Điện thoại di động của Lục Lịch đập xuống sàn nhà, nhưng phát đập kia vẫn chưa đủ để khiến điện thoại nát thành từng mảnh nhỏ, mà âm thanh thông báo trên Weibo vẫn đang liên tục vang lên, @ hết lần này đến lần khác, từng cái một giống như tín hiệu đòi mạng, khiến đầu Lục Lịch đau âm ỉ, ngay cả tròng mắt cũng đỏ hoe.
Linh cảm xấu cuối cùng cũng trở thành sự thật, một chút may mắn mà hắn mong đợi lại không đến.
Lục Lịch không thể nói ra cảm giác của mình lúc này là gì.
Tức giận sao? Đó là tất nhiên. Nhưng có lẽ sự hoảng loạn lại nhiều hơn một chút. Hắn hoàn toàn không nói trước được về tương lai của nhà họ Lục, ban đầu hắn cho rằng dựa theo khả năng của Lục Hồng Duy và Lục Tiêu, nhà họ Lục nên tiếp tục hưng thịnh cho dù thế nào đi chăng nữa. Một lần nữa hắn sẽ không thể không cảm kích từ tận đáy lòng khi vợ chồng Lục Hồng Duy đưa hắn tới nơi này.
Nhưng bây giờ? Lấy tình hình hiện tại, Lục Hồng Duy bị ngã nhập viện chưa tính, ông ta như thế nào còn dính líu đến ngoại tình? Chuyện này kỳ thật Lục Lịch không tin, nhưng nếu chân tướng này do Tần Trăn Trăn nói, như vậy mức độ đáng tin cậy liền trở nên cao không ít—
Ít nhất là đối với cư dân mạng.
Mà sự điên cuồng của Tần Trăn Trăn đã bị mọi người nhìn thấy.
Một cặp vợ chồng hào môn có quan hệ không tốt sẽ gây ra ảnh hưởng gì, Lục Lịch có thể đoán được. Giờ phút này, người duy nhất hắn mong chờ và cầu nguyện chính là Lục Tiêu. Nếu Lục Tiêu có thể đứng lên chống đỡ nhà họ Lục, vậy thì tất cả những chuyện xảy ra trước đó đều có thể coi là không tính.
Chỉ là lúc này Lục Tiêu cũng không giống trước. Người trước kia chưa từng quan tâm tới quan hệ anh em ruột thịt, bây giờ như uống nhầm thuốc, mới ở cùng Lục Dư một khoảng thời gian đã có những biểu hiện cực kì quái lạ.
Cuối cùng là Lục Dư.
Từng giọt máu trong người đều nói cho Lục Lịch biết rằng Lục Dư của hiện tại không còn giống trước kia bị hắn tuỳ ý chà đạp, sai người nhốt vào toà hung trạch Kỳ Sơn, dùng dị chủng hung hãn uy hiếp.
Mà cậu ta hiện tại tựa như một con quái vật đột nhiên biến đổi, sau đó xé toạc tất cả lớp vỏ ngụy trang của bọn họ bằng móng vuốt sắc bén nhất của mình, cũng có ý định một chân đạp bọn họ rơi xuống đáy của vực thẳm.
Lục Lịch hít sâu một hơi, toàn thân căng thẳng.
Hắn nên làm gì đây?
Ánh mắt rơi vào điện thoại di động, những lời chế giễu về Lục thị trên mạng lại tiếp tục hiện lên không ngớt. Nhưng cũng chính trong tình huống này, Lục Lịch nhận được tin nhắn từ người đại diện Uy ca của mình.
Hắn cúi xuống cầm điện thoại lên, trên đó chỉ có một câu.
[Lịch thiếu, người phụ trách bên kia nói đại ngôn được chọn cho quảng cáo nước hoa của bọn họ đã định rồi]
Lục Lịch: "?".
Chỉ trong thời gian nháy mắt, Lục Lịch đã hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Đại ngôn quảng cáo nước hoa đã được chọn, nhưng người được chọn không phải là Lục Lịch hắn.
Sắc mặt Lục Lịch trở nên vô cùng xấu xí, hắn không chút do dự gọi lại cho Uy ca. Uy ca nhìn thấy điện thoại đổ chuông, không khỏi lộ ra vẻ khó xử cùng bất lực. Sở dĩ hắn gửi tin nhắn cho Lục Lịch thay vì gọi điện thoại là vì hắn biết lúc này Lục Lịch đang tức giận, còn không phải là sợ lửa giận cháy lây sang, bị mắng chửi hay sao?
Kết quả hiện tại người hắn muốn trốn lại gọi điện trở lại.
Uy ca, người không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể trả lời điện thoại, đáp lại một cách run rẩy.
Giọng nói vững vàng của Lục Lịch vang lên, vẻ mặt tối sầm hỏi: "Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra?"
Uy ca: "Anh cũng không rõ, bọn họ chỉ đột nhiên gửi một tin nhắn nói rằng bọn họ đã có một ứng cử viên phù hợp hơn và sẽ không hợp tác với chúng ta nữa. Lịch thiếu này, có thể là do sự tình gần đây gây ra không? Bọn họ dường như không thích sử dụng những nghệ sĩ dính quá nhiều scandal. "
Thương hiệu nước hoa H&G này có chút riêng biệt, họ chỉ tuyển chọn người vừa phải có duyên vừa phải hợp mắt bọn họ. So với những nghệ sĩ rất nổi tiếng nhưng vướng phải nhiều scandal, thì họ thà sử dụng một nghệ sĩ hạng mười tám phù hợp với việc casting quảng cáo. Tưởng như đùa nhưng lại là sự thật, bởi vì hiện tại đã có tiểu sinh mới nổi chính là dựa vào duy nhất một lần đại ngôn quảng cáo cho H&G mà bạo hồng(1).
(1): Đột nhiên trở nên nổi tiếng.
Khi Lục Lịch nghe thấy lời này, hắn chỉ hỏi: "Anh có biết người được chọn là ai không?"
Uy ca gãi gãi đầu: "Anh không biết, Anh cũng đã hỏi, nhưng bên kia không nói."
Lục Lịch lạnh mặt 'ừ' một tiếng, không nói gì thêm. Nếu đã tuyển người khác, chuyện này hắn cũng không quá quan tâm. Trên thực tế quảng cáo nước hoa là thứ có thể có hoặc không cần đối với Lục Lịch, nhưng điều khiến hắn tức giận chính là có người không có mắt vào thời điểm này nhân cơ hội đục nước béo cò, đoạt đi tài nguyên của hắn.
Thật là nực cười.
Nhưng sự việc này cũng gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Lục Lịch---
Nhà họ Lục vừa mới bắt đầu xuất hiện biến cố, trong vòng đã có người nghe được gió thổi rồi, nếu nhà họ Lục thật sự ngã xuống, những gì Lục Lịch sắp phải đối mặt sẽ vô cùng rõ ràng.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Lịch không dám trì hoãn thêm nữa, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên tìm Lục Tiêu.
Mãi cho đến tối, nhiệt độ thảo luận về nhà họ Lục vẫn chưa tan, cảm xúc của cư dân mạng càng lúc càng dâng trào. Tất nhiên, không thiếu 'sự giúp đỡ' từ các đối thủ một mất một còn của Lục Lịch ở giới trong những năm qua. Giới giải trí chính là giẫm lên người khác mà nổi tiếng, Lục Lịch trong mắt đông đảo fans của hắn chính là vô cùng ưu tú, lương thiện và tốt đẹp, còn đối với những người khác thì lại chả khác gì cái đinh trong mắt là bao.
Vì sự tồn tại của hắn ta, họ không thể lấy được tài nguyên tốt, họ không thể có được kịch bản họ muốn, và ngay cả khi vai diễn phù hợp, họ sẽ bị gạt xuống vì sự xuất hiện đột ngột của đối phương. Một khi muốn đấu khẩu với Lục Lịch, đám fans Lục Lịch sẽ lập tức xông tới hiện trường mắng người.
Không ngoa khi nói rằng nhìn vào toàn bộ làng giải trí, không có nghệ sĩ nào có mối quan hệ thật sự tốt với Lục Lịch.
Tống Tử Phàm chính là người bị Lục Lịch cướp vai. Vào thời điểm đó, hắn đã được định làm nam chính của đoàn phim và thậm chí còn thực hiện một số bài tập để hòa nhập vào vai diễn, hắn tương đối gầy, nhưng nhân vật lại là một người đàn ông hơi béo ở giai đoạn đầu. Tống Tử Phàm tăng nửa cân, đột nhiên được thông báo Lục Lịch sẽ thay thế hắn làm diễn viên chính, lúc đó Tống Tử Phàm thật sự muốn cầm dao chém Lục Lịch.
Sau đó, Lục Lịch cũng không tăng cân trong lúc quay mà mặc vào một bộ đồ da giả. Loại hành vi này khiến Tống Tử Phàm cảm thấy cực kỳ ghê tởm. Hắn có thể vì một nhân vật mà có thể từ bỏ rất nhiều thứ, nhưng ngay cả khi hắn từ bỏ, hắn cũng không thể có được nó. Còn đối với Lục Lịch, hắn ta có thể dễ dàng như trở bàn tay mà cướp đi những thứ này.
Lần này thật vất vả lắm hắn mới có một cơ hội--
Tống Tử Phàm móc ngón tay về phía người đại diện, đối phương tò mò nhìn hắn, người trước lộ ra nụ cười ác ý: "Cậu đi tìm người cho thuê account marketing cùng thủy quân tìm chuyện gì đó mà hành động. Lục thị bị gièm pha lần này là cơ hội tốt nhất, tranh thủ hắt cho Lục Lịch một chậu nước bẩn".
Người đại diện: "Hả?".
Tống Tử Phàm: "Hả, cái gì? Cậu còn không hiểu sao? Kêu người đi hắt nước bẩn lên người Lục Lịch, sau đó để cho thủy quân chúng ta động tay vào, chỉnh chết Lục Lịch. Lão tử phải trút hết cơn giận mà ông đã phải chịu đựng trong vài năm qua. "
Kỳ thật người đại diện cũng biết Tống Tử Phàm đã phải chịu uỷ khuất bao nhiêu, trước đó bọn họ không dám phản kháng chút nào. Dù sao Lục Lịch thật sự quá lợi hại, hắn không chỉ là tiểu thiếu gia của nhà họ Lục, hắn còn là gương mặt đại diện cho dị năng giả vô hại trước mặt công chúng hợp tác với chính phủ. Cùng với fans Lục Lịch đối mặt thì không khác gì lấy trứng chọi đá. Nhưng bây giờ...
Người đại diện cau mày: "Có phải quá vội rồi không? Nhà họ Lục chỉ mới bị chịu một đợt biến cố, vạn nhất cuối cùng Lục thị không có chuyện gì, vậy thì chúng ta sẽ bị Lục Lịch ghi thù, lúc đó cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn."
Lời người đại diện nói đến rất có lý.
Chỉ là Tống Tử Phàm có một cảm giác đặc biệt, hắn nói: "Tôi có linh cảm, bất luận là Lục Lịch hay nhà họ Lục, bọn họ đều sẽ ngã xuống trong thời gian ngắn thôi."
"Tự tin như vậy?".
"Đương nhiên. Anh thật sự cho rằng Lục thị bị biến thành cái dạng này là ngoài ý muốn à? Vị Lục nhị thiếu kia còn chưa bao giờ xuất hiện trước truyền thông, anh đừng coi người ta đã c-hết chứ.
Tống Tử Phàm cảm thấy đối phương không những không phải là người chết, mà còn rất mạnh.
Một đợt sóng này lại có thể khiến một tập đoàn Lục thị lớn như vậy cũng phải bất lực chống trả.
" Mau đi đi, bỏ lỡ cơ hội này có lẽ sẽ không còn nữa đâu"
...
Phó Vân Triều đã chia sẻ một số bài đăng trên Weibo với Lục Dư.
Phó nhị thiếu cầm điện thoại di động, thản nhiên liếc nhìn đủ loại ngôn ngữ nghệ thuật mắng chửi của cư dân mạng, suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định cho Lục Dư xem. Đương nhiên, anh không nghĩ rằng Lục Dư ngôn từ hạn hẹp, nhưng vẫn cần bổ sung.
Lục Dư liếc mắt một cái, cũng không quan tâm lắm, nhưng cậu vẫn lịch sự trả lời Phó Vân Triều, nói cậu đã nhìn thấy.
Miệng lưỡi của cư dân mạng thực đúng là khiến lòng người tổn thương.
Lục Dư nhìn chằm chằm vào danh bạ một lúc, đột nhiên tìm thấy điện thoại di động của Lục Hồng Duy. Đối với hầu hết những người trung niên, số điện thoại di động thường là tài khoản WeChat, và Lục Dư trực tiếp sao chép liên kết vào mạng lưới Weibo và điền vào ghi chú lời mời kết bạn.
Lục Hồng Duy bị ngã đập vào sau gáy, đến đêm vẫn chưa tỉnh lại trong cơn choáng váng. Khi ông ta tỉnh dậy, không có ai xung quanh, chỉ có điện thoại của ông ở bên cạnh. Trong không gian vô cùng an tĩnh, điện thoại di động đột nhiên reo lên, ông ta nhấc điện thoại và thấy một lời mời kết bạn lạ.
Lục Hồng Duy nhìn chằm chằm vào lời mời đính kèm ghi chú một lúc, nhấp mở và hiện ra.
Thằng nhóc cặn bã: Các người có cảm thấy Lục Hồng Duy ngã ngửa ra sau như Vương Bát(2) không thể đứng dậy bằng bốn chân không? Nhưng Vương Bát còn khá dễ thương, Lục Hồng Duy thì khác. Ây za, tôi không biết Lục Vương Bát đang ở bệnh viện nào, nhưng ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì nha~, nếu có chuyện gì xảy ra, Tiểu Vương Bát @ Lục Lịch chẳng phải sẽ không có người chống lưng hay sao?
Lục Hồng Duy: "..."
(2): [王八]: có hai nghĩa:
1- con rùa cạn, hay đồ rùa rụt
2- chỉ người ngoại tình
Ngoài ra Vương Bát này còn là Vương Bát Đản: đồ vô lại; đồ tạp chủng; quân lộn giống; tên hỗn đản.
Thật cảm tạ weibo, đầu óc mơ hồ ban đầu của Lục Hồng Duy lập tức tỉnh táo lại, cũng thuận lợi nhắc nhở ông ta về những gì đã xảy ra sáng nay. Ngay sau đó, Lục Hồng Duy trợn tròn mắt, lại ngất đi.
Lục Dư không biết tâm lý của Lục Hồng Duy tệ như vậy, cũng không biết Lục Hồng Duy có thể nhìn thấy dòng chữ trên weibo đó không. Tuy nhiên lại chẳng sao cả, nếu ông ta nhìn thấy thì sẽ c.hử.i vài ba câu ghê tởm, còn không thấy được cũng sao.
Cậu thản nhiên lướt Weibo, ngoại trừ trò cười của nhà họ Lục, tên của Lục Lịch không biết từ khi nào đã treo trên hot search. Lục Dư tùy tay nhấp vào một bài, đó là một số tài tài khoản marketing tung tin nóng về hành động của Lục Lịch mấy năm, bất kể là thật hay giả, nhưng có một câu nói rất hay--
Cái loại lão vương bát có để nuôi ra một tiểu vương bát.
[Cứu với, hôm nay ăn được quả dưa này khiến tôi quá là vui sướng. Tôi đã bị sếp mắng cho một trận vì tôi nghiện mùi thơm của cánh đồng dưa, hahahaha, nhưng tôi không sợ chút nào, tôi vẫn rất phấn khích.]
[Trên lầu thực sự khác biệt.]
[Hóng dưa của Lục thị còn có thể chê sao? Lúc tôi bị chọc cười bởi cái biệt danh 'Tiểu vương bát' của Lục Lịch, mẹ tôi nói rằng tôi đã cười trong suốt 10 phút và nếu tôi còn cười thêm nữa, bà có thể phải đưa tôi đến bệnh viện luôn.]
[Chít tiệt, ây cái đồ tiểu vương bát chít tiệt!.]
[@Lục Lịch Chúng tôi long trọng giới thiệu nam nghệ sĩ nổi tiếng, chiếm nửa lượng fans trong vòng, siêu đỉnh lưu của ngành giải trí, được vô số fanboy fangirl tiểu vương bát --- Lục Lịch! Là một cư dân mạng, tôi chân thành mong chờ và chúc Tiểu Vương Bát có thể thuận lợi lớn lên trở thành một một Đại Vương Bát, nhất là phải trở thành một con rùa trên vạn con rùa! Tiểu vương bát xông lên đi!!!]
[Tôi không làm được, tôi cười như điên rồi, giang cư mận mẹ nó buồn cười vãi hahahaha.]
Lục Dư nhìn hai chữ Vương Bát đang bay đầy màn hình, suýt chút nữa không nhận ra. Vậy mà chàng thiếu niên luôn luôn lạnh lùng, lại hiện lên nụ cười nhợt nhạt trong mắt. Cậu hạ mắt xuống, nhấn thích, đang chuẩn bị thoát khỏi Weibo, lại phát hiện Phó Vân Triều đã gửi tin nhắn mới, lần này còn có một liên kết.
Phó Vân Triều: [Không ngờ phóng viên tin tức tài chính này chụp người còn khá đẹp. A Dư, em nói có phải hay không?]
Lục Dư chăm chú nhìn nó, chỉ thấy video của Hình Kiến Hưng phóng vấn Phó Vân Triều đã nhanh chóng được đưa lên mạng. Hình Kiến Hưng là một phóng viên trong phần tin tức tài chính địa phương, video phỏng vấn Phó Vân Triều căn bản không đủ điều kiện để đích thân kênh chính phủ đăng tải, chưa kể đến nó chứa tin bát quái, điều này cơ bản không phù hợp. Do đó, Hình Kiến Hưng đã đăng video lên Weibo của chính mình.
Nhờ độ 'nổi tiếng' của Lục thị hai ngày qua, chỉ cần trên weibo có tag liên quan đến nội dung là có thể thu hút được rất nhiều nhiệt độ khiến người ta phải chú ý. Video của Hình Kiến Hưng nhanh chóng được cư dân mạng chia sẻ, không bao lâu #Phó Vân Triều phỏng vấn# đề tài cứ như vậy nối tiếp #Lục Lịch là tiểu vương bát# một trước một sau treo lên.
Giang cư mận: "..."
Không biết phải nói gì, nhưng hai cái này ở cạnh nhau đúng thật là một trò khôi hài khó để giải thích được.
Vưu Hiểu ăn dưa cả một ngày, đang lúc chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng hiển nhiên Weibo không cho cô cơ hội này, khiến cô nhìn thoáng qua video do Hình Kiến Hưng đăng tải. Hình Kiến Hưng là ai? Đây không phải là một phóng viên thường xuyên phỏng vấn các ông lớn trong giới tài chính sao? Cái tên này có thể không quen thuộc với người khác, nhưng bản thân Vưu Hiểu làm việc trong giới tài chính, không có khả năng không nhận ra nó được.
Chỉ là, Hình Kiến Hưng cũng ăn dưa nhà hào môn sao?
Dường như tất cả mọi người trên thế giới đều giống nhau, tất cả bọn họ đều đang nhảy nhót trên cánh đồng dưa.
Vưu Hiểu một bên càm ràm một bên mở video ra. Người đàn ông ngồi trên xe lăn mặc một chiếc áo sơ mi đen rất đơn giản, hai cúc áo ở cổ áo đã được cởi, để lộ làn da tái nhợt ở xương quai xanh. Anh ngồi rất thản nhiên, với những ngón tay tái ngợt và mảnh khảnh đỡ cằm, một nụ cười nhàn nhạt dưới đáy mắt.
Vưu Hiểu lập tức 'Đm' một tiếng.
Trong đoạn video họp báo của Lục thị lúc trước, cô chỉ vội vàng liếc mắt nhìn Phó Vân Triều, nhưng lúc này, khuôn mặt này và cả con người này hoàn toàn hiện ra trước mắt cô, gần như khiến người ta không để ý tới việc anh đang ngồi xe lăn.
Ôi mẹ ơi đẹp trai quá đi à.
Nhưng ngay sau đó, camera quay lại, lộ ra một thanh niên đang ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh. So với Phó Vân Triều, cậu thanh niên này rõ ràng nhỏ hơn vài tuổi. Lông mày và đôi mắt của cậu đẹp như tranh vẽ, đôi mắt hoa đào dậy lên phong tình kiều diễm, nhưng mà máy ảnh chỉ giữ lại được gió tuyết bên trong. Đó là một khuôn mặt đã được Thượng Đế điêu khắc tỉ mỉ, ngũ quan, da thịt đều là một món quà vô giá.
Quá xinh đẹp.
(Moe muốn nói là ở chương trước Trạch Trạch có ý nói qua rồi, thân thể này hiện tại là bé giữ và chứa đựng sức mạnh của ẻm, chính bởi vậy mà thân thể này cx coi như dc 'cải tạo' qua và không còn là Lục Dư lúc trước nữa. Nên không quá giả để tác giả miêu tả vẻ đẹp của bé như vậy)
Nhưng vẻ kiều diễm đẹp đẽ này lại không hề mang vẻ nữ tính, và khí chất không ai có thể học theo được trên người cậu đem nó áp xuống, chỉ để lại những lời đơn thuần là khen ngợi.
Người này chính là Lục Dư.
Nhị thiếu gia mất tích nhà họ Lục, người đã trốn trong bóng tối và được xưng là ăn mày trong hai mươi năm qua, Lục Dư.
Vưu Hiểu: "..."
Cô ngay lập tức thoát video, ở dưới khu bình luận kêu gào la hét: [Cứu mạng! Lục Dư đẹp trai quá đi, tôi thích kiểu phong cách này! Phó thiếu cũng rất đẹp trai, lão nương thật ng.u muội, còn thật sự cho rằng người ngồi trên xe lăn sẽ chẳng bao giờ đẹp trai được như vậy, nhưng bây giờ xem ra tôi quá nông cạn rồi.]
Cùng với cô cũng có vô số cư dân mạng đang la hét.
[Vãi vãi vãi, đây thật sự là diện mạo của Lục Dư sao? Tôi nói thẳng, Tiểu Vương Bát kia chắc chắn không thể sánh được.]
[Tiểu Vương Bát cũng xứng sao? Vẫn là bé của chúng ta đẹp nha!]*
[Không phải, chị em ơi, mấy người nhìn dáng vẻ Lục Dư ngồi trên ghế sofa đi. Nếu không biết tôi còn nghĩ đó là một ngai vàng dưới mông của cậu ấy đấy. Với khí chất này, mấy người nói cậu ta là ăn mày sao? Tôi không hiểu, tôi thật sự không hiểu tại sao nhà họ Lục lại không thích cậu ấy, mà lại thích Tiểu Vương Bát kia.]
[Chị trên lầu, chị không phải là người duy nhất không hiểu. Chúng tôi cũng không hiểu đây, nhưng chúng tôi rất là chấn động aaaaaaa]
[Có một điều phải nói, Tiểu Vương Bát không chỉ thua kém Lục Dư về diện mạo, mà còn thua kém cả về khí chất. Nhà họ Lục có bị mù mắt không? Tôi thực sự không thể hiểu bọn họ nghĩ cái gì]
[Vốn dĩ Tiểu Vương Bát chỉ có thể là Tiểu Vương Bát]
[Cảm ơn Lục Dư đã chữa khỏi bệnh mắt cho tôi nhiều năm qua, tôi đã từng nghĩ Lục Lịch lớn lên đẹp trai. Đúng là nực cười ch-ết y được.]
[Không ai vừa nhìn đã cảm thấy Lục Dư và Phó thiếu đứng cạnh nhau thế mà rất xứng đôi sao?]
[Ôi đúng thật này!]
Trong chốc lát sự chú ý của cư dân mạng đổ dồn vào việc nhìn qua nhìn lại Lục Dư và Phó Vân Triều thật xứng đôi. Đến nỗi có người dám nói vào thời điểm này: Như vậy vừa nhìn là thấy, nhà họ Lục cũng đối xử khá tốt với Lục Dư.
Lập tức bị người khác chế giễu: [Người anh em này không có mắt không có tai luôn sao, hay là nên đi bệnh viện kiểm tra đi, lời nói của Phó thiếu trong video phỏng vấn có phải là bị ông ăn mất rồi không?]
Vưu Hiểu cũng vừa sinh ra ý nghĩ nhỏ như vậy, nhưng ý này không kéo dài được năm giây trước khi cô nhìn thấy câu đáp trẻ của cư dân mạng, ngay sau đó cô nhớ ra rằng mình chưa xem hết nội dung video. Cô nhanh chóng mở lại video và thậm chí còn nín thở khi nhìn nó.
Hình Kiến Hưng vẫn đang phỏng vấn Phó Vân Triều, và với tư cách là vị hôn phu của Phó Vân Triều, Lục Dư ngồi lặng lẽ ở một bên trong suốt quá trình, lông mày và đôi mắt hơi cụp xuống khiến cậu trông không lạnh lùng như lúc bắt đầu đối mặt với máy quay, có một chút ngoan ngoãn. Nhưng sự chú ý của Vưu Hiểu nhanh chóng bị Phó Vân Triều thu hút.
Khi Hình Kiến Hưng hỏi về cuộc hôn nhân giữa hai người, Phó Vân Triều mỉm cười, không che giấu chút nào: "Hình tiên sinh có thể không biết rằng tôi đã gặp tai nạn ba năm trước, và tôi đã nằm trên giường bệnh trong ba năm qua làm một người thực vật vô tri vô giác. Một ngày sau khi tôi tỉnh dậy, tôi nghe nói rằng chú tôi đã tranh thủ tìm một cuộc hôn nhân cho tôi, cũng chính là hôn sự cùng với A Dư. "
Vẻ mặt của Hình Kiến Hưng trong giây lát dại ra.
Có lẽ thật sự không ngờ Phó Vân Triều là một người trông rất bình thường lại trải qua chuyện như vậy. Đối mặt với Hình Kiến Hưng không kịp thu liễm cảm xúc, Phó Vân Triều tiếp tục mỉm cười: "Nhưng nhìn tôi bây giờ đi, ba năm qua bảo dưỡng cũng không tồi đó".
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng cười, là Tiểu Lý.
Hình Kiến Hưng dường như đột nhiên tỉnh táo lại, hung tợn liếc nhìn Tiểu Lý, sau đó thấp giọng hỏi: "Vậy trước khi hôn sự của hai người được quyết định, hai người hoàn toàn không quen biết nhau sao?"
Phó Vân Triều 'ừ' một tiếng, anh lộ ra vẻ bình dĩ gần gũi, dịu dàng: "Đúng vậy, tôi và A Dư căn bản không biết nhau".
Hình Kiến Hưng đã hiểu.
Từ đầu đến cuối, Lục thị đều đang nói hưu nói vượn.
Cái gì không hổ thẹn với Lục Dư, Lục Dư muốn ở bên Phó thiếu, bọn họ đã vì chuyện này mà trả giá rất nhiều--mẹ nó đều là bịa đặt.
Hình Kiến Hưng vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Phó Vân Triều dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mỉm cười nói: "Còn một chuyện nữa, bây giờ thiếu gia nhà họ Phó không phải là tôi, cứ gọi tên tôi đi, nếu không sẽ rất dễ gây hiểu lầm."
Hình Kiến Hưng: "...Khoan đã, không phải cậu là con trai của Phó Minh tiên sinh sao?"
Phó Vân Triều nhún nhún vai: "Đương nhiên không phải, cha tôi là Phó Kỳ, có lẽ Hình tiên sinh đã nghe nói đến cái tên này."
Khi Hình Kiến Hưng nghe thấy cái tên Phó Kỳ, vẻ mặt hắn chợt sững sờ. Hắn đột ngột hít sâu một hơi, bỗng cảm thấy có chút quen thuộc, nhìn khuôn mặt tươi cười của Phó Vân Triều. Phó Vân Triều nói đúng, hắn ta biết Phó Kỳ, là một doanh nhân địa phương nổi tiếng ở thủ đô, Phó Kỳ đã từng nhận lời phỏng vấn của hắn ta. Sau cuộc phỏng vấn về sự nghiệp, cả hai đã ngồi lại với nhau, uống rượu và trò chuyện.
Mặc dù thân phận của Phó Kỳ nằm ngoài tầm với của mọi người, nhưng trên thực tế, Phó Kỳ rất ôn hòa và thân thiện, hai người họ cũng nhắc đến gia đình trên bàn ăn. Lúc đó, Phó Kỳ nói rằng ông có hai người con trai, cả hai đều rất tốt. Mục đích của những nỗ lực trong cuộc đời ông là làm cho hai đứa con của ông được sống tốt.
Kiểu nói chuyện này trong mắt người bình thường có chút buồn cười, nhà họ Phó có việc làm ăn lớn, cho dù Phó Kỳ có là xã hội đen, hai đứa con trai của ông cũng không cần lo không có dư dả tiền xài. Nhưng Hình Kiến Hưng biết rằng đây chỉ là mong muốn đơn giản nhất của ông với tư cách là một người cha.
Sau đó, Phó Kỳ và vợ gặp tai nạn xe hơi, bọn họ đều qua đời, lúc ấy hắn than thở rằng thế giới không có điều gì có thể thể đoán trước được.
Không ngờ, hôm nay, hắn lại vô tình phỏng vấn Phó Vân Triều.
"Cậu-".
Hình Kiến Hưng muốn nói gì đó, nhưng lại bị Phó Vân Triều ngắt lời. Người đàn ông chậm rãi duỗi tay ra, hướng lòng bàn tay về phía Lục Dư. Cậu thanh niên cụp mắt xuống, nhanh chóng liếc nhìn anh, khoảnh khắc cậu giơ tay lên, Phó Vân Triều nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh kia. Anh quay đầu nhìn về phía máy ảnh, cười nhạt.
"Mặc dù cuộc hôn nhân này đến rất đột ngột, nhưng sau khi ở cùng em ấy một khoảng thời gian tôi cảm thấy chúng tôi khá hợp, tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến Lục tiên sinh và chú của tôi".
Ánh mắt Phó Vân Triều trở lại trên mặt Lục Dư. Cậu thanh niên cũng trùng hợp nhìn lại anh, đôi mắt hoa đào hẹp một chút lại phản chiếu hoàn chỉnh hình bóng của anh, nụ cười trên khóe môi vẫn không thay đổi, chờ đợi câu trả lời của Lục Dư.
Lục Dư cảm nhận được sự mát lạnh khi người đàn ông nắm ngón tay mình. Nhiệt độ cơ thể Phó Vân Triều không giống người thường, nhưng rất giống với cậu. Trong thời tiết hơn 30 độ, làn da của hai người họ dường như có chức năng làm mát, khi họ chạm vào nhau, cái lạnh lẽo như có thể xâm nhập vào da, vào mạch máu và lạnh cả đến tim.
Giống như người chết.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào máy ảnh, thanh âm nhàn nhạt 'ừm' một tiếng.