Tạ Lăng khẽ nheo mắt lại, anh nhanh chóng đẩy tay Ôn Tử Nhiên ra rồi bước nhanh đến trước mặt Phó Minh Thành.
Người đàn ông chắc chắn đã nghe thấy hết những gì mà Ôn Tử Nhiên vừa nói, lúc này, đầu hắn hơi cúi xuống, nhưng từ góc nhìn của Tạ Lăng, anh vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của hắn.
Anh cẩn trọng hỏi: “Anh xuống từ khi nào vậy?”
Thành thật mà nói, mặc dù Tạ Lăng đã biết Phó Minh Thành bị mất trí nhớ từ trước rồi, cũng bởi một phần hắn là người cực kỳ nhạy cảm với thế giới bên ngoài do chấn thương thời thơ ấu nữa, nhưng có chết anh cũng không bao giờ nghĩ rằng Phó tiên sinh lại có thể.... mong manh dễ vỡ tới như thế.
“Lăng Lăng.”
Người đàn ông trước mặt anh cất giọng khàn khàn kêu tên của anh, giọng hắn run run giống như đang cố gắng kìm nén cảm xúc.
Ấn tượng của Phó Minh Thành ở trong tâm trí của Tạ Lăng phần lớn đều là ở buổi hẹn hò ngoài ý muốn đó. Lần đó gặp mặt Phó tiên sinh toàn bộ đều là một bộ dạng cực kỳ lãnh đạm, lời nói ra cũng đặc biệt ít, khắp người đều là bộ dạng tinh anh của xã hội, so với bộ dáng tủi thân lúc này hoàn toàn giống như hai người khác nhau vậy.
Giống như một con chó sữa nhỏ vừa mới sinh ra đã bị mẹ nó bỏ rơi, nó cố loạng choạng đi tìm một nơi ấm áp để trốn.
Tự nhiên thấy xót xa lạ thường!
Tạ Lăng thật sự nhịn không nổi, anh duỗi tay xoa xoa đầu của vị Phó tiên sinh này, “Cậu ấy nói bậy đấy, chúng ta không cần phải để ý đến cậu ấy.”
Anh cẩn thận dỗ dành Phó Minh Thành rồi nắm tay hắn dắt lên lầu, nhưng có lẽ anh không hề nhìn thấy được ánh mắt thâm trầm như u đàm của hắn, ánh mắt ấy nhìn anh có chút mờ mịt lại có khắc chế, sóng tình mãnh liệt từ dưới đáy mắt dần dần chút một hiện lên, giống như muốn đem anh nuốt chửng hoàn toàn.
Phó Minh Thành lặng lẽ nắm chặt lấy tay của Tạ Lăng.
Lăng Lăng đối xử với hắn thật tốt, hắn không nên đòi hỏi nhiều hơn thế…
Lăng Lăng đối xử với hắn thật tốt, nhưng hắn lại muốn càng nhiều hơn thế!
Tạ Lăng đưa Phó Minh Thành về phòng, sau đó cưỡng chế đẩy người xuống giường, rồi thản nhiên hỏi hắn: “Còn đau đầu không?”
Anh đưa Phó tiên sinh trở lại phòng, thứ nhất là để tránh mặt Ôn Tử Nhiên, thứ hai là vì vết thương trên tay hắn đã đến giờ phải đổi thuốc thay băng rồi.
Tạ Lăng ngồi bên cạnh mép giường, nhẹ nhàng gỡ băng gạc ở trên cổ tay của vị Phó tiên sinh kia.
Phó Minh Thành ngơ ngác nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Tạ Lăng, trong đầu óc hắn hoàn toàn chỉ có hỗn loạn, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Phó tiên sinh đột nhiên lại im lặng, Tạ Lăng không rõ nguyên nhân liếc mắt nhìn hắn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt mờ mịt của Phó tiên sinh.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Phó Minh Thành đột nhiên giật mình đáp lại: “Không đau.”
“Tay cũng không đau sao?” Tạ Lăng chớp chớp mắt, đồng tử của anh giãn ra, giọng điệu có chút kỳ quái.
Trước mắt hắn là người thanh niên mặc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi rộng mở để lộ ra yết hầu cùng với xương quai xanh xinh đẹp, vòng eo thon thả tinh tế được phác họa hoàn hảo, lông mày cười và đôi mắt trong veo.
Cổ họng của Phó Minh Thành co rút khe khẽ, yết hầu không chịu khống chế trượt lên trượt xuống mấy cái, “Không đau.”
Tạ Lăng nhíu mày nói: “Nhưng mà... miệng vết thương nứt ra rồi.”
Ngay lúc anh nhìn lên, Phó Minh Thành đột ngột nắm chặt tay anh, vết thương ở cổ tay vì thế mà rách ra ngay lập tức, miếng băng gạc rất nhanh đã bị máu đỏ thấm ra ngoài, nhưng dường như hắn không cảm nhận được đau đớn, vẫn cứ ngẩn người ra.
Chảy nhiều máu như vậy, làm gì có chuyện không đau cho được?
.... Thế mà biểu cảm trên mặt Phó tiên sinh vẫn tự nhiên như thường, chẳng lẽ không những mất trí nhớ mà dây thần kinh ở trên tay hắn cũng xảy ra vấn đề rồi sao?
“Để tôi đi gọi bác sĩ tới.”
Tạ Lăng không thể ngồi yên liền lập tức chuẩn bị đứng dậy, nhưng Phó Minh Thành đột ngột nắm lấy cổ tay anh.
Khoảnh khắc người thanh niên sắp đứng dậy rời đi, cái tâm trí đang lơ mơ của Phó Minh Thành đột ngột xuất hiện một trận đau đớn, mà cùng lúc ấy trước mắt hắn khẽ xoẹt qua một ít cảnh tượng vụn vỡ.
Đó là bóng dáng của Tạ Lăng đang ngồi trong quán cafe đang cúi đầu cười khẽ, nhìn qua cũng biết được tâm tình của anh đang rất tốt, bên cạnh Lăng Lăng cũng có một người đàn ông mặc tây trang, dường như gã đang muốn duỗi tay sờ lên đầu Lăng Lăng...
“Phó Minh Thành!! Phó Minh Thành!!”
Tạ Lăng nhìn cảnh tượng ở trước mắt này thì cả người anh có chút bất lực.
Anh có thể thấy rất rõ, thân thể của Phó tiên sinh vì đau mà run lên nhè nhẹ, trán của hắn cũng lấm tấm mồ hôi, hắn cắn môi dưới, kìm nén không cho bản thân mình phát ra tiếng động, càng nhìn lại càng giống như một người có thói quen chịu đựng khổ sở một mình vậy.
Nhưng người đàn ông này lại dùng chính cánh tay bị thương ấy nắm chặt lấy tay anh, vết thương trên cổ tay hắn giống như đã hoàn toàn bị xé rách, máu đỏ gần như đã thấm đẫm băng gạc.
Tạ Lăng nắm lấy cổ tay của Phó Minh Thành, khẩn trương muốn cầm máu cho hắn, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng liên lạc với bác sĩ.
Mi mày của Phó tiên sinh nhắm chặt lại, hàng mi dày khẽ rung rung, lông mày nhăn lại khó chịu, đôi môi hắn ngập ngừng, giống như muốn nói cái gì đó, Tạ Lăng phải hoàn toàn ghé sát vào người hắn mới có thể nghe được Phó tiên sinh muốn nói gì.
Hắn nói —
“Lăng Lăng đừng... đi mà...”
Bác sĩ rất nhanh đã xuất hiện trong nhà của Tạ Lăng, vỏn vẹn chỉ mất có năm phút, tác phong không chỉ nhanh mà còn được trang bị đầy đủ, anh ta mang theo một đống thiết bị chuyên môn và bảy tám y tá phụ trách giúp đỡ.
Cũng không biết phải nói như thế nào, đó chính là sức mạnh năng lực của đồng tiền đó.
Bác sĩ rất thành thạo quay sang giao việc cho y tá phụ trách để làm việc, y tá phụ trách còn rất trẻ, gương mặt của cô tỏ rõ vẻ ngượng ngùng, “Chủ nhiệm, tôi không gỡ ra được.”
Phó Minh Thành chặt chẽ nắm chặt lấy tay của Tạ Lăng trong lúc chờ đợi, thật lâu cũng không rút tay ra.
Tạ Lăng thật sự rơi vào lo lắng, cánh tay kia của Phó tiên sinh nếu không được chăm sóc đàng hoàng băng bó lại thì chắc chắn sẽ bị phế đi, anh bèn vội vàng nói: “Cứ như vậy cũng có thể băng lại.”
“Cứ như vậy xử lý trước cũng được.” Bác sĩ quan sát tình trạng của bệnh nhân rồi nói, “Cũng không đáng lo, đó chỉ là phản ứng căng thẳng bình thường mà thôi, không phải tôi đã nói rằng không nên để tâm trạng của bệnh nhân dao động mạnh trong giai đoạn này hay sao? Tình trạng này là bất an do bệnh nhân mất trí nhớ thường gặp phải, ngài ấy thậm chí còn có thể nổi điên vì mọi thứ xung quanh, và tương đối nhạy cảm với những thứ nhỏ nhặt, ngay cả một lời nói vô cùng bình thường cũng có thể khiến bệnh nhân bị kích thích.”
Tạ Lăng: “...”
Con mẹ nó, chính là cái tên Ôn Tử Nhiên kia!
Bác sĩ ở một bên lại nói thêm một câu: “Người nhà của bệnh nhân nên chú ý hơn về vấn đề này, và nhất định phải hạn chế, tránh để tình trạng này diễn ra thêm một lần nào nữa.”
Tạ Lăng liếc mắt nhìn bóng dáng của Ôn Tử Nhiên đang lén lút lấp ló hóng hớt ở cửa, anh quyết tâm hít một hơi thật sâu rồi nói: “Được.”
Bác sĩ cũng đã nhìn thấy Ôn Tử Nhiên, anh ta chậm rãi đẩy mắt kính xuống, “Tạ thiếu, nếu được, tôi kiến nghị trong thời gian này, ngài tốt nhất nên cách ly với nhị thiếu đi.”
Trong nhà Ôn Tử Nhiên chủ yếu làm kinh doanh về y tế là chính, các bệnh viện tư nhân có tiếng ở trong nước đa phần đều là cơ sở kinh doanh của nhà họ Ôn, mà bác sĩ điều trị của Phó Minh Thành tình cờ lại là bác sĩ nằm trong bệnh viện của nhà họ Ôn, vậy nên đối với nhân vật tên Ôn Tử Nhiên này, anh ta ít nhiều cũng có một chút hiểu biết về cậu.
Ôn Tử Nhiên thăm dò: “Thì ra... thì ra là mất trí nhớ à, tớ còn tưởng rằng....” Hai người trì độn một năm thế mà gặp mặt lại yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên...
“Là tớ sai rồi... thật xin lỗi.”
Cậu thấy bộ dạng thê thảm của Phó Minh Thành thì trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, lập tức dùng thái độ vô cùng thành khẩn mà nhận sai với anh.
Sau khi y tá cho Phó Minh Thành dùng thuốc an thần thì lực nắm chặt tay Tạ Lăng của hắn cũng buông lỏng đi ít nhiều, Tạ Lăng cẩn thận rút tay mình ra khỏi tay của Phó Minh Thành, thấy hắn còn đang ngủ, anh nhẹ giọng nói: “Cậu đi ra ngoài trước đi.”
Sau khi xuống dưới tầng, Ôn Tử Nhiên ngồi ở một bên im lặng như gà, cậu ngay cả nói cũng không dám nói lời nào. Bác sĩ cũng ở dưới tầng đang ngồi một bên chỉ huy hộ sĩ tháo dụng cụ ra, Tạ Lăng buồn bực ngồi ở bên ghế sofa.
Hôm nay là lần đầu tiên anh bị đạo diễn lận lừa mất không ít tiền, cả thể xác và tinh thần đều đã kiệt quệ, lúc về đến nhà lại không đuổi kịp cái miệng nhanh nhảu của Ôn Tử Nhiên, lời cậu nói ra cũng kích thích đến bệnh nhân không hề nhẹ, đến tận bây giờ trời cũng đã tối rồi.
Anh lại nhớ đến thời điểm vị Phó tiên sinh kia bị đau lại nói rất nhỏ kêu anh đừng đi, hiện tại trong lòng anh có cảm giác hụt hẫng rất khó chịu.
Phó tiên sinh từ nhỏ đến lớn đều không có người thân, cũng không có ai chăm sóc hắn mỗi khi ốm đau, sau khi mất trí nhớ hắn lại dồn hết tâm trí của mình vào một người, nếu đến khi Phó tiên sinh nhớ lại, nhận ra anh vốn dĩ chỉ là một người xa lạ, thì không biết hắn sẽ còn đau lòng như thế nào nữa.
“Thật ra, tớ còn không biết chuyện vì sao hai người kết hôn đâu.” Ôn Tử Nhiên bỗng nhiên nhỏ giọng nói.
Tạ Lăng và Phó Minh Thành đi lấy giấy chứng nhận kết hôn vô cùng đột ngột, kế tiếp cũng chẳng mở tiệc để thông báo với bạn bè hai bên, và cũng chẳng có ai biết được chuyện hai người đã kết hôn lúc nào, ngay cả Ôn Tử Nhiên cũng chỉ tình cờ nghe được chuyện này khi cậu đến làm khách nhà Tạ Lăng mà thôi.
Tạ Lăng nhướn mày, nhìn thấy bác sĩ mang theo hộp thuốc ở trong tay chuẩn bị đóng cửa rời đi, liền không mặn không nhạt hướng về phía Ôn Tử Nhiên phun ra một cái tên: “Hà Thành.”
“Là anh ta sao...?” Ôn Tử Nhiên bĩu môi, mặt đầy ghét bỏ, “Anh ta đúng là coi trọng việc kết hôn thật ấy nhỉ? Nếu lời của chú Tạ là chính xác thì chúng ta cũng đã kết hôn 800 lần rồi đấy.”
“Im lặng đi!” Tạ Lăng liếc mắt nhìn ra phía cầu thang theo phản xạ, vì anh sợ Phó tiên sinh sẽ lại lặng lẽ bước xuống thêm lần nữa.
“Ồ vâng vâng vâng tuyệt đối không được chọc tức bệnh nhân.” Ôn Tử Nhiên vội vàng che miệng lại, chờ một lát không thấy có chuyện gì xảy ra nữa, cậu mới nhỏ giọng rụt rè hỏi: “Vậy, Phó Minh Thành có phải lá chắn mà cậu đang tìm kiếm không?”
“Chính xác mà nói...” Tạ Lăng cảm thấy mí mắt của mình nặng trĩu, giọng điệu anh có chút lười biếng, “Là anh ấy tìm được tôi.”
Thời điểm cơn buồn ngủ ập đến, một câu hỏi mơ hồ đột nhiên lóe lên trong tâm trí của Tạ Lăng, nhưng sự kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần khiến cho anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, khiến anh không kịp suy nghĩ sâu xa gì thêm.
—— Tại sao Phó Minh Thành lại tìm đến anh vào thời điểm đó?
Ngày hôm sau, Tạ Lăng thực hiện lại lời hứa hôm qua mình đã khất, anh lựa chọn ở nhà chăm sóc Phó Minh Thành cả ngày.
Nói là chăm sóc nhưng thực chất chỉ là hai người ở chung một phòng cùng làm việc mà thôi.
Tạ Lăng quan sát tình hình công việc của Phó tiên sinh và thấy rằng Phó tiên sinh có lẽ cảm thấy lạ lẫm với một số tài liệu, và hắn cần phải liên tục tìm kiếm các tài liệu trước đó để đối chiếu.
Tuy hơi mất thời gian nhưng đó cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn.
Sau khi rút ra kết luận đó, Tạ Lăng mới an tâm ngồi ở một bên bắt đầu giải quyết công việc riêng của mình.
Thực tế, những công việc ở Tinh Thành cũng không nhiều cho lắm, dù sao đó cũng chỉ là một số dự án nhỏ đã được chia ra trong các bộ phận, và chính vì sự liên hệ cứng ngắc ở đó nên có một số chuyện anh vẫn phải lo lắng.
Nhưng Tạ Lăng cũng có công ty đầu tư mạo hiểm riêng của mình.
Tính ra Tạ Lăng đã tiếp nhận Tinh Thành đã được 5 năm rồi, thời điểm anh tiếp quản trong năm đầu tiên đã phải bẽ mặt đến xin tiền Ôn nữ sĩ để bù lại khoản thua lỗ, đến năm thứ hai anh không cần phải xin tiền của ba mẹ để bù tiền nữa mà đã dựa vào công ty của chính mình đầu tư.
Thật ra, vốn dĩ luôn có một quy luật bất thành văn trong giới tài chính, nếu bạn muốn có được một chỗ đứng vững chắc trong giới này thì hoặc là cha mẹ bạn rất trâu bò hoặc là bạn cực kỳ trâu bò.
Thật khéo làm sao, Tạ Lăng cả hai cái đều đáp ứng được.
Thiếu gia bạc tỷ thành lập công ty, người ngoài vòng có thể sẽ không hiểu được, nhưng người trong vòng thì giật mình dậy sóng.
Tạ thiếu gia là người vừa có tiền vừa có nhân mạch, ngay cả khi anh thua lỗ, nguồn tài chính khổng lồ chính là Tạ gia sẽ là nơi đứng ra cho anh lật ngược lại bàn cờ, trên thị trường nó chính là tài sản chất lượng cao đỉnh của đỉnh.
Nói thật ra, anh cũng chẳng khác gì một đứa bé làm bằng vàng ròng nặng trĩu ai cũng muốn đến xuýt xoa nịnh bợ.
Có vô số dự án đang được xếp hàng để anh vung tay đầu tư vào, Tạ thiếu gia đã lấy chính tiền mừng tuổi của mình để tìm thấy hai dự án trông rất giống lối thoát trong vô số dự án.
Phát sóng trực tiếp và trò chơi.
Lựa chọn chương trình phát sóng trực tiếp là vì muốn hợp tác kinh doanh với Tinh Thành thông qua các dự án trong tương lai, mà trò chơi...
Chủ yếu là do năm đó kế hoạch trò chơi kia thực sự rất tốt, Tạ thiếu gia thật sự cũng muốn chơi một chút.
Trừ bỏ năm thứ nhất túi tiền phải thẹn thùng, những năm sau đó Tạ Lăng đã có được chỗ đứng vững chắc trong giới đầu tư và anh đã đầu tư vào rất nhiều dự án có triển vọng, thu lại được rất nhiều lợi nhuận.
Nhẹ nhàng thì có nhẹ nhàng đấy, nhưng một khi đau lòng thì cũng thật là đau.
Tạ Lăng thực sự vẫn vô cùng cẩn trọng trong việc đầu tư, nhưng chỉ cần Tạ thiếu gia ra tay, ngay cả ba anh cũng không dám đoạt đi miếng ăn trong miệng con trai mình. Nhà đầu tư vĩnh viễn chẳng bao giờ thiếu hạng mục để đầu tư, nhưng hạng mục tốt thì lại rất hiếm thấy, vì vậy trong hai năm gần đây, mục tiêu của Tạ thiếu gia vẫn chỉ ưu tiên xoay quanh Tinh Thành.
Hiện trạng bây giờ của Tinh Thành rất khó mà thay đổi được, và Ôn nữ sĩ cũng khuyên con trai mình nên làm đâu chắc đấy chứ đừng nên đổi mới quá nhiều.
Nhưng Tạ thiếu gia từ trước đến nay không phải là một đứa trẻ ngoan, anh là một người có tính cách nổi loạn.
Anh cảm thấy, nếu nội bộ Tinh Thành không chịu thay đổi thì có thể thay đổi bắt đầu từ bên ngoài đi.
Trong ngành giải trí, anh bắt đầu mở một studio và đầu tư vào một vài dự án tiền bạc, anh không tin là muốn thay đổi cũng không được.
Năm ngoái, anh đã thành lập một studio mang tên là Nguyệt Thăng, hiện tại studio chỉ có đúng 12 học viên, anh đã đốt rất nhiều tiền cho việc đào tạo 12 cô gái nhỏ này, chỉ cần chờ đến ngày lên sân khấu mà thôi, chắc chắn sẽ trả lại hết cho anh.
Sau khi đem những hạng mục xem qua một lần, Tạ Lăng phát hiện thế mà đã 5 giờ chiều rồi.
Anh đứng dậy chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, nhưng điện thoại đặt trên bàn lại đột ngột đổ chuông.
Tạ Lăng mở di động ra, phát hiện người gửi tin tới là ba mình - Tạ Vinh Quang.
[Tạ Vinh Quang: Con ngoan, Vinh Hạ sẽ tổ chức tiệc ở Ninh Thành vào ngày 20 tháng sau, ba đoán nhà họ Vinh đã sẵn sàng để bàn giao rồi.]
Tạ Lăng sững sờ mất một lúc sau khi nhìn rõ được nội dung tin nhắn, sau đó anh nhíu mày, gương mặt nhanh chóng trở nên lạnh lùng