Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 30: Chương 30 :




“Anh ấy là fan ba của con!!” Tạ Lăng nói chắc nịch, vẻ mặt anh tràn đầy tự tin.

Khoé mắt của mợ anh giật giật, cố gắng duy trì một nụ cười chuyên nghiệp, bà nghiến răng nghiến lợi nói: “Tạ Lăng, mợ sẽ cho con một cơ hội nữa, một lần nữa nói lại xem nào, nói!”

Tạ thiếu gia héo hon, con người không chỉ mắc sai lầm mà còn muốn trốn tránh khỏi sai lầm, mà cũng sẽ vì trốn tránh sai làm mà tin tưởng quan điểm của người khác.

Trên trang weibo của bố và con dâu, có rất nhiều người để lại lời nhắn, Tạ Lăng thật sự rất xấu hổ khi nhìn thấy nó.

[Buổi sáng thức dậy được ngắm nhìn Lăng Lăng, hôm nay sẽ là một ngày tràn đầy năng lượng.]

[A a a a a a hôm nay vẫn ngất ngây trước vẻ đẹp của Lăng Lăng!]

[Đêm qua nằm mơ thấy thiếu gia, sáng hôm sau tỉnh dậy tôi đã rất xấu hổ, xấu hổ vì trong mộng đã không dở trò gì :)]

Những fan hâm mộ nhỏ tuổi ngày càng trở nên đông đảo hơn, và họ hoàn toàn coi mạng xã hội là một nơi nằm ngoài vòng pháp luật.

Mà trà trộn trong đó là một người có phong cách rất quái dị “Vân Thành”, hắn không có thổ lộ ra bên ngoài quá nhiều mà chỉ có mong muốn hi vọng Tạ Lăng được vui vẻ.

Tâm lý này giống hệt như tâm lý của những fan ba fan mẹ của Tạ Lăng - chỉ cần con trai vui vẻ là tốt rồi.

Bài ngôn luận của một người cha già mới giản dị làm sao!

Cộng thêm với Ôn Tử Nhiên ở một bên không ngừng nói “fan ba”, vốn dĩ anh không hề muốn thừa nhận có khả năng Phó tiên sinh sẽ yêu thích anh. Tạ thiếu gia liền quyết đoán phản chiến, anh đã quyết định đào thoát và che dấu trạng thái của mình.

“Có thể hắn là fan bạn trai của con.” Tạ thiếu gia miễn cưỡng nói, anh hơi uể oải.

“Vậy, Lăng Lăng, con không nhớ con đã từng tiếp xúc với Tiểu Phó sao?” Mợ anh đơn giản chỉ lọc ra những nhận xét vô ích của cháu trai mình.

Trong một khoảnh khắc mợ của Tạ Lăng có cảm giác như cháu trai của mình cũng đã bị mất trí nhớ rồi. Theo phân thích của bà thì có vẻ Phó Minh Thành và Tạ Lăng đã quen biết nhau từ trước và Phó Minh Thành cũng rất thích Tạ Lăng. Nhưng bởi vì một lý do nào đó, Tiểu Phó xác định Tạ Lăng sẽ không thích hắn cho nên mới không đem tình yêu thầm kín kia nói ra.

Nhưng suy nghĩ đó của bà rất nhanh đã bị đảo ngược, chẳng lẽ Phó Minh Thành luôn ở một nơi chú ý tới Tạ Lăng, tất cả đều là trong âm thầm, Lăng Lăng có khi còn chẳng biết được người này.

Tâm lý biến thái sao?

Không đúng, tình huống kia của Tiểu Phó rõ ràng là muốn tổn thương chính mình chứ không phải làm tổn thương tới Lăng Lăng.

Nếu có lý do khó nói nào đó, có phải là chênh lệch gia cảnh không?

Một tia sáng loé lên trong lòng của mợ Tạ Lăng, nếu nói đến gia thế của Lăng Lăng, trong số những người có gia thế cũng chưa chắc đã dám nói mình xứng đôi với Lăng Lăng. Có lẽ vì điều này mà Tiểu Phó cảm thấy tự ti về gia cảnh của bản thân, nhưng hiện tại tập đoàn Lăng Vân đã vô cùng lớn mạnh. Theo lý mà nói làm sao lại khiến cho Tiểu Phó thấy tự ti được chứ.

Hiện tại manh mối có quá ít, và người mợ theo chuyên môn phân tích tâm lý này cũng không thể có được câu trả lời chính xác. Bà dừng lại rồi nói tiếp: “Có lẽ hai người đã từng tiếp xúc với nhau nhưng con không hề biết, và có thể con đã vô tình tiết lộ điều gì đó khiến cho Tiểu Phó cảm thấy “mình không xứng đáng” nên mới không dám bộc lộ ra nội tâm của mình. Dù cho con có được đưa đến tay của nó, nó cũng luôn cảm thấy bất an. Lại thêm cả những ký ức trong tình huống bị hỗn loạn, thế nên tiềm thức của nó đã tự tìm ra một lý do cho riêng mình - nó là một thế thân, và nó cũng có niềm tin tưởng vững chắc với loại suy đoán này. Và cũng vì suy đoán này mà đi tìm chứng cứ để có được đáp án.”

“Khi nó nghĩ mình biết được bạch nguyệt quang thứ nhất trong lòng con là ai, sau đó lại phát hiện ra con không thích bạch nguyệt quang này. Nên nó lại tìm được một bạch nguyệt quang thứ hai. Ngay cả khi con tiếp tục phủ nhận và nói mình không thích bạch nguyệt quang thứ hai thì nó cũng sẽ nhanh chóng tìm được cái thứ ba, thứ tư. Bởi vì nó phải tìm ra được chứng cứ để chứng minh nó có thể ở lại bên cạnh con.”

Nghe mợ mình phân tích rõ ràng tâm lý của Phó Minh Thành, Tạ thiếu gia càng nghe càng thấy khó chịu. Anh thậm chí còn không thể nào biết được chim hoàng yến đã phải chịu đựng dày vò tới mức như thế này.

“Vậy con phải làm sao bây giờ?”

Tạ Lăng chân thành hỏi mợ.

Mợ của Tạ Lăng cởi áo blouse trắng ra rồi treo lên trên ghế, bà dựa ra ghế, bắt chéo chân lên: “Có lẽ tình cảm của nó dành cho con cực kỳ cố chấp, chúng ta là người một nhà cho nên mợ khuyên con, những phần tử nguy hiểm như thế này tốt nhất vẫn nên tránh xa một chút. Nếu hiện tại nó vẫn chưa thể tìm ra được lý do nó cùng với con đã kết hôn, vậy thì cứ thế thuận nước đẩy thuyền, dưới sự kích thích của bên ngoài nhỡ đâu triệu chứng mất trí nhớ của nó sẽ được chữa khỏi mà không cần thuốc.”

Đứng ở góc độ của người nhà mà nhìn, Phó Minh Thành so ra còn nguy hiểm gấp trăm lần một quả bom hẹn giờ. Một người như hắn ta đã đứng ở đằng sau dõi theo Tạ Lăng suốt mười năm nhưng lại không để lộ ra bất kỳ một sơ hở nào. Nếu không phải vì tai nạn xe hơi khiến cho hắn bị rối loạn trí nhớ thì chẳng ai có thể phát hiện ra chuyện này.

Tạ Lăng: “....”

Mợ của anh đột nhiên lại hỏi: “Mà này, con nghĩ thế nào mà lại cho rằng nó là fan ba con chứ? Thật không thể ngờ được suy nghĩ của con lại rơi vào con đường nguy hiểm như vậy.”

“Là anh họ bên ngoại nói.”

Tạ thiếu gia chỉ có duy nhất một người anh họ bên ngoại là Ôn Tử Nhiên.

Mợ anh lập tức nghẹn lời: “...”

Giọng của Tạ Lăng hạ xuống một chút: “Cậu ấy cũng đã khuyên con ly hôn trước khi biết được cuộc hôn nhân của con và Phó Minh Thành là theo thoả thuận.”

Mợ Tạ Lăng: “...” Mợ không biết tại sao mình lại sinh ra một đứa con trai ngu ngốc như thế đấy! - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

“Mợ à, mợ đừng cẳng thẳng quá, trước hết con nghĩ chim hoàng yến… à không phải” ánh mắt của Tạ Lăng hơi đỏ lên, sao anh lại đem những suy nghĩ trong lòng nói ra cơ chứ, “ý của con là... con không nghĩ Phó Minh Thành là một người quá nguy hiểm.”

Thời điểm chim hoàng yến bị mất khống chế cũng chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh muốn liếm liếm vài cái mà thôi - Tạ đại kim chủ thậm chí còn không cho rằng đó là cắn, lực đạo thật là quá nhẹ.

Mợ anh lại mặc áo blouse trắng lên, dáng ngồi của bà trở nên vô cùng nghiêm túc: “Nguy hiểm hay không nguy hiểm cũng không phải con nói là mợ có thể chấp nhận được. Việc này mợ nhất định sẽ nói chuyện lại với ba con.”

Tạ Lăng muốn nói rằng không cần phải căng thẳng như vậy nhưng mợ của anh rất nhanh đã lấy điện thoại ra soạn tin nhắn wechat nên anh cũng lười ngăn cản.

Ý của mợ Tạ Lăng muốn nói rằng, trong lòng của chim hoàng yến luôn có một nỗi khổ thầm kín. Điểm này khiến cho chim hoàng yến nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ chấp nhận hắn. Tạ Lăng vẫn còn đang khá tò mò, không biết lý do kia của chim hoàng yến rốt cuộc là cái gì. Anh còn đang định khuyên nhủ mợ mình một lát, kết quả bà đã mở miệng nói trước anh một bước: “Chuyện của người trẻ tuổi các con mợ mặc kệ, hai đứa tự chơi một mình với nhau đi.”

Hả?

Tạ Quang Vinh đã nói gì sao?

Mợ của anh đọc được nghi ngờ của cháu trai mình, bà nói một cách kín đáo: “Mợ chỉ đảm bảo rằng chim hoàng yên của con sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào.”

Tạ thiếu gia trầm ngâm, tại sao anh là người trong cuộc nhưng lại có cảm giác rằng mọi người trên thế giới đều biết nhiều hơn anh?

“Tình huống hiện tại của người bệnh thật ra là muốn trốn tránh tâm lý. Đề nghị điều trị của mợ là nên dùng độc trị độc. Không phải nó tưởng rằng con có bạch nguyệt quang sao?” Bà nói, “Vậy con tự dẫn nó đi gặp bạch nguyệt quang của mình đi… à, kích thích có thể làm cho nó trở nên tốt hơn đó.”

Khi Tạ Lăng tới đón Phó Minh Thành, trên mặt anh vẫn luôn mang theo vẻ trầm tư. Vốn dĩ anh định gọi cho trợ lý Minh tìm thám tử tư điều tra một chút về chim hoàng yến nhưng nghĩ lại chuyện lần trước có lẽ cũng chẳng thể phát hiện thêm được điều gì. Có lẽ chim hoàng yến tự đem quá khứ trước đây của mình giấu kín đi rồi.

Ban nãy nói chuyện cùng với mợ mình, Tạ Lăng đã đưa ra được rất nhiều kết luận —

Đầu tiên, chim hoàng yến đã quen biết anh từ rất lâu rồi.

Thứ hai, ba của anh, đồng chí Tạ Quanh Vinh đã biết được sự thật cuộc hôn nhân của anh.

Thứ ba, anh đã bị lừa kết hôn.

Tạ Lăng quay đầu nhìn chim hoàng yến, ánh mắt của anh có chút thăm dò. Người đàn ông có đôi lông mày rậm cùng với đôi mắt to thật ra cũng có tâm tư khá u ám.

“Lăng Lăng làm sao vậy?”

Phó Minh Thành thấy Tạ Lăng nhìn mình liền nắm lấy tay anh, nhẹ giọng hỏi.

Tạ Lăng cố ý hắng giọngi: “Buổi tối tôi muốn đi gặp An Cẩn.”

Mợ anh nói có thể kích thích người bệnh!

Sau khi Tạ Lăng nói xong, anh tập trung chú ý nhìn vào gương mặt của chim hoàng yến. Vẻ mặt của hắn chẳng có chút thay đổi gì, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không hề dao động. Giống như hắn sớm đã đoán trước được những gì anh sẽ nói và bình tĩnh tiếp nhận sự thật vậy.

“Anh cũng đi với tôi.”

Tạ Lăng thấy được đôi mắt của chim hoàng yến khẽ dao động, sau đó hắn lại nói: “Được.”

“Anh làm tôi đau.” Tạ Lăng ngây thơ nói.

Vẻ mặt của chim hoàng yến ở bên ngoài vô cùng bình tĩnh nhưng mà lực nắm lấy tay của anh rất chặt, rõ ràng là tức muốn điên luôn rồi.

Tạ thiếu gia đột nhiên lại nhớ tới cảnh cái ngày mà anh và chim hoàng yến “thân cận”. Ngày đó chim hoàng yến đeo một mắt kính gọng vàng, dáng đứng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối cũng không rời khỏi anh. Tạ Lăng miên man suy nghĩ, ngày đó có lẽ chim hoàng yến vì quá căng thẳng nên lưng mới thẳng như vậy sao?

Tạ Lăng đột nhiên tiến lại gần, chóp mũi của hai người chạm vào nhau. Anh có thể cảm nhận được trong nháy mắt hô hấp của chim hoàng yến đã ngưng lại. Trong mắt hắn hiện lên vẻ đáng thương cùng với bộ dạng không dám mong chờ. Tạ thiếu gia nhẹ nhàng áp môi mình lên môi của chim hoàng yến.

Bàn tay của anh đặt ở trên ngực của Phó Minh Thành, anh còn cảm nhận được nhịp tim trong lồng ngực của người đàn ông đập ngày càng dữ dội.

Đồng chí Tạ Quanh Vinh nói sai rồi, mặt trăng có đến với bạn hay không còn tuỳ thuộc vào sự tò mò của mặt trăng.

Thật không may, có một số mặt trăng nhỏ chỉ tò mò như vậy.

Bốn giờ chiều, Tạ Lăng thay quần áo bình thường, anh ngẩng đầu ngồi trên sofa. Cũng có một người đàn ông ăn mặc quần áo bình thường vẻ mặt vô cùng hối lỗi, hắn đang dùng tăm bông bôi thuốc cho anh.

Lúc ở trong bệnh viện, rõ ràng là Tạ đại kim chủ Tạ thiếu gia mới là người chủ động hôn hắn. Nhưng cuối cùng chim hoàng yến lại chống lại anh, cũng bởi vì chim hoàng yến bị nghẹn đã quá lâu rồi nên mới trực tiếp cắn lên môi của kim chủ một cái.

“Lúc nãy là anh đảo ngược tình thế.”

Tạ đại kim chủ buồn bã nói.

Chim hoàng yến: “?”

Tạ Lăng nghiêng đầu tránh đi tăm bông, “Không sao không sao, không phải chỉ là rách một chút da thôi sao? Liếm liếm một chút là được rồi.”

Anh vừa dứt lời liền cảm giác được tay của chim hoàng yến đột nhiên run lên, Tạ Lăng chỉ mất vài giây là có thể đọc được toàn bộ suy nghĩ của hắn: “Ý của tôi là, tôi tự... tự liếm chính mình.”

Đôi mắt của chim hoàng yến ánh lên vẻ buồn bã.

“Anh cho rằng tôi không nói chuyện hay sao?”

Tạ Lăng thở dài, chim hoàng yến cũng khó chịu.

Buổi biểu diễn đầu tiên sau khi trở về nước của ông hoàng nhỏ trong giới giải trí- An Cẩn cực kỳ bùng nổ. Ngay cả những người hâm mộ không có vé cũng thà ngồi xổm bên ngoài chứ không chịu về.

Tạ Lăng vừa tới nơi đã được người đưa vào phòng hậu trường ngay. Trong phòng các nhân viên hậu trường đang rất bận rộn, nhân vật chính của buổi biểu diễn An Cẩn cũng bị ép đến trước bàn trang điểm để trang điểm. Cậu thấy Tạ Lăng tới cũng chỉ có thể vẫy vẫy tay còn đâu cũng chẳng được làm ra động tác gì lớn.

“Thế mà cậu thực sự tới đây.” Ôn Tử Nhiên lúc này cũng đang trang điểm ở bàn bên cạnh, giọng nói không hề có hứng thú mà hơi chua xót: “Đã bao lần tớ mời cậu tới buổi biểu diễn của tớ nhưng chẳng bao giờ thấy cậu hào hứng như thế này.”

Tớ không phải là đứa con bé bỏng của cậu nữa có đúng không!!

Tạ thiếu gia cũng lười để ý tới tiểu quỷ Ôn Tử Nhiên. Anh dắt tay chim hoàng yến tới bên cạnh An Cẩn, “Bé pudding đâu?”

“À, đang được cho ăn ở chỗ quản lý của em.”

An Cẩn bị thợ trang điểm ép tới mức không thể cho người thân yêu của mình một cái ôm âu yếm, để chiếm được sự chú ý của Tạ thiếu gia, cậu ta vội vàng nói: “Nhóm các cô gái đang ở cách vách, kiến thức cơ bản rất vững chắc. Kỹ năng cũng rất tốt nữa, so với nhiều đoàn đội hoạt động nhiều năm còn tốt hơn nhiều, độ nổi tiếp sau buổi biểu diễn đầu tiên khẳng định cũng không nhỏ đâu. Mà ngay cả kỹ thuật trình chiếu sau khi tổng duyệt bọn em cũng cảm thấy rất tốt, khẳng định sẽ khiến cho khán giả thấy kinh ngạc.”

Ôn Tử Nhiên ngồi ở một bên u ám mà nhìn Tạ Lăng, kỹ thuật này rõ ràng đã nói sẽ cho ra mắt vào buổi biểu diễn của tôi, Tạ Lăng đồ không có tim!

An Cẩn qua gương nhìn thấy Tạ Lăng cùng Phó Minh Thành đang nắm tay nhau, cậu híp híp mắt, tiếp tục nói: “Lăng Lăng hôm nay anh cố ý tới xem em, em cực kỳ vui vẻ đấy.”

Tạ Lăng quan sát được An Cẩn nói xong câu này, khoé môi của chim hoàng yến hơi xị xuống. Nếu anh không quá để ý tới chim hoàng yến chắc chắn sẽ chẳng nhìn ra thay đổi nhỏ này.

Anh không nói chuyện đó nữa, cố tình chuyển chủ đề: “Hội trường hỗn loạn như vậy, bé pudding có sợ hãi không?”

Buổi biểu diễn của An Cẩn không hề yên tĩnh một chút nào, âm nhạc, vũ đạo, và ánh sáng luôn sôi động và bùng nổ. Những người hâm mộ la hét làm khung cảnh lại càng ầm ĩ hơn. Chú mèo con thì lại rụt rè sợ hãi.

“Này, lồng của nó đâu.” Người đại diện của An Cẩn bước vào phòng thay đồ, chú ôm lấy bé pudding cười nhẹ, “Nhưng quả thực hôm nay có rất nhiều người, tôi chỉ cho nó ở lại hậu trường thôi, Tạ thiếu gia ngài tới nghe An Cẩn hát là được.”

Người đại diện nói pudding nhỏ chỉ là cái cớ, và anh cũng không phải tự mình chăm sóc cho nó.

“Thích không?” Tạ Lăng đến gần chim hoàng yến, thấp giọng hỏi.

Cho dù khẳng định rằng Phó tiên sinh không phải fan ba của mình, cũng không cần phải nuôi mèo để có sự đồng cảm, nhưng nếu chim hoàng yến thích nuôi một con thì cũng không phải không thể.

Phó Minh Thành mím môi, hắn liếc mắt nhìn con mèo lông dài, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Anh không thích.”

Tạ Lăng nghĩ thầm, đây là không thích chủ nhân của mèo hay là không thích mèo đây? Thật là khó đoán được chim hoàng yến đang nghĩ gì mà.

Người đại diện sợ Tạ thiếu gia cứ mãi ở chỗ này thì thể nào vị tiểu tổ tông kia lát nữa không nhịn được cũng sẽ chạy tới, liền nói; “Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, tôi dẫn Tạ thiếu gia vào trước.”

Tạ Lăng gật đầu rồi kéo tay chim hoàng yến đi theo hướng sân khấu, anh cố ý hỏi: “Làm sao vậy, anh tới xem buổi biểu diễn mà lại không vui sao?”

“Không.” Phó Minh Thành lắc đầu, giọng nói có chút chán nản, “Hình như bạn của Lăng Lăng không thích anh.”

“Sao vậy, An Cẩn là một người rất tốt, đối xử cũng rất tốt với mọi người mà.”

Tạ thiếu gia cực kỳ phối hợp với màn kịch này.

“Nhưng vừa rồi cậu ta nhìn chằm chằm vào anh.” Phó Minh Thành mím môi nhìn Tạ Lăng, ánh mắt của hắn ảm đạm đi vài phần, giống như đang gặp phải chuyện cực kỳ tủi thân vậy.

Tạ thiếu gia ho nhẹ một tiếng, anh đang cố nén cười.

Trời ạ! Chim hoàng yến thế mà đã học được cách nói xấu sau lưng bạch nguyệt quang!

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chim hoàng yến họ Phó: Cậu ta trừng mắt nhìn anh.

Tạ đại kim chủ: Phối hợp với diễn xuất =v=