Triệu Uyển Nhu đột ngột hỏi về một ngày cụ thể, Thái Lãnh Hàn sững ra một lúc. Hắn lấy điện thoại, mở lịch làm việc ra xem thử. Ngày xx sắp tới hắn có cuộc họp vào buổi sáng và gặp đối tác vào buổi trưa… Thái Lãnh Hàn vội tắt ngay màn hình, ngẩng lên nhìn Triệu Uyển Nhu, tỉnh như không mà trả lời:
- Hôm đó… anh cũng không có việc gì quan trọng. Em hỏi có việc gì không?
Triệu Uyển Nhu mỉm cười:
- Em định hỏi anh có rảnh không để cùng em đi dự tiệc của Hiệp hội mạnh thường quân.
Thái Lãnh Hàn sửng sốt, buột miệng:
- Nhưng mà… thiệp đó chỉ mời em, tôi đi cùng em liệu… có tiện không?
Triệu Uyển Nhu xụ mặt, có vẻ không vui đáp:
- Sao lại không tiện? Anh đọc kỹ thiệp mời xem.
Thái Lãnh Hàn đọc kỹ lại thiệp mời một lần nữa thì phát hiện, bên dưới dòng chữ in nổi màu vàng óng ánh kia, có một dòng chữ nhỏ hơn ghi chú: “Khách mời có thể cùng đi với một người thân hoặc bạn bè.” Thế có nghĩa là hắn có thể cùng với Triệu Uyển Nhu xuất hiện trong một buổi họp mặt thượng lưu một cách danh chính ngôn thuận là “chồng của cô” rồi. Nghĩ vậy, trong lòng của Thái Lãnh Hàn mừng như điên, nhưng ngẫm lại, hắn vẫn có chút dè dặt:
- Nhưng người ta ghi là đi cùng với người thân hoặc bạn bè… Em không định đi cùng bố mẹ hoặc… Vương Thiên Bích sao?
Hỏi xong câu này, Thái Lãnh Hàn hối hận đến muốn đập đầu vào tường cho rồi. Rõ ràng hắn vô cùng mong mỏi được cùng sánh vai với Triệu Uyển Nhu, vậy mà bây giờ hắn lại đang muốn đẩy cơ hội này ra khỏi tầm tay của mình. Tuy nhiên, chỉ thêm một giây nữa, Thái Lãnh Hàn lại không còn hối hận nữa. Không cần phải nghĩ nhiều, Thái Lãnh Hàn cũng biết, với cái danh tiếng chẳng lấy gì làm thơm tho tốt đẹp của hắn, chỉ cần hắn đi cùng với Triệu Uyển Nhu, thì cô chắc chắn sẽ lại bị những người không ưa hắn lời ra tiếng vào. Những lời lẽ ấy chắc chắn sẽ không hề hay ho một chút nào. Cho dù Triệu Uyển Nhu không quan tâm, thì chắc chắn tâm trạng của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng, cô sẽ buồn, sẽ giận, sẽ tủi, sẽ không vui.... Còn ngược lại, nếu Triệu Uyển Nhu cùng đi với bố mẹ hoặc bạn thân, thì những người xung quanh ít nhiều cũng sẽ nể mặt họ mà không gây chuyện thị phi với Triệu Uyển Nhu. Bởi vì, nhà họ Triệu và nhà họ Vương đều có danh tiếng rất tốt, chẳng bù cho Thái Lãnh Hàn hắn…
Thế nên, Thái Lãnh Hàn nhanh chóng không còn hối hận vì đã tự đánh mất cơ hội được cùng Triệu Uyển Nhu đi dự tiệc. Cùng đi với bố mẹ hoặc bạn thân chắc chắn sẽ khiến Triệu Uyển Nhu vui vẻ và thoải mái hơn khi đi cùng hắn. So giữa việc thỏa mãn mong muốn của bản thân và việc có thể khiến Triệu Uyển Nhu vui vẻ, thoải mái thì Thái Lãnh Hàn không thèm cân đo đong đếm một chút nào đã thẳng tay vứt luôn cái mong muốn của chính mình ra sau đầu.
Triệu Uyển Nhu nghe Thái Lãnh Hàn hỏi xong câu hỏi trên thì trông thấy nét mặt của hắn sa sầm xuống một cách rõ rệt nên cô cũng chưa vội lên tiếng mà im lặng quan sát. Triệu Uyển Nhu tận mắt chứng kiến những biểu hiện thay đổi vừa nhanh lại vừa rõ của Thái Lãnh Hàn mà trong lòng hiểu được đại khái nỗi tự ti của hắn, lại càng thêm cảm động vì sự quan tâm mà Thái Lãnh Hàn dành cho cô.
Thái Lãnh Hàn nghĩ ngợi nhanh như chớp, nhưng vẫn khiến không khí lặng xuống, có vẻ nặng nề. Hắn chớp mắt, len lén nhìn Triệu Uyển Nhu, chỉ thấy cô cũng đang đưa đôi mắt long lanh nhìn lại hắn chằm chằm. Không hiểu sao, Thái Lãnh Hàn cảm thấy chột dạ. Hắn cụp mắt xuống, không dám nhìn Triệu Uyển Nhu nữa.
Bộ dáng như đứa trẻ biết lỗi của Thái Lãnh Hàn như thế khiến Triệu Uyển Nhu vừa thương vừa tức. Cái gã ngốc này, uổng cho cái biệt danh “chó điên” của hắn, rõ ràng là hắn đang tự tay hủy đi quyền lợi của bản thân mà lại cảm thấy có lỗi với cô như thế. Đúng là ngốc đến khiến cô đau lòng mà. Triệu Uyển Nhu nhếch môi cười, gằn giọng:
- Bây giờ anh chỉ cần nói cho em biết là anh có muốn đi cùng em đến buổi tiệc đó hay không mà thôi. Anh có muốn hay không?
Thái Lãnh Hàn bị giọng điệu nghiêm nghị pha lẫn tức giận của Triệu Uyển Nhu làm cho trái tim đang thấp thỏm lại càng thêm giật thót. Hắn ngẩn ra, không kịp trả lời. Triệu Uyển Nhu tức giận đến ngứa hết cả răng. Cô hừ lạnh:
- Được rồi. Nếu anh đã không đi, vậy thì em cũng không đi nữa.
- Sao lại như thế được?
Thái Lãnh Hàn sửng sốt, buột miệng thốt ra câu hỏi. Triệu Uyển Nhu bĩu môi, ấm ức giải thích:
- Thật ra thì từ trước tới nay em cũng chưa từng được mời đến buổi họp mặt của Hiệp hội mạnh thường quân này.
Thái Lãnh Hàn lại tiếp tục bàng hoàng:
- Sao? Sao lại như thế được?
Triệu Uyển Nhu nhìn thấy sự ngỡ ngàng đến ngơ ngác của tảng băng ngốc nhà mình mà buồn cười đến quên cả giận. Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng giải thích cho rõ hơn:
- Thật đấy. Mặc dù em cũng có một tổ chức làm từ thiện, nhưng chỉ là một nhóm nhỏ, vốn không đỉ điều kiện để Hiệp hội mạnh thường quân gửi thiệp mời. Năm nay họ gửi thiệp cho em, chẳng qua là vì em đã trở thành vợ của anh mà thôi.