Có phải chim hoàng yến đã bí mật đến trường luyện thi sau lưng anh không? Tạ thiếu gia không khỏi suy nghĩ.
An Cẩn chuẩn bị cho Tạ Lăng vé vào sân, ghế ngồi quay mặt gần ngay phía sân khấu có tầm nhìn rất đẹp.
Kế hoạch của buổi biểu diễn này được sắp xếp từ ngay đầu năm, sau khi lên kế hoạch thì sáng sớm ngày 3 tháng 2 năm nay họ đã bán hết vé rồi, không biết An Cẩn giữ vé lại bằng cách nào nữa.
“Có thể do cậu ấy quá căng thẳng vì buổi biểu diễn, anh đừng quá để ý, chờ về nhà tôi sẽ bồi thường cho anh.”
Tạ Lăng không thể nhịn nổi cười.
Anh đã cực kỳ cố gắng để bắt chước thành công “một tên tra nam yêu thích bạch nguyệt quang nhưng lại không thể có được người ta nên đành phải nuôi dưỡng một thế thân mà sau đó lại còn bị rung động bởi thế thân!”
Chim hoàng yến rõ ràng đã quá hài lòng với câu trả lời của anh. Hai mắt của hắn sáng lên, biểu cảm cũng ngoan ngoãn hơn một chút. Trông Phó tiên sinh chẳng khác gì một bông hoa nhỏ bị bắt nạt nhưng lại rất bướng bỉnh trong bộ phim truyền hình dài tập.
Có lẽ chim hoàng yến đã nghĩ rằng diễn xuất của hắn rất giỏi ha ha ha ha.
Sau khi Tạ Lăng cùng với Phó Minh Thành ngồi vào sân khấu xong, cửa chính mới bắt đầu mở cửa đón người vào.
Tiêu chuẩn buổi biểu diễn của An Cẩn có quy cách rất cao, toàn bộ hội trường thậm chí còn có thể chứa được mười lăm vạn người. Thời điểm cửa của hội trường vừa mở ra, cả không khí nháy mắt bắt đầu trở nên ầm ĩ. Tạ Lăng vừa quay đầu lại lập tức liền có thể thấy được vô số những cây gậy phát sáng được người hâm mộ mang theo.
“Đeo khẩu trang lên.” Tạ Lăng nói với chim hoàng yến.
Buổi biểu diễn của An Cẩn từ trước tới giờ luôn là tâm điểm chú ý của đám phóng viên. Mà ngay cả bản thân của An Cẩn cũng là một người rất nổi tiếng, thậm chí cậu ta còn tỏ tình với Tạ Lăng bất kể dịp nào nếu như có cơ hội. Kết quả là mỗi lần có buổi biểu diễn của An Cẩn, Tạ Lăng cũng chính là một nhân vật luôn xuất hiện cao nhất ở hot search.
Tạ Lăng đeo khẩu trang màu đen, gương mặt của anh bị che đi mất một nửa, chỉ để lộ ra cái trán cùng với đôi mắt.
Trong ánh đèn lờ mờ của hội trường, Tạ Lăng dựa lưng vào ghế ngồi, chân dài của anh thẳng tắp. Đầu của anh thản nhiên tựa đến bên đầu vai của chim hoàng yến, Tạ thiếu gia nhỏ giọng nói thầm: “Nhìn anh như vậy rất giống một người lạnh lùng vô tình nha.”
Ý của Tạ đại kim chủ là bộ dạng của chim hoàng yến sau khi đeo khẩu trang lên.
Hôm nay Tạ Lăng cùng với Phó Minh Thành cùng nhau mặc một cặp áo hoodie có áo liền mũ, trên ngực áo còn in hình động vật rất đáng yêu. Tạ Lăng mặc chiếc áo này vào phối hợp cùng với khẩu trang trông giống như một thiếu niên tràn đầy sức trẻ nhưng mà Phó Minh Thành cả người và chiếc áo có vẻ không hợp với nhau cho lắm.
Nét mặt của người đàn ông thường ngày đã rất lạnh lùng và cứng rắn rồi, nhưng hiện tại bây giờ chỉ lộ ra một đôi mắt đen sắc bén, nhìn qua có chút lạnh lùng lãnh đạm hơn nhiều.
“Không.” Người đàn ông siết chặt tay của Tạ Lăng nói nhỏ.
Khi nhìn Tạ Lăng, lông mày của hắn bất giác lộ ra một chút vui mừng, vẻ lạnh lùng lãnh đạm lập tức bị lu mờ.
Tạ đại kim chủ lại nắm lấy tay chim hoàng yến của mình: “Đừng nói chuyện.”
Trực tiếp phá hủy luôn khí chất của một người đàn ông lạnh lùng mất rồi!
Chỗ ngồi trong hội trường dần dần chật kín người, có hai cô gái đi thẳng đến chỗ trống bên cạnh Tạ Lăng rồi ngồi xuống. Vừa ngồi xuống một cô gái đã oán giận nói: “Sớm biết như vậy tôi không thèm đi cửa chính a, kẹp chết tôi rồi.”
Cô gái bên cạnh thậm chí còn không nói nên lời: “Còn không phải cậu nhất quyết phải mua được đèn phát sáng sao? Thậm chí còn mua cả mười mấy cái, cầm đến nổi lỏng cả vòng tay luôn rồi.”
Cả hai người cùng nhau trò chuyện, có thể khẳng định rằng mối quan hệ của hai người bọn họ cũng không tệ cho lắm.
Cô gái ban đầu mở lời trước lại cất giọng bĩu môi: “Chắc chắn sẽ có người giống tớ quên không mua đèn phát sáng đó.”
Cô gái nheo mắt nhìn trái nhìn phải sau đó nhìn trúng vào Tạ Lăng.
Wa, đẹp thật! Ngay cả khi anh chàng này đeo khẩu trang cũng có thể nhìn ra là một người cực kỳ đẹp trai nha!
Cô chủ động bắt chuyện: “Xin chào a.”
Tạ Lăng bị gọi hai tiếng mới phát hiện ra có người đang gọi mình. Anh quay đầu lại nhìn cô gái với ánh mắt nghi ngờ.
Cô gái không kìm lòng được nhịn xuống tiếng hô lớn trong họng của mình, lấy kinh nghiệm truy tìm soái ca của cô mấy chục năm ra chắc chắn không bao giờ có chuyện nhìn lầm! Em trai này - đẹp quá đi à!
Cô gái cố gắng vớt vát lại liêm sỉ trong đôi mắt của mình khẽ ho mấy tiếng: “Khụ, xin chào, tôi nhìn thấy anh không có đèn phát sáng, tôi có mang theo rất nhiều a.”
“Cảm ơn, tôi không cần đâu.” Tạ Lăng mỉm cười từ chối lòng tốt của cô gái.
Cô gái ngơ ngác trước vẻ đẹp của mỹ nam trước mặt mình sau đó ngay lập tức phục hồi tinh thần, lấy ra một cây đèn phát sáng cố gắng bán hàng: “Cây đèn phát sáng này của tôi rất cao cấp đó nha, thậm chí còn có thể so với độ sáng của trái tim, cũng có thể dùng chung phối hợp với chị em, cùng nhau mang vòng tay nối liền trái tim với nhau nha.”
Làm sao lại có chuyện người tới xem Cẩn Cẩn biểu diễn lại không cần đến đèn phát sáng chứ?
Buổi biểu diễn mà không có đèn phát sáng chắc chắn sẽ không hoàn mỹ!
“Tiểu Tuyết.” Cô em gái bên cạnh kéo cô một cái sau đó nở nụ cười ngại ngùng với Tạ Lăng rồi nói nhỏ với cô. “Này, mau ngồi xuống đi cho tớ nhờ, cậu không biết mình đang quấy rầy tình yêu của người khác hả?”
Cô gái tên tiểu Tuyết bị bạn mình kéo tay thì ngạc nhiên, sau đó cô mới để ý tiểu mỹ nam cũng đang tay trong tay với một đại mỹ nam khác. Gương mặt cô lập tức trở nên xấu hổ và ngồi im phăng phắc.
“Tôi có thể mua hai cái đèn phát sáng không?”
Tạ Lăng bỗng nhiên mở miệng nói.
“Không cần không cần, tôi sẽ cho anh nha! Chúc các anh hạnh phúc mãi mãi!” Tiểu Tuyết nhanh nhảu nói rồi đưa hai cây đèn cho Tạ Lăng sau đó nhanh chóng ngồi xuống ghế và ôm lấy cánh tay của bạn mình. Trông cô chẳng khác gì một con chim cút.
Thấy cô gái không có ý đinh nhận tiền thì Tạ Lăng chớp mắt: “Vậy thì... tôi cảm ơn.”
Tạ đại kim chủ đưa một chiếc đèn phát sáng cho chim hoàng yến của mình, sau đó cầm một chiếc đèn khác nghịch nghịch. Sau khi đem chiếc đèn nghịch thành bộ dạng mà mình muốn rồi, Tạ đại kim chủ mới đặt qua bên tay của chim hoàng yến một đầu thắt lại, còn đầu kia cũng thắt ở trên cổ tay của mình.
Tạ đại kim chủ quơ quơ tay của mình, giữa cổ tay của anh và chim hoàng yến giống như được gắn kết lại với nhau, ở giữa hai người có một viên sáng hình trái tim nhiều màu sắc rực rỡ, trông rất lạ mắt.
Anh lại cất giọng hỏi: “Có đẹp không?”
Giọng của chim hoàng yến khàn khàn nói: “Rất đẹp.”
Đôi bạn thân kia nãy giờ cũng ngồi một bên xem động tĩnh của hai người bọn họ:.... hết nấc! Quá no rồi!!
Tạ Lăng đã phát hiện ra một điều rất buồn cười, sau khi hai người đeo cái đèn phát sáng hình trái tim này lên. Chỉ cần anh khẽ động một chút thái độ của chim hoàng yến cũng trở nên khẩn trương theo, cũng động một chút giống như hắn sợ đèn phát sáng chất lượng không tốt sẽ bị tuột ra đem tâm tư làm đứt đoạn.
Tạ Lăng kéo kéo tay của chim hoàng yến ý bảo hắn sát lại gần mình một chút sau đó anh mới nhỏ giọng nói: “Có phải anh có chuyện gì gạt tôi đúng không? Hiện tại ngay bây giờ tâm tình của tôi đang rất tốt, nếu nói ra không biết chừng tôi sẽ tha thứ cho anh đấy.”
“Không có.” Phó Minh Thành lắc đầu, ánh mắt của hắn có vài phần mê hoặc.
Tạ Lăng còn muốn nói thêm nhưng ngay lúc này đèn sân khấu ở phía trước mặt đột nhiên bừng sáng. Tiếng nhạc nhịp nhàng vang lên không hề báo trước, ánh đèn chiếu vào chính giữa của sân khấu. Không biết từ lúc nào đã có một người đứng ở đó - là An Cẩn.
Người hâm mộ cũng ngay lập tức nhận ra điều đó, hàng loạt tiếng hét vang trời đập tới như một cơn sóng khổng lồ. Tạ Lăng giật mình, nhưng ngay sau đó hai tai của anh đã được bảo hộ bởi một đôi bàn tay nóng bỏng. Hầu hết tiếng hét đã bị đôi bàn tay to lớn này ngăn chặn lại.
Tạ Lăng nằm trong vòng tay của chim hoàng yến, anh thậm chí còn cảm nhận được nhịp tim của người đàn ông điển trai ấy mạnh hơn cả tiếng hét.
Bùm, bùm bùm...
“Lăng Lăng, đầu của anh hơi đau.” Phó Minh Thành bỗng nhiên nói.
Tạ Lăng nghe thấy vậy lập tức lo lắng ngồi thẳng lên.
“Có chuyện gì vậy?”
Phó Minh Thành nhíu mày lại, giọng nói có chút nghiêm trọng vô cùng: “Có thể là bị dọa tới sợ rồi.”
Khóe mắt của Tạ Lăng co giật: “..”
Vậy anh đúng là thật lợi hại đấy, bị dọa tới mức như vậy mà vẫn có thể nhanh tay che tai của tôi lại.
“Lăng Lăng, đi thôi, anh muốn tới bệnh viện kiểm tra.”
Tạ Lăng: “...”
Trước đây không phải sống chết anh cũng không muốn tới bệnh viện sao hả?
Ánh mắt của Tạ thiếu gia xuất hiện vài tia nghi ngờ, anh lại nhìn chim hoàng yến của mình rốt cuộc cũng đánh hơi được thì ra con chim hoàng yến này của mình cũng không hề ngoan như tưởng tượng.
Không chỉ nói xấu bạch nguyệt quang mà thậm chí còn biết giả bệnh để thu hút sự chú ý của kim chủ!
“Bị bệnh rồi sao?” Âm thanh của Tạ Lăng có chút lạnh lùng, “Vậy thì anh tự mình đi tới bệnh viện đi, tôi còn muốn ở lại xem.”
Nháy mắt gương mặt của Phó Minh Thành trở nên ảm đạm, Lăng Lăng quả nhiên là rất thích An Cẩn, để xem An Cẩn biểu diễn cho dù anh có sinh bệnh cũng không thèm quan tâm. Quả nhiên anh so ra kém hơn cậu ta rất nhiều!
Tạ Lăng đương nhiên đã đọc được suy nghĩ của Phó Minh Thành từ trong ánh mắt của hắn. Anh hơi mềm lòng một chút, thì cũng tại chim hoàng yến bị mất trí nhớ nên luôn cảm thấy bất an như vậy. Hắn giả bệnh cũng chỉ vì muốn anh quan tâm tới hắn mà thôi. Tạ đại kim chủ lại tự hỏi chính bản thân của mình có phải anh đã quá nghiêm khắc với chim hoàng yến đáng thương rồi không?
Hai mắt của chim hoàng yến rũ xuống, đôi môi hắn mím lại cả người đều tỏa ra hơi thở đáng thương. Nhưng tuy là như thế, hắn cũng không quên “kiên cường” nói: “Tôi ở chỗ này với ngài.”
Đôi đồng tử của Tạ Lăng co lại ngay lập tức.
Này, được lắm! Ngay cả từ “ngài” cũng đã dùng tới rồi chứng tỏ là phải chịu kích thích quá lớn đi!
“Tôi so với cậu ta đúng thật là chẳng đáng quan trọng, là tôi không có chịu yên phận với vị trí của mình. Đúng là luôn thích ảo tưởng...” Phó Minh Thành nhìn về phía của Tạ Lăng, giọng nói khẽ run run: “Đúng là đồ vật không đáng quan trọng.”
“Nếu anh không muốn nghe thì chúng ta đi, đi thôi...”
Thời điểm Tạ Lăng nhìn thấy ánh mắt của chim hoàng yến lập tức đã vô cùng đau lòng rồi. Anh quyết định sẽ tha thứ cho việc chim hoàng yến giở trò với mình. Nhưng mà lời vừa nói ra chưa tới một nửa, anh lập tức phát hiện ra dưới hàng mi đang run rẩy kia, trong mắt của chim hoàng yến nhìn thật kỹ mới thấy một tia cực kỳ đắc ý!
Anh khẽ nheo mắt lại và nhận ra cái chuyện này không hề đơn giản một chút nào cả, anh cẩn thận phân tích lại những lời nói của chim hoàng yến liền bừng tỉnh tâm trí — này, được lắm thì ra vẫn là đang diễn kịch!
Sau khi anh nói mình không muốn rời đi, chim hoàng yến đã lập tức nói “Tôi ở đây với ngài.” Nhìn qua thì còn tưởng đây là một sự thoả hiệp nhưng mà nghĩ kỹ lại chẳng khác nào muốn nói “dù tôi có bị bệnh nhưng vẫn muốn ở bên cạnh của ngài” sao? Đấy, lại còn phơi bày ra cái dáng vẻ yếu đuối kia. Lại còn tỏ ý muốn so sánh bản thân với bạch nguyệt quang, nói rằng mình chẳng quan trọng. Xong lại dùng “là tôi tự ảo tưởng vị trí của mình” đã tăng thêm bao nhiêu cảm giác vô tội lại khiến cho kim chủ là anh càng cảm thấy áy náy.
Sau cùng không dấu vết cố tình để lộ ra câu nói “là tôi tự mình ảo tưởng”. Thế thân chính là thế thân, hắn thế mà còn dám đem lòng yêu kim chủ của mình, quả thật là một chuyện vô cùng trái ngược! Chính vì vậy đã trực tiếp kích thích tới lòng thương người của kim chủ, hoàn toàn nghiêng về phía của hắn!
Bất cứ khi nào Tạ Lăng cũng có thể dễ dàng bị gán cho cái suy nghĩ chính bản thân mình là một tên tra nam. Thì ra tất cả đều là do chim hoàng yến thế thân này dở trò. Nếu anh do dự giữa bạch nguyệt quang với chim hoàng yến dù chỉ là một chút cũng sẽ lập tức bị lừa!
Ánh đèn trên sân khấu vô cùng lấp lánh, An Cẩn đứng trên đó chẳng khác gì một hoàng đế của đêm đen. Cậu thể hiện được sự quyến rũ của mình, người mà cậu thích đang ở bên dưới nha! Cậu nhất định sẽ thật nỗ lực để Lăng Lăng nhìn thấy mình!
“Sau bài hát này là dành tặng cho Lăng Lăng yêu dấu của tôi.”
Ở mỗi một buổi biểu diễn, sẽ luôn có một hạng mục gọi là thổ lộ với Lăng Lăng, mỗi một album cũng sẽ có một bài hát riêng dành tặng cho Lăng Lăng.
Như muốn nói rằng, tình yêu mà cậu dành tặng là cao điệu cực kỳ nóng bỏng, như là luôn mang theo xích tử chi tâm thẳng tiến không lùi!
Nhưng Tạ Lăng, người vừa phát hiện ra âm mưu của chim hoàng yến tâm cơ thế nên tâm trí của anh hoàn toàn đặt hết lên người của Phó Minh Thành chẳng hơi đâu buồn quan tâm tới An Cẩn nữa.
“Biết là không phải thật mà anh còn dám có suy nghĩ viển vông?” Tạ đại kim chủ nheo mắt lại, vỗ ngực của Phó Minh Thành một cái đầy cao ngạo, “Tại sao anh khỏe mạnh như vậy lại nói dối là mình bị bệnh hả?”
Tạ Lăng đã nhìn thấu mánh khoé nhỏ của chim hoàng yến nhưng vẫn quyết định bao che cho hắn.
Kỹ thuật diễn xuất của chim hoàng yến trước nay đều vô cùng vụng về. Lần này tự hắn tính toán là có thể lừa gạt được kim chủ của mình rời khỏi buổi biểu diễn. Nhưng những gì mà hắn nói bảy tám phân đều là sự thật còn lại chỉ là muốn phóng đại thêm cảm xúc một chút.
Hơn nữa cảm xúc cũng không được đặt đúng chỗ! Nghe anh nói sẽ rời đi trong lòng liền tràn ngập vui sướng, e rằng có khi còn thấy đáng ghét nhiều hơn thế mà còn muốn đấu với bạch nguyệt quang sao!
Quả nhiên, giây tiếp theo thế mà chim hoàng yến lại nói: “Làm người thì nhất định phải có ước mơ.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tạ Lăng: Này... có phải ước mơ của ai cũng đều sẽ ghê gớm đâu?