Trợ lý Trương nghiêm túc chờ đợi chỉ thị của ông chủ, chờ một lúc lâu, cuối cùng chỉ nhận lại được mấy lời này.
Mí mắt y giật giật, không nhịn được mà nắm chặt tay, đầu choáng váng.
Ngài bị gì vậy?
Tôi đây đang rất nghiêm túc báo cáo công việc á nha!
Tại sao anh lại có thể đem cảm xúc cá nhân vào công việc như vậy hả??? Chỉ bởi vì anh là ông chủ thôi sao???
Nhịn nào nhịn nào, hắn là ông chủ, hắn là người người trả tiền lương, hắn là lớn nhất.
Mẹ nó, tay càng siết càng chặt.
Trợ lý Trương dựa vào ý chí nghị lực vô cùng xuất sắc của mình cùng với sự hèn mọn của một tên nô lệ xã hội, chậm rãi thả lỏng nắm tay.
Y treo nụ cười giả dối chuyên nghiệp lên mặt: “Có sao? Vừa nãy Tạ thiếu mới nói muốn tâm sự với tôi đó, nhất định là do cậu ấy quan tâm ngài lắm.”
Phó Minh Thành nghe vậy lập tức nhăn mặt, ánh mắt sắc bén nhìn trợ lý Trương, lạnh giọng: “Không được.”
Trợ lý Trương: Kế hoạch thành công, yay~
Ngày đó, Tạ Lăng không thể tâm sự với trợ lý Trương theo kế hoạch, cũng không thể thực hiện lời hứa hẹn ở nhà với Phó tiên sinh.
Người phá tan kế hoạch của Tạ Lăng và bắt anh ra khỏi cửa, không ai khác chính là đạo diễn Lận với ‘cuộc họp đòi tiền thường xuyên’ trong ngày hôm nay, bất chợt nói năm nay ông ấy muốn quay một bộ phim tài liệu thương mại.
Tạ Lăng vội vàng chạy tới phòng họp, nhìn các cổ đông lớn nhỏ, ai chơi điện thoại thì chơi điện thoại, ai nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, giống như không ai đem cuộc họp này để ở trong lòng.
Không còn cách nào khác, dù báo cáo tài chính năm nào của Tinh Thành cũng thảm không nỡ nhìn, nhưng cổ phiếu vẫn cứ lên giá ngùn ngụt, cổ đông có tiền tới tay rồi thì không thành vấn đề, vậy nên chẳng hề có vấn đề gì cả.
Anh ngồi xuống uống miếng nước, sau đó thản nhiên hỏi đạo diễn Lận ngời ở bên tay phải mình: “Phim thương mại và phim tài liệu? Chú à, hôm nay chú muốn quay hai bộ phim?”
Đạo diễn Lận mái tóc đã điểm hoa râm nhưng tinh thần vẫn sáng láng lắm, ông nghe vậy thì mất kiên nhẫn vỗ bàn, mặt đầy ghét bỏ: “Là phim tài liệu thương mại, chỉ một bộ thôi.”
Phim tài liệu, thương mại.
Rõ ràng chỉ là hai từ rất đơn giản, nhưng ghép hai vế lại với nhau thì chẳng hiểu nổi.
Một cô bé đang ăn vặt ngồi ở phía sau phồng mặt, nói: “Chú Lận, chú đừng có làm bậy nha, quay phim kinh phí thấp cho vui cũng được, nhưng đừng có lấy chỉ tiêu ra để giỡn.”
“Đúng vậy đúng vậy, nếu thiếu vốn đầu tư thì ba cháu có nói ông ấy sẽ lấy danh nghĩa cá nhân để đầu tư 50 vạn tệ nha.” Người nói tiếp là một cậu nhóc cấp ba thoạt nhìn còn chưa thành niên, khi nói chuyện cậu ta thậm chí còn chả thèm buông điện thoại đang chơi game xuống.
“Chú Lận, chú cứ dùng thời gian rảnh rỗi để đổi mới trước đi, còn bọn cháu lấy chỉ tiêu của năm nay trước đã.”
Cổ đông của Tinh Thành chỉ là nắm cổ phần thôi chứ không có quyền quyết sách, đại đa số cổ đông đều không muốn lãng phí thời gian để tổ chức cuộc họp, những người lên tiếng lúc này hầu như đều là con của mấy vị cổ đông đó, bọn họ tuổi còn chưa lớn, có mấy người vẫn còn vị thành niên, ngồi ở đây thay mặt cho ba mẹ đi ngang qua sân khấu.
Bọn họ cũng đều là người có kinh nghiệm tham gia cuộc họp. Vốn dĩ ban đầu bọn họ chỉ cần ngồi yên ở vị trí cười cười, ăn đồ ăn vặt và chơi game, chờ cuộc họp kết thúc sẽ về đòi ba mẹ phí ra sân hộ. Kết quả, sau khi đạo diễn Lận nói xong kế hoạch năm nay của mình, bọn họ liền choáng váng, sau đó lập tức báo cáo lại việc này cho ba mẹ, chờ Tạ Lăng đến liền nhanh chóng ríu rít truyền đạt lại ý kiến của ba mẹ mình với sự kiện lần này.
Tổng kết lại tóm gọn trong ba từ —— không đồng ý.
Để duy trì hiện trạng của Tinh Thành đã rất khó, và rủi ro đổi mới là quá lớn.
Nhà họ Tạ là nhà hào môn bậc nhất, sản nghiệp trải rộng, từ khu vui chơi giải trí, điện ảnh, game, manga anime đến khoa học kỹ thuật công nghệ cao cùng các loại thực nghiệp, hầu như không có dự án nào thua lỗ, ngoại trừ Tinh Thành.
Điện ảnh Tinh Thành là tài sản ít có trói buộc của Tạ gia, nhưng cố tình một điều là cái loại tài sản trói buộc này lại không thể tùy tiện dứt bỏ. Nhưng gì nó mang lại cho Tạ gia chính là danh tiếng, độ hòa hảo quốc dân cùng với một ít tài nguyên vô hình.
Ôn nữ sĩ giao Tinh Thành lại cho con trai mình chỉ yếu là do —— bà không muốn mở họp.
Muốn tiền, tôi có thể cấp. Thế nhưng mở họp ư? Phiền chết đi được. Các cổ đông có thể học cách tự bước đi có được không vậy?
Sự thật chứng minh, không thể.
Chưa nói đến việc các cổ đông còn lại không có quyền quyết sách, đại đa số các cổ đông kỳ thật cũng chỉ muốn yên tĩnh hưởng tiền, không muốn tham dự vào mấy cuộc hội nghị gì đó. Nói thế nào thì Tinh Thành cũng có Tạ gia chống lưng, bọn họ sẽ không mệt nhọc gì.
Các cổ đông không có áp lực, nhưng Ôn nữ sĩ lại chịu không nổi, cuối cùng đem ánh mắt đặt lên người thằng con trai vừa mới thành niên của mình.
Con trai cưng lớn rồi, là thời điểm giúp mẹ yêu chia sẻ bớt nỗi đau.
Kế hoạch tổng thể mà Ôn nữ sĩ lập cho Tinh Thành là mỗi năm đều đặn sản xuất một bộ phim điện ảnh có danh tiếng, đều đặn tung ra đĩa nhạc có chất lượng tốt, đều đặn hợp tác với bên trung ương.
Đơn giản mà nói, nếu bạn có thể giải quyết mọi việc bằng tiền, thì đừng gây rắc rối cho tôi.
Mà ‘chỉ tiêu’ mà các cổ đông nói thật ra là một quy tắc luật bất thành văn trong Tinh Thành, đó là phương hướng kế hoạch của Tạ gia với Tinh Thành —— Tinh Thành sản xuất, tất là sản phẩm có chất lượng cao.
Tinh Thành có thể không kiếm được tiền, thậm chí là thua lỗ, Tạ gia có thể ở đằng sau chùi đít cho Tinh Thành, thế nhưng Tinh Thành cần phải duy trì được danh tiếng tốt cho mình.
Tất nhiên là các cổ đông đều biết, sản phẩm chất lượng cao mà Tinh Thành đều đặn tung ra mới chính là nguyên nhân giúp nó trường thịnh không suy. Ở trong cái vòng này, Tinh Thành là một lão tiền bối đức cao vọng trọng, tuy cũ kỹ nhưng sản phẩm được tung ra là tốt nhất tuyệt nhất.
Mà lúc này, đạo diễn Lân lại đột nhiên muốn bí quá hóa liều mà đòi quay cái gì mà phim tài liệu mang tính chất thương mại gì đó...
Vị cổ đông ngồi bên cạnh đạo diễn Lận cười ha hả hòa giải: “Lão Lận à, nếu ông muốn sáng tạo đổi mới, chúng ta sẽ lấy danh nghĩa cá nhân để đầu tư chứ không phải là danh nghĩa của công ty. Nói không phải là không tin ông, chủ yếu là do Tinh Thành hiện tại cũng không chịu nổi biến động lớn, thôi thì chúng ta cũng đừng để cho Tiểu Tạ gặp phiền phức đi. Vừa nãy tôi mới nhìn qua rồi, năm nay có nhiều hạng mục được giao lên lắm, có mấy đại IP* cũng chuẩn bị khởi động máy rồi, vừa lúc cũng cần ông chỉ đạo đấy. Đổi mới à, khi nào cũng được...”
(*Đại IP: xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.)
“Đúng đúng đúng.”
Có người mở đầu câu chuyện, mấy cổ đông khác lên sân khấu cũng mồm năm miệng mười nói tiếp, phòng họp lập tức trở nên hỗn loạn. Tạ Lăng dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, sau đó hướng ánh mắt về phía đạo diễn Lận vẫn im lặng từ đầu đến cuối chưa nói gì: “Ngài nói cụ thể chút đi.”
Đạo diễn Lận Thần* là một đạo diễn lớn nổi tiếng trong nước, am hiểu nhất là phim tài liệu và phim văn nghệ. Lúc còn trẻ, khoản đầu tư đầu tiên mà ông nhận được là từ ba của Tạ Lăng lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư.
(*Ở chương trước tác giả ghi là Lận Hạ, mình sẽ xem xét lại.)
Lúc ấy thị trường điện ảnh trong nước rất ác liệt, chứ đừng nói là phim tài liệu và phim văn nghệ tiểu chúng. Nhưng cố tình năm đó đạo diễn Lận dựa vào khoản đầu tư của ba Tạ, dựa vào một bộ phim văn nghệ kinh phí thấp để kiếm được 800 triệu nhân dân tệ doanh thu phòng vé.
Doanh thu phòng vé 800 triệu ở cái niên đại đó, có thể nói là quả bom xịt đã nổ vang toàn bộ giới điện ảnh. Đạo diễn Lận dựa vào bộ phim nhựa này, trở thành một đạo diễn mới nổi có độ hot cao, trong lúc nhất thời ‘cảnh đẹp vô song’, liên tiếp xuất hiện trên các đài truyền thông.
Truyền thông báo chí có rất nhiều tình tiết đều là sáng tạo lại, tuy không chân thật lắm nhưng cũng không sai.
Chú Lận là người có ý tưởng phong phú.
Tạ Lăng muốn biết phương án cụ thể mà chú Lận muốn đổi mới lần này.
Thấy Tạ Lăng lên tiếng, đạo diễn Lận mới nâng chung trà lên chậm rãi nhấp một ngụm, điềm tĩnh nói: “Nói cái gì, chỉ cần đưa tiền là xong chuyện.”
Tạ Lăng: “…”
Tư thái đòi tiền của ngài có thể điệu thấp chút được không ạ?
Thật ra Tạ Lăng cũng biết việc này cũng không có gì phải bàn bạc cả. Đạo diễn Lận muốn làm cái gì, sẽ không bởi vì ý tưởng của ông mà phát sinh bất luận biến hóa gì. Anh chỉ phụ trách làm công cụ đưa tiền hình người mà thôi.
Mà quan trọng nhất chính là…
Chú Lận không thiếu vốn đầu tư. Nếu thật sự không nhận được tiền thì nhất định ông ấy sẽ đi hố người ngoài! Sẽ không đi hố anh!
Tạ thiếu gia đúng lý hợp tình mà nghĩ, vì thế nhanh chóng đánh nhịp: “Cho.”
“Ông chủ Tạ hào phóng!” Vị cổ đông mở miệng đầu tiên ra ‘khuyên’ đạo diễn Lận kích động đập bàn.
“Ông chủ hào sảng lắm.” Đạo diễn Lận giơ ngón tay cái, giọng điệu có chút quái dị.
Tạ Lăng nheo mắt, không hiểu sao sống lưng có chút ớn lạnh, “Ngài từ từ đã, con nhớ con còn chưa xem đề án. Lần này ngài dự tính tài chính khoảng…” bao nhiêu?
Đạo diễn Lận vân đạm phong khinh giơ ra ba ngón tay.
Tạ Lăng: “3000 vạn?”
Cái giá này hơi thấp phải không? Hình như không phù hợp với tác phong của chú Lận cho lắm.
Vị cổ đông vẻ mặt phúc hậu tên Trần Húc ở bên cạnh đạo diễn lận yếu ớt nói thay: “Là ba trăm triệu.”
Tạ Lăng: “…”
???
Ăn cướp hả???
Một con số khổng lồ khiến đạo não Tạ Lăng choáng váng mất hai giây, đồng tử run lên.
Trong nháy mắt ấy, anh như trở lại cái mùa hè của 5 năm trước, đối mặt với bảng báo cáo tài chính thê thảm cùng với chú Lận trổ công phu sư tử há mồm, khiến Tạ thiếu gia lập tức trưởng thành hơn rất nhiều.
“Ngài lặp lại một lần nữa đi…” Tạ lăng xoa trán, giọng nói có chút run rẩy, “Thôi, ngài không cần phải nói nữa.”
Trái tim của con không thể chịu thêm lần bạo kích thứ hai nữa đâu ạ.
Lúc Tạ lăng về nhà, sự mệt mỏi trong đôi mắt cùng với áp suất thấp quanh thân khiến Ôn Tử Nhiên cũng không dám bắt chuyện với anh.
Ôn Tử Nhiên nhỏ giọng nói thầm: “Đây không phải là bị chú Lận hố mất một trăm triệu đi?”
Tạ Lăng quăng ánh mắt hung ác nhìn về phía người phát ra âm thanh, đôi con ngươi màu hổ phách mất sự sự trong trẻo của ngày xưa, giờ đáy mắt chỉ hiện ra lệ khí bén nhọn.
Ôn Tử Nhiên kinh ngạc kêu lên: “Ù uây, lâu rồi mới thấy cậu bày ra vẻ mặt này, ông nội hồi xuân rồi!”
Tạ Lăng xụ mặt: “Cút nhanh giùm.”
“Cục cưng à, đừng có phũ phàng như thế chứ.” Ôn Tử Nhiên từ trên sô pha nhảy xuống, “Hôm nay tớ đã phải bỏ ra mười vạn phần tinh lực để giúp cậu trông nom Phó Minh Thành đó, nhất định phải khen thưởng gì đi chứ.”
Cả ngày hôm nay Ôn Tử Nhiên đều ở sảnh ngoài tầng một nhà Tạ Lăng chơi game, cũng không phải do cậu cảm thấy ghế sô pha nhà Tạ Lăng rất thoải mái đâu, mà là bởi vì cậu nhận được chỉ thị tử Tạ thiếu gia đó.
Dù sao Phó tiên sinh cũng là bệnh nhân, để hắn ở nhà một mình chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề gì đó, vì thế Tạ Lăng đã bảo Ôn Tử Nhiên ở lại để giúp đỡ chăm sóc một lát.
“Tớ nói này Tạ thiếu gia, cậu với tên họ Phó kia, rốt cuộc là tình huống gì vậy? Không phải hai người đang ở trong cuộc hôn nhân góa bụa sao? Sao lại đột nhiên đưa anh ta về?”
Kỳ thật Ôn Tử Nhiên vẫn luôn thấy khó hiểu về chuyện kết hôn của Tạ Lăng. Tại sao chỉ cần tùy tiện ra cửa một chuyến mà ngay cả giấy chứng nhận cũng đã lãnh về rồi? Cậu còn tưởng mình đã không cẩn thận bỏ lỡ 500 tập cốt truyện rồi cơ.
Danh tiếng của Phó Minh Thành ở trong giới nhà giàu vẫn rất cao. Lớn lên đẹp trai là một chuyện, quan trọng là hắn có tiềm lực cao. Mấy năm nay tập đoàn Lăng Vân chiếm ưu thế mạnh, mạnh đến nỗi không ít tư bản có nhãn hiệu lâu đời cũng phải nhường bước cho Lăng Vân chứ không dám đối diện. Thậm chí cả ba Tạ Lăng cũng có không ít lần hợp tác với Lăng Vân.
Nhưng hợp tác thì hợp tác, Ôn Tử Nhiên thật sự không biết Tạ Lăng quen Phó Minh Thành lúc nào.
Lúc này, vất vả lắm cậu mới nhìn thấy tên họ Phó này, rồi Tạ thiếu gia rất thản nhiên bảo cậu ‘nhìn’ (trông nom) hắn, điều này làm cho Ôn Tử Nhiên dấy lên mấy suy đoán trong lòng.
Cậu nhìn xung quanh, nhỏ giọng thì thầm: “Có phải tên họ Phó này đã làm ra chuyện gì có lỗi với cậu không?”
Giới hào môn mà, không cần biết có cơ sở tình cảm hay không, có phải liên hôn thương mại hay không, nhưng cả hai vẫn phải ăn ý với nhau điều cơ bản nhất, tôi không chơi bời thì anh cũng đừng chơi, nể tình cho nhau cái mặt mũi.
Ôn Tử Nhiên càng nghĩ càng thấy đúng, ánh mắt cậu lập tức trở nên sắc bén: “Lăng Lăng, chúng ta không thể chịu ấm ức.”
“Không có mà.” Tạ Lăng ngồi ở trên sô pha, thoải mái ngả người ra phía sau, tựa đầu lên sô pha, anh mệt mỏi nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện.
Ôn Tử Nhiên vòng ra phía sau Tạ Lăng xoa bóp bả vai cho anh, thấm thía nói: “Cậu nói xem sao cậu lại vội vàng kết hôn vậy? Có phải là do chơi game không đủ vui hay công việc chưa đủ bận rộn? Còn nữa, nếu muốn kết hôn thì cũng nên tìm một người dễ khống chế chứ, chứ Phó Minh Thành người này vừa nhìn liền biết không phải là đèn cạn dầu đâu.”
“Chạy ngay đi, tìm một người ngoan ngoãn nghe lời chút.”
Tạ Lăng cạn lời mà mở mắt ra. Anh vốn định cẩn thận thuật lại tình huống của Phó Minh Thành cho Ôn Tử Nhiên nghe, rồi lại quét ánh mắt đến chỗ Phó tiên sinh đang đeo kính trầm mặc đứng ở bậc thang không nói gì.
Ôn Tử Nhiên như không hề nhận ra, vấn cứ tiếp tục: “Khi nào ly hôn, anh đây sẽ cho cưng một phong bao lì xì thật dày, xem như là tiền mừng cho lần kết hôn tiếp theo của cưng.”
----
Editor: Toang (((=