Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 158: Ngốc Nghếch Đến Khiến Cô Đau Lòng




Nghĩ ngợi xong, quyết định rồi, Triệu Uyển Nhu quả quyết yêu cầu tài xế taxi ngừng lại trước một quán ăn. Cô nhanh chóng chọn vài món thanh đạm và nhanh chóng quay trở lại xe, hối thúc tài xế chạy nhanh đến tập đoàn Thắng Lợi.

 

Lúc Triệu Uyển Nhu vào đến sảnh đón khách của tập đoàn Thắng Lợi thì nhân viên tiếp tân đã lén lút bấm nút gọi cho Phương Hiệp Hòa, mật báo:

 

- Anh Hòa, anh Hòa, cứu tinh của chúng ta đến rồi!

 

Phương Hiệp Hòa hỏi lại, biết rằng người đến là Triệu Uyển Nhu thì trái tim đang treo lơ lửng đã ngay lập tức bình ổn trở lại. Anh hỏi tiếp về “tọa độ” của Triệu Uyển Nhu. Khi biết rằng cô đã vào thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc thì Phương Hiệp Hòa bắt đầu âm thầm canh thời gian. Đếm thầm đến ba mươi giây, Phương Hiệp Hòa tằng hắng mấy cái, đánh động đến Thái Lãnh Hàn đang trầm tư suy nghĩ.

 

Tiếng tằng hắng của Phương Hiệp Hòa quả thật đã làm cho Thái Lãnh Hàn giật mình thoát khỏi suy tư. Nhìn lên đồng hồ, thấy đã gần mười một giờ rưỡi, Thái Lãnh Hàn vội bảo với Phương Hiệp Hòa:

 

- Đã trưa lắm rồi, anh mau đi ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi, không cần ở đây với tôi.

 

Phương Hiệp Hòa nở nụ cười chuyên nghiệp nhất, nói bằng giọng công nghiệp nhất, như một chàng robot:

 

- Kính thưa tổng giám đốc, tôi chỉ là một trợ lý nho nhỏ thôi, tôi làm sao dám đi ăn một mình khi mà ngài đây là tổng giám đốc mà còn chưa rời khỏi bàn làm việc, chưa ăn uống gì?

 

Thái Lãnh Hàn ngẩn ra. Hôm nay sao Phương Hiệp Hòa nói năng kỳ lạ thế nhỉ? Chẳng lẽ anh ấy đói bụng quá nên thần trí bị xáo trộn rồi?

 

Ngoài cửa, Triệu Uyển Nhu vừa trờ tới cũng ngẩn ra. Cô vừa nghe được đoạn cuối trong lời nói của Phương Hiệp Hòa. Đôi mày của Triệu Uyển Nhu cau lại. Quả nhiên là tảng băng ngốc nghếch kia vẫn chưa ăn uống gì.

 



Trong phòng, giọng của Thái Lãnh Hàn vang lên, nghe không rõ là cảm xúc gì:

 

- Giữa chúng ta mà còn tính xem ai là cấp trên ai là cấp dưới nữa hay sao? Anh cứ đi ăn đi, không cần lo cho tôi. Tôi… không đói.

 

Dĩ nhiên là Phương Hiệp Hòa không thể nào tin hai tiếng “không đói” mà miệng của Thái Lãnh Hàn vừa thốt ra. Triệu Uyển Nhu vừa mở cửa bước vào, hai mắt còn nhìn thấy rõ ràng bàn tay của Thái Lãnh Hàn đang lén lút đặt hờ trước bụng thì lại càng không thể nào tin được. Cô nghiêm nghị nói:

 

- Anh không đói thì cũng phải nghĩ cho cái dạ dày của anh nữa chứ? Lẽ nào anh muốn đợi đến khi dạ dày bị thủng một lỗ thì mới chịu ăn uống cho đàng hoàng hay sao?

 

Thái Lãnh Hàn nghe giọng nói quen thuộc thì bàng hoàng ngẩng phắt lên. Trông thấy người vừa nói đúng là Triệu Uyển Nhu thì gã cún to nào đó đứng bật dậy, muốn chồm tới vẫy đuôi mừng chủ, à nhầm, mừng vợ. Thế nhưng rất nhanh sau đó, cún to sực nhớ ra rằng đêm qua mình mới vừa phạm lỗi. Thế nên đôi mắt đang sáng lấp lánh niềm vui của hắn nhanh chóng ảm đạm xuống, cún to ỉu xỉu ngồi xuống, thấp giọng giải thích:

 

- Tôi cũng không đến mức nhịn đói. Lát nữa tôi sẽ ăn.

 

Triệu Uyển Nhu vừa tức vừa thương, hỏi vặn lại:

 

- Anh định sẽ ăn cái gì? Anh bảo anh Hòa đi ăn mà còn không nhờ mua gì mang về, vậy anh định ăn gì? Mỳ ly à?

 

Thái Lãnh Hàn nhếch mi mắt lên nhìn lén Triệu Uyển Nhu một cái rồi vội vã cụp xuống. Chột dạ rồi kìa! Triệu Uyển Nhu vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Cô gằn giọng:

 

- Anh thật sự định ăn mỳ ly cho qua bữa trưa thật luôn đó hả?



 

Triệu Uyển Nhu không nhắc tới thì thôi, Triệu Uyển Nhu vừa thốt ra câu hỏi đó xong, Thái Lãnh Hàn bỗng nhiên cảm thấy một nỗi tủi thân to lớn đang dâng lên tràn ngập trong lòng. Hắn khịt mũi, lầu bầu đáp:

 

- Chẳng phải sáng nay em đã bảo với thím Hai như vậy hay sao? Em muốn mặc kệ cho tôi ăn mì ăn liền còn gì?

 

Triệu Uyển Nhu tức tới bật cười:

 

- Nói vậy thì tôi bảo anh nhịn đói thì anh sẽ nhịn cho đến c.h.ế.t luôn đúng không?

 

Phương Hiệp Hòa nghe thế thì sợ đến nhảy dựng. Ôi trời ơi, đại tiểu thư của tôi ơi, đại cô nương của tôi ơi, chị dâu của tôi ơi, cô mà dám bảo như thế thì Thái Lãnh Hàn cũng sẽ dám thật sự bất chấp thân thể và sức khỏe mà nhịn đói thật luôn đấy.

 

Quả nhiên, Thái Lãnh Hàn chỉ ngẩn ra trong vài giây rồi rũ vai xuống, đáp nhẹ một tiếng:

 

- Ừ.

 

Vốn là sau khỉ hỏi vặn lại một câu bắt bẻ như thế, Triệu Uyển Nhu đã hơi hơi hối hận rồi. Đến khi nghe được tiếng ừ nhẹ như đang thở dài nhưng vô cùng dứt khoát và kiên định của Thái Lãnh Hàn, trong lòng Triệu Uyển Nhu hẫng đi một cái, vừa chua xót lại vừa đau lòng và áy náy. Tảng băng ngốc nghếch này đúng là… ngốc nghếch đến khiến cô đau lòng xót dạ quá đi.

 

Triệu Uyển Nhu đánh mắt về phía Phương Hiệp Hòa, ra hiệu cho anh đi trước. Phương Hiệp Hòa gật đầu tỏ ý đã hiểu. Nhưng anh vẫn chưa yên tâm lắm nên nhẹ nhàng bước đến gần Triệu Uyển Nhu, nói nhỏ:

 

- Cô Uyển Nhu, tốt nhất cô đừng nên bảo anh Hàn nhịn đói, cũng đừng bảo anh ấy làm chuyện gì ngu ngốc. Anh ấy sẽ làm thật đấy. Chỉ cần là do cô nói, thì thằng ngốc kia nhất định sẽ cố gắng hết sức mà làm đấy. Cô dám xúi giục tổng giám đốc của chúng tôi làm chuyện ngu ngốc thì chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu.