Vì Bạch Nguyệt Quang ấy mà cậu đánh mất toàn bộ thanh xuân của mình, trở thành một cái lốp dự phòng suốt mười năm.
Kết quả cuối cùng bản thân lại trở thành một trò cười.
Sau khi trọng sinh, Triều Dương quay về tuổi mười bảy, ngay đúng cái ngày mà cậu tỏ tình với Bạch Nguyệt Quang.
“Ngại quá.”
Triều Dương rút lại bức thư tình đã đưa ra một nửa, cười nói: “Tôi đưa nhầm người.”
Bạch Nguyệt Quang: “???”.
─── ・ 。゚☆: .☽. :☆゚. ───
Giới thiệu số 2:
Sau khi trọng sinh Triều Dương đau đầu sửa chữa sai lầm kiếp trước, hoàn toàn chặt đứt tình cảm mến mộ với Bạch Nguyệt Quang, không muốn làm học sinh kém nữa, chỉ một lòng muốn thi đậu đại học.
Vì vậy cậu liền vươn móng vuốt về phía người anh em tốt lớn lên từ nhỏ với mình —
“Lão Liêu ơi, đề bài này đang nói tới cái gì vậy?”
“Lão Liêu à, có thể dạy kèm cho tôi môn Tiếng Anh được không?”
Liêu – học sinh giỏi lạnh lùng đứng nhất trường – Tinh Thần gỡ bàn tay đang đặt trên bài thi của Triều Dương ra, vẻ mặt thống khổ nhưng giọng nói lại đặc biệt dịu dàng.
“Không phải cậu vẫn luôn thích Tô Tần à?”
“Tôi giúp cậu theo đuổi cậu ta.”
Triều Dương: “???”
Không, tôi không có, cậu hiểu lầm rồi.
Ông đây vất vả lắm mới được trọng sinh, đếch thèm làm con chó lê liếm nữa nhá.