Tuy rằng thái độ của Tiêu Lộng không thể nói là hung hãn nhưng cũng không nhân từ gì, không rõ ý đồ ra sao.
Nếu là người khác hỏi, có lẽ Hoài An Hầu đã mỉm cười tự hào nói đó là món quà của thằng con nhà mình, sau đó cười ha hả đi khoe khắp nơi.
Nhưng người hỏi lại là Tiêu Lộng.
Bà nội là công chúa, coi như là nửa người Hoàng thất, ý đồ không rõ ràng, là Định Vương Điện hạ nắm giữ binh quyền trọng yếu.
Do một vài nguyên nhân bí ẩn, trong lòng Hoài An Hầu dấy lên một sự cảnh giác, mặt không tỏ vẻ gì: “Không ngờ Điện hạ lại có hứng thú với một con dấu nhỏ như vậy? Con dấu bằng đá điền hoàng tuy quý, nhưng trong mắt Điện hạ có lẽ cũng như bùn đất.”
Tiêu Lộng chậm rãi mân mê con dấu trong tay, không nhìn nó nữa.
Hoài An Hầu không trả lời thẳng vấn đề, mà ngược lại còn lảng sang chuyện khác.
Vừa nãy, ngay khoảnh khắc nhìn thấy con dấu này, hắn đã thất thố.
Con dấu mà Tiêu Lộng mang theo bên mình, sau nhiều ngày vuốt ve, gần như mỗi đường vân trên ấy đều khắc sâu trong lòng hắn. Khi vừa chạm vào con dấu này, hắn gần như có thể khẳng định con dấu đá của Hoài An Hầu và hắn là cùng một khối liệu, thậm chí từ cùng một người thợ chạm khắc ra.
Dù rằng điều này không thể trực tiếp chứng minh điều gì, nhưng tất cả mọi việc đều có liên quan đến Chung Yến Sanh.
Trùng hợp nhiều như vậy thì không còn là trùng hợp nữa.
Nghĩ đến khuôn mặt xa lạ dưới mũ che mặt…
Nếu là Điều Điều có tài vẽ tranh, thì vẽ khuôn mặt mình thành như thế cũng không có gì lạ.
Tiêu Lộng rất tự nhiên đặt con dấu đá điền hoàng trở lại bàn. Khi ngẩng đầu lần nữa thì nở nụ cười, ánh mắt đã bớt đi sự sắc bén, không còn vẻ lạnh lùng mạnh mẽ trước đó mà giọng điệu nhàn nhã: “Vừa hay gần đây bổn Vương muốn khắc một con dấu, trong kho không có đá điền hoàng chất lượng tốt nào, con dấu này của Hầu gia có màu rất đẹp, bổn Vương khá thích thôi.”
Thật sao?
Trong mắt Hoài An Hầu đầy sự nghi hoặc, ông đã nghe nói gần đây Tiêu Lộng lật tung trời đất để tìm một người, mà người đó lại trùng tên với Điều Điều.
Hoài An Hầu tất nhiên rất tin tưởng Chung Yến Sanh, đứa con trai nhỏ luôn yên lặng ngoan ngoãn, hiền hòa nhút nhát, chưa bao giờ gây chuyện, lại càng không gây sự với Định Vương, người Tiêu Lộng tìm nghĩ làm sao cũng không thể là cậu.
Hoài An Hầu thầm nghĩ, nhưng vẫn không muốn nhắc đến Chung Yến Sanh trước mặt Tiêu Lộng.
Nhưng trước đây ông mang con dấu này đến công đường bị đồng liêu nhìn thấy hỏi đến, ông cũng đã nói là quà từ con trai, Tiêu Lộng không cần điều tra cũng có thể hỏi từ miệng người khác.
Hoài An Hầu nghĩ xong, giả bộ tiếc nuối, mập mờ đáp: “Hóa ra là vậy, con dấu này là quà từ con trai nhỏ, tiếc rằng con dấu đã khắc dấu riêng, nếu không tiểu Hầu đã dâng hai tay tặng ngài rồi.”
Tiêu Lộng không ngờ ông lại nói những lời khách sáo như vậy, hứng thú nhìn Hoài An Hầu, dẫu sao Hoài An Hầu cũng nổi tiếng là nghiêm trang cứng nhắc, không biết ăn nói.
Nghĩ vậy, Tiêu Lộng đột nhiên nhớ đến hôm qua khi hắn xem lại hồ sơ liên quan đến Thái tử tiền nhiệm có thấy tên của Hoài An Hầu, và cái danh xấu khác mà Hoài An Hầu bị người ta mắng sau sự kiện của Thái tử tiền nhiệm.
Thất hứa phản bội.
Hơn hai mươi năm trước, phủ Hoài An Hầu từng bị cuốn vào một vụ sóng gió, bị buộc tội buôn lậu muối, nuôi dưỡng binh sĩ riêng, có ý đồ phản nghịch, tội trạng đủ để liên lụy đến cả cửu tộc.
Bao gồm cả Hoài An Hầu và Hầu phu nhân, cả nhà đều bị tống vào ngục.
Lão Hoài An Hầu bị bệnh tật hành hạ trong ngục, đột ngột qua đời. Nếu không phải có Thái tử tiền nhiệm vào thời khắc quan trọng tìm được chứng cứ, minh oan cho Chung gia ngay tại pháp trường, phủ Hoài An Hầu đã sớm trở thành hồn ma dưới lưỡi dao của đao phủ.
Thái tử tiền nhiệm có ơn cứu mạng với trên dưới trăm người Chung gia.
Nhưng khi Thái tử tiền nhiệm rơi vào khốn khổ, phủ Hoài An Hầu lại dứt khoát vạch rõ giới hạn, im lặng không lên tiếng, tránh xa tất cả thị phi — bo bo giữ mình. Dù sao đến nay cũng không ai dám nhắc đến tên của Thái tử tiền nhiệm, nhưng cách làm của phủ Hoài An Hầu cũng khiến nhiều người cảm thấy khó chịu.
Có lẽ đó cũng là lý do tại sao khi tàn dư của Thái tử tiền nhiệm chạy khỏi Kinh thành lại chạy thẳng đến chùa Kim Phúc, bắt cóc Hầu phu nhân và đứa con nhỏ mới sinh của bà.
Tiêu Lộng giơ tay ra hiệu cho quan viên bên cạnh không có mắt nhìn kia mang ghế đến. Phong cách tự nhiên như thể nơi đây là phủ Vương gia của hắn chứ không phải Đại Lý Tự, hắn không phải đến để phối hợp điều tra, mà là chủ nhân của Đại Lý Tự.
Quan viên bị hắn liếc một cái thì lập tức rùng mình, cho dù đã gặp nhiều phạm nhân hung ác nhưng chưa từng thấy ai đáng sợ như vị Định Vương Điện hạ này, hấp tấp mang ghế đến.
Tiêu Lộng ngồi xuống một cách nhàn nhã, sự kiêu ngạo trong bản chất giảm đi một chút, nhưng khí chất uy nghi và mạnh mẽ trên người vẫn khó có thể bỏ qua: “Mời.”
Hoài An Hầu: “…”
Hoài An Hầu nhất thời không đoán được vị Định Vương Điện hạ luôn hành sự quỷ dị này muốn gì. Ông im lặng một lúc rồi cũng ngồi xuống theo.
Biết rằng sự thất thố vừa rồi đã khiến Hoài An Hầu cảnh giác, Tiêu Lộng nở nụ cười, bắt đầu nói chuyện phiếm: “Gần đây bổn Vương có nghe nói về sóng gió của phủ Hoài An Hầu, con ruột bị chia cắt nhiều năm, quả thật đáng tiếc.”
Hoài An Hầu không đoán được hắn muốn gì, càng không hiểu phủ Hoài An Hầu có gì khiến hắn hứng thú, lập tức tăng thêm sự cẩn trọng: “Chuyện vớ vẩn như vậy mà cũng vào tai Điện hạ.”
“Hai vị công tử phong thái xuất chúng.” Tiêu Lộng ngồi vững như núi, hơi mỉm cười: “Bổn Vương từng gặp qua tiểu Thế tử một lần.”
Hắn không nói còn đỡ, vừa nhắc đến chuyện này, Hoài An Hầu lập tức nhớ lại tin tức vào ngày tiệc đấu hoa — Định Vương xuất hiện ở vườn Cảnh Hoa, ra lệnh chặt đứt ngón tay của Mạnh Kỳ Bình, còn dùng kiếm đoạt luôn bó hoa trên mũ con trai nhỏ nhà ông!
Hoa trong tiệc đấu hoa mang ý nghĩa đặc biệt, sao có thể tùy tiện lấy đi?
Chẳng qua hôm đó hành vi chặt ngón tay của Tiêu Lộng quá mức đáng sợ, người bị chặt lại là Mạnh Kỳ Bình của phủ Phái Quốc Công. So với chuyện đó, cướp hoa chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Hoài An Hầu và Hầu phu nhân cũng lo lắng cho sự an nguy của Chung Yến Sanh mới không hỏi kỹ về vấn đề này.
Mặt Hoài An Hầu lập tức hơi tối sầm lại, nhìn Tiêu Lộng bằng ánh mắt khác.
Trước đây chỉ nghe nói vị Định Vương Điện hạ này tính tình thất thường, hành sự kỳ quái không theo quy tắc, khá kiêu ngạo, không ngờ lại còn ngả ngớn càn rỡ như vậy!
May mà Điều Nhi là nam, không có người đàm tiếu. Nếu mà là một cô nương thì chuyện này truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa?
Tiêu Lộng đột nhiên bị Hoài An Hầu nhìn chằm chằm, lưng tự nhiên hơi cứng lại, ngồi ngay ngắn hơn, giọng điệu vẫn nhàn nhã: “Con trai lớn thì giỏi thi thư, con trai nhỏ giỏi hội họa, Hầu gia quả thật có phúc.”
Xưa nay Định Vương Điện hạ làm gì cũng tùy tiện, chưa từng khách sáo với ai như vậy.
Hoài An Hầu càng không thoải mái, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này, miễn cưỡng khách sáo vài câu: “Đa tạ Điện hạ, con trai bổn Hầu tài hèn học ít, được Điện hạ khen ngợi đã là vinh hạnh lớn — Điện hạ đến Đại Lý Tự, chắc là vì chuyện của Mạnh Tam thiếu gia, mời.”
Nói xong lại không nhận được hồi đáp ngay lập tức.
Hoài An Hầu hơi nhíu mày, ngẩng đầu đụng phải ánh mắt Tiêu Lộng, trong lòng đột nhiên thắt lại.
Nên mô tả ánh mắt của Định Vương thế nào đây?
Lạnh lẽo mà nóng bỏng, cuồn cuộn dòng nước ngầm, vô cùng nguy hiểm.
Hoài An Hầu vô cớ rùng mình một cái, trong tiềm thức cảm thấy hơi hoảng loạn vì đã nói sai điều gì đó.
Nhưng nghĩ trước nghĩ sau mà vẫn không phát hiện ra mình nói sai chỗ nào —— Vốn dĩ phủ Hoài An Hầu và Định Vương không liên quan gì đến nhau. Về phần Chung Yến Sanh, ông cũng đã tránh né không nhắc tới.
Chỉ trong chốc lát, vẻ mặt của Tiêu Lộng lại khôi phục như bình thường, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của Hoài An Hầu.
Không biết có phải là ảo giác không, mũi nhọn quanh người Định Vương Điện hạ dường như đã giảm đi ít nhiều, nụ cười cũng hiền hòa hơn, thái độ tốt lên không ít: “Mời.”
Vốn dĩ từ trên xuống dưới Đại Lý Tự đều đau đầu rụng tóc nghĩ xem làm thế nào để trong tình huống không đắc tội vị Định Vương này mời hắn phối hợp một lượt, ít nhất cũng lừa gạt một chút cho Quốc Công phu nhân và Phái Quốc Công đang sắp khóc ngất kia thấy.
Không ngờ hôm nay Định Vương Điện hạ không những tự mình đến mà còn phối hợp điều tra.
Khi các quan viên của Đại Lý Tự đang âm thầm vui mừng thì Chung Yến Sanh cũng đã trở về phủ Hoài An Hầu.
Lúc rời đi thì ngồi xe ngựa của Tiêu Văn Lan, lúc trở về thì lại là xe ngựa được Tiêu Lộng phái tới.
Trên đường đi, Chung Yến Sanh căng thẳng đến toát mồ hôi. Cậu lén vén rèm nhìn ra ngoài, phát hiện xe ngựa đã trở về phủ Hầu gia chứ không phải chạy đến phủ Định Vương, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Lộng cho cậu ngồi xe lăn, còn phái xe ngựa đưa cậu về. Thái độ kỳ quặc như vậy khiến cậu tưởng mình bị phát hiện rồi.
Chung Yến Sanh đứng lên khỏi xe lăn, vén rèm cẩn thận bước xuống xe ngựa. Cậu thầm nghĩ, xem ra Định Vương Điện hạ vẫn rất có lương tâm, thú cưng của hắn làm người khác bị thương còn gửi thuốc và người tới.
Trước đây có lẽ đã trách lầm hắn, hắn chắc hẳn là người tốt.
Ám vệ đi theo xe ngựa đảm bảo Chung Yến Sanh an toàn xuống xe rồi mới cung kính hành lễ, chuẩn bị rời đi.
Đến cả thuộc hạ cũng lễ độ như vậy.
Chung Yến Sanh ngoan ngoãn nói: “Đa tạ ngươi đã đưa ta về, làm phiền ngươi trở về cũng giúp ta gửi lời cảm ơn đến Điện hạ.”
Cảm giác ngoan ngoãn lễ phép quen thuộc này rất giống với tiểu công tử lúc trước.
Ám vệ ngớ ra một chút, cung kính đáp: “Vâng!”
Tiễn ám vệ lên xe ngựa rời đi, Chung Yến Sanh mới chậm rãi bước vào phủ Hầu gia.
Buổi trưa ra ngoài mà gần tối mới về, mũ che mặt và đầu gối còn bị rách một lỗ. Chung Yến Sanh sợ bị Hầu phu nhân nhìn thấy rồi lại lo lắng, cho nên cố ý dặn dò người gác cổng không nói gì, vòng qua đường ít người về viện Xuân Vu.
Trời tối dần, xung quanh yên tĩnh, thường ngày Chung Yến Sanh đi con đường này đều có Vân Thành đi cùng nên không sợ gì cả. Hôm nay Vân Thành xin nghỉ bệnh, chỉ có một mình cậu, đi được một lúc thì trong lòng cảm thấy sợ sợ.
Gió lay động bóng cây, màn trời âm u. Trong lòng cậu như có một con thỏ đang nhảy nhót, không nhịn được mà bước nhanh hơn.
Đến nửa đường, cậu bỗng bắt gặp một bóng người.
Chung Yến Sanh lập tức nổi da gà, mới chú ý thấy bóng người đó quen quen.
Là Chung Tư Độ.
Người kia đứng khoanh tay trước núi giả trong sân, không biết đang làm gì.
Mặc dù biết Chung Tư Độ ghét mình, nhưng gặp người vẫn hơn gặp ma.
Chung Yến Sanh đã sợ cả đoạn đường, vội vàng đi về phía đó, giọng run rẩy: “Chung Tư Độ?”
Cái bóng kia dừng lại một chút, quay đầu lại là khuôn mặt quen thuộc, quả nhiên là Chung Tư Độ.
Người kia nhìn thấy cậu, ánh mắt không rõ là lạnh lùng hay khó chịu, chân mày nhíu lại, nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Dáng vẻ này của ngươi là định làm gì ở đây?”
Chung Yến Sanh thấy lạ, mình còn chưa kịp hỏi câu này sao Chung Tư Độ lại hỏi trước rồi.
Nhưng Chung Yến Sanh không thích tranh cãi, thật thà trả lời: “Quần áo bị rách, em sợ đi sân trước bị mẹ phát hiện.”
Chung Tư Độ: “Để mẹ phát hiện không phải tốt sao?”
Lúc trở về từ tiệc đấu hoa, mẹ đã lo lắng cho Chung Yến Sanh biết bao.
Thậm chí còn không nhìn con trai ruột của mình vài lần, chỉ lo ân cần hỏi han Chung Yến Sanh.
Chung Yến Sanh không nghe ra ý chế nhạo của y, giọng vô cùng nghiêm túc: “Để mẹ biết thì mẹ sẽ lo lắm, em đã lớn rồi, không nên làm mẹ lo.”
Hồi nhỏ cậu ốm đau liên miên khiến Hoài An Hầu và Hầu phu nhân lo lắng suốt, lớn lên rồi Chung Yến Sanh không muốn để họ lo nữa.
Giọng cậu rất chân thành, không nghe ra chút giả tạo nào, hơn nữa xung quanh không có người khác, không cần phải nói dối.
Vì vậy khiến cho lời chế nhạo của Chung Tư Độ càng không ra gì.
Chung Tư Độ như bị nghẹn lại, phất tay áo quay người bỏ đi.
Chung Yến Sanh cố gắng đi được nửa đường, nửa đường còn lại không dám đi một mình nữa, thấy y đi thì vội vàng đuổi theo: “Anh đi chậm thôi.”
Chung Tư Độ vốn muốn bỏ lại Chung Yến Sanh mà đi, thấy cậu còn đuổi theo thì không hiểu sao lại tức giận: “Ngươi theo ta làm gì, không tự đi được à?”
Chung Yến Sanh do dự một chút, giọng run rẩy nhưng thành thật: “Em sợ.”
Chung Tư Độ: “…”
Lá gan nhỏ như vậy mà còn đi con đường không người này?
Chỉ vì không muốn Hầu phu nhân lo lắng?
Chung Tư Độ rất muốn tìm ra dấu hiệu Chung Yến Sanh nói dối, nhưng không tìm thấy.
Con đường này hẻo lánh như vậy, Chung Yến Sanh không thể biết y sẽ ở đây mà cố tình tìm y diễn trò được.
Y im lặng nhìn Chung Yến Sanh bước theo từng bước phía sau.
Thiếu niên thấp hơn y một chút, vóc người mảnh khảnh, sợ bị bỏ lại nên lặng lẽ theo sau. Dù không nhìn thấy mặt cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm trên khuôn mặt đẹp đẽ kia.
Mang theo chút ngây thơ thuần khiết như con chim sẻ luôn ở trong tổ ấm, không bị bất kỳ sóng gió nào quấy nhiễu, lặng lẽ nhìn ngắm người qua lại. Trông thì có vẻ yếu đuối nhưng lại rất dẻo dai, không dễ dàng bị bẻ gãy.
Chung Tư Độ lặng lẽ siết chặt nắm đấm, bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Ta sẽ không thích ngươi đâu.”
Chung Yến Sanh bị mũ che khuất tầm nhìn, trời lại tối nên nhìn không rõ đường. Cậu đang cố gắng mò đường thì đột nhiên nghe thấy vậy, sững sờ một chút rồi gật đầu: “Vâng.”
Nói xong, cậu hỏi ngược lại: “Vậy anh có thích phủ Hầu gia không?”
Bước chân Chung Tư Độ khựng lại một chút, không nói là có hay không.
Chung Yến Sanh lén nhìn y, đoán được câu trả lời có lẽ là có.
Nếu vậy thì theo kịch bản trong giấc mơ kia, vận mệnh của phủ Hầu gia bị Thế tử thật hủy diệt chắc chắn đã thay đổi.
Mọi người trong phủ Hầu gia sẽ bình an, Vân Thành cũng sẽ không chết.
Cậu yên tâm nở nụ cười: “Vậy thì tốt.”
Rồi không nói thêm gì nữa.
…Chỉ vậy thôi sao?
Mày Chung Tư Độ càng nhíu chặt hơn: “Ngươi không có điều gì khác muốn nói à?”
Chung Yến Sanh không biết mình còn phải nói gì. Nghĩ một lúc, giọng nói ấm áp mềm mại rơi vào tai rất dễ chịu, từng câu đều rất hiểu chuyện: “Anh không thích em là có lý do của anh. Trên đời này không ai có thể ép anh buông bỏ sự ngăn cách mà chấp nhận em, em biết điều này là được. Anh yên tâm, em sẽ không thường xuyên xuất hiện trước mặt anh đâu.”
Chung Tư Độ nghe xong càng cảm thấy bực bội.
Y chỉ nghe ra một điều.
Chung Yến Sanh thật sự không quan tâm y thích hay ghét cậu.
Đi thêm một đoạn đường, phía trước không xa là viện Xuân Vu. Chung Yến Sanh còn muốn nói chuyện tiếp với Chung Tư Độ, nói với y rằng cậu chuẩn bị nói rõ với Hoài An Hầu, sớm để Chung Tư Độ nhận tổ quy tông, trả lại thân phận cho y.
Còn chưa kịp nói, bước chân của Chung Tư Độ bỗng nhiên dài hơn nhiều, chỉ vài bước đã bỏ xa Chung Yến Sanh chậm chạp phía sau, không nói tiếng nào rời đi.
Chung Yến Sanh sững sờ, cảm thấy hơi ấm ức.
Không thích cậu thì thôi đi, sao ngay cả nói chuyện cũng không muốn vậy?
Thôi, nói ra có lẽ cũng bị hiểu lầm, chờ Hoài An Hầu trở về rồi nói rõ ràng sẽ tốt hơn.
Chung Yến Sanh quay về viện Xuân Vu. Cậu vào phòng trước, rửa sạch những thứ bôi bừa bãi trên mặt rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Trời tối dần, vượt quá thời gian Hoài An Hầu thường về.
Chung Yến Sanh dùng bữa tối cùng Hầu phu nhân, không biết vì sao Chung Tư Độ không tới. Sau đó lại đi thăm Vân Thành, bị Vân Thành sợ lây bệnh đuổi ra ngoài. Cậu buồn chán trở về phòng, chống cằm chờ đợi, đợi đến mức ngáp liên tục mới nghe phía dưới báo Hoài An Hầu đã về.
Không chỉ về, mà còn gọi cậu đến thư phòng chính viện một chuyến.
Chung Yến Sanh phấn chấn tinh thần, lập tức lên đường. Vừa đến thư phòng Hoài An Hầu thì thấy mặt mày ông mệt mỏi, quan phục còn chưa thay, rõ ràng là bận rộn cả ngày, đang nhức đầu xoa trán.
Nghe thấy cậu đến thì ngẩng đầu nhìn: “Những người khác lui xuống.”
Chung Yến Sanh thấy hình như ông đau đầu, ân cần đến gần xoa cho Hoài An Hầu: “Cha, cha gọi con qua có việc gì không?”
Xoa một lúc, Hoài An Hầu phất tay rồi nghiêm túc nhìn cậu, dường như đang cân nhắc cách mở lời.
Lần trước hai cha con nghiêm túc nói chuyện trong thư phòng như vậy… là khi Chung Yến Sanh khuyên Hoài An Hầu đừng tham ô.
Cậu cảm thấy chột dạ, ánh mắt bắt đầu lảng tránh, ngay sau đó nghe Hoài An Hầu hỏi: “Điều Điều, con có quen biết Định Vương không?”
Chung Yến Sanh suýt chút nữa giật nảy người, may mà cả ngày hôm nay cậu đã trải qua quá nhiều thứ rồi nên không dễ gì giật mình nữa, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không quen ạ, sao vậy cha?”
May mà Hoài An Hầu chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ cậu sẽ quen biết Tiêu Lộng, nhíu mày, lắc đầu nói: “Không có gì, hôm nay Định Vương đến Đại Lý Tự phối hợp điều tra, gặp mặt một lần, cha cảm thấy tính cách hắn có hơi kỳ lạ.”
Chung Yến Sanh nghĩ, vậy là cha gặp ít rồi, tính tình Định Vương Điện hạ không chỉ hơi kỳ lạ không đâu.
Mà là vô cùng khó lường.
Hoài An Hầu trầm ngâm một lúc, nhìn đứa con trai nhỏ với mái tóc đen mềm mại, vẻ ngoài đặc biệt yên tĩnh, không nói thêm về sự kỳ lạ của Tiêu Lộng nữa.
Đứa nhỏ này yếu ớt như vậy, dù thế nào cũng không có vẻ dính líu gì tới nhân vật như Định Vương.
“Về đi.” Hoài An Hầu dằn xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng, nghiêm túc dặn dò: “Bớt chơi bời, chăm chỉ học hành với anh con.”
Một tiếng trước Chung Tư Độ mới nói “Ta sẽ không thích ngươi đâu”, Chung Yến Sanh cũng hứa sẽ không lảng vảng trước mặt y, sao có thể đồng ý điều này chứ. Cậu ậm ừ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: “Cha, con cũng có chuyện muốn nói với cha.”
Hoài An Hầu: “Nói đi.”
“Con muốn bàn với cha, sớm để ca ca nhận tổ quy tông, trả lại thân phận Thế tử Hoài An Hầu cho ca ca.”
Chung Yến Sanh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trong suốt sáng ngời, chứa đựng sự chân thành dịu dàng: “Con biết cha và mẹ lo lắng cho con nên không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng ca ca chịu thiệt thòi hơn con rất nhiều. Những gì vốn dĩ thuộc về ca ca luôn ở chỗ con, ca ca sẽ khó tránh khỏi phiền lòng, con cũng không dễ chịu.”
Ban đầu Chung Yến Sanh vốn cũng đau lòng buồn bã, không như bây giờ, có thể bình tĩnh chấp nhận tất cả.
Nhưng rất may mắn là cậu biết trước mọi chuyện thông qua giấc mơ, nên dần dần điều chỉnh tâm trạng, cố gắng nghĩ hướng đi cho đúng.
…Tuy rằng việc kết bạn với thiếu gia thật đã đi sai hướng.
Hoài An Hầu không ngờ Chung Yến Sanh lại chủ động nói về chuyện này, nhìn vào đôi mắt ấy, cảm thấy sự quen thuộc đã lâu không gặp.
Ông ngẩn người một lúc, im lặng thở dài.
Chung Yến Sanh còn đang suy nghĩ: “Con xem hoàng lịch rồi, cuối tháng sau là sinh nhật của ca ca, cũng là ngày hoàng đạo, chọn ngày đó chắc là thích hợp… cha?”
Hoài An Hầu choàng tỉnh, trầm giọng nói: “Việc này cha sẽ sắp xếp.”
Hai người đang nói chuyện, hoàn toàn không chú ý đến bóng dáng đã đứng ngoài cửa khá lâu rồi rời đi vội vàng.
Đêm càng lúc càng tối, trăng sáng như nước.
Tiêu Lộng trở về phủ Định Vương, vừa bước vào thư phòng thì ám vệ thăm dò tin tức đã quay lại.
Tiêu Lộng lấy ra con dấu điêu khắc bằng đá điền hoàng ngày càng nhẵn nhụi, ngắm nghía dưới ánh đèn: “Có tin tức gì?”
Càng nhìn càng giống được làm từ cùng một khối đá.
Trong lòng hắn gần như đã có câu trả lời, chỉ thiếu một chứng cứ trực tiếp.
Trong lòng hơi không vui.
Hai con dấu đá điền hoàng giống hệt nhau lại tặng cho hai người.
Không phải cố tình tặng cho một mình hắn.
Ám vệ quỳ phía sau cúi đầu thấp xuống, bắt đầu báo cáo: “Chung tiểu Thế tử năm bảy tuổi chỉ ra khỏi phủ một lần, đó là lần gặp gỡ Cảnh Vương. Tin tức ở Cô Tô chưa nhận được, thám tử cần thêm hai ngày mới trở về, nhưng tin tức sau khi tiểu Thế tử về Kinh phần lớn là thật giả lẫn lộn, không rõ nguồn gốc.”
Tiêu Lộng nheo mắt: “Ai đã tung tin?”
“Bẩm Điện hạ, chưa rõ, nhưng có thể chắc chắn không phải là cùng một nhóm người tung tin Thế tử giả trước đây.”
Từ khi Chung Yến Sanh về Kinh đã tung tin giả, nhưng không gây ảnh hưởng gì đến cậu.
Mục đích của những người này là gì?
Tiêu Lộng nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn: “Tiếp tục điều tra.”
“Vâng.” Ám vệ cúi đầu nói: “Còn một việc nữa, liên quan đến Nhị thiếu gia.”
Nghe đến Tiêu Văn Lan, Tiêu Lộng không mấy hứng thú: “Nói.”
“Giữa tháng trước, Nhị thiếu gia cùng vài người bạn ở chợ Đông gặp được Chung tiểu Thế tử.” Ám vệ không biết chuyện về con dấu đá điền hoàng, để việc này báo sau, vừa nói vừa chú ý sắc mặt Tiêu Lộng, sợ hắn nghe mà không kiên nhẫn: “Lúc đó tiểu Thế tử đang ở một cửa hàng ngọc thạch, bị Nhị thiếu gia kéo ra ngoài, sau đó đụng phải xe ngựa của ngài.”
Ngón tay đang nghịch con dấu của Tiêu Lộng dừng lại, ký ức đã quên lãng bỗng chốc lóe lên trong đầu.
Giữa tháng trước… ngày Điều Điều thất hẹn không đến.
Trong Kinh triệu tập gấp, hắn vào Kinh xử lý công việc, gặp phải Tiêu Văn Lan đang chuẩn bị đi uống rượu cùng đám bạn xấu.
Lúc đó mắt vẫn còn độc nên bị tấm khăn mỏng che lại, trong tầm nhìn lờ mờ, bên cạnh Tiêu Văn Lan có một cái đầu tóc đen mềm mại…
Hơi thở của Tiêu Lộng trầm xuống: “Cửa hàng ngọc thạch?”
“Vâng.” Ám vệ không ngờ Tiêu Lộng lại để ý đến chuyện này, bị nhìn chằm chằm thì hơi hoảng, vội bổ sung: “Thuộc hạ đã hỏi tiểu nhị của cửa hàng, họ rất có ấn tượng với Chung tiểu Thế tử, nói rằng Chung tiểu Thế tử vừa đẹp vừa giàu…”
“Tiện tay mua hai con dấu đá điền hoàng, một trong số đó khắc câu “Thanh phong minh nguyệt”.”
Vẻ mặt Tiêu Lộng khó mà phân biệt được, đột nhiên nhìn vào con dấu trong tay, bốn chữ “Thanh phong minh nguyệt” hiện lên rõ ràng.
Hương phấn gây mũi, đội mũ che mặt nổi bật, làn da vàng sáp không hề ăn nhập với chiếc cổ trắng mịn, những lời nói trước sau đều mâu thuẫn…
Con chim sẻ nhỏ này ngụy trang thật sự rất vụng về.
Chỉ là ban đầu tìm sai hướng nên mới bị những sự ngụy trang đầy sơ hở này đánh lừa.
Không ngoan chút nào.
Ám vệ đang chờ câu trả lời của Tiêu Lộng. Lâu không thấy gì, hơi nhấc mắt, tình cờ bắt gặp ánh mắt của hắn mà kinh hoàng.
Giống như một con báo đói lâu ngày, sau thời gian dài tìm kiếm, khoảnh khắc này đột nhiên xác định được nơi ẩn náu của con mồi, ánh mắt lộ rõ sự hung ác.
Quyết tâm đạt được, khát vọng tràn trề.
Tiêu Lộng tháo dải băng đỏ trên cổ tay ra, từ từ buộc vào con dấu trong suốt.
Chung tiểu Thế tử.
Có phải hắn nên nắm lấy cái đuôi nhỏ của cậu rồi nói cho cậu biết, đứa nhỏ không ngoan sẽ bị trừng phạt không?
–
Tác giả:
Tiêu Lộng: Tặng con dấu cho ta là được rồi, còn tặng cho người khác?
Thực tế: Tặng sai rồi, vốn không phải tặng cho ngài
Đơn phương lộ thân phận rồi XD nhưng họ Tiêu xấu xa vẫn muốn chơi đùa thêm một đoạn thời gian nữa, vài chương nữa mới chính thức bị lộ~