nhận ra bóng dáng của Đức Vương trong An Vương.

An Vương đã sống dưới cái bóng của Đức Vương suốt hơn ba mươi năm, chịu đựng vô số sự ngược đãi, sỉ nhục và chửi rủa. Y căm hận Đức Vương đến tận xương tủy. Cuối cùng khi Đức Vương và lão Hoàng đế luôn đè nặng trên đầu y cũng ngã xuống, sự phẫn uất bị đè nén bao năm của An Vương bùng nổ, khiến y trở nên giống hệt với Đức Vương mà y từng khinh ghét và căm thù.

Đến lúc này Chung Yến Sanh mới nhận ra rằng, vị An Vương từng nhút nhát rụt rè này, thật sự là anh em ruột với Đức Vương.

Sau khi Chung Yến Sanh và Tiêu Văn Lan bị giam lỏng, ngọc tỷ giấu trong thư phòng đương nhiên cũng rơi vào tay An Vương và Cảnh Vương. Hôm nay, An Vương nhân lúc lão Hoàng đế tỉnh lại, muốn xác lập Trữ quân, đương nhiên cũng để cho người mang theo ngọc tỷ.

Ngọc tỷ truyền quốc mang ý nghĩa đặc biệt, dù không có di chiếu của lão Hoàng đế, chỉ cần có tín vật này cũng đủ để có thể danh chính ngôn thuận.

Hạ nhân cúi người dâng lên chiếc hộp gỗ đàn hương chứa ngọc tỷ, An Vương nhận lấy, rút ngọc tỷ ra. Vừa định mở miệng nói chuyện, y đột nhiên nhận ra điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, lật ngọc tỷ lại xem.

Trên đó không khắc dòng chữ “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương(*)” mà là bốn chữ lớn “Phản tặc to gan”.

(*) Nhận mệnh trời ban, tồn tại và hưng thịnh mãi mãi.

Ngọc tỷ vô cùng quý giá, hai ngày trước sau khi Chung Yến Sanh bị giảm lỏng, biết được nơi đặt ngọc tỷ thì không có ai động đến nó.

Hộp gỗ đàn hương rơi cạch xuống đất, ánh mắt lạnh lẽo của An Vương lướt qua rồi dừng lại trên người Chung Yến Sanh, giơ bốn chữ kia ra, lạnh giọng hỏi: “Đây là cái gì?”

Chung Yến Sanh vô tội mở to mắt, làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc, giật mình không thôi: “Ngươi, ngươi làm mất ngọc tỷ rồi sao?”

Cậu trông có vẻ nhát gan, không biết nói dối, biểu cảm ngạc nhiên cũng rất chân thật.

An Vương nhíu mày. Trước khi Cảnh Vương bại lộ, Chung Yến Sanh còn không biết tình hình ra sao, lại luôn bị giám sát, sao có thể tráo đổi ngọc tỷ. Bây giờ cậu lại bị giam lỏng, lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy.

An Vương lại nhìn qua hướng Bùi Hoằng, giọng lạnh lùng chất vấn: “Ngọc tỷ đâu?”

Biểu cảm của Bùi Hoằng trông còn kinh ngạc hơn cả Chung Yến Sanh.

Hắn ta quên cả cây quạt, bước lên hai bước, nhìn kỹ bốn chữ lớn kia rồi phì cười, nhưng dưới ánh nhìn ngày càng lạnh băng của An Vương, nụ cười hắn ta vụt tắt: “Ngươi hỏi ta? Ta còn phải hỏi ngươi đấy. Mấy ngày qua ngọc tỷ luôn ở trong đại điện, người của chúng ta đều tự canh giữ. Ta không có cơ hội chạm vào, chẳng lẽ ngươi tự giấu ngọc tỷ rồi diễn trò cho người khác xem?”

Ánh mắt hung ác của An Vương lại chuyển về phía Chung Yến Sanh, mang đầy sát khí.

Bùi Hoằng “phạch” một tiếng mở quạt ra, che trước Chung Yến Sanh, nụ cười biến mất: “Lão Tứ, người của Tiểu Sanh đều bị ta giam giữ, những ngày qua cậu ấy đều ở trong điện Lan Thanh, ngươi đang nghĩ gì vậy.”

Trong mắt An Vương tràn đầy sự nghi ngờ, giọng quái dị: “Ngươi thật sự đã giam hết người của nó? Ngươi nỡ giám sát chặt chẽ nó như vậy sao?”

Chung Yến Sanh không thoải mái lùi lại một bước, cảm thấy giọng điệu của y rất khó chịu.

Bùi Hoằng lạnh nhạt nói: “Cái gì nên hay không nên, trong lòng ta tự hiểu rõ.”

“Hiểu rõ?” Giọng An Vương mang theo sự chế giễu, lần nữa hướng mắt về phía Chung Yến Sanh: “Nếu trong lòng ngươi thật sự hiểu rõ, thì đã không có nhiều rắc rối như vậy.”

Chung Yến Sanh bị y nhìn chằm chằm mà rợn hết da gà, tim đập thình thịch. Nghe ra ý trong lời nói của y, nhớ đến ánh mắt đầy sát khí vừa rồi, tóc gáy đều dựng đứng lên.

An Vương cũng biết độc cổ trên người cậu và Tiêu Lộng có liên quan, nếu giết cậu thì Tiêu Lộng cũng chết theo.

Khó trách sau khi biết được thân phận của cậu, họ lại nhiều lần muốn giết cậu như vậy.

Lúc đầu có lẽ là do Cảnh Vương do dự, sau đó Chung Yến Sanh lại có thêm Tiêu Lộng, có thêm Vệ Lăng và những người khác, càng khó ra tay hơn.

…May mà cổ độc đã được giải.

Chung Yến Sanh thầm nghĩ, dù cậu có chết, Tiêu Lộng cũng sẽ không bị thương.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, có vẻ như việc sử dụng Chung Yến Sanh để uy hiếp Tiêu Lộng là ý của Bùi Hoằng, trong khi An Vương lại thiên về việc giết cậu, rồi tiện đường giải quyết cả Tiêu Lộng luôn.

Có lẽ An Vương và Cảnh Vương đang kìm hãm lẫn nhau, nếu không An Vương đã sớm giết chết hắn ta rồi. An Vương biết huyết thống Cảnh Vương không thuần, vậy Cảnh Vương làm cách nào để kiềm chế An Vương?

Chung Yến Sanh liều mạng động não, tầm mắt vô tình lướt qua chiếc nhẫn quen thuộc trên ngón tay An Vương.

Trên miệng Bùi Hoằng vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Lão Tứ, đừng đắc tội với ta. Nếu ta rút quân, cũng không cần Tiêu Lộng quay lại, ngươi đoán xem đám thủ hạ của Đức Vương có xé xác ngươi không?”

Lời của An Vương chợt khựng lại.

Chung Yến Sanh khó khăn nhìn kỹ một hồi, cuối cùng cũng nhận ra chiếc nhẫn ngọc kia đã từng xuất hiện ở đâu.

Chiếc nhẫn này vốn là của Đức Vương, tượng trưng cho quyền lực của gã, cũng là một loại tín vật.

Kết hợp với thái độ hời hợt của An Vương khi nãy, Chung Yến Sanh đột nhiên bừng tỉnh.

Suốt những năm qua An Vương luôn cẩn trọng và khiêm nhường. Để giữ cho mình không quá nổi bật, trong tay y cũng không có nhiều binh lực, có lẽ phần lớn quân phản loạn đều là tập hợp từ thế lực của Đức Vương.

Nếu Cảnh Vương tiết lộ điều này ra ngoài, quân phản loạn chắc chắn sẽ rối loạn.

Chung Yến Sanh trông có vẻ yếu đuối, lúc nào cũng mặc nhiều lớp áo hơn người khác, hiện giờ lại bị giam cầm trong cung, dưới tay không ai có thể dùng, nên An Vương mới không hề lo lắng nói chuyện này cho cậu nghe.

Với điệu bộ của kẻ chiến thắng.

Chung Yến Sanh chợt nhớ lại dáng vẻ tự mãn của An Vương khi nói ra những lời đó, cảm giác y dường như không chỉ đang nói với cậu.

Có lẽ là thông qua cậu, để nói với người cha đang đàn áp trên đầu y.

Nếu nói về tính cố chấp với một sự tồn tại chói mắt nào đó trong cuộc đời, thì An Vương và lão Hoàng đế quả không hổ danh là cha con ruột.

An Vương và Cảnh Vương im lặng đối diện nhau trong giây lát, Chung Yến Sanh nhàm chán nghịch ngón tay, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tình hình bên phía Mạc Bắc thế nào rồi, liệu ca ca đã nhận được tin, trở về chưa?

Đương lúc suy nghĩ lung tung, An Vương thu hồi sát khí, lạnh lùng nói: “Bí mật lục soát, bằng mọi giá phải tìm lại ngọc tỷ.”

Những người ngoài phòng giật thót một cái, lập tức nhận lệnh rời đi.

Ánh mắt An Vương vẫn đầy nghi ngờ, nhìn Chung Yến Sanh một cái, rồi phất tay áo sải bước ra ngoài.

An Vương rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người. Điền Hỉ quay người hành lễ với Chung Yến Sanh: “Tiểu Điện hạ, mong ngài đừng trách nô tài.”

Chung Yến Sanh nhẹ giọng nói: “Công công không có lỗi với ta, không cần phải nhiều lời. Nhưng ta có một chuyện muốn hỏi công công —— Ông đã biết về thứ trên người ta và Định Vương Điện hạ?”

Điền Hỉ đã theo hầu lão Hoàng đế hàng chục năm, là người hiểu rõ nhất những việc xấu mà lão ta làm.

Lão thái giám cúi đầu: “Đã đến nước này rồi, cũng không có gì phải giấu giếm. Năm xưa thứ cổ độc được gieo vào người ngài và… Định Vương Điện hạ, đều là do nô tài tuân lệnh mang tới.”

Một lúc sau, điều khiến Bùi Hoằng và Điền Hỉ bất ngờ là Chung Yến Sanh không hề nổi giận, thậm chí vẻ mặt còn rất bình tĩnh, gật đầu: “Ta biết rồi, cảm ơn.”

Khó trách Cảnh Vương và An Vương đều biết về cổ độc, quả nhiên là Điền Hỉ đã tiết lộ.

Thái độ của cậu ngược lại khiến Điền Hỉ ngẩn ra, Chung Yến Sanh không để ông kịp phản ứng lại hỏi tiếp: “Cảnh Vương đưa được Ô Hương đến tay lão già kia, có phải cũng có một tay ông giúp đỡ không?”

Lão Hoàng đế chết không nhắm mắt, đang trợn trừng hai mắt, không biết là đang nhìn Điền Hỉ hay đang nhìn Bùi Hoằng.

Cách hỏi của tiểu Điện hạ này vẫn luôn khiến người khác giật mình thon thót, Điền Hỉ run lên, cúi đầu đáp: “Phải.”

“Tại sao năm đó ông lại giúp Lệ tần giấu giếm?”

Điền Hỉ thở dài một hơi: “Vì tên đạo sĩ phạm phải đại tội năm đó… là con nuôi của nô tài.”

Chung Yến Sanh nhìn chằm chằm lão thái giám luôn mang vẻ mặt hiền lành phúc hậu một lúc lâu, không trả lời, quay người rời khỏi phòng ngủ.

Như là không chịu nổi nữa, Điền Hỉ cúi người, khép mắt lão Hoàng đế lại.

Cuối cùng Bùi Hoằng cũng lên tiếng, giọng điệu nhàn nhạt: “Thời thế rối ren, ngọc tỷ không rõ tung tích, Bệ hạ qua đời không đúng lúc, tạm thời giữ kín tin tức này, đừng phát tang.”

Đã rời đi một lúc, Tiêu Văn Lan chắc là đã lo lắng gần chết rồi. Chung Yến Sanh sợ hắn thật sự sẽ tìm xà nhà treo cổ chết thật, nên muốn tăng tốc trở về điện Lan Thanh.

Đi được vài bước, cậu cảm thấy có tiếng bước chân theo sau.

Cậu đi nhanh, tiếng bước chân cũng nhanh, cậu đi chậm, tiếng bước chân cũng chậm lại.

Chung Yến Sanh lập tức nổi giận, dừng bước quay đầu lại. Cậu vốn rất đẹp, khi nổi giận lại càng thêm rực rỡ chói mắt. Bùi Hoằng cũng dừng lại, nhìn cậu cười: “Trước đây khi ta làm bậy, Tiểu Sanh cũng chưa từng nổi giận với ta như thế này.”

Chung Yến Sanh giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng: “Cảnh Vương Điện hạ, bây giờ chúng ta là kẻ thù, đừng gọi ta như vậy nữa.”

Nụ cười của Bùi Hoằng hơi khựng lại, chiếc quạt thường được hắn ta vung vẩy một cách tiêu sái, giờ cũng nằm yên trong lòng bàn tay.

Chung Yến Sanh nhìn thẳng vào hắn ta, đôi mắt sáng ngời sắc bén, nhưng đôi môi mỏng đỏ vẫn mềm mại. Ánh nắng ngoài hành lang lọt vào, phủ lên người cậu một lớp viền vàng mỏng manh, đẹp đẽ và thanh thoát như một tiểu thần tiên.

Cảm thấy cậu đang vạch rõ giới hạn, Bùi Hoằng nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt dường như hơi thay đổi. Hắn ta bỗng dưng khom người đến gần, giọng nói vẫn ôn hòa như thường lệ: “Tiểu Sanh, tại sao ngươi lại cảnh giác với ta như vậy? Ta chưa từng làm hại ngươi và người của ngươi, cũng không ra tay với Tiêu Văn Lan. Những ngày qua ngươi đã mệt mỏi rồi, bây giờ không cần phải lo lắng gì nữa, chẳng phải rất tốt sao? Trước đây ngươi rất sợ phiền toái, thích yên tĩnh kia mà.”

Chung Yến Sanh định nói đó là chuyện của trước đây, thì nhận ra điều gì đó không đúng.

Bùi Hoằng càng lúc càng tiến lại gần cậu.

Đôi mắt luôn chứa ý cười chẳng biết từ lúc nào đã trở nên u tối, sâu thẳm như xoáy nước, mang theo vẻ si mê không thể che giấu.

“Nói cho Cảnh Vương ca ca biết ngọc tỷ đang giấu ở đâu, đợi giải quyết xong Lão Tứ phiền phức kia, Cảnh Vương ca ca sẽ tu sửa cho ngươi một cung điện mới, có được không?”

Giọng điệu hắn ta vẫn dịu dàng như vậy, nhưng lại khiến Chung Yến Sanh rợn cả tóc gáy. Cậu mở to mắt, khi Bùi Hoằng sắp chạm vào đôi môi cậu, cậu cắn răng vung tay, tát mạnh hắn ta một cái.

Một tiếng “Chát!” vang lên, Bùi Hoằng ngẩn ra.

Chung Yến Sanh sợ hãi, xoay người chạy trốn sau cột. Hàng mi dài không ngừng run rẩy, đôi mắt đen láy đầy cảnh giác nhìn hắn ta, giống như con nai nhỏ bị kinh hãi trong rừng.

Đẹp đến vậy, nhưng không thể chạm tới.

Bùi Hoằng phải mất một lúc mới hoàn hồn lại, không những không tức giận mà còn bật cười: “Tiểu Sanh mạnh tay hơn rồi đấy.”

Tim Chung Yến Sanh vẫn còn đập thình thịch, trán rịn mồ hôi, lo lắng nắm chặt con dao găm Tiêu Lộng tặng trong tay.

Cũng may Bùi Hoằng không có ý định trả thù, cũng không tiến lại gần nữa, chỉ xoa xoa gò má đau rát, nhỏ giọng hỏi: “Tiêu Lộng có thể, tại sao ta thì không? Tiểu Sanh, có bao giờ ta đối xử tệ với ngươi đâu?”

Chung Yến Sanh mím môi, vẫn trả lời câu hỏi này của hắn ta: “Vì ta thích ca ca.”

Thế nên Tiêu Lộng có thể xoa cậu, cắn cậu, hôn cậu, làm gì cậu cũng được.

Nghe được câu trả lời của Chung Yến Sanh, nụ cười trên môi Bùi Hoằng hoàn toàn biến mất. Khuôn mặt tuấn tú, ôn hòa thường ngày lạnh lùng đến đáng sợ, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa: “Tiểu Sanh thích hắn sao?”

Chung Yến Sanh cảm thấy hắn ta cực kỳ nguy hiểm, nhưng vẫn lấy hết can đảm gật đầu.

“Là do Tiểu Sanh còn nhỏ, chưa hiểu thế nào là thích.” Dường như Bùi Hoằng đang tự thuyết phục mình, chậm rãi nở nụ cười: “Sau này Cảnh Vương ca ca sẽ dạy ngươi.”

Chung Yến Sanh nổi hết da gà, nhưng cũng có chút buồn bã không nói nên lời: “…Cảnh vương Điện hạ, sao ngươi lại trở thành như vậy, hay ngươi vốn đã như vậy?”

Bùi Hoằng nhìn Chung Yến Sanh một lúc lâu, chậm rãi nói: “Tiểu Sanh, ngươi có biết năm đó ta được ngươi mang về ba ngày, rồi lại bị dẫn ra khỏi phủ Hoài An Hầu, trở về cái biệt viện mà ai cũng ghét đó, cảm xúc lúc đó của ta là gì không?”

Chung Yến Sanh thấy hắn ta không có ý định tiến tới gần, cẩn thận lắc đầu.

“Những năm đó ta rất hận ngươi.”

Chung Yến Sanh sửng sốt, vành mắt vô thức đỏ lên: “Sao cơ?”

Bùi Hoằng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cậu, giọng bình thản: “Hận ngươi tại sao lại xuất hiện, mang ta ra khỏi băng tuyết, khoác áo lông cáo của ngươi lên người ta, mang tất cả những thứ quý giá của ngươi ra tặng ta, chia sẻ cho ta những thứ ngươi không nỡ ăn, nói rằng muốn làm bạn thân nhất của ta.”

Ba ngày được Chung Yến Sanh mang về là ba ngày hạnh phúc nhất trong mười mấy năm cuộc đời hắn ta.

Nhưng niềm hạnh phúc đó quá ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn ba ngày, lại là chỗ dựa cho hắn ta suốt hai năm, ba năm… mười năm.

Rồi biến thành hận.

Hận Chung Yến Sanh đã mang hắn ta đi, nhưng không ở lại bên cạnh hắn ta.

Có đôi khi Bùi Hoằng cũng không phân biệt rõ đến tột cùng là cảm xúc nào nhiều hơn.

Chung Yến Sanh cảm thấy hắn ta đang vô lý, cậu cau mày, vừa khó hiểu vừa tức giận: “Chẳng lẽ năm đó ta nên trơ mắt nhìn ngươi chết rét trong tuyết? Ta mang ngươi về là sai sao?”

“… Có lẽ là vậy.”

Bùi Hoằng quay mặt đi, không hỏi Chung Yến Sanh về chuyện ngọc tỷ nữa: “Đưa Tiểu Sanh về nghỉ ngơi.”

Chung Yến Sanh thật sự rất tức giận, không muốn hỏi thêm điều gì nữa, đi theo cận vệ của Bùi Hoằng rời khỏi điện Dưỡng Tâm.

Vừa mới trở về điện Lan Thanh, Tiêu Văn Lan đã sốt ruột đến độ nhảy nhót như một con khỉ, lập tức xông tới: “Tiểu Điện hạ, ngươi không sao chứ?”

Tâm trạng Chung Yến Sanh rất kém, lắc đầu với hắn ta. Tiêu Văn Lan theo cậu vào trong phòng, vẻ mặt vẫn còn chưa hoàn hồn: “Vừa rồi có hai nhóm người đến, lục soát khắp điện Lan Thanh từ trên xuống dưới, thậm chí đào xới cả sàn nhà. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc này khóe miệng Chung Yến Sanh mới hơi cong lên, nhỏ giọng: “Ngọc tỷ đã biến mất.”

Sao đang yên đang lành mà ngọc tỷ lại tự dưng biến mất?

Bởi vì vào đêm bị bao vây, cậu đã cho Vệ Lăng đổi một cái ngọc tỷ giả ra khỏi thành, ngọc tỷ thật đã được Vệ Lăng mang đi.

Chung Yến Sanh đương nhiên biết ngọc tỷ quan trọng thế nào.

Mặc dù đã nếm trải sự phản bội của Cảnh Vương, nhưng Vệ Lăng là người mà cha cậu tín nhiệm nhất, nên Chung Yến Sanh vẫn sẵn sàng trao niềm tin này cho Vệ Lăng.

Nếu một người ngay cả sự tin tưởng cũng không thể trao cho người khác, suốt đời sống trong nghi kỵ, thì chắc chắn sẽ như lão Hoàng đế, bị mọi người phản bội và cô lập.

Tiêu Văn Lan khiếp sợ không thôi: “Cái gì? Ngọc tỷ biến mất?”

Chung Yến Sanh tiếp tục: “Bệ hạ băng hà rồi.”

Tiêu Văn Lan suýt chút nữa quỳ xuống: “Cái gì? Bệ hạ băng hà rồi?!”

Chung Yến Sanh trìu mến nhón chân, vỗ nhẹ vào đầu hắn: “Không sao, đi chơi đi.”

Ngọc tỷ đã biến mất, nếu cứ tìm không ra, An Vương mất kiên nhẫn, chắc chắn sẽ ra tay.

Phải nhanh chóng tìm được bản đồ đường hầm bí mật trong cung.

Trước đây, khi Cảnh Vương giả vờ vô hại ở trong cung, hắn ta đã thăm dò số lượng ám vệ Chung Yến Sanh kế thừa từ Thái tử tiền nhiệm.

Nhưng thật ra bên cạnh Chung Yến Sanh còn có vài ám vệ khác chưa bao giờ để lộ dấu vết, đến không thấy bóng, đi không thấy hình.

Đó là những người do Tiêu Lộng cử đi theo cậu.

Những ám vệ này nhanh nhẹn hơn Vệ Lăng và người của ông, trước đây nếu nghe thấy âm thanh gì, họ thường sẽ lén thò đầu ra từ cửa sổ, tò mò xem cậu đang làm gì.

Chung Yến Sanh rất quen thuộc với bọn họ. Vì lời lo lắng nhắc nhở của Vệ Lăng, mấy ngày nay cậu không gọi họ ra, chỉ cho họ âm thầm tìm kiếm tung tích của bản đồ đường hầm, cũng không ra lệnh cấm lộ diện.

Có lẽ điều này đã khiến họ bứt rứt rồi.

Chung Yến Sanh dựa lưng vào chiếc sạp bên cửa sổ, lấy chiếc xun đất Tiêu Lộng tặng ra thổi vài nốt vụng về. Tiếng xun đứt quãng vang lên, bên ngoài cửa sổ cũng vang lên vài tiếng chim hót ngắn ngủi.

Chung Yến Sanh cảm thấy yên tâm hơn chút.

Nếu người thừa kế trong lòng lão Hoàng đế là Cảnh Vương, thì bản đồ đường hầm chắc cũng đã được giao cho Cảnh Vương.

Cảnh Vương không bao giờ để cậu nhìn thấy bản đồ đường hầm.

Vì vậy cậu đã nhờ ám vệ tìm một người giúp điều tra tung tích bản đồ.

Hy vọng người đó đáng tin cậy.

Vì ngọc tỷ thật đã biến mất, bầu không khí trong cung ngày càng căng thẳng. Trong hai ngày sau đó, An Vương liên tục phái người đến điện Lan Thanh lục soát, uy hiếp lẫn dụ dỗ để hỏi thăm tung tích của ngọc tỷ.

Nhưng bởi vì An Vương tạm thời vẫn tuân thủ thỏa thuận, không làm gì Chung Yến Sanh, nên Bùi Hoằng cũng không ngăn cản.

Giấu ngọc tỷ chẳng có lợi gì cho cả hai người. Sau khi An Vương bình tĩnh lại, biết rằng ngọc tỷ chỉ có thể là do Chung Yến Sanh giấu đi.

Vào ngày thứ tư, An Vương lại đến.

Chung Yến Sanh nhìn ra được An Vương ngày càng không thể kiềm chế. Y đã nhẫn nhịn suốt hơn ba mươi năm, nghĩ rằng phụ hoàng coi trọng mình, vất vả lắm mới chứng minh được năng lực, nhưng khẩu dụ của phụ hoàng lại không phải là mình, ngọc tỷ đến tay cũng mất, sao y có thể nhịn được nữa?

Chung Yến Sanh mở to đôi mắt trong veo, nghiêng đầu: “Ta thật sự không biết, rõ ràng ngọc tỷ là do các ngươi giữ mà.”

An Vương nhìn chằm chằm cậu, bất ngờ nói: “Cháu trai, có thể ngươi không biết, Mạc Bắc liên tiếp thắng trận, bộ lạc Aohan đã thôn tính bộ lạc Aruchy.”

Hai mắt Chung Yến Sanh lập tức sáng lên.

Cậu đã biết, ca ca của cậu bất khả chiến bại mà.

An Vương bị ánh mắt sáng bừng vô cớ của cậu làm nghẹn lời, mới tiếp tục nói bằng giọng u ám: “Định Vương sắp khải hoàn hồi triều, bổn vương không có hứng thú chơi đùa với ngươi và Cảnh Vương nữa. Tối mai nếu không giao ngọc tỷ ra…”

Y đột nhiên quay sang nhìn Tiêu Văn Lan, ánh mắt đầy khinh bỉ: “Bổn vương sẽ phải mời Tiêu Nhị thiếu gia chịu hình phạt lột da nhồi rơm.”

Lột da nhồi rơm là hình phạt lột da người ra một cách nguyên vẹn rồi nhét đầy rơm vào bên trong.

Tiêu Văn Lan: “…”

Tiêu Văn Lan lập tức tái mặt, tứ chi mềm nhũn, lạnh ngắt cả người. Hắn run rẩy ôm chặt cánh tay nhỏ gầy của Chung Yến Sanh để lấy thêm can đảm, ngập ngừng nói lời đe dọa: “Ta, ta sẽ biến thành quỷ, tới, tới tìm ngươi…”

An Vương cười khẩy một tiếng, quay lưng rời đi.

Không lâu sau khi An Vương rời đi, Bùi Hoằng cũng đến, nhưng không giống như An Vương nghiêm mặt tra hỏi tung tích ngọc tỷ, ánh mắt khi nhìn Chung Yến Sanh lại vô cùng vi diệu: “Tiểu Sanh, vừa rồi An Vương lại đến phải không?”

Chung Yến Sanh không thèm để ý tới hắn ta.

Bùi Hoằng cũng không quan tâm, phẩy quạt cười nói: “Tiểu Sanh lợi hại hơn ta tưởng. Đêm qua trong quân phản loạn ngoài thành đột nhiên xuất hiện tin đồn giữa An Vương và Đức Vương, gây ra hỗn loạn không nhỏ. An Vương khó khăn lắm mới dẹp yên được, tưởng rằng là do ta làm, sáng nay còn xách kiếm đến tìm ta, ta phải gánh một nỗi oan lớn lắm đấy.”

Vẻ mặt hắn ta vẫn bình thản, như thể đã quên mất mấy lời trước đây của mình vậy, giọng điệu vừa than thở vừa cười đùa, không khác gì với trước kia.

Chung Yến Sanh rụt người về sau: “Đó là chuyện của các ngươi.”

Bùi Hoằng ôn hòa nói: “Nhưng Tiểu Sanh à, thế cục đã định, những thủ đoạn nhỏ này không có tác dụng đâu, Tiêu Lộng không thể trở về kịp.”

Chung Yến Sanh mím môi, thầm phản bác trong lòng.

Cậu đã cố gắng kéo dài thời gian như vậy, Tiêu Lộng nhất định sẽ về kịp.

Ca ca của cậu là Định Vương điện hạ.

“Tối mai là kỳ hạn cuối cùng.”

Bùi Hoằng đưa tay ra, dường như muốn vuốt ve tóc của Chung Yến Sanh nhưng lại bị cậu né tránh. Ngón tay hắn ta cứng đờ, rồi chuyển sang gõ đầu Tiêu Văn Lan.

Tiêu Văn Lan tức mà không dám nói gì.

“An Vương muốn động đến ngươi, ta có thể bảo vệ ngươi, nhưng nếu An Vương muốn động đến Tiêu Văn Lan, ta không bảo vệ được.”

Bùi Hoằng rút tay lại, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Cho dù chỉ vì Tiêu Nhị thiếu gia, hãy giao nộp ngọc tỷ đi.”

Chung Yến Sanh biết, dù thế nào cũng không thể thừa nhận: “Ngọc tỷ vốn luôn ở trong chiếc hộp đó, là các ngươi làm mất, dù các ngươi có biến Tiêu Nhị thiếu gia thành người rơm, ta cũng không biết.”

Cả người Tiêu Văn Lan run lên, khuôn mặt tái nhợt ngước mắt nhìn trời, hai mắt rưng rưng.

Hay là, một lát nữa hắn nên tìm một cái xà nhà treo cổ trước thì hơn.

Bùi Hoằng như lại làm quen với Chung Yến Sanh thêm một lần nữa, nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu mới nói: “Tiểu Sanh, trước đây ta nghĩ ngươi rất ngoan.”

Chung Yến Sanh trông thật sự ngoan ngoãn, không dễ tức giận, rất dễ bị bắt nạt.

Thế nhưng cái tát mà cậu giáng lên mặt Bùi Hoằng ngày hôm đó lại rất vang dội.

“Ngươi không quan tâm đến Tiêu Văn Lan, nhưng còn Hoài An Hầu và Hầu phu nhân thì sao?”

Vẻ mặt của Chung Yến Sanh lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn Bùi Hoằng lộ rõ sự căm hận chưa từng có.

“Ta sẽ để người của phủ Hoài An Hầu đến nói chuyện với ngươi một lúc.”

Bùi Hoằng bị ánh mắt của cậu làm cho khựng lại, sau đó mới nói tiếp: “Ta cũng không muốn làm hại bọn họ, Tiểu Sanh, nghe lời.”

Đến khi Bùi Hoằng rời đi, vẻ mặt của Chung Yến Sanh vẫn rất khó coi.

Tiêu Văn Lan cố gắng an ủi Chung Yến Sanh, vỗ ngực: “Anh ta chắc chắn đang trên đường trở về rồi, cùng lắm là ngày mai bổn thiếu gia anh dũng hy sinh, làm người rơm vài ngày, để họ yên ổn trước…”

Chung Yến Sanh dở khóc dở cười: “Ngươi không cần làm người rơm, cũng không cần treo cổ!”

Chung Yến Sanh và Tiêu Văn Lan ngồi trong phòng đợi một hồi, “người của phủ Hoài An Hầu” mà Bùi Hoằng nói đã xuất hiện.

Là Chung Tư Độ.

Nhìn thấy Chung Tư Độ, tâm trạng của Chung Yến Sanh vô cùng phức tạp: “Vậy ra người tìm ngươi, nói cho ngươi biết thân phận của ngươi, quả nhiên là Cảnh Vương?”

Chung Tư Độ trông tiều tụy hơn rất nhiều, bước vào phòng “Ừm” một tiếng.

Chung Yến Sanh im lặng một lúc: “Tù Lan tiên sinh, ngươi nghe lệnh của Cảnh Vương, mạo hiểm làm mưu sĩ bên cạnh Đức Vương, chẳng lẽ không nghĩ đến cha mẹ? Hay là ngươi không chỉ hận ta, mà còn hận cả họ?”

Chung Tư Độ đã không còn duy trì được dáng vẻ công tử tao nhã lịch sự như mọi khi, mệt mỏi xoa huyệt thái dương: “Lúc đó ta không thể không nghe theo lệnh hắn.”

Nếu không vì Chung Yến Sanh thì đi theo Cảnh Vương lập nên đại nghiệp, trở thành công thần là ý định ban đầu của Chung Tư Độ.

Sau đó y đã hối hận.

Nhưng một khi đã lên thuyền giặc thì sao có thể nói xuống là xuống được.

Từ lúc bắt đầu, y đã trở thành con cờ trong tay Cảnh Vương.

Chung Yến Sanh nói khẽ: “Cho nên ngươi đã không gửi thư cầu viện đến Thái Nguyên.”

Bên ngoài toàn là cận vệ của An Vương và Cảnh Vương nghe lén. Chung Tư Độ nhìn Chung Yến Sanh một lúc, rồi đột ngột cắn mạnh vào đầu ngón tay mình, khiến Tiêu Văn Lan không khỏi rùng mình.

Chung Tư Độ không nhíu mày dù chỉ một chút, đứng bên cạnh bàn, vừa nhanh tay vẽ ra vài đường nét, vừa nói bằng giọng không chút gợn sóng: “Ngày ngươi trở về Kinh, khi đến phủ Hoài An Hầu tìm ta, người của Cảnh Vương đã ở ngoài nghe lén. Dù ngươi có tin hay không, lúc đó ta thật sự muốn giúp ngươi.”

Chung Yến Sanh nhìn chằm chằm vào những đường nét phức tạp bằng máu dần hiện lên trên mặt bàn, lồng ngực nhảy loạn cả lên, còn Tiêu Văn Lan thì lấy tay bịt miệng, không dám phát ra âm thanh.

Máu trên đầu ngón tay không còn rỉ ra nữa, Chung Tư Độ lại cắn thêm một lần, khiến Tiêu Văn Lan cũng thấy đau mà nhắm mắt lại.

Chung Yến Sanh: “Nhưng cuối cùng ngươi vẫn nhận Cảnh Vương làm chủ.”

“…Cảnh Vương thông minh hơn ngươi.”

Chung Tư Độ vẽ nét cuối cùng xong, rồi viết vài chữ bên cạnh, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Ta rất ghét những kẻ ngu ngốc như ngươi, không hề muốn làm ca ca của ngươi chút nào.”

Chung Yến Sanh nhìn y một lúc lâu, rồi bất ngờ giáng cho y một cái tát.

Bị cậu tát một cái, Chung Tư Độ lại như thể vừa chuộc tội thành công, thở ra một hơi, bình tĩnh sờ mặt: “Ngươi cũng không muốn liên lụy đến cha mẹ, vậy hãy giao thứ mà Cảnh Vương và An Vương muốn ra đi.”

Nói xong, ngón tay Chung Tư Độ vẫn còn vương mùi máu, nhẹ nhàng đặt lên mái tóc mềm mại của Chung Yến Sanh.

Tóc Chung Yến Sanh rối bù, nhìn qua đã biết là rất mềm mại, y đã muốn sờ thử từ rất lâu rồi.

Sau khi chạm nhẹ một cái, y quay lưng bước ra khỏi phòng.

Hai người có quan hệ không tốt là điều dễ hiểu. Những người bên ngoài thấy Chung Tư Độ bước ra với dấu tay trên mặt, không khỏi liên tưởng đến dấu tay trên mặt Cảnh Vương vài ngày trước, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.

Chung Yến Sanh không lãng phí tâm huyết của Chung Tư Độ, cẩn thận ghi nhớ từng chi tiết của những đường nét phức tạp trên bàn, rồi cuối cùng nhìn thấy vài chữ.

“Định Vương đang mang viện binh từ Thái Nguyên đến.”

Tiêu Văn Lan chỉ hiểu được mấy chữ này, vui mừng đến mức suýt kêu lên. Chung Yến Sanh vội nhét nửa cái bánh bao lạnh vào miệng hắn mới chặn được cái miệng hắn lại.

Mặc dù cậu cũng rất vui mừng.

Cậu nhìn lại dòng chữ đó mấy lần, trong lòng tràn đầy niềm vui và hy vọng.

Quả nhiên ca ca đã nhận ra tình hình ở Kinh thành không ổn, nên đã nhanh chóng trở về.

Nhưng không lâu trước đây An Vương có nói, Mạc Bắc đại thắng… Nhìn dáng vẻ của An Vương, cậu không nghĩ rằng An Vương biết Tiêu Lộng đang trở về.

Có vẻ như Tiêu Lộng đã tìm một người thay thế, để tránh lộ hành tung, chỉ mang theo một số người.

Cuối cùng Chung Tư Độ vẫn gửi thư cầu viện đến ông ngoại, chắc là trên đường họ đã gặp Tiêu Lộng đang đi đường vòng. Chung Tư Độ là người của Cảnh Vương, lại thông minh như vậy, có thể nhận được tin tức từ bên ngoài Kinh thành cũng không có gì lạ.

Tiêu Lộng âm thầm trở về, có lẽ vì lo ngại rằng cậu và Tiêu Văn Lan vẫn còn nằm trong tay Cảnh Vương và An Vương, sợ đánh rắn động cỏ.

Khi cậu và Tiêu Văn Lan vẫn nằm trong tay Cảnh Vương và An Vương, Tiêu Lộng không dám hành động.

Có lẽ Tiêu Lộng đã ở gần ngoại ô Kinh thành. Dù người của cậu không thể gửi tin tức đi quá xa, nhưng gửi ra ngoài thành vẫn có thể, đặc biệt là ám vệ của Tiêu Lộng rất giỏi trong việc sử dụng các phương pháp đặc biệt để liên lạc với hắn.

Tối nay là có thể hành động rồi.

Chung Yến Sanh ra hiệu cho Tiêu Văn Lan: “Tối nay đừng ngủ, chúng ta sẽ đi vào canh Ba.”

Tiêu Văn Lan trả lời bằng khẩu hình: “Hả?”

Chung Yến Sanh quyết định không nói gì thêm với Tiêu Văn Lan nữa.

Cậu giỏi vẽ tranh, khả năng ghi nhớ hình ảnh cũng hơn người thường. Sau khi nhìn lại bản đồ trên bàn một lần nữa, cậu lấy khăn tay ra lau sạch từng chi tiết.

Mùa đông, màn đêm buông xuống rất sớm, càng lúc càng tối mịt. Đêm nay tuyết lại rơi, những bông tuyết rơi tí tách xuống đất, khiến cho khung cảnh đêm thêm phần tĩnh mịch.

Buổi tối Chung Yến Sanh không dám ăn gì, cũng không để Tiêu Văn Lan ăn. Tiêu Văn Lan đói bụng, nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được. Đến gần canh Ba, vừa mới mơ màng được một lúc, hắn bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ phía bên kia giường. Chung Yến Sanh bước đến bên cạnh, đẩy nhẹ hắn một cái.

Ám vệ sẽ tạm thời đánh lạc hướng các lính canh bên ngoài, cậu và Tiêu Văn Lan phải nhân cơ hội rời đi.

Lối vào đường hầm tìm kiếm bấy lâu nay hóa ra lại nằm giữa điện Dưỡng Tâm và điện Minh Huy, cách nơi này không xa.

Tiêu Văn Lan không dám thở mạnh, theo Chung Yến Sanh đứng dậy.

Hai người vừa lẻn ra khỏi điện Lan Thanh không lâu thì phát hiện cận vệ bị đánh lạc hướng đã quay lại. Nhưng trước khi họ kịp kiểm tra tình hình của Chung Yến Sanh và Tiêu Văn Lan, điện Lan Thanh bỗng dưng bốc cháy.

Là do ám vệ của Tiêu Lộng gây ra, dù cách xa nơi này, Chung Yến Sanh vẫn có thể nghe thấy tiếng hò hét từ phía đó.

Tiếng va chạm của áo giáp và tiếng bước chân hỗn loạn đều hướng về phía đám cháy, Chung Yến Sanh nắm lấy tay Tiêu Văn Lan chạy về phía lối vào đường hầm.

Có lẽ do lăn lộn với Tiêu Lộng một đoạn thời gian, cậu thậm chí đã cải thiện đáng kể thể lực của mình, chạy một lúc mà không hề mệt mỏi hay thở không ra hơi.

Ngay khi cả hai vừa tìm thấy lối vào đường hầm, ánh lửa từ đuốc bỗng dưng rọi đến, một nhóm kỵ binh cưỡi ngựa phi tới. Người dẫn đầu cao ráo, khuôn mặt tuấn tú nhưng không nhìn thấy rõ biểu cảm dưới ánh lửa, lần đầu tiên cất lên giọng nói lạnh lùng: “Tiểu Sanh, qua đây.”

Chung Yến Sanh hoàn toàn không ngờ Bùi Hoằng lại đuổi theo nhanh đến vậy, cậu ngây ra trong chốc lát, sau đó dùng sức đẩy Tiêu Văn Lan cũng đang ngơ ngác: “Đi mau lên!”



Tác giả: Mỗi người một cái tát, Điều Điều MVP!