Sau Khi Ngủ Dậy, Trúc Mã Liền Biến Thành Bạn Trai

Chương 12




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ đơn giản một chữ đau như vậy thôi lại giống như một thanh đao sắc nhọn mạnh mẽ đâm vào trong lòng Triều Dương, so với lưỡi đao mà Tô Tần đâm vào còn đau hơn gấp bội.

Liêu Tinh Thần thấy cậu lại có dấu hiệu muốn khóc, lập tức cảm thấy nhức đầu, vội vội vàng vàng đổi giọng: “Không đau, tôi lừa cậu thôi.”

Còn tại sao phải nói lời lừa gạt này, Liêu Tinh Thần không có ý muốn tìm tòi nghiên cứu.

Đều băng một tầng băng gạc dày cộm thế này rồi, làm sao có thể không đau. Triều Dương chỉ coi là người này đang cố ý ra vẻ kiên cường, trong lòng càng thêm áy náy: “Xin lỗi.”

Liêu Tinh Thần không nhịn được cười: “Cậu xin lỗi cái gì?”

Triều Dương: “Là tớ liên lụy cậu bị đánh.”

Bị đánh là không thể, liên lụy thì ngược lại có chút đó, Liêu Tinh Thần nhớ đến bánh sô cô la bị ăn mất, gật đầu nói: “Ừm, đúng là cậu nên chịu trách nhiệm.”

Trong phòng khách thoáng qua hương thơm rau xào từ nhà cách vách, lúc này Triều Dương mới phản ứng kịp bản thân còn đang nằm trong lòng ngực Liêu Tinh Thần, mặt xoạch một cái đỏ bừng cả lên.

Cậu làm như vô ý di chuyển đứng dậy, đi vào trong nhà bếp: “Dì Hoa buổi trưa không trở về hả? Tớ nấu cho cậu một bát mì.”

Liêu Tinh Thần cảm thấy mới mẻ: “Cậu còn biết nấu mì?” Anh cho rằng Triều Dương là một người hoàn toàn sẽ không xuống bếp.

Kỹ thuật nấu mì là kiếp trước Triều Dương học được từ chỗ ông Lý, thời điểm đói bụng nhất trong lúc trực ban đêm khuya thì sẽ ở ngay trong phòng an ninh tự nấu bữa khuya cho mình.

“Tớ có thể nấu, mì Dương Xuân, mì xào dầu hành, mì xào trứng gà, cậu thích ăn loại nào?”

“A, cậu bị thương, vẫn nên ăn mì Dương Xuân đi.”

(*)mi-duong-xuan

mì dương xuân

mi-mo-hanh

mì mỡ hành

mi-xao-trung-ga

mì xào trứng gà

Nói xong, Triều Dương thuần thục mặc tạp dề lên người, dây buộc túm chặt lấy bộ đồng phục rộng thùng thình để lộ ra vòng eo thon gọn.

Ánh mắt Liêu Tinh Thẫn vẫn luôn dính chặt trên người cậu, nhìn cậu bận rộn trước sau ở trong phòng bếp làm đâu ra đấy, nấu nước luộc mì, rửa rau thái thịt.

Điện thoại để trên ghế salon rung lên mấy lần, Liêu Tinh Thần ấn vào nút nhận, ánh mắt vẫn chú ý đến nhất cử nhất động ở nhà bếp: “Vâng?”

Trần Hoa xoa xoa bả vai cứng ngắc, bà vừa mới hoàn thành một ca cấp cứu, từ trong phòng giải phẫu đi ra đã nhận được tin con trai đánh nhau ở trường học.

“Tại sao lại đánh nhau?”

Giọng nói của Trần Hoa lơ đễnh, không trách cứ cũng không quan tâm, “Lần này là vì cái gì?”

Liêu Tinh Thần gác chân lên bàn trà: “Có người cướp đồ ăn vặt của con.”

Đầu bên kia điện thoại: “…”

Đây là cái lý do lạ lùng gì thế này? Mày liễu của Trần Hoa nhíu lại: “Không phải con không thích đồ ăn vặt sao?”

Hơn nữa, đồ ăn vặt gì mà quý giá đến mức phải đánh nhau với người ta luôn?

Liêu Tinh Thần khựng lại, đổi một lời giải thích khác nghe hợp lý hơn: “À, là do tên đó làm bẩn bàn học của con.”

Cái lý do này nói ra còn tin được, Trần Hoa bị thuyết phục, phê bình con trai mấy câu: “Chiều nay mẹ sẽ nói ba con tra camera xem thử, đối phương có bị thương nặng không?”

Trước tiên nói kiểm tra camera rồi mới hỏi đến thương thế của đối phương, Liêu Tinh Thần nghe xong liền biết mẹ anh thật sự muốn biết chuyện gì.

“Mẹ yên tâm, đánh trong nhà vệ sinh, không chụp được.”

Trần Hoa nhẹ nhàng thở ra một hơi, giận trách: “Con đó. Ở trong trường học của nhà mình có thể an phận một chút được không? Lỡ như việc này mà làm lớn ra thì con nói xem con để ba con xử lý thế nào đây?”

Ba của Liêu Tinh Thần là Liêu Chí Hàng hiện đã là viện trưởng của bệnh viện Tân Giang, cũng là hiệu trưởng Thế Ninh, chuyện này không phải là bí mật gì ở đại viện Tân Giang, nhà nào cũng biết rõ.

Nhưng trong trường học gần như không có ai biết hết.

Liêu gia cố ý giấu diếm, người biết chuyện cũng không chạy đi kể lung tung, Liêu Tinh Thần thì càng khinh thường cái việc khoe khoang tầng quan hệ này ra.

Anh thậm chí còn không muốn đi học ngay dưới mí mắt của ba mình, cứ như bị giám sát: “Nếu lo lắng chuyện này thì trước đây sao còn để cho con đi học ở Thế Ninh nữa?”

“Trường học khác lấy đâu ra ban thực nghiệm hả?” Trần Hoa không muốn mổ xẻ vấn đề này với con trai, “Không nói cái này nữa, con ăn cơm chưa?”

Liêu Tinh Thần: “Chưa ăn.”

Mắt Trần Hoa liếc nhìn lịch để bàn, bên trên ghi đầy các ca phẫu thuật hẹn trước: “Mẹ có thể đi một lát, mẹ quay về nấu cơm cho con.”

“Không cần.” Liêu Tinh Thần ngăn bà lại, “Mẹ cứ ở lại bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt đi, có người ở nhà nấu cho con ăn rồi.”

“Ai?”

Liêu Tinh Thần cười cười: “Hàng xóm tầng trên.”

Tắt điện thoại không bao lâu, hai bát mì Dương Xuân thanh đạm tươi ngon được bưng lên, Triều Dương còn chuẩn bị thêm một quả trứng luộc, cảm giác áy náy trong lòng cậu còn chưa tan biến, cách thức chuộc lỗi duy nhất là đối xử tốt nhất có thể với Liêu Tinh Thần.

“Nếu không để tớ đút cậu ăn nha?”

Liêu Tinh Thần bị thương ở tay phải, Triều Dương lo lắng anh cầm đũa bất tiện, bưng tô mì muốn đút.

Thật ra Liêu Tinh Thần thuận tay trái, tay phải bị thương cũng không đến mức đũa cũng chẳng cầm nổi, nhưng không biết xuất phát từ mục đích gì, anh cứ thế xem mình thành người tàn tật đến sinh hoạt thường ngày cũng không thể tự lo liệu được.

Triều Dương nhìn anh hoạt động khó khăn như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu, hận không thể để mình bị thương thay anh. Triều Dương đau lòng toàn bộ viết hết lên trên mặt, Liêu Tinh Thần nhìn hết vào trong mắt, đột nhiên cảm thấy trái tim ấm áp.

Trước đây anh cùng người ta đánh nhau chưa bao giờ thua trận, hôm nay vẫn là lần đầu tiên có người dùng loại ánh mắt này, để ý quan tâm đến anh.

Liêu Tinh Thần cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

Hai người ở rất gần nhau, Triều Dương một bên đút người ăn một bên xem xét vết thương trên mặt đối phương, một mảng bầm tím đen càng làm cho vùng da xung quanh trắng hơn, có một loại vẻ đẹp không hoàn chỉnh.

Cậu nhìn đến ngẩn người, cuối cùng đến mì cũng quên cả đút.

Ánh mắt Triều Dương quá trực tiếp, quá nóng rực, Liêu Tinh Thần không có cách nào xem nhẹ, giương mắt nói: “Làm sao vậy?”

Triều Dương xoay gương mặt đã hơi nóng của mình qua một bên, nói: “Không sao.”

Hai người với hai tâm tư khác nhau ăn hết một tô mì, đảo mắt một cái đã đến xế chiều, cách thời gian lên lớp còn bốn mươi phút, Triều Dương dọn dẹp hết bát đũa trong phòng bếp xong lại cắt một dĩa trái cây bưng ra để trước mặt Liêu Tinh Thần.

“Tớ đến trường trước, đến tối sẽ sang thăm cậu.”

Liêu Tinh Thần liếc nhìn thời gian, cảm giác có chút không buông được: “Sao phải đi sớm như vậy?”

Triều Dương đeo cặp sách lên trên lưng, nói: “Đi xe buýt nên phải đi sớm mới kịp.”

Liêu Tinh lấy chìa khóa xe đạp ra: “Cậu đạp xe của tôi mà đi.”

Đạp xe thì có thể ở lại chỗ này lâu hơn hai mươi phút nữa.

Triều Dương lắc đầu từ chối, sao cậu còn dám có bất cứ liên quan nào đến Liêu Tinh Thần nữa chứ? Lỡ như để tên Tô Tần nhìn thấy cậu đạp xe của Liêu Tinh Thần đi học rồi lại nổi điên chạy đi đánh người thêm một trận nữa thì biết làm sao bây giờ?

Sau này cậu phải giữ một khoảng cách với anh mới được.

Triều Dương chân trước vừa đi được mấy phút, chân sau Từ Lỗi đã cọ đến.

Cậu ta vừa vào cửa đã chú ý ngay đến băng gạc trên tay Liêu Tinh Thần, cậu trừng lớn mắt: “Móa, sao cậu lại bị thương nặng như vậy?”

Năm đó bởi vì vấn đề về hộ khẩu mà Từ Lỗi và Liêu Tinh Thần bị chuyển đến khu vực khác học tiểu học và cấp hai, mãi đến cấp ba mới quay về khu Thạch Giang.

Làm bạn học lâu năm như vậy, đây là lần đầu tiên Từ Lỗi nhìn thấy vết thương xuất hiện trên mặt người này đó, phản ứng đầu tiên chính là: “Thân thủ của Tô Tần lợi hại thế á?!”

“Cậu cảm thấy có thể sao?”

Liêu Tinh Thần cười nhạo, anh cầm băng gạc gỡ xuống, chỗ hộ khẩu (phần giữa ngón trỏ và ngón cái) có một vết thương rất nông, máu ở trên đã sớm khô lại.

Nói ra thật xấu hổ, lâu quá không đánh nhau nên chân tay hơi cứng, vết thương này là do trong lúc anh đánh Tô Tần không cẩn thận va phải phần gạch men bị vỡ nên bị cứa phải, tự mình làm ra.

Từ Lỗi phun: “Vết thương bé tí nhiêu đó mà cậu quấn một mớ băng gạc dày cộm vậy hả?!”

Băng gạc trong nhà có nhiều thì cũng không nên lãng phí thế đâu?

Liêu Tinh Thần nói: “Cũng không phải tớ quấn.”

Buổi sáng lúc anh đến phòng y tế, bác sĩ của trường vừa lúc vắng mặt, chỉ có một đàn chị lớp mười hai tham gia tiết thực hành ở đó.

Đàn chị ấy dĩ nhiên vẫn chưa quen thuộc với phòng y tế, quấn băng gạc được một nửa mới phát hiện không tìm thấy kéo đâu, Liêu Tinh Thần lười chờ, liền dứt khoát để cho cô quấn hết số băng gạc còn lại lên trên tay.

Từ Lỗi bái phục, lại hỏi: “Vậy vết thương trên mặt cậu là thế nào? Sao lại bị?”

Liêu Tinh Thần cắn một miếng táo bỏ vào miệng, không ngờ lại rất ngọt: “Ừm, cố ý để tên họ Tô đó đánh.”

“Vì sao?”

Còn vì cái gì nữa, đương nhiên là bởi vì người chứng kiến, nếu như không phải có người bỗng xuất hiện, Tô Tần làm sao có cơ hội đánh được anh.

Nhập học cấp ba ngày đầu tiên, Liêu Tinh Thần đã đồng ý với ba mẹ rằng, bất kể như thế nào cũng không thể để người khác nhìn thấy mình đánh nhau.

Bởi vậy nên lúc phát hiện bên ngoài có người bước ngang qua nhà vệ sinh, Liêu Tinh Thần đầu tiên thu tay về, cố ý để lộ sơ hở để Tô Tần trở tay vung một quyền đến.

Thật ra vết thương không nặng, chỉ có điều da anh quá trắng nên chỗ máu bầm tím kia lộ ra nhìn khá đáng sợ, Triều Dương là quan tâm quá ắt loạn cho nên vẫn luôn không chú ý tới.

Từ Lỗi nghe xong toàn bộ sự thật, giơ ngón cái lên bội phục nói: “Vẫn là cậu trâu bò nhất, nhưng mà… tên nhãi Tô Tần kia sao lại vô duyên vô cớ làm gì chọc đến cậu vậy?”

Liêu Tinh Thần thuận miệng đáp: “Có lẽ là vì Triều Dương.”

Vì Triều Dương á?

Từ Lỗi suy nghĩ mất mấy giây, linh quang chợt lóe lên, quan hệ giữa hai người Liêu Tinh Thần và Triều Dương không tính là thân thiết, cậu là người đứng giữa nên vẫn luôn biết rõ.

Vì vậy mà khoảng thời gian trước Triều Dương chẳng hiểu sao lại đối xử nhiệt tình với Liêu Tinh Thần hơn hẳn, Từ Lỗi từng tò mò hỏi qua lý do, lúc ấy cậu nhận được câu trả lời là đơn thuần vì muốn mượn vở ghi chép.

Nhưng liên hệ với vài tình huống mới xảy ra ngày hôm nay mà xem, Từ Lỗi cảm thấy mọi chuyện hình như không đơn giản như vậy, mượn vở ghi thôi có cần phải ân cần thế không? Trực tiếp mở miệng hỏi là được rồi mà?

Chẳng lẽ ý của Triều Dương không nằm trong lời nói, thật ra cậu ấy có mục đích khác?!

“… Cậu nói, là Triều Dương cố ý tiếp cận tôi sao?”

Nghe xong phân tích của Từ Lỗi, Liêu Tinh Thần có chút im lặng: “Vì để kích thích tên họ Tô kia?”

Thì ra cuối cùng anh chẳng qua chỉ là một quân cờ???

Cái gọi là liên lụy chính là ý này đây?

“Chậc, trước đây Tô Tần đâu có để ý đến Triều Dương đâu? Nhưng kể từ khi cậu xuất hiện, số lần cậu ta tìm Triều Dương tăng lên hẳn.”

“Còn vì Triều Dương mà đánh nhau với cậu.”

Từ Lỗi càng suy luận càng cảm thấy mình cmn chính là thiên tài nhỏ tuổi trong giới tình yêu, logic đơn giản đạt điểm tuyệt đối, cậu chợt nhớ đến điều gì bỗng hưng phấn vỗ tay nói:

“A đúng rồi đúng rồi! Sáng nay Tô Tần còn chủ động tìm Triều Dương nói muốn ở bên nhau nữa!”

Trái tim Liêu Tinh Thần trực tiếp rơi thẳng xuống vực, giọng nói cũng bị phủ một tầng băng dày lạnh lẽo: “Vậy hai người đó ở bên nhau rồi?”

Từ Lỗi lắc đầu: “Không có đâu, hình như Tô Tần đang muốn bắt cá hai tay, Triều Dương không đồng ý.”

“Tôi đoán là đang ép đối phương chia tay đó.”

Liêu Tinh Thần: “…”

Anh có hơi hối hận vì buổi sáng đã hạ thủ lưu tình, phải đánh cho tên đó răng rơi đầy đất mới đúng.

Từ Lỗi biết tâm trạng Liêu Tinh Thần không được tốt, có ý tốt an ủi anh: “Ài, cậu thông cảm cho Triều Dương một chút.”

Chu Khải kết thúc buổi kiểm tra nghiên cứu, biết chuyện hòn ngọc quý trên tay mình bị đại ca trường bắt nạt đã tức giận đến mức ngay cả cơm đều ăn không vô. Ông gọi điện thoại cho Liêu Tinh Thần, dặn dò đối phương ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt: “Cuối tuần cũng không cần đến, em nghỉ ngơi hai ngày đi.”

Có đến trường hay không không quan trọng, dù sao cũng đều là giải bài thi.

Liêu Tinh Thần ngồi vào trước bàn học, tiện tay rút một bài thi toán trong bộ đề thi đua, chuẩn bị giết thời gian, nhân tiện sắp xếp lại suy nghĩ.

Anh quét mắt nhìn đề bài, trước mắt hiện ra hình ảnh Triều Dương với gương mặt giàn giụa nước mắt; cầm bút đánh dấu phần quan trọng trong đề bài, cặp mắt đầy vẻ đau lòng của Triều Dương lại thoáng qua.

Đặt bút viết xuống một chữ ‘giải’, Triều Dương với giọng nói đầy nức nở hỏi anh có đau hay không lại văng vẳng đâu đây…

“…”

Ngồi bất động suốt hai tiếng, một bộ đề còn chưa làm được một phần ba, cuối cùng Liêu Tinh Thần dứt khoát đặt bút xuống.