Phó Vân Triều hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
Ngón tay người đàn ông đặt trên tay vịn xe lăn cuộn tròn, thản nhiên gõ theo từng giai điệu, một đôi mắt đầy ý cười không ngại nhìn Lục Hồng Duy trên sân khấu.
Lục Dư đem hai chữ âm hiểm gắn lên Phó Vân Triều.
Cậu không biết giữa Phó Vân Triều đang nói chuyện vui ý tựa như cảm khái một câu lưng chừng 'Thật sự thú vị nha' và hiện trường hỗn loạn kia có liên quan gì với nhau. Về phương diện đùa bỡn(1) người khác, Phó Vân Triều có vẻ giỏi hơn cậu.
(1): Khác với chơi đùa bình thường, đùa bỡn mang nghĩa tiêu cực, là hành động đùa một cách không nghiêm chỉnh, không tôn trọng, có thể chọc tức người khác.
Lục Dư hạ mắt xuống, ánh mắt nhìn đến nơi làn da tái nhợt của Phó Vân Triều và bông hồng đen lộ ra một nửa.
Lục Hồng Duy trên sân khấu chật vật đảo ánh mắt qua, lập tức chú ý tới Lục Dư và Phó Vân Triều đang đứng dưới sân khấu, hoàn toàn tách biệt với sự hỗn loạn này. Gặp lại Lục Dư, lông mày của Lục Hồng Duy đột nhiên giật giật, dấu vết bị ly rượu đập vào đầu không đến mấy ngày đã tan biến, nhưng cái ly bị đập vỡ kia lại giống như một đồng xu cắm trong bùn mềm, nó nhanh chóng bị chìm xuống, trong nhất thời cầm không được, rút ra cũng không xong.
Nghĩ đến Lục thị bị đẩy lên đầu sóng dư luận trong khoảng thời gian này, bị người người tuỳ ý chỉ trỏ vạn người sỉ nhục, từng cơn giận dữ tiếp tục dâng lên từ đáy lòng Lục Hồng Duy, ông ta không thể chờ đợi thêm một giây một phút nào để thiêu sống người thanh niên đang đứng trước mặt ngay lập tức.
Lục Hồng Duy chưa bao giờ chán ghét một người như vậy, ông đã sống hơn năm mươi năm, cả đời này ông đã gặp vô số người, khi còn nhỏ thì ba ông đã muốn buông tay Lục thị, người khác thấy ông còn trẻ, đầy ác ý cướp đoạt dự án do Lục thị thi hành, lúc đó Lục Hồng Duy cũng rất tức giận, ông ta quả thực ghét bọn họ và thậm chí sau nhiều năm gặp lại trong yến hội, tiệc tùng cũng không hề cho người nọ một ánh mắt.
Nhưng Lục Dư thì khác.
Cho dù ông ta không muốn thừa nhận thì sự thật Lục Dư là do ông cùng Tần Trăn Trăn sinh ra. Nhưng con trai ruột của ông vẫn liên tục thách thức uy quyền của ông ta, liên tục khiêu khích nhà họ Lục, làm loạn cả Lục thị. Tất nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất có lẽ là vì Lục Dư là một kẻ ăn mày, một kẻ ăn mày mà ông ta coi thường từ tận đáy lòng sau khi biết về thân phận của con trai mình trong 20 năm qua. Ông chưa bao giờ tin rằng tên ăn mày này có thể lật trời, cho nên ông ta chưa bao giờ kỳ vọng vào Lục Dư, ông chỉ hy vọng người đã làm nhục cả Lục gia này sẽ nhanh chóng cút đi càng sớm càng tốt.
Chỉ là bây giờ ông lại thua Lục Dư, một kẻ ăn mày luôn bị ông ta xem thường.
Thay vì nói ông chán ghét Lục Dư, chi bằng nói ông ta không thể chấp nhận việc mình bị kẻ ăn mày ông coi thường lại có thể phá nát bét mọi kế hoạch được vạch sẵn của ông ta.
Bị Lục Hồng Duy nhìn chằm chằm với ánh mắt hung ác như vậy, ngay cả người thực vật cũng phải ý thức được. Lục Dư lại ngẩng đầu lên, trong mắt cậu là mặt hồ sau gió tuyết, phủ đầy băng mỏng, khuôn mặt Lục Hồng Duy phản chiếu rõ ràng trong đó. Làn sóng biểu tình không dao động này rơi vào trong mắt Lục Hồng Duy, nhưng dường như là sự chế giễu cực độ, ông ta tiến lên một bước gần như không kiểm soát được.
Nhưng cũng chính vào lúc này, phóng viên trước đó bất kính trông thấy Lục Hồng Duy nhìn Lục Dư, sau đó ngẩn ra, phụ tử hào môn danh giá trong miệng người đời nhìn nhau, lập tức hét lên: "Lục tổng, như thế nào ông lại nhìn Lục tiên sinh bằng ánh mắt như vậy? Ông hận cậu ấy lắm sao? Hình như ông hận không thể một dao đâm chết Lục tiên sinh".
Tiếng cười trong đám đông vẫn tiếp tục.
Người này thật sự là phóng viên sao?
Nói là kẻ chuyên gây chuyện chuyên kháy đểu thì sẽ chân thực hơn đấy.
Nhưng buồn cười thì buồn cười, các phóng viên có mặt không phải dạng ngốc bạch thỏ(1), biết cư dân mạng đặc biệt giỏi bổ não, họ nhanh chóng giơ máy ảnh lên, liên tục chụp vài bức ảnh Lục Hồng Duy và Lục Dư đang nhìn nhau. Tiểu Lý lợi dụng sự hỗn loạn trong căn phòng này, nhân cơ hội chui đến bên cạnh Hình Kiến Hưng, chép chép miệng thì thầm: "Thầy Hình à, người tốt nhất là đừng nói nữa, nhưng mà thầy nói ông ta cũng không sai nha. Đây làm gì giống ánh mắt của người ba nhìn con mình đâu, đây rõ ràng là nhìn vào ánh mắt của kẻ thù đã giết cha, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lục Dư."
(1): Ngốc nghếch, trong sáng, ngây thơ khiến người khác yêu thích.
Hình Kiến Hưng tát vào đầu Tiểu Lý, bảo hắn ta ngậm miệng.
Nhưng ý định phỏng vấn Lục Dư và Phó Vân Triều càng kiên định hơn.
Lục Hồng Duy hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ trả lời câu hỏi của phóng viên, sau khi bình tĩnh lại, ông ta duỗi tay ra hiệu mọi người im lặng, sau đó trầm giọng nói: "Mọi người, cuộc họp báo hôm nay chỉ là để chứng minh rằng Lục Dư đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lục chúng tôi. Hơn nữa, tôi cũng không muốn nói gì, tôi hy vọng Lục Dư sau này cùng Phó tiên sinh sắt cần hảo hợp(2), bạch đầu giai lão (3). "
(2): 瑟琴好合 là đàn sắt và đàn cầm hòa âm với nhau tốt đẹp, nghe rất êm tai. Ý nói đôi vợ chồng hòa hợp nhau. Thường nghe nói: "Loan phụng hòa minh, sắt cầm hảo hợp".
(3): bạch đầu giao lão hay bách niên giai lão đều có ý nghĩa giống nhau, được sử dụng trong chúc phúc các cặp đôi, đặc biệt là trong đám cưới. Mang ý tốt đẹp, sống lâu, sống hạnh phúc, mãi mãi bên nhau, không gì có thể chia lìa.
Khi nhắc 'Phó tiên sinh', Lục Hồng Duy dường như cố tình nhấn mạnh giọng nói của mình.
—Để bọn họ nghe rõ hơn.
Mặc dù Phó gia hiện tại không thể so sánh với lúc Phó Kỳ còn sống, nhưng bây giờ cũng không tệ chút nào, danh hiệu người đứng đầu các gia tộc giàu có ở thủ đô vẫn là của họ. Chỉ riêng dòng họ này cũng đủ để cho mọi người biết rằng bọn họ không đối xử tệ với Lục Dư.
Trên thực tế, hầu hết các phóng viên đều phản ứng giống như Lục Hồng Duy nghĩ. Khi biết nhà họ Lục sẽ mai mối cho Lục Dư, hầu như tất cả mọi người đều đi điều tra xem đối tượng của Lục Dư này là ai. Thật đáng tiếc khi Phó Vân Triều đã không xuất hiện trước công chúng trong suốt ba năm qua, và ngay cả khi các phóng viên tìm thấy bạn bè và bạn học cũ của Phó Vân Triều, bọn họ đều cho rằng Phó Vân Triều đã mất.
Nhưng bây giờ là một thời điểm đặc biệt.
Lục Dư đến hiện trường, bọn họ vừa mới phát hiện.
Vậy nam nhân ngồi xe lăn bên cạnh Lục Dư là ai?
Phản ứng bản năng nói cho bọn họ biết đó có thể là vị họ Phó kia trong truyền thuyết. Nhưng khi bọn họ thấy người đó ngồi xe lăn, ý nghĩ này lại bị ép xuống. Chưa nói đến những chuyện khác, nhà họ Lục dường như coi mối liên hôn giữa Lục Dư và nhà họ Phó là một chuyện lớn, vậy nên sẽ không... thể là một vị họ Phó tàn tật đi?
Đó không phải là một cú tát thẳng vào mặt chính mình sao?
Mọi người nhìn nhau, chỉ có vị phóng viên gây rối kia hét lớn, không hề lảng tránh, không kiêng dè hỏi Lục Dư: "Lục tiên sinh, tôi có thể hỏi hôm nay vị hôn phu của cậu có đến hiện trường không?"
Lục Dư ngước mắt lên nhìn hắn, lại liếc nhìn Phó Vân Triều, người kia nháy mắt với cậu, vì thế Lục Dư 'ừ' một tiếng.
Phó Vân Triều lên tiếng đúng lúc, giọng nói của người đàn ông ấm áp như gió xuân, trên khuôn mặt tái nhợt và đẹp trai xuất hiện nụ cười nhạt, một đôi mắt nâu trà nhìn vào máy ảnh rồi chào hỏi: "Lần đầu tiên gặp mặt, tôi là Phó Vân Triều."
Hả—
Các phóng viên tại hiện trường đồng loạt lùi lại một bước, ngay sau đó rít lên một lần nữa.
Một đám người đột nhiên nhìn Lục Hồng Duy với ánh mắt vô cùng kỳ lạ, bọn họ thật sự không ngờ người ngồi trên xe lăn lại thật sự là vị hôn phu của Lục Dư. Vì vậy, câu hỏi đặt ra là, người cũng ngồi trên xe lăn rồi, tại sao một nhóm người trong nhà họ Lục lại cho rằng Phó Vân Triều là con rể vàng và thậm chí nghĩ rằng việc nên duyên cho Lục Dư và Phó Vân Triều và xứng đôi vừa lứa, đối với Lục Dư là ơn trời ban?
Não của người nhà họ Lục có vấn đề sao? Chó tha rồi?
Lục Hồng Duy không nhận thấy ánh mắt của nhiều phóng viên đã thay đổi, ông ta muốn rời đi ngay sau khi nói ra phần quan trọng nhất của vấn đề, dù sao ở lại đây cũng không có ích lợi gì nhiều, ngoại trừ việc làm cho tâm trạng của ông trở nên tồi tệ hơn. Ông ta khẽ gật đầu với các phóng viên: "Đến đây thôi các vị, công ty còn có chuyện khác, tôi đi trước."
Các phóng viên trong chốc lát đều đắm chìm trong sự thật Phó Vân Triều thế mà lại là người ngồi xe lăn ở giữa kia, vậy nên cũng không có ai ngăn cản Lục Hồng Duy rời đi. Nhưng điều không ai ngờ tới là đúng lúc này, một cuộc cãi vã bất ngờ phát ra ngoài cửa phòng tiếp tân ngoài đại sảnh. Hầu hết mọi người đều đổ xô đến chỗ náo nhiệt với vẻ hóng hớt và phấn khích, đặc biệt là các phóng viên. Từng người một, bọn họ lập tức nhìn về hướng cửa.
Rồi sau đó một loạt các sự kiện thực sự đã không làm họ thất vọng.
Cánh cửa bị người đẩy mạnh ra, điều đầu tiên đập vào mắt là một người phụ nữ, một người phụ nữ có vẻ điên điên khùng khùng. Bên ngoài vẫn mặc bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc dài rối bời, lộn xộn rũ ở hai bên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt nhưng xinh đẹp. Theo sau bà là một số người đàn ông cao lớn mặc đồng phục an ninh, một số người trong số họ đứng thẳng, căng chặt người một cách lo lắng, hãi hùng mà nhìn khung cảnh trước mặt.
Như thể nút tạm dừng đột ngột được nhấp vào, mọi người đồng loạt nhìn người phụ nữ.
Cho đến khi một giọng nói trầm ấm như rượu chậm rãi vang lên trong đám đông: "A Dư, đó không phải là Tần phu nhân sao?"
Shhh--------
Rất nhiều phóng viên nhìn Phó Vân Triều đang nói và Lục Dư trầm mặc đang nhìn lại, nhưng bọn họ phản ứng cũng rất nhanh, ánh mắt ghim chặt lấy Lục Hồng Duy. Quả nhiên, khuôn mặt của Lục Hồng Duy đã cực kì khó coi, so với đáy nồi còn hơn gấp nhiều lần, nói không chừng lấy dao cạo lên vài đường lại có thể cạo ra than đen đi.
Đây tuyệt đối là Tần Trăn Trăn rồi!
Các phóng viên gào thét trong lòng.
Nhưng câu hỏi đặt ra là, làm thế nào mà Tần Trăn Trăn lại trở nên như thế này? Trong ấn tượng của bọn họ, Tần Trăn Trăn thân là vợ của Lục Hồng Duy, dù thế nào xuất cũng là tiểu thư khuê các gả đến gia đình hào môn...À đúng rồi, lúc trước bà ta phát điên, suýt chút nữa vì một cơn ác mộng đâm Lục Lịch như Lục Dư đã làm trong mơ.
Thành thật mà nói, trong lòng nhiều phóng viên có mặt đã không tin vào điều đó khi họ nghe về tin đồn này. Lời đồn này hẳn là nói quá đi. Chỉ là bây giờ nhìn thấy bộ dáng thật của Tần Trăn Trăn, phản ứng đầu tiên của mọi người hóa ra là——
Ồ, tin tức kia còn không khoa trương được như này!
Đã có phóng viên không kìm được mà lặng lẽ đi về hướng Tần Trăn Trăn. Lục Hồng Duy đang đứng trên sân khấu còn chưa xuống đã thoáng nhìn thấy cảnh tượng này từ khóe mắt, trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn. Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ rằng Tần Trăn Trăn có thể tới được đây sau khi chạy trốn khỏi viện điều dưỡng.
Tần Trăn Trăn luôn là một người phụ nữ rất chú trọng đến bên trong và bên ngoài, giống như tất cả các phụ nữ giàu có, bà không thể để lộ khía cạnh không thể làm mất mặt của mình trước mặt người khác, một người phụ nữ thường lăn lộn một hoặc hai giờ để trang điểm khi ra ngoài gặp mọi người, nhưng tại thời điểm này, bà lại lấy loại trạng thái cùng bộ dạng kia xuất hiện trong vô số máy ảnh tại hội trường-----
Lục Hồng Duy có thể dùng chân đoán được trạng thái của Tần Trăn Trăn lúc này hoàn toàn không đúng, cho nên tuyệt đối không thể để truyền thông đến trước mặt Tần Trăn Trăn, nếu không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Nhưng những gì Lục Hồng Duy nghĩ khá đẹp, Tần Trăn Trăn không nằm trong tầm kiểm soát của gã.
Tần Trăn Trăn đang đứng ở cửa sững sờ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt trông vô cùng cao quý. Lúc đó bà và Lục Hồng Duy kết hôn cũng coi như thanh thế(4) to lớn, mặc dù trước khi kết hôn Lục Hồng Duy đã đi tìm không ít bạn gái, nhưng sau khi kết hôn, hai người họ rất tôn trọng lẫn nhau. Tần Trăn Trăn sinh hai đứa con trai cho Lục Hồng Duy, con trai út chưa cần nhắc đền, nhưng mọi người đều biết con trai trưởng Lục Tiêu như thế nào. Nhìn toàn bộ thủ đô, ai mà không khen ngợi tên của Lục Tiêu khi nghe thấy?
Tần Trăn Trăn cho rằng mình đã làm đủ rồi, cho đến khi những người phụ nữ khác tìm đến cửa, mới biết bà vốn dĩ là một trò đùa.
Bà đột nhiên chạy sang một bên, tất cả đồ vật trên bàn đều bị bóp chặt trong tay, kêu răng rắc, tất cả đều bị đập về phía Lục Hồng Duy, vừa hét vừa đập phá: "Lục Hồng Duy, cái thứ súc sinh, ông là cái đồ không có lương tâm! Tôi đã làm gì sai, ông lại muốn đưa tôi vào viện điều dưỡng? Ông còn để con ả đàn bà kia tìm đến tôi".
"Ả ta xứng sao, xứng sao------!".
Hai mắt Tần Trăn Trăn đỏ như máu, trong mắt chỉ có người đàn ông bị bà ta đáp đồ tới đang trốn tránh, oán hận trong lòng càng lúc càng mạnh, bà ôm chặt ngực, đè nén xúc động nôn ra máu, đột nhiên túm lấy trên bàn một chiếc máy ảnh SLR*, ngơ ngác mà ném về phía Lục Hồng Duy.
Mặc dù Lục Hồng Duy đã rất gian nan tránh thoát đòn tấn công lần này, nhưng dưới chân gã có quá nhiều thứ rải rác, ông ta không thể né tránh kịp trong một lúc, lòng bàn chân giẫm lên một cây bút bi, đổ thẳng về phía sau với một bước trượt. Khoảnh khắc ngã xuống, gáy đập vào góc bàn, ông ta trợn tròn mắt ngất xỉu tại chỗ.
Người phụ trách họp báo của Lục thị: "......"
Phóng viên có mặt: "......."
Nhân viên bảo vệ biết Tần Trăn Trăn là Lục phu nhân, cho nên không dám có bất kỳ hành động nào đối với việc đối phương cưỡng ép ra vào hội trường, nhưng bây giờ Tần Trăn Trăn bị điên, Lục Hồng Duy ngã ngất xỉu, lúc này thật sự đã quá muộn để ngăn cản.
Vài người đàn ông to lớn vội vàng bước lên phía trước muốn ghì Tần Trăn Trăn xuống, nhưng Tần Trăn Trăn đột nhiên hét lên rồi bỏ chạy.
Mọi người: "......"
Mẹ nó cũng thật thái quá rồi.
Trong lúc hỗn loạn, Lục Dư đẩy Phó Vân Triều ra khỏi hội trường. So với tiếng ồn ào của hội trường, hành lang dài yên tĩnh lạ thường, chỉ có âm thanh bước đi yếu ớt và tiếng hô hấp nhợt nhạt của hai người. Một lúc sau, Lục Dư nhẹ giọng hỏi: "Phóng viên là người anh tìm đến phải không?"
Phó Vân Triều không trả lời, chỉ nâng mí mắt lên cười hỏi: "Tần Trăn Trăn là em thả?"
Lục Dư buông tay ra, đi đến bên cạnh Phó Vân Triều. Người đàn ông dùng khuỷu tay phải đỡ tay vịn, lòng bàn tay chống cằm, nghiêng đầu nghênh đón ánh mắt của Lục Dư. Ánh mắt của hai người phản chiếu rõ ràng diện mạo và động tác của đối phương. Cuối cùng, chính Lục Dư thu hồi ánh mắt trước: "Bà ta tự chạy ra ngoài, tôi chỉ cho bà ấy một chút tiện lợi mà thôi."
Phó Vân Triều thản nhiên cảm khái một tiếng: "Thật thảm a~"
Sau khi làm ầm ĩ như vậy, e rằng sau này sẽ không có lợi cho cả Tần Trăn Trăn và Lục Hồng Duy.
Lục Dư nghe ba chữ này, nhưng cậu không cảm nhận được sự đồng cảm nào từ lời nói của người đàn ông mang lại, ngược lại âm cuối kéo dài mang theo vài phần châm chọc. Cậu chậm rãi hạ mắt xuống, che giấu sự lạnh lẽo trong mắt.
Vợ làm Lục Hồng Duy xấu mặt cũng giống như đứa con trai kia làm ông ta mất mặt.
Ở thanh danh trong sự nghiệp không đáng nhắc đến.
Tần Trăn Trăn xinh đẹp nửa đời người, có lẽ đã kết thúc rồi.
Lục Dư và Phó Vân Triều trở lại gara dưới ngầm, trước khi lên xe, nghe thấy phía sau có tiếng người vội vã. Phó Vân Triều quay đầu nhìn lại, chính là Hình Kiến Hưng và Tiểu Lý. Hai người bọn họ hiển nhiên là vội vàng chạy ra khỏi hội trường, khiêng theo máy ảnh chạy như điên rất lâu, ngay cả mái tóc ngắn trên trán cũng ướt sũng. Sau khi nhìn thấy Phó Vân Triều và Lục Dư, hai người đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt Hình Kiến Hưng lại nở nụ cười: "Phó tiên sinh, Lục tiên sinh, chúng ta tìm một chỗ phỏng vấn hai người đi."
...
Lần này, buổi họp báo của Lục thị vốn dĩ chính là công khai toàn bộ, mặc dù các phóng viên tại hiện trường đều được người phụ trách Lục thị 'lựa chọn cẩn thận', ngoại trừ bọn họ, không ai có thể ngoại lệ được bước vào hội trường, cũng không ít người giống như chim non gào khóc chờ được cho ăn, chờ đợi tin tức tại buổi họp báo.
Lục Lịch cũng đang chờ.
Hôm qua, lần đầu tiên hắn bị câu nói của Lục Tiêu 'Chuyện này để cho ba xử lý' làm nghẹn lại nửa ngày muốn ăn cũng không ăn được, sau đó lại bị tên Happy Fat House ngu xuẩn kia chọc hắn tức giận đến mức cả đêm không ngủ. Cuối cùng hắn cũng đợi được đến buổi sáng ngày hôm nay, và đợi cho đến khi cuộc họp báo của Lục thị cuối cùng cũng bắt đầu--
Hắn gấp không chờ nổi mà muốn biết sự tình trong cuộc họp báo.
Sự xuất hiện của Lục Dư khiến hắn cảm thấy bị đe dọa, nhưng may mắn thay, ông trời luôn ưu ái hắn, thân phận của Lục Dư khiến vợ chồng Lục gia coi thường cậu ta. Trong mắt vợ chồng nhà họ Lục, Lục Lịch vẫn là con trai út được họ yêu quý nhất, hắn là trăng sáng trên trời, còn Lục Dư là một tên ăn mày, hoàn toàn không thể so sánh được.
Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn hy vọng Lục Dư sẽ biến mất trên thế giới này. Không có Lục Dư, hắn chính là tiểu thiếu gia danh chính ngôn thuận của Lục gia, hắn là người được cả nhà họ Lục sủng ái nhất.
Chỉ là sự tình phát triển đột nhiên trở nên khó lường, gặp phải rất nhiều chuyện, lúc này, không giây phút nào Lục Lịch ngừng mong Lục Dư sớm chết đi, hy vọng nhà họ Lục sẽ trở lại diện mạo trước đây càng sớm càng tốt, chỉ có nhà họ Lục hùng mạnh mới có thể cho hắn ta mọi thứ hắn muốn và che chở cho hắn.
Có lẽ không ai muốn nhà họ Lục tốt lên hơn Lục Lịch.
Hắn ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, không ngừng làm mới Weibo. Ngay từ một giờ trước, đã có người cọ nhiệt liên quan đến cuộc họp báo của Lục thị, nhưng khi hắn nhấp vào và nhìn thấy nội dung thực tế, không có gì, vì vậy Lục Lịch chỉ có thể thỉnh thoảng làm mới các chủ đề liên quan. Cuối cùng, không biết làm mới đến lần thứ 32 hay 42, chủ đề vốn đang yên tĩnh đột nhiên trở nên cực kỳ sôi động.
Tại hạ là yêu tinh bát quái: [gia đình, anh chị em, đến ăn dưa lớn! Thật là thú vị, ai xem #Cuộc họp báo của Lục thị# cũng phải hét lên một câu mẹ nó quá khủng khiếp!]
Đột nhiên nhìn thấy một Weibo như vậy, bài đăng không đầu không cuối, cũng không có cả nội dung, điều này khiến cư dân mạng hóng hớt ngứa ngáy. Tuy Lục Lịch cũng có chút sốt ruột, nhưng sự sốt ruột của hắn hoàn toàn khác với sự sốt ruột của cư dân mạng khi xem náo nhiệt, trong lòng hắn bắt đầu dần dần hoảng loạn, linh cảm xấu càng ngày càng dày đặc.
Chủ nhân tài khoản 'Tại hạ là yêu tinh bát quái' thấy rất nhiều người thúc giục mình, lập tức gõ chữ sau khi cười: [Chuyện là thế này, không phải câu trả lời ban đầu của Lục thị nói rằng không thẹn với Lục Dư, thậm chí còn mai mối cho người mà Lục Dư thích sao? Vào thời điểm đó, ai đó nói rằng người họ Phó này rất tuyệt vời, tôi cũng nghĩ vậy, nhưng các người đoán kết quả là như thế nào? Là người ngồi xe lăn đấy ạ =.=
Không phải tôi xem thường người khuyết tật, tôi không có loại suy nghĩ này, tôi chỉ nghĩ có chút buồn cười khi so sánh với tư thế cao ngạo đối lập của nhà họ Lục, thật sự rất nực cười, tôi còn tưởng rằng vị mà bọn họ mai mối cho Lục Dư chính là con rể vàng chứ.
Tiếp theo phải kể đến điều quan trọng nhất cần nói thời đó là---- tèn tén ten hãy chúc mừng Lục Hồng Duy đã bị vợ ông ta đập cho vào viện hahaha. Thật sự khiến tôi cười chết thôi, các người còn nhớ người vợ phát điên của ông ta là bà Tần sau khi bị đưa đến viện dưỡng lão không? Bà ta điên lên khi xuất hiện trong buổi họp báo, xem ra bà đã trốn được khỏi viện dưỡng lão, bắt được Lục Hồng Duy ngoại tình, còn đập đồ vào người gã ta!
Trời ơi cứu tui, tôi thực sự không biết làm thế nào để mô tả cảnh đó, nhưng nếu một phóng viên đã quay video, các bạn sẽ thấy toàn bộ sự việc. Để tôi đơn phương tuyên bố đây hẳn là buổi họp báo mà Lục thị hối hận nhất không bao giờ quên! Không có gì có thể so sánh nổi!].
Lục Lịch: "....."
Linh cảm xấu trong lòng dần dần phát huy tác dụng, hắn hít sâu một hơi, đang định gọi điện hỏi thì quẹt ngón tay kéo màn hình nhanh chóng làm mới nội dung chủ đề, sau đoạn video trực tiếp buổi họp báo được 'Tại hạ là yêu tính bát quái' nhắc đến xuất hiện trước mặt hắn.
Sau khi nín thở, tập trung xem lại toàn bộ, sắc mặt Lục Lịch đã tối sầm lại, hắn đột nhiên giơ chân lên đá lên ghế sofa.
Anh chưa bao giờ quan tâm Tần Trăn Trăn có thực sự điên hay không, cũng không quan tâm Lục Hồng Duy có ổn không nếu ông ta đến bệnh viện, hắn chỉ biết nếu nhà họ Lục cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ!
Có những người cảm thấy hoàn toàn khác biệt với hắn ta chính là cư dân mạng ăn dưa.
Mọi người đều đang chờ đợi gia tộc Lục gia lợi dụng buổi họp báo này để thực hiện một pha lật ngược thế cờ hay gì đó, dù sao thì mấy bộ phim truyền hình lớn cũng hay có kiểu motip như vậy, mặc dù sự tình liên tục bị đảo ngược khiến những người xem cảm thấy khá khó chịu và tức giận, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng bộ phim đó thật tuyệt vời.
Nếu đổi thành phim truyền hình thì loại tình huống này sẽ khiến người ta chia thành hai đảng phái, một bên hùng hùng hổ hổ tức giận bỏ đi, một bên thì điên cuồng theo đuổi kịch hào môn ngập tràn cẩu huyết.
Kết quả là, không ai ngờ rằng mặc dù cuộc họp báo này không mang lại cú lật bàn nào, nhưng...cũng đủ chuyện khiến người ta chê cười rồi.
"Bỏ qua khuôn mặt kiều diễm của Lục Dư trước, cảm ơn Lục Hồng Duy đã chữa khỏi chứng liệt mặt mà tôi đã bị nhiều năm mà không chữa khỏi được, khi ông trượt ngã, lão tử cười đến nỗi cả tòa chung cư đều có để nghe thấy giọng cười không kiềm chế được của tôi. "
"Bỏ qua Phó thiếu trước đi, bà Tần thật sự là điên cuồng khiến người đáng sợ. "
"@Lục Lịch, mẹ mày đúng là một kẻ điên. "
"@Lục Lịch, ba mày là đồ lừa bịp!".
"@Lục Lịch, cậu có con ngoài giá thú của ba cậu không? Nếu không, tại sao ba cậu lại tốt với cậu như vậy?".
"Tất cả các bạn @Lục Lịch có làm gì đâu? @Lục Lịch chắc cũng không biết chúng ta đang chê cười nhà cậu ta đâu ha? @Lục Lịch ngàn vạn lần đừng để ý nha, tôi thề là bọn họ không phải cố ý đâu. @Lục Lịch moah moah".
"Đứa nào đi chim lợn vậy!!???"
"Nào, đừng kháy đểu bạn".
Beta: 29/4/2024
***
Tiểu kịch trường: Con rể vàng
Phóng viên: Trời ơi cứu tui, không thể tin được, thật là một nam nhân đáng thương, người ta ngồi xe lăn luôn rồi kìa!
Giang cư mận: Người thành công luôn có lối đi riêng a~
Nhà họ Lục: Nàm sao? Còn chưa đủ xứng á? Còn chưa đủ đẹp hả? Mối nhân duyên tốt thế này ít nhất cũng phải tốn hết tám đời công đức của nó mới có được đấy!
Lục Dư: Tại sao tôi cảm thấy tôi trong miệng bọn họ hẳn là đã làm không ít chuyện xấu, "đức" tám đời lận cơ mà.
Edit&Beta: Xin nén bi thương.