Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 13: Chương 13 :




Ngày hôm sau Tạ Lăng đưa Phó tiên sinh đến bệnh viện, vừa tiện đường mang theo bác sĩ cùng đi luôn, anh thuê máy bay và yêu cầu bác sĩ, vệ sĩ đi cùng, thay quần áo bình thường cải trang thành người cùng lên máy bay, cũng có một đội vệ sĩ khác sau theo trợ lý bay đến Hải Thành đợi trước.

Trận chiến này quả thật có chút khoa trương nhưng Tạ Lăng thật sự lo lắng cho thân thể của Phó tiên sinh, hơn nữa lại còn tồn tại một Vinh gia có tâm tư xấu xa dơ bẩn, trường hợp xấu nhất nếu Vinh gia biết được hành tung của hắn, sau đó sai người tới gây chuyện thì sẽ rất nghiêm trọng, vậy nên những chuẩn bị này là không hề thừa thãi.

Nhưng phải nói thật, lần này thủ đoạn của Vinh gia thật sự quá cao tay, Phó tiên sinh gặp tai nạn, một chút manh mối anh cũng không tra ra được.

Dọn dẹp xử lý sạch sẽ như vậy quả thật không hề giống tác phong của đám người họ Vinh kia chút nào.

“Nếu không thoải mái thì ngủ đi, khi nào đến nơi tôi sẽ đánh thức anh.”

Tạ Lăng đưa cho Phó Minh Thành một cốc nước ấm.

Phó Minh Thành lúc đi máy bay cũng thấy hơi khó chịu, choáng váng trong đầu khiến hắn cau mày nhưng vẫn tiếp tục cố gắng nhịn xuống, nếu không phải Tạ Lăng quay trở lại nhìn một chút , có khả năng Phó Minh Thành đã sớm ngất xỉu ở khoang hạng nhất.

Thời điểm Tạ Lăng vội vàng gọi bác sĩ tới, qua chẩn đoán, cuối cùng xác nhận hắn chỉ là bị say máy bay mà thôi.

Chính vì thế nên Tạ Lăng dứt khoát ngồi vào ghế đôi bên cạnh Phó Minh Thành.

“Nếu không thoải mái thì cứ nói với tôi, không cần phải nhẫn nhịn.”

Phó tiên sinh, nói thật thì hắn cái gì cũng tốt nhưng lại không phải là người thích nói chuyện, nếu so ra thì anh giống như một người thích nói nhiều vậy.

Tạ Lăng làm việc bên cạnh Phó Minh Thành, lúc quay đầu lại, anh phát hiện hắn đã ngủ từ bao giờ rồi.

Người đàn ông nhắm mắt lại, tóc mái rũ xuống trán, lông mày sắc bén gọn gàng, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, trên trán vẫn còn mồ hôi rịn ra.

Phó tiên sinh thường ngày vô cùng an tĩnh bây giờ xem ra còn an tĩnh hơn.

Tạ Lăng đóng máy tính lại rồi lấy tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Phó tiên sinh.

Tạ Lăng vừa đặt tay lên trán hắn, vị Phó tiên sinh tưởng đã ngủ từ lâu đột nhiên túm chặt lấy tay anh.

Người đàn ông mở mắt ra, ánh mắt hắn lạnh lùng sắc bén, trong mắt giống như tràn đầy lửa giận.

Tạ Lăng hơi giật mình: “Anh tỉnh rồi sao?”

Nếu là trước đây, cho dù anh nói cái gì, Phó Minh Thành cũng sẽ nhanh chóng đáp lại, nhưng lần này hắn lại ngây người ra nhìn anh, Tạ Lăng vẫy vẫy tay còn lại trước mặt Phó Minh Thành, nhưng hắn cũng không có phản ứng.

Ồ, không phải là tỉnh dậy, mà là phản xạ có điều kiện.

Anh vốn dĩ đã sớm biết Phó Minh Thành đặc biệt thiếu hụt cảm giác an toàn, nhưng đó là do hắn đang mất trí nhớ, nhưng bây giờ Tạ Lăng đột nhiên lại cảm thấy có lẽ suy đoán trước đây của mình là sai.

Phó tiên sinh thậm chí còn ngủ không yên giấc, một khi ai đó tiến đến gần với ý đồ muốn tiếp cận thì cơ thể hắn sẽ phát sinh ra phản xạ có điều kiện mà chuyển sang tư thế tấn công đối phương bất cứ lúc nào.

Tạ Lăng muốn rút tay ra nhưng sức lực của Phó Minh Thành quá mạnh, khiến anh không thể cử động được.

“Tạ Lăng.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông đột ngột vang lên.

Tạ Lăng tưởng do mình động tác quá lớn đã vô tình đánh thức hắn rồi, lúc vừa định phản ứng lại thì Phó Minh Thành đột ngột kéo anh một cái thật mạnh, Tạ Lăng mất cảnh giác ngay lập tức bị kéo ngã vào lòng Phó Minh Thành. Cũng chưa kịp phản ứng tiếp, giây sau đầu óc đã rơi vào một trận quay cuồng. - From app #tyt -

Bóng dáng của người đàn ông cao lớn đè anh lên trên chiếc ghế nhỏ, hai người gần đến mức thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Không gian trong khoang hạng nhất đều yên tĩnh và vô cùng kín gió, bên trong và bên ngoài được ngăn cách, bên ngoài có tiếp viên cùng với vệ sĩ đi tới đi lui nhưng bên trong lại yên ắng vô cùng.

Tạ Lăng cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như đang tăng lên, tay anh đặt ở trên ngực của Phó Minh Thành, muốn đẩy người đang đè mình ra nhưng tất cả đều không có tác dụng.

“Lăng Lăng.”

Giọng nói gợi cảm và tràn đầy ái muội vang lên bên tai của Tạ Lăng khiến anh như muốn nổ tung, anh ngẩng đầu lên, lập tức đụng phải cái nhìn trìu mến của Phó tiên sinh, anh có chút bất lực: “Anh ngồi dậy trước đi.”

Phó Minh Thành im lặng không nói.

Tạ Lăng giống như đã phát hiện ra điều gì đó, anh kéo kéo góc áo của Phó tiên sinh, Phó tiên sinh không có phản ứng, anh lại dùng sức kéo mạnh thêm một chút, Phó tiên sinh vẫn như cũ là không có phản ứng.

Tạ thiếu gia trầm mặc.

Chim hoàng yến còn chưa có thức dậy, cho nên lời nói của kim chủ không thể phát huy tác dụng.

Phó Minh Thành cúi đầu, giống như chuồn chuồn lướt nước mà hôn Tạ Lăng: “Thích em.”

Giọng nói của hắn vô cùng nhẹ, giống như giây tiếp theo có thể lập tức tan biến.

Tạ Lăng hơi sững người lại, người kia trong lúc anh còn choáng váng, hơi thở gần trong gang tấc lại áp môi vào nhau, nhưng lần này không phải nụ hôn nhẹ nữa. Hắn cũng không hề dịu dàng mà cạy mở môi răng của Tạ Lăng. Tạ thiếu gia bị ép vào một không gian chật hẹp, thụ động mà thừa nhận những nụ hôn sâu giống như muốn cướp đoạt hết thảy của người đàn ông.

Trong nháy mắt, Tạ Lăng thậm chí còn có cảm giác, bản thân mình không phải được Phó tiên sinh hôn mà là đang bị sói đói ăn thịt một cách vô cớ, giống như là đang cực kỳ đói khát, chỉ làm theo bản năng vậy.

Thời điểm Tạ thiếu gia xuống máy bay, khuôn mặt anh vô cảm, trên mặt viết to bốn chữ - người sống chớ gần.

Tạ Lăng vốn là người có tính tình tốt, đối với chuyện gì cũng đều rất thoải mái, hiếm khi anh mới không hài lòng với điều gì đó, nhưng lần này anh thực sự đã bị chọc giận rồi.

Anh đối tốt với Phó Minh Thành vì anh cảm thấy vụ tai nạn xe cộ của Phó Minh Thành ít nhiều cũng có liên quan tới anh, và vì hắn đang mất trí nhớ nên anh rất tin tưởng đối tác hợp đồng của mình, anh có trách nhiệm và nghĩa vụ phải chăm sóc cho Phó tiên sinh, hơn nữa Phó tiên sinh lại nghe lời ngoan ngoãn nên anh càng muốn quan tâm hắn thêm một chút nữa.

Phó Minh Thành có việc cần đến đây, anh cũng nguyện ý đi cùng, vì anh sợ tình huống đầu óc hắn ngốc nghếch sẽ lại xảy ra tai nạn hoặc bị đối tác lừa gạt.

Nhưng Tạ thiếu gia lập tức phát hiện ra rằng, ngay cả khi Phó Minh Thành hoàn toàn ngu ngốc, thì chỉ bằng một chút sức lực của hắn, hắn cũng chẳng bị làm sao cả!

“Lăng Lăng, anh sai rồi mà, đừng không để ý tới anh nữa.”

Người đàn ông cao lớn, đi theo bên cạnh Tạ Lăng cẩn thận nói ra lời xin lỗi.

Tạ Lăng nhướn mi, không nặng không nhẹ mở lời: “Sao vậy?”

“Anh không nên chủ động hôn em, cũng không được phép thô bạo như vậy.” Ánh mắt của Phó Minh Thành vô cùng buồn bã, nom tủi thân cực kỳ.

Nhưng lúc ấy hắn không hề thanh tỉnh, thật sự không có cảm giác mà.

“Anh nhỏ giọng lại đi.”

Tạ Lăng hốt hoảng che miệng Phó Minh Thành lại, anh liếc mắt nhìn xung quanh như một tên trộm, đám vệ sĩ ở đằng xa, không ai nghe thấy lời Phó Minh Thành nói.

“Là tay của tôi! Là tay của tôi!!” Tạ Lăng nghiến răng nghiến lợi đưa tay ra trước mặt Phó tiên sinh.

Da của Tạ Lăng cực kỳ nhạy cảm, tuỳ tiện chạm vào một chút cũng sẽ hồng lên, rất lâu sau đó dấu vết mới có thể biến mất.

Trên máy bay, lúc Phó Minh Thành bất tỉnh đã túm lấy tay củanh, để lại một dấu vết bầm tím trông rất dọa người, cơn đau đã biến mất từ lâu. Nhưng thời điểm Phó Minh Thành tỉnh dậy, hắn vừa nhìn thấy vết bầm đã lập tức đè anh xuống ghế, quấn tay anh lại như quấn bánh chưng!

Phó Minh Thành cúi đầu, thái độ trước sau vẫn dịu ngoan không hề thay đổi: “Anh sai rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không dùng sức như vậy nữa.”

Tạ Lăng: “...”

Tạ thiếu gia muốn nội thương.

Hải Thành vốn dĩ không phải là thành phố du lịch nổi tiếng, sân bay lúc nào cũng vắng vẻ ít người, nhưng hôm nay lại náo nhiệt một cách kỳ lạ.

Một vệ sĩ mặc thường phục chạy đến phía Tạ Lăng, nói: “Thiếu gia, là do hành trình của một đại minh tinh bị tiết lộ nên người hâm mộ đã tới đây đón máy bay.”

“Người hâm mộ tới đón máy bay sao?” Tạ Lăng giơ tay lên nhìn đồng hồ, anh hơi nhíu mày: “Đổi đường đi.”

Tạ thiếu gia nói đổi đường, thật ra là có một con đường chuyên dành cho khách VIP. Bọn họ tuy là mang theo đông người, phần lớn đều là mặc quần áo bình thường, nhưng một đám người đi ra từ lối VIP vẫn sẽ đặc biệt thu hút nhiều người.

Tạ Lăng lập tức bước đi nhanh hơn một chút, anh kéo Phó Minh Thành đi thẳng đến một chiếc ô tô màu đen đang đậu sẵn ở sân bay.

Vệ sĩ sớm đã đứng trước ô tô mở cửa xe ra, dùng tay bảo vệ khung cửa, sau khi Tạ Lăng và Phó Minh Thành vào xe rồi thì nhanh chóng đóng cửa lại, tài xế lập tức lái xe rời đi, mấy chiếc xe phía sau cũng kịp thời khởi động đi theo sau, tốc độ xe phù hợp, khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, vừa vặn bảo hộ xe của bọn họ ở chính giữa.

“Vừa rồi hình như có ánh đèn flash chiếu về phía chúng ta.” Vệ sĩ ngồi ở ghế phụ khẽ cau mày nói, “Có cần phải xử lý không ạ?”

“Có xe theo sau không?” Tạ Lăng lại hỏi.

Người vệ sĩ liên lạc với xe ở phía sau qua tai nghe, nhận được câu trả lời chính xác liền trả lời: “Không.”

Tạ Lăng ngả người ra sau, giọng điệu có chút lười biếng: “Cũng không cần thiết, có lẽ là một tay săn ảnh đi.”

Thường thì những tay săn ảnh luôn ngồi chờ sẵn, khi nhìn thấy người thì lập tức chụp loạn linh tinh, đến lúc ngồi lại phát hiện không phải người nổi tiếng thì sẽ tự động xóa ảnh đi mà thôi.

Tạ thiếu gia không quá lo lắng vì chuyện này.

Ngay khi đến Hải Thành, Phó Minh Thành đã lập tức vô cùng bận rộn, lần này hắn đến đây để bàn bạc về việc thu mua.

Công nghệ và kỹ thuật của Lăng Vân hiện tại cũng thuộc hàng top những công ty lớn dẫn đầu thế giới, nhưng chỉ có công nghệ và sản phẩm thôi thì chưa đủ. Lăng Vân quả thực đang ở trên đà phát triển mạnh mẽ nhưng thời gian kể từ ngày thành lập thực sự quá ngắn, hiện tại vẫn chưa thể tự chủ được trong việc nguồn hàng đến sản phẩm, vẫn phải mua thêm linh kiện, phụ tùng từ các nhà sản xuất trong nước khác, trong đó có chíp là những thứ chính.

Lăng Vân thật ra cũng có cơ sở sản xuất chíp độc lập, nhưng nhưng nhu cầu sử dụng chíp của bọn họ quá lớn, mà bản chất của Lăng Vân không phải là một xưởng chế tạo, nên không thể hoàn toàn cung cấp ra được số lượng chíp khổng lồ như vậy.

Mà sự phát triển của những nhà máy sản xuất chíp ở trong nước nhiều năm qua có chất lượng rất ổn định, tốc độ sản xuất nhanh, và quan trọng nhất là giá thành hợp lý.

Lăng Vân chỉ có hai đối tác cố định về mảng sản xuất chíp, một là công ty chip mà Tạ gia nắm giữ 80% cổ phần, là một công ty khổng lồ về chip và chủ yếu tập trung vào chip cao cấp, còn lại là công ty đến từ Hải Thành.

Công ty nằm ở Hải Thành có tên đầy đủ chính là Hà Tâm Chip, quy mô ở trong nước cũng thuộc hạng nhất nhì, công đoạn chính của họ là cấp chip tiêu hao bán đi, sau đó dựa vào lợi nhuận cùng thanh toán.

Nhưng cách đây không lâu, ông chủ của nhà xưởng đột nhiên liên hệ với Lăng Vân, nói lý do năm sau sẽ không cùng hợp tác nữa.

Bởi vì ông ta sắp sửa bị phá sản.

Thời điểm Phó Minh Thành cùng với trợ lý và vệ sĩ đến trụ sở của Hà Tâm, một người đàn ông trung niên đã chờ sẵn ở cửa, khi nhìn thấy ô tô dừng ở toà nhà, ông ta liền đi ra chào hỏi.

Từ Chí Đào: “Phó tổng, phiền ngài phải tự mình đến đây rồi.”

Ông chủ của Hà Tâm năm nay đã gần năm mươi tuổi, trông có vẻ hơi mệt mỏi, có lẽ vì dạo gần đây không được nghỉ ngơi tốt.

“Tôi không muốn mất đi một đối tác xuất sắc như ngài.” Phó Minh Thành đáp lại nhưng giọng điệu vẫn có một chút lạnh lùng xa cách.

Trợ lý Trương nghe vậy lập tức trợn trắng mắt, nhưng y nhanh chóng nhịn xuống, nếu không phải Tạ thiếu thúc giục thì ngài sẽ chịu tới đây sao?

Hai người nói chuyện khách sáo một lúc, Phó Minh Thành đột nhiên nói: “Nói về chuyện hợp đồng trước đi.”

Từ Chí Đào chụp tay lên trán: “Ây, cũng do tôi già rồi hồ đồ, chúng ta lên lầu đi, lên lầu rồi nói tiếp.”

Sau đó ông ta dẫn đường, đưa cả nhóm lên phòng họp ở tầng năm.

Phó Minh Thành ngồi ở ghế chính, phía sau còn có hai vệ sĩ vạm vỡ mặc đồ đen, ngoài cửa còn có bảy tám vệ sĩ đứng canh, nào có giống cảnh đang bàn chuyện hợp đồng, nhìn giống cảnh trong phim điện ảnh xã hội đen cường thủ hào đoạt thì đúng hơn.

Hôm nay Phó Minh Thành không đeo kính, hắn có khuôn mặt đẹp trai nhưng đôi mắt trời sinh trông rất nguy hiểm, ngày thường có kính mắt che đi một số thứ, nhưng giờ hoàn toàn để lộ, mày hắn vẫn luôn nhíu lại, giống như đang rất bực bội, tâm tình không được tốt.

Khí thế của Phó Minh Thành vốn đã mạnh nhưng bây giờ còn khiến người ta sợ hơn.

Từ Chí Đào có hơi chột dạ, trên mặt ông ta vẫn duy trì nụ cười, nhưng mồ hôi trên trán lại không ngừng tuôn ra như tắm, khăn lau mồ hôi trên tay cũng ướt đẫm từ bao giờ.

Trợ lý Trương cũng nhìn ra Từ tổng đang xấu hổ, y cười giải thích: “Khoảng thời gian trước ông chủ của chúng tôi gặp phải tai nạn xe cộ, thiếu gia nhà chúng tôi có chút lo lắng cho ngài ấy nên ra ngoài cũng cẩn trọng hơn.”

Phó Minh Thành nhướn mi, hắn không nói gì nhưng mi mày vô thức thả lỏng.

Trương Hạc ở bên cạnh làm việc cho Phó Minh Thành nhiều năm như vậy, tuy chưa bao giờ hiểu được tâm tư của ông chủ nhưng anh ta biết cách để làm cho hắn cảm thấy hài lòng, anh ta cũng không còn lạ gì vị Phó tổng này nữa!

Ông chủ của bọn họ hôm nay vừa ra khỏi cửa là cả người đều tràn đầy hàn khí, thời gian càng lâu khí lạnh càng nhiều, Trương Hạc phân tích một hồi liền kết luận, đây là do rời khỏi Tạ thiếu gia nên trong lòng khó chịu đây mà!

“Thiếu gia?” Từ Chí Đào ngây người ra một lúc, ông ta cho rằng thiếu gia ở đây là đang ám chỉ con trai của Phó tổng, nhưng ngẫm lại một lát, con trai làm sao mà lại có quyền được sắp xếp cho ba mình cơ chứ, hơn nữa cũng chưa từng nghe đến chuyện Phó tổng có con trai.

Nhưng mà.... hình như cũng có nghe qua tin đồn Phó tổng đã kết hôn.

Có thể mở ra một công ty lớn mạnh như vậy, đầu óc của Từ Chí Đào cũng không phải ngốc, ông ta đột nhiên phản ứng lại, giọng điệu mang vài phần trêu chọc: “Phó tổng cũng đã kết hôn rồi, gió lớn như vậy, miễn cưỡng không muốn mang ra ngoài cũng không lấy gì làm lạ.”

Vị Phó tổng kia gật đầu, thậm chí hắn còn cố ý chạm lên chiếc nhẫn trên ngón áp út, khoe khoang: “Chỉ là kết hôn mà thôi, không cần phải phô trương.”