Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 23




Chung Yến Sanh cẩn thận vuốt ve cái đuôi lông xù mà cậu đã thèm khát từ lâu, thấy Đạp Tuyết vẫn nằm bên cạnh không tỏ ra khó chịu, nỗi lo sợ trong lòng lập tức vơi đi khá nhiều. Lấy hết can đảm, cậu thử chạm vào đầu Đạp Tuyết lần nữa.

Con mèo lớn nheo mắt đầy thoải mái, đuôi vẫy qua vẫy lại.

Không đáng sợ chút nào.

Nhận thấy con báo tuyết này không có ý định làm hại mình, Chung Yến Sanh từ từ thư giãn. Trước đó con mèo lớn này ở trong lồng cũng rất ngoan, nếu không bị người ta gõ lồng khiêu khích, nó cũng sẽ không tức giận như vậy.

Đầu gối vẫn còn đau, Chung Yến Sanh vuốt ve cho đã xong định vặn nắp chai thuốc ra để bôi thuốc, nhưng Đạp Tuyết không vui, nó lại đẩy đầu qua, dường như muốn cậu vuốt ve thêm.

Thân là con thú dữ nhưng lại như một con mèo con, Chung Yến Sanh mềm lòng, không kìm được lại vuốt ve đầu nó.

Đạp Tuyết vẫn không thỏa mãn, tay Chung Yến Sanh vừa rời khỏi, nó lại cọ đầu vào.

Nó cọ vào vị trí không đúng chút nào, đầu nó chen vào giữa hai chân Chung Yến Sanh, thậm chí còn thè lưỡi ra liếm.

Hơi thở nóng bỏng của con thú đến gần, mặt Chung Yến Sanh đỏ bừng, vội vàng đẩy đầu nó ra: “Đừng, đừng như vậy…”

Nhưng sức mạnh của con mèo lớn đâu phải Chung Yến Sanh có thể đẩy được, nhận ra động tác phản kháng của cậu, ngược lại Đạp Tuyết càng hăng hái hơn, dúi sát đầu vào.

Tiêu Văn Lan nhìn mà há hốc cả mồm, cây quạt trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất, muốn tới giúp mà không dám: “Mẹ ơi, Đạp Tuyết, ngươi đang làm gì vậy… Ca! Ca!”

Hai tiếng gọi sau đầy kinh hoàng và bất lực.

Chung Yến Sanh còn bất lực hơn, đỏ mặt cố gắng trốn tránh, suýt nữa té xuống ghế đá.

Một lúc sau, giọng nói lạnh băng của Tiêu Lộng vang lên từ cổng viện, mang theo sát khí đe dọa: “Đạp Tuyết.”

Con báo tuyết đang vui vẻ cọ vào người Chung Yến Sanh lập tức cứng đờ, gầm lên một tiếng, không cam lòng lùi lại.

Chung Yến Sanh hoảng hốt khép chân lại, không dám nhìn về hướng cổng sân, nhanh chóng bôi chút thuốc lên đầu gối.

Tiếng bước chân quen thuộc dần dần đến gần, giọng Tiêu Lộng chui vào tai cậu, mang theo vẻ lạnh lùng không cho phép từ chối: “Tự mình vào lồng, nếu không hôm nay không có thịt thỏ.”

Đôi mắt vốn nheo lại của Đạp Tuyết giờ trừng to. Do dự một hồi, dưới sự đe dọa của Tiêu Lộng, nó ngoan ngoãn cụp đuôi chui vào lồng sắt dưới bóng cây.

Chung Yến Sanh run rẩy, nhanh chóng buông tà áo xuống che kín bắp chân.

Tiêu Lộng nhìn Chung Yến Sanh bằng ánh mắt u ám.

Người trước mặt lộ ra vẻ cuống cuồng.

Tính cả lần nhìn qua trên xe ngựa, đây mới là lần thứ ba họ gặp nhau.

Tiểu Thế tử phủ Hoài An Hầu này dường như hoàn toàn khác với con chim nhỏ của hắn, từ giọng nói đến dáng người đều khác nhau một trời một vực.

Nhưng khi nhìn Chung Yến Sanh, cảm giác kỳ lạ này ngày càng nặng nề.

Trước đây, có lẽ Tiêu Lộng sẽ trực tiếp giữ người lại để tra hỏi rõ ràng.

Nhưng Điều Điều thì không giống vậy.

Con chim nhỏ vừa chạy mất ấy thật sự không thể khiến người khác đỡ lo. Lá gan vừa nhỏ vừa yếu ớt, không phải phạm nhân cần dùng biện pháp cứng rắn đuổi theo, cũng không phải kẻ thù của hắn, nếu là những người đó thì dễ đối phó hơn nhiều rồi… Điều Điều cần phải được đối xử một cách cẩn thận, nếu làm cậu sợ hãi thì sẽ không bù đắp nổi.

Đặc biệt là đứa nhỏ này còn rất sợ hắn.

Trước tiên làm rõ mọi chuyện rồi nói sau.

Thấy Chung Yến Sanh đưa lưng về phía mình mãi không chịu quay lại, giọng của Tiêu Lộng vẫn đều đều không thể đoán được cảm xúc: “Còn đau không?”

Hắn vừa mở miệng, người trước mặt run lên một cách rõ rệt. Cậu chậm chạp xoay người lại, cúi đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Không còn đau nữa, đa tạ Điện hạ.”

“Là thú cưng của bổn vương làm ngươi bị thương.” Tiêu Lộng cố ý dừng lại một chút, chăm chú nhìn phản ứng của Chung Yến Sanh: “Tất nhiên là ta phải đích thân tới nhà xin lỗi.”

Nghe đến nửa câu sau, lông trên người Chung Yến Sanh dựng hết cả lên: “Định Vương Điện hạ quá lời rồi! Vốn bọn ta đã đến đây mà không xin phép, sao có thể để ngài đến tận nhà xin lỗi…”

Sợ hắn đến vậy?

Tiêu Lộng không vui trong lòng, nhướng mày cố ý nói: “Vậy theo ý của Thế tử, là ngươi nên đến nhà xin lỗi bổn vương?”

Chung Yến Sanh ngậm miệng, lúc này mới ngửi thấy có gì đó không đúng trong lời Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng bình tĩnh gật đầu: “Bổn vương cho phép.”

Tiêu Văn Lan trợn mắt há mồm.

Anh hắn đang làm cái gì vậy?

Chung Yến Sanh cũng cứng họng.

Không phải, không đúng, sao lại thành ra cậu phải tới nhà xin lỗi Tiêu Lộng rồi?

Tiêu Lộng quả quyết, không cho phản bác, nói xong bèn quay người đi ra ngoài, chỉ để lại ba chữ: “Đi theo ta.”

Lời là tự mình nói ra, Chung Yến Sanh hoàn toàn không tìm được lý do từ chối. Khuôn mặt dưới chiếc mũ che đầy vẻ buồn rầu, vừa sợ vừa lo, cùng Tiêu Văn Lan cũng phạm lỗi nhưng không dám nói gì, lặng lẽ đi theo sau Tiêu Lộng.

Đầu gối của cậu thật sự không bị thương nặng, chỉ là bất ngờ bị Đạp Tuyết xô ngã, va xuống đất nên trầy da bầm tím một chút thôi. Thuốc của Tiêu Lộng luôn luôn hiệu quả, bôi lên một cái là không còn quá đau nữa.

Chỉ là cậu không chịu đựng được đau, bước đi chậm chạp.

Tiêu Văn Lan tính tình nhàn nhã, đi một bước là lắc lư ba lần. Trước đây theo sau Tiêu Lộng, Tiêu Văn Lan luôn không theo kịp bước chân dài của đường ca hắn.

Hôm nay lại kinh ngạc phát hiện, bước chân của đường ca hắn chậm hơn nhiều, như thể đang để ý đến người đi chậm phía sau vậy.

Hơn nữa lần này là hắn tự tiện dẫn người tới. Nếu như là trước đây, đường ca hắn chắc chắn sẽ không nể mặt mà trực tiếp đánh hắn một trận trước mặt mọi người, sau đó đuổi những người khác ra ngoài. Thế mà hôm nay lại không mắng một câu!

Không lẽ đường ca đã hối cải, cuối cùng cũng biết thương yêu đứa đường đệ này rồi sao?

Tiêu Văn Lan sững người một chút, không quen với điều này lắm, trong lòng đầy cảm động, như chim non tràn đầy hy vọng gọi: “Ca…”

Tiêu Lộng lạnh lùng quay đầu liếc Tiêu Văn Lan một cái, trong đôi mắt xanh thẳm như bầu trời trước bình minh, toát ra mấy chữ lớn “Quay lại sẽ xử lý ngươi”.

Tiêu Văn Lan nghẹn lại, không cảm động nữa.

Lúc Tiêu Văn Lan dẫn mọi người tới đã phải đi vòng một đoạn đường dài. Giờ Tiêu Lộng dẫn đường, Chung Yến Sanh mới phát hiện sân nhốt Đạp Tuyết thật ra rất gần thư phòng của Tiêu Lộng, căn bản chỉ cách vài bước chân.

Khung cảnh quen thuộc dần dần hiện ra trước mắt.

Chung Yến Sanh đã quá quen với thư phòng của Tiêu Lộng rồi.

Càng tiến đến gần nơi này, cậu càng cảm thấy ngón chân mình bấu chặt đất, cả người không thoải mái nổi. Nếu không phải sợ Tiêu Lộng phát hiện ra sơ hở thì cậu thật sự muốn quay đầu bỏ chạy.

Cậu từng nghĩ cả đời này sẽ không bước chân vào nơi này lần nữa.

Mới đó mà quay lại mất tiêu!

Chung Yến Sanh buồn bực nghĩ.

Sớm muộn gì cậu cũng vặn đầu Tiêu Văn Lan xuống làm bóng đá.

Mười mấy người đã đến trước đang đứng trên hành lang, không dám vào thư phòng, cũng không dám nhìn xung quanh. Một nhóm con cháu thế gia suốt ngày ăn không ngồi rồi ấy vậy mà lần đầu tiên xếp hàng thẳng tắp.

Ám vệ đứng bên cạnh khoanh tay canh chừng, nhìn bọn họ y như tù nhân. Thấy Tiêu Lộng đến thì cúi đầu chào, im lặng lui xuống cuối hành lang.

So với những người khác đang căng thẳng bồn chồn, Tiêu Lộng tỏ ra vô cùng thong dong. Hắn mang theo hai cái đuôi phía sau, không thèm liếc bọn họ một cái, nhàn nhã bước vào thư phòng.

Chung Yến Sanh dừng lại ở cửa thư phòng do dự mãi không dám bước vào.

Ngay sau đó, cậu nhận thấy ánh mắt quen thuộc và vô cùng có cảm giác tồn tại đang dõi theo mình, mang theo chút ý dò xét.

Chung Yến Sanh bị ánh mắt đó nhìn mà tê rần cả người, không dám chần chừ nữa, đành phải mạnh dạn bước vào trong.

Căn phòng vẫn giống như lần cuối cậu rời đi, không có gì thay đổi.

Thậm chí chiếc ghế nhỏ đặc biệt dành cho cậu được đặt tựa vào kệ sách đối diện bàn làm việc của Tiêu Lộng vẫn còn đó.

Khi đó Triển Nhung đã nói chiếc ghế nhỏ này là do bác Vương tự tay làm cho cậu.

Nhìn thấy chiếc ghế nhỏ của mình, Chung Yến Sanh không khỏi mở to mắt.

Định Vương Điện hạ không vứt cái ghế của cậu?

Những người khác thấy Tiêu Văn Lan và Chung Yến Sanh đã vào trong, cũng lưỡng lự bước vào thư phòng. May mắn thay, thư phòng của Định Vương Điện hạ đủ rộng để chứa nhiều người như vậy.

Vừa bước vào, chiếc ghế nhỏ dưới kệ sách ngay lập tức đập vào mắt họ, hoàn toàn không hợp với khí chất của cả thư phòng, ai nấy đều cảm thấy khó hiểu.

Ghế của Định Vương Điện hạ, trông thật đặc biệt nhỉ…?

Mặc dù thấy khó hiểu nhưng không ai dám nói gì.

Bầu không khí trong thư phòng nặng nề, không ai dám lên tiếng, thậm chí thở cũng không dám quá mạnh, sợ sẽ khiến Tiêu Lộng chú ý.

Trong sự im lặng chết chóc, Tiêu Lộng bất ngờ lên tiếng: “Gần đây bổn vương nhận được một bức tranh, tiếc là chưa có ai cùng thưởng thức. Hôm nay gặp dịp, muốn cùng mọi người thưởng tranh một phen.”

Nghe vậy, mọi người đều hoang mang.

Thưởng tranh?

Trước đó khi vào biệt viện Trường Liễu, có người nói rằng “nhà ai mà chẳng có vài bức tuyệt tác, thưởng tranh rất nhàm chán” giờ co rúm lại, không dám lên tiếng.

Chung Yến Sanh cũng hoang mang chớp chớp mắt.

Rồi trong lòng cậu bắt đầu dâng lên chút mong đợi không đúng lúc.

Đây là bức tranh trong bộ sưu tập của Định Vương Điện hạ, chắc chắn là tác phẩm của danh gia, là những bức tranh truyền đời mà người bình thường không có cơ hội chiêm ngưỡng.

Cậu sẽ cẩn thận quan sát, học theo nét bút của đại sư, biết đâu có thể có được sự đột phá trong kỹ thuật vẽ tranh của mình!

Tiêu Lộng nhìn phản ứng của mọi người, không nói thêm gì mà vỗ tay.

Một ám vệ không biết xuất hiện từ đâu, cẩn thận cầm một cuộn tranh đi đến bên Tiêu Lộng.

Thấy người bên cạnh Tiêu Lộng cẩn thận đối xử với bức tranh như vậy, tim Chung Yến Sanh đập thình thịch, càng thêm mong đợi.

Tiêu Lộng nhìn Chung Yến Sanh vài giây, từ tốn ra lệnh: “Mở ra.”

Ám vệ tuân lệnh, từ từ mở cuộn tranh ra.

Một bức tranh chim đậu trên cành mai mùa đông hiện ra trước mắt.

Vừa nhìn thấy nội dung bức tranh, Chung Yến Sanh như bị sét đánh, mắt tối sầm lại.

Đây không phải là tranh của cậu sao!

Bức tranh này do chính tay cậu vẽ, cậu không thể nào quen thuộc hơn.

Đêm trước khi đi gặp Mạnh Kỳ Bình, Chung Yến Sanh đã đóng khung bức tranh này, định sau khi gặp xong sẽ đến biệt viện Trường Liễu, tự tay trao bức tranh cho ca ca rồi nói vài lời tâm sự…

Kết quả là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu kiệt sức, vội vàng bỏ lại xe ngựa chạy trốn. Sau đó mới nhớ ra bức tranh vẫn còn trên xe nhưng cũng không dám quay lại tìm.

Chẳng lẽ, bức tranh đã được đưa đến tay Tiêu Lộng?

Những người khác không ngờ Tiêu Lộng nói thưởng tranh thì thật sự chỉ đơn thuần thưởng tranh. Sau một lúc nhìn nhau, họ nuốt nước bọt, mạnh dạn khen ngợi: “Thật là một tuyệt tác!”

“Không hổ danh là bộ sưu tập của Định Vương Điện hạ, tại hạ chưa từng thấy nét vẽ nào thanh thoát như vậy, chắc chắn là tác phẩm của đại sư nào đó.”

“Nhà tiểu thần cũng có một phòng chuyên sưu tầm thư họa nhưng chưa từng thấy qua bức tranh nào đẹp đến kinh ngạc thế này, hôm nay thật sự được mở rộng tầm mắt, thỏa mãn thị giác!”

“Thần tích, đúng là thần tích!”

Chung Yến Sanh: “…”

Mỗi lời nịnh hót Định Vương Điện hạ đều như đập thẳng lên người Chung Yến Sanh.

Gần như ngay lập tức, Chung Yến Sanh đỏ bừng cả mặt. Ngón tay dưới ống tay áo rộng móc lại với nhau, xấu hổ đến mức muốn lập tức chui xuống đất, đau thương muốn chết.

Đừng mà, đừng khen nữa mà.

Mọi người, đừng có thổi phồng nó lên nữa!

Từ nhỏ Chung Yến Sanh đã thích vẽ tranh, nhưng cậu luôn làm mọi việc rất chậm, đặc biệt là vẽ. Cậu vẽ rất ít, ngoài hai bức đã bán đi thì còn lại đều là vẽ để tự thưởng thức, có thầy và gia đình khen vài câu đã vui lắm rồi.

Chưa bao giờ bị người ta tâng bốc một cách thái quá như vậy.

Nếu không phải sợ bị Tiêu Lộng túm được, ngay lúc này cậu đã muốn nhảy lên cướp lại bức tranh chạy mất rồi.

Tiêu Lộng khoanh tay tựa vào kệ sách, nghe mọi người khen ngợi không ngớt, vẻ mặt vô cùng thoải mái, thấy Chung Yến Sanh ngây người thì hơi híp mắt lại: “Sao Chung tiểu Thế tử lại không nói gì, ngươi cảm thấy bức tranh này của bổn vương thế nào?”

Mặt Chung Yến Sanh mỏng như tờ giấy chạm nhẹ cái là rách, làm sao có thể như những người khác ngồi khen bức tranh của mình được.

Mấy việc tự thổi phồng bản thân này cậu không thể làm được.

Cậu nghẹn lại một lúc, giọng khô khan: “Bẩm Điện hạ, tiểu thần thấy, bức tranh này, so với tác phẩm của danh gia, vẫn còn nhiều chỗ thiếu sót…”

“Ồ?” Giọng Tiêu Lộng hơi cao lên: “Nói xem, thiếu sót chỗ nào.”

Chung Yến Sanh cố gắng suy nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Còn hơi non nớt, không chín chắn phong phú, đầy đặn hay tự nhiên như những danh gia khác.”

“Vậy sao?” Khóe môi Tiêu Lộng hiện ra một nụ cười không rõ ràng, ngụ ý sâu xa: “Nhưng bổn vương lại rất thích nó.”

Chung Yến Sanh cứng họng một lúc, không biết nên vui hay sợ.

Định Vương Điện hạ lại thích tranh của cậu sao?

Tiêu Văn Lan nghe thấy giọng Chung Yến Sanh ngày càng nhỏ, vô cùng đáng thương. Lòng thương hoa tiếc ngọc lại trỗi dậy, không nhịn được giúp cậu nói: “Ca, đây là tranh ai tặng anh vậy? Sao em chưa từng thấy, còn không có đóng dấu.”

Tiêu Lộng lạnh lùng nhìn Tiêu Văn Lan một cái, chậm rãi nói: “Trước đây không lâu có một con chim nhỏ bay vào sân của bổn vương.”

Mọi người lập tức im lặng nghe Tiêu Lộng nói.

“Đó là một con chim nhỏ xinh đẹp nhưng rất nhát gan. Bổn vương nuôi vài ngày thì đột nhiên nó bay đi mất.”

Chung Yến Sanh nghe câu trước còn ngơ ngác, nghe đến câu sau mới hiểu ra “con chim nhỏ” trong lời của Tiêu Lộng là gì, tai đỏ bừng như nhuốm máu.

Những người khác lại không hiểu.

Tiêu Văn Lan đại diện cho những người ngơ ngác hỏi: “Vậy, đường ca, bức tranh này có liên quan gì đến con chim trong sân nhà anh?”

Tiêu Lộng nhìn sang bức họa chim đậu trên cành mai mùa đông bên cạnh, ngón tay thon dài đặt lên bức tranh chậm rãi xoa lên con chim tròn trĩnh ở giữa, giọng không mặn không nhạt: “Trước khi bay đi con chim nhỏ vô tâm đó đã mang bức tranh này đến.”

Con chim nhỏ như thể bị ai đó bất ngờ nắm lấy đôi cánh không tồn tại của mình, không dám lên tiếng.

Mọi người nghe xong câu chuyện kỳ diệu này, đương lúc không biết nên tỏ vẻ thế nào thì một thanh niên mặc áo xanh trước giờ chưa nói chuyện đột nhiên lầm bầm: “Bức tranh này…”

Người nọ vừa mở miệng, mọi người bao gồm cả Tiêu Lộng đều nhìn về hướng ấy.

Chung Yến Sanh nhìn người nọ, cảm thấy hơi quen mắt. Một lúc sau mới chợt nhận ra đây là người lần trước gặp Tiêu Lộng trên phố, Tiêu Văn Lan căng thẳng đến mức dùng quạt liên tục đâm người này, sau đó đến Cửu Hương Lâu, người này còn giúp cậu giải vây trước Mạnh Kỳ Bình.

“À…” Đột nhiên bị đôi mắt màu khác thường của Tiêu Lộng nhìn chăm chú, mặt thanh niên áo xanh trở nên cứng đờ, không chắc chắn nói: “Điện hạ, tại hạ thấy, bức tranh này có nét vẽ và phong cách giống tác phẩm của Xuân Tùng tiên sinh.”

Chung Yến Sanh: “…”

Sao lại có người từng thấy tranh của cậu!

Tiêu Lộng nhẹ nhàng ồ lên một tiếng: “Xuân Tùng tiên sinh?”

“Vâng, năm ngoái tại hạ theo mẹ xuống Kim Lăng thăm cô. Lúc theo dượng đi gặp bạn cũ đã từng thấy bộ sưu tập của người đó có tranh của Xuân Tùng tiên sinh, vì phong cách và nét vẽ rất đặc biệt nên nhớ rất rõ.”

Thanh niên áo xanh lấy hết can đảm nói xong, đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn về phía Chung Yến Sanh đang đội nón che mặt lùi về phía sau đám đông: “Nghe nói Xuân Tùng tiên sinh xuất thân từ Cô Tô, tại hạ nhớ Chung tiểu Thế tử cũng đến từ nơi đó, chắc cũng đã nghe qua nhỉ?”

Chung Yến Sanh chết cũng không ngờ chuyện này lại quay về phía mình, ngây ra một lúc, khó khăn mở miệng: “Có nghe qua.”

Nụ cười trên môi Tiêu Lộng càng rõ hơn: “Bổn vương thật không ngờ, bức tranh này lại là tác phẩm của Xuân Tùng tiên sinh.”

Chung Yến Sanh tuyệt vọng nhắm mắt lại.

“Vì đều xuất thân từ Cô Tô.”

Tiêu Lộng vừa chậm rãi mở miệng vừa bước về phía Chung Yến Sanh.

Hắn tiến thêm một bước, những người bên cạnh lập tức lùi lại ba thước, chỉ còn lại Chung Yến Sanh đứng cô đơn tại chỗ, trước mắt tối sầm, bị bóng dáng cao lớn che phủ: “Chắc hẳn tiểu Thế tử hiểu rất rõ về Xuân Tùng tiên sinh.”

Chung Yến Sanh thật muốn vặn đầu tên công tử áo xanh kia xuống làm bóng đá.

“Ta cũng không rõ lắm.” Trong lúc hoảng loạn, Chung Yến Sanh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Nhưng ta nghe nói… Xuân Tùng tiên sinh là một lão già.”

Tiêu Lộng dừng lại, cười như không cười mà nói: “Lão già?”

Chung Yến Sanh hơi cắn răng, kiên định nói: “Lão già.”

Không thể để Tiêu Lộng biết Xuân Tùng tiên sinh chính là Điều Điều. Định Vương Điện hạ hiển nhiên đã có chút hứng thú với cậu, nếu xác thực rằng Điều Điều xuất thân từ Cô Tô, mà cậu cũng đến từ Cô Tô thì trùng hợp quá mức rồi, Định Vương Điện hạ có thể sẽ cử người điều tra cậu.

Cả nhà phủ Hoài An Hầu vừa mới về Kinh, cho dù Tiêu Lộng muốn điều tra cũng không điều tra được gì, nhưng nếu điều tra đến Cô Tô thì xong đời.

Chi bằng nói Xuân Tùng tiên sinh là một ông già, tranh là do Điều Điều mua để dập tắt sự hứng thú của Tiêu Lộng.

Quả nhiên, Tiêu Lộng chỉ nở nụ cười không rõ, quay mắt đi không hỏi thêm gì nữa.

Chung Yến Sanh lén thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình đã đi một bước cờ quá đúng đắn.

Quả là hoàn hảo, không chê vào đâu được!

Vừa thở phào thì thấy Tiêu Lộng quay lại giơ tay lên lấy tranh. Tay áo rộng bỗng trượt xuống, trên tay áo đen của tay trái rõ ràng đang quấn một dải băng đỏ tươi, rực rỡ đến chói mắt.

Là dây đeo trán của cậu.

Tối hôm đó buộc vào hai cổ tay cậu, ngày hôm sau bị cậu vứt xuống đất, không dám nhìn thêm lần nữa.

Cảm giác bị trói ở hai cổ tay dường như lại xuất hiện, đầu óc Chung Yến Sanh ong ong.

Dấu răng trên cổ đã đủ mất mặt rồi. Thứ này, sao Định Vương Điện hạ còn giữ lại quấn trên cổ tay?

Là quyết tâm tìm cậu tính sổ hả?

Chung Yến Sanh thực sự không thể chịu nổi, cảm thấy không thể ở lại lâu hơn trong cái biệt viện Trường Liễu này dù chỉ một giây nào nữa, hoảng loạn trong lòng: “Điện hạ, tiểu thần đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có việc gấp, e là phải đi trước một bước.”

Tiêu Lộng nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt màu xanh đậm không lộ rõ cảm xúc, nhưng lại vô cùng áp lực: “Muốn về?”

Chung Yến Sanh cảm thấy mình như đang đứng trên cành cây sắp gãy kia, sợ rằng Tiêu Lộng sẽ giữ mình lại: “…Vâng.”

“Được.” Ngoài dự đoán, Tiêu Lộng buông một câu, sau đó nói tiếp: “Ngày nào đến phủ Định Vương?”

Chung Yến Sanh suýt quên mất chuyện này.

Cậu lén nhìn mười mấy người với biểu cảm khác nhau xung quanh. Thầm nghĩ, dù sao cũng đến xin lỗi cùng nhau, chắc mình sẽ không nổi bật quá đâu.

Ừ, chắc không đâu.

Nghĩ vậy, cậu hơi bình tĩnh lại, do dự nói: “Đợi khi nào Điện hạ rảnh đi ạ.”

Tiêu Lộng cười: “Lúc nào bổn vương cũng rảnh.”

Hắn vừa cười, mọi người lập tức sợ hãi. Thấy Chung Yến Sanh dường như đang thương lượng ngày gặp mặt lần sau với Định Vương Điện hạ thì đều bội phục không thôi.

Dũng cảm quá đi, gặp Định Vương Điện hạ mà không chạy, đã vậy còn nghĩ đến việc thăm hỏi.

Chung Yến Sanh không nhận ra sự kỳ lạ trong bầu không khí, do dự một lúc: “Vậy hai ngày nữa nhé.”

“Được.”

Tiêu Lộng khá hài lòng gật đầu, vỗ tay một cái.

Một tiếng lộc cộc vang lên, ám vệ bên ngoài đẩy đến một chiếc xe lăn rất quen mắt.

Chung Yến Sanh nhìn chiếc xe lăn đó, nhớ lại những lần mình thầm cảm thán Tiêu Lộng tàn nhưng không phế, xấu hổ muốn chết.

Nhưng bây giờ Định Vương Điện hạ không cần xe lăn nữa, đẩy cái này đến làm gì?

Đang thắc mắc, Chung Yến Sanh nghe Tiêu Lộng nói: “Mời.”

Là giọng điệu không cho phép từ chối.

Chung Yến Sanh do dự rồi nghe lời ngồi vào xe lăn, vẫn còn khó hiểu.

Cùng một chiếc xe lăn, khi Tiêu Lộng ngồi trên đó thì trông nhàn nhã, dù ngẩng đầu nhìn người cũng như từ trên cao nhìn xuống.

Chung Yến Sanh ngồi lên thì lại trông nhỏ bé dễ thương.

Không biết nên nói đứa nhỏ này ngoan hay không ngoan đây nhỉ?

Mặt Tiêu Lộng không biểu cảm: “Đưa Chung tiểu Thế tử rời đi.”

Chung Yến Sanh mờ mịt bị đẩy đi, những người khác nhanh chóng học theo, tìm cớ cáo từ.

Tiêu Văn Lan sợ rằng mọi người đi hết rồi Tiêu Lộng sẽ dạy dỗ mình, bèn lén rời đi cùng đám đông.

Hôm nay nếu không phải có hạ nhân cấp báo, nói Tiêu Văn Lan dẫn người đến làm loạn trong sân của Đạp Tuyết, Tiêu Lộng cũng không quay về biệt viện Trường Liễu.

Trời xui đất khiến thế nào mà gặp lại Chung Yến Sanh, Tiêu Lộng quyết định lần này tha cho Tiêu Văn Lan.

Hắn dựa vào cửa, nhìn thiếu niên đội mũ che mặt bị đẩy đi, xoa nhẹ dải băng trên cổ tay.

Hai ám vệ bên cạnh nhìn thấy hành động và lời nói của Tiêu Lộng có gì đó khác thường, chờ người đi hết mới lên tiếng: “Chủ tử, ngài nghi ngờ Thế tử phủ Hoài An Hầu là công tử Điều Điều?”

Tiêu Lộng không phủ nhận: “Chuẩn bị xe ngựa.”

“Dạ! Chủ tử muốn đi đâu?”

“Đại Lý Tự.”

Phái Quốc Công liên tục tìm Hoàng đế khóc lóc suốt hai ngày, sáng nay Quốc Công phu nhân cũng vào cung gặp dì của Mạnh Kỳ Bình khóc lóc kể lể.

Hoàng đế có lẽ là bị phiền, mấy canh giờ trước mới hạ chỉ, lệnh cho Tiêu Lộng đến Đại Lý Tự, phối hợp với quan viên Đại Lý Tự thẩm tra.

Phụ thân trên danh nghĩa của Chung Yến Sanh – Hoài An Hầu được điều về kinh đảm nhận chức danh Thiếu khanh Đại Lý Tự.

Tin báo của phủ Hoài An Hầu ít nhất đến tối mới được trình lên, Tiêu Lộng quyết định đi gặp Hoài An Hầu trước.

Tuy Bệ hạ lệnh cho Đại Lý Tự thẩm tra Tiêu Lộng, nhưng quan viên Đại Lý Tự đoán rằng Bệ hạ có lẽ không định làm chủ cho phủ Phái Quốc Công, thậm chí còn muốn bảo vệ Tiêu Lộng, chỉ làm việc trên hình thức để qua mặt Mạnh gia.

Định Vương Điện hạ lại là một người đáng sợ, họ đâu dám phái người đi bắt Tiêu Lộng, lo lắng cả ngày không biết nên đến phủ Định Vương cười xin lỗi thế nào.

Không ngờ gần đến giờ Dậu, Định Vương Điện hạ tự mình đến.

Cả Đại Lý Tự lập tức náo loạn.

Hoài An Hầu đang vùi đầu trước bàn làm việc xem xét hồ sơ, nghe được tin tức, chưa kịp ngẩng đầu lên khỏi bàn thì người của Định Vương Điện hạ đã đứng trước mặt rồi.

Áo bào đỏ rực, bước đi như gió. Lúc hắn đứng yên trước bàn, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở một góc, ánh mắt sâu thẳm.

Hoài An Hầu chưa từng đối diện với vị sát thần nổi tiếng của Đại Ung này. Thấy Tiêu Lộng đến Đại Lý Tự, trực tiếp đi về phía mình thì lòng hơi trùng xuống, nhưng không lộ vẻ gì, lập tức đứng dậy đón tiếp: “Không biết Định Vương Điện hạ giá lâm nên không tiếp đón từ xa, Định Vương Điện hạ đến là vì… Điện hạ?”

Tiêu Lộng không để ý lời ông, hắn dán chặt mắt vào con dấu bằng đá điền hoàng đặt bên cạnh Hoài An Hầu, bỗng nhiên cúi người cầm lên đặt trong tay. Hắn nheo mắt lại, đối chiếu với ánh sáng kỹ lưỡng xem xét chất liệu và màu sắc, xoa nhẹ vài cái.

Sáng bóng, trơn mượt, cảm giác nhẵn nhụi cầm trên tay giống y hệt với cái hắn mang theo bên mình.

Thấy con dấu Chung Yến Sanh tặng mình bị Tiêu Lộng cầm lên một cách khó hiểu, Hoài An Hầu vừa ngạc nhiên vừa tức giận, vẻ mặt nghiêm túc: “Định Vương Điện hạ, vật này là của riêng bổn Hầu, phiền ngài trả lại!”

Tiêu Lộng ngẩng đầu, giọng nhàn nhạt: “Dám hỏi Hầu gia, con dấu này là ai tặng ngài?”



Tác giả: 

Điều Điều: Xuân Tùng tiên sinh là lão già QAQ

Tiêu Lộng: Ừm, tin.