Bị Triệu Uyển Nhu trêu chọc một câu, Thái Lãnh Hàn sững sờ. Đúng lúc Triệu Uyển Nhu định giải thích với hắn rằng cô chỉ đùa mà thôi thì Thái Lãnh Hàn đột ngột đứng lên rồi đi đến phòng khách.
- Hả?
Triệu Uyển Nhu không hiểu tảng băng ngốc nhà mình đang làm gì. Lẽ nào cô đùa một chút mà hắn đã tức giận rồi sao? Không hiểu sao trong lòng của Triệu Uyển Nhu thoáng chút ấm ức. Hừ, tảng băng ngốc nghếch này, uổng công cô đã tìm cách để “sưởi ấm” hắn, khiến hắn bớt lạnh lẽo mà có thể bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Ấy thế mà cảm xúc mà hắn bộc lộ ra lại là sự giận dỗi hướng về cô như thế này. Thật đáng ghét mà!
Thế nhưng, chỉ một lát sau, khi Thái Lãnh Hàn quay trở ra, Triệu Uyển Nhu mới biết cô đã trách lầm tảng băng ngốc nhà mình rồi. Bởi vì, khi Thái Lãnh Hàn quay lại, trên tay của hắn cầm theo một chiếc thẻ từ màu đen tuyền. Hắn đưa tấm thẻ tín dụng màu đen ấy tới trước mặt Triệu Uyển Nhu, vẻ mặt nghiêm trang, cất giọng trịnh trọng nói:
- Thẻ của anh đây! Em thích mua gì thì cứ mua thoải mái.
- …Hả? Cảm ơn anh!
Triệu Uyển Nhu chớp mắp, mím môi nén cười, đưa tay nhận lấy tấm thẻ. Thái Lãnh Hàn nhìn thấy nét cười không thể giấu được của Triệu Uyển Nhu nên có chút quẫn bách, hắn không biết mình làm gì mà lại khiến Triệu Uyển Nhu buồn cười. Lẽ nào vừa rồi trông hắn rất quê mùa, rất có vẻ của “nhà giàu mới nổi thích khoe khoang”? Thái Lãnh Hàn băn khoăn rồi lại băn khoăn, thắc mắc rồi lại thắc mắc, nén nhịn đến gần mười phút mới quyết tâm mở miệng hỏi Triệu Uyển Nhu. Tuy nhiên, câu hỏi còn chưa thoát ra khỏi miệng của Thái Lãnh Hàn thì thím Hai đã tiến vào. Thái Lãnh Hàn vội vã ngậm miệng lại.
Thím Hai bước đến gần Triệu Uyển Nhu, nhẹ nhàng nói:
- Cô chủ, thư này hình như được gửi cho cô.
Triệu Uyển Nhu vội cất tấm thẻ đen vào túi rồi đưa tay nhận lấy phong thư mà thím Hai vừa đưa tơi. Cô mở phong bì ra xem thử thì mới biết bên trong là một tấm thiệp mời. Triệu Uyển Nhu đọc nhanh qua, đôi mày của cô hơi cau lại khiến Thái Lãnh Hàn thoáng lo lắng. Trong bức thư kia viết cái gì vậy? Sao vợ của hắn đọc thư lại có vẻ không vui?
Một lần nữa, thắc mắc của Thái Lãnh Hàn không thể được thốt ra. Bởi vì Triệu Uyển Nhu rất nhanh đã đọc xong nội dung trong thiệp mời kia và chuyển qua cho hắn xem. Thái Lãnh Hàn vừa nhìn vào đã thấy mấy chữ in nổi mang màu vàng lấp lánh: “Họp mặt thường niên của Hiệp hội mạnh thường quân”
Thái Lãnh Hàn cũng thoáng cau mày. Buổi họp mặt thường niên của Hiệp hội các mạnh thường quân được tổ chức mỗi năm một lần tại trung tâm thành phố V. Mấy năm nay Thái Lãnh Hàn chỉ nghe nhắc tới chứ chưa từng nhận được thiệp mời. Bởi vì, đây là dịp họp mặt cao cấp của những nhà mạnh thường quân trong toàn quốc, không phải ai cũng có thể tham gia được. Khách mời nhận được thiệp của buổi họp mặt này không chỉ phải có nhiều tiền, thường xuyên làm từ thiện mà còn phải có danh tiếng tốt và được người trong hiệp hội giới thiệu nữa.
Thế nên bao nhiêu năm nay, mặc dù Thái Lãnh Hàn cũng từng quyên góp không ít tiền của cho các cô nhi viện và cứu trợ đồng bào bị thiên tai; nhưng hắn vẫn chưa từng được nhận thiệp mời cùa Hiệp hội mạnh thường quân này. Thứ nhất là bởi vì Thái Lãnh Hàn làm từ thiện luôn trong sự âm thầm lặng lẽ. Hắn chỉ gửi tiền cho Mặt trận Tổ quốc với tên gọi là “một người Việt Nam” chứ không để lại danh tính thật sự. Sau này, khi đã kết hôn với Triệu Uyển Nhu thì Thái Lãnh Hàn mới thỉnh thoảng dùng tên của tổ chức “Chung Tay Góp Sức” do cô và Vương Thiên Bích sáng lập để gửi tiền cứu trợ và làm thiện nguyện. Nhưng thật ra, lý do quan trọng nhất để Thái Lãnh Hàn không nhận được thiệp mời của Hiệp hội mạnh thường quân, cũng là lý do mà có lẽ ai cũng biết, đó chính là vì danh tiếng của hắn quá tệ hại.
Nhưng bây giờ, Thái Lãnh Hàn lại đang cầm trên tay một tấm thiệp mời của Hiệp hội mạnh thường quân. Tuy nhiên, nội dung bên trong tấm thiệp lại ghi là: “Mời bà Triệu Uyển Nhu, đại diện tổ chức Chung Tay Góp Sức, đến dự tiệc.” Thái Lãnh Hàn hít sâu một hơi, trong lòng tràn đầy tự hào. Vợ của hắn đúng là không hề tầm thường một chút nào. Cô xứng đáng nhận được tấm thiệp này. Chỉ là… Thái Lãnh Hàn lại nuốt khan một cái. Không hiểu sao xen lẫn niềm vui và sự tự hào kia, giữa n.g.ự.c của Thái Lãnh Hàn lại nghẹn đắng một nỗi u uất. Triệu Uyển Nhu xuất sắc như vậy, nhưng cô lại đang bị hắn làm liên lụy. Có lẽ, không, không phải có lẽ, mà là chắc chắn, Thái Lãnh Hàn chắc chắn rằng, từ sau khi phải bước chân vào cuộc hôn nhân bị ép buộc với hắn, danh tiếng của Triệu Uyển Nhu cũng đã bị vấy bẩn theo rất nhiều thị phi mà hắn đang phải gánh trên lưng.
Trong lúc Thái Lãnh Hàn còn đang âm thầm tự trách thì Triệu Uyển Nhu đã quay sang hỏi:
- Ngày xx sắp tới anh có rảnh không?