Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 64: Chương 64




Sau khi Lý Vụ hứa hẹn không cần lo lắng thì quả thực không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Tùy Nhụy rời đi tới ngày thứ 10 thì có dịch phu từ Tương Dương mang thư tới.



Cửa hàng gà Tùy Ký đã ổn thỏa, Tùy Nhụy đã sắp xếp xong mọi việc ổn thỏa nên lại mời nàng khi nào tới Tương Châu nhớ đến làm khách.

Trong khoảng thời gian này Lý Vụ mang theo Lý Côn đi Thương Châu.



Hắn không nói bọn họ tới đó làm gì mà Thẩm Châu Hi cũng không hỏi.



Lý Vụ trước sau như một vẫn để lại một đứa em trai để chăm sóc cho an toàn của nàng.

Ban ngày nàng muốn ra cửa vì thế Lý Thước cũng đi theo.



Ban đêm nàng ngủ trong buồng, Lý Thước thì mượn một bé gái chừng 4,5 tuổi ở nhà hàng xóm sang ngủ chung với nàng.



Bản thân hắn ngủ dưới mặt đất ở trong sân rộng.



Như thế mỗi người đi qua đều có thể thấy trai đơn gái chiếc không ở dưới một mái hiên.

Chuyện nàng sợ hãi không hề phát sinh, Chu Tráng giống như chưa từng xuất hiện, hắn cứ thế biến mất sạch sẽ trong cuộc sống của nàng.

Một ngày này Thẩm Châu Hi đi đưa hoa tiên cho Hà Liễu Đường rồi thuận tiện lên trấn trên chọn chút rau quả tươi.



Đến trấn trên Lý Thước đề nghị hai người chia ra làm việc.

“Tẩu tử đưa hoa tiên xong thì tới chỗ cũ, đệ đi mua rau quả xong sẽ tới đón tẩu.” Lý Thước nói, “Ngoài rau quả, tẩu có muốn mua gì nữa không?”

“Đậu tắm sắp hết rồi, đệ mua chút mang về nhé.” Thẩm Châu Hi nói.

“Đệ nhớ kỹ, tẩu cứ yên tâm.” Lý Thước cười nói.

Thẩm Châu Hi đáp lời sau đó hai người tách ra mà đi, từng người làm việc của mình.

Thẩm Châu Hi tới Hà Liễu Đường thì thấy chưởng quầy đang sửa sang lại đống hàng hóa mới nhập.



Nàng nhìn thoáng qua thấy đều là những thứ thô ráp chướng mắt mình.

“Đừng đừng đừng, đừng đặt ở đây.” Chưởng quầy thấy nàng mang hoa tiên tới đặt trên quầy thì vội kêu lên, “Trong tay ngươi có mấy bộ?”

“Bốn bộ.”

“Vừa lúc Xuân Phong Uyển đang đặt bốn bộ, ngươi đưa qua đó cho người ta đi.



Ta đang bận kiểm tra hàng, thật sự là không còn tay chân làm gì nữa.”

Thẩm Châu Hi mờ mịt hỏi: “Xuân Phong Uyển ở đâu?”

“Tòa nhà ngói đỏ ở phố chính ấy, ngươi trực tiếp đi lên gõ cửa nói với người bên trong ngươi tới đưa hàng cho Thôi nương tử là được.”



“À……” Thẩm Châu Hi mang vẻ mặt mờ mịt đi ra khỏi Hà Liễu Đường.

Xuân Phong Uyển sao? Sao nàng chưa từng nghe thấy ai nhắc tới chỗ đó bao giờ nhỉ?

Thẩm Châu Hi đi vào con phố chính náo nhiệt của trấn trên sau đó rẽ vào con phố tụ tập đống hàng quán ăn nhậu chơi bời.



Nàng bị mấy thứ bày biện ở cửa hàng hai bên hấp dẫn sự chú ý nhưng khóe mắt vẫn tìm kiếm tòa nhà ngói đỏ mà chưởng quầy của Hà Liễu Đường nói.

Nàng tạm thời chưa phát hiện ra tòa nhà kia nhưng lại thấy hồ lô đường đỏ rực.



Thẩm Châu Hi dừng bước mua một cây sơn tra hồ lô từ người bán hàng rong sau đó vừa ăn vừa tìm kiếm tiếp.

Ăn được một nửa xâu hồ lô đường cuối cùng nàng cũng tìm được một tòa nhà ngói đỏ ở sâu trong ngõ.



Ba chữ Xuân Phong Uyển như rồng bay phượng múa treo trên cửa lớn.



Mái hiên và lan can đều treo dải lụa đỏ đậm cùng lục lạc màu bạc, gió thổi qua khiến chúng lập tức phát ra tiếng kêu leng keng.

Thẩm Châu Hi chưa tới gần lầu hồng đã ngửi được mùi phấn son nồng đậm.



Nàng cẩn thận gọi một đứa nhỏ đang cầm con quay chuẩn bị chạy qua chỗ mình.

“Tiểu đệ, có thể giúp tỷ tỷ một việc không?” Thẩm Châu Hi nửa ngồi xổm xuống ôn nhu nói, “Đệ giúp ta đến chỗ đó đưa tin ta sẽ cho đệ cái này được không?”

Thẩm Châu Hi móc từ trong túi ra mấy đồng tiền.



Đứa nhỏ vừa thấy mấy đồng xu kia thì mắt đã sáng lên, không nói hai lời lập tức đồng ý.



Thẩm Châu Hi nói rõ với hắn những lời cần truyền đạt thế là hắn chạy nhanh về phía cửa lớn của Xuân Phong Uyển.

Đứa nhỏ nhón mũi chân gõ cửa hồi lâu mới có người ra mở cửa.



Một nam tử khô gầy ngái ngủ đi ra nghe đứa nhỏ nói xong thì xoay người vào trong.



Một lát sau một nữ tử mặc xiêm y mỏng manh bằng lụa, phong vận ngời ngời uyển chuyển đi ra khỏi Xuân Phong Uyển.


Bà ta hỏi đứa nhỏ vài câu sau đó nhìn về phía Thẩm Châu Hi.



Một lát sau bà ta đi tới trước mặt nàng nhưng không dừng lại mà đi vào cửa hàng hoàng thánh phía sau và ngồi xuống.

“Đứng mệt lắm, không bằng ngồi xuống đi.” Nữ tử không nhìn Thẩm Châu Hi nhưng lời này lại rõ ràng là nói với nàng.

Thẩm Châu Hi vừa muốn cự tuyệt lại thấy người kia ngước mắt, sóng mắt lay động, nếp nhăn nơi khóe mắt càng khiến bà ta thêm phong tình quyến rũ.

“Ngươi muốn ta kiểm tra hàng thì cũng phải ngồi xuống đúng không?”

Thẩm Châu Hi đành phải ngồi xuống đối diện bà ta.





Lúc này chủ quán đã nhanh nhẹn mang lên một bát hoành tháng mà người kia gọi, bà ta đón lấy chén đũa trước mặt sau đó thong thả ung dung hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Nghe Thẩm Châu Hi nói chưa thế là bà ta lại nói: “Từ đêm qua tới giờ ta cũng chưa ăn gì, hiện tại bụng đói cồn cào.



Ngươi để ta ăn hai miếng rồi ta sẽ kiểm tra hàng.”

Thẩm Châu Hi có thể nói gì đây? Nàng chỉ đành nhìn bà ta chậm rì rì múc hoành thánh, lại chậm rì rì thổi nguội, cuối cùng là chậm rì rì đưa vào miệng nhai 50-60 lần ——

Hiện tại Thẩm Châu Hi đã hiểu cảm giác nôn nóng mỗi khi Lý Vụ nhìn nàng ăn cơm.

“Sao Lý Thước không cùng ngươi tới?” Nữ tử kia bỗng nhiên hỏi.

Thẩm Châu Hi sửng sốt: “Sao ngài biết……”

Nữ tử nghe vậy thì buồn cười mà liếc nàng một cái.

“Lý nương tử, thời gian ta quen Lý Thước lâu hơn ngươi nhiều.”

Lời này đúng là có quá nhiều ám chỉ, đang lúc Thẩm Châu Hi hoài nghi quan hệ của hai người này thì nữ tử kia nuốt miếng hoành thánh đã nhai không biết bao nhiêu lần xuống rồi không chút để ý nói: “Ngươi đừng nghĩ linh tinh, ta quen hắn là vì hắn từng làm quy công trong lâu của ta.”

Nữ tử ngẩng đầu nhìn nàng, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: “Ngươi có biết quy công là ý gì không?”

Thẩm Châu Hi đỏ mặt: Nàng cũng đã xem mấy cuốn thoại bản vì thế đương nhiên biết quy công nghĩa là ý gì.

Nữ tử thấy sắc mặt của nàng thì hiểu rõ mà cười.

“Ngươi biết cũng tốt, đỡ cho ta phải giải thích.”

Đến quá khứ của Lý Vụ mà Thẩm Châu Hi còn không biết hết nên đương nhiên nàng chẳng hiểu gì về quá khứ của hai đứa em hắn.



Nhưng nữ tử trước mặt lại nói Lý Thước từng là quy công, cái này khiến nàng lập tức nhớ tới việc Lý Vụ làm trai lơ ——

Hóa ra đây là việc làm ăn được truyền thừa trong gia tộc!

Thẩm Châu Hi vội vã muốn biết bà ta sẽ nói gì tiếp theo, nhưng người này lại không hề hoang mang mà tiếp tục ăn hoành thánh của mình.



Thẩm Châu Hi đợi đã lâu bà ta mới nuốt miếng hoành thánh sau đó mở miệng: “Ta họ Thôi, mọi người đều gọi ta là Thôi Nương.




Xuân Phong Uyển này ta mở cũng đã 20 năm,” nữ tử nói.

Thẩm Châu Hi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bà ta: “Vậy ngài……”

Thôi Nương có vẻ đã quen nên vừa nhìn bộ dạng của nàng đã biết nàng giật mình cái gì.

“Năm nay ta đã 52 tuổi rồi.” Thôi Nương hơi mang kiêu ngạo mà sờ sờ trâm hoa trên mái của mình.

“Ngài thoạt nhìn mới tầm 40……” Thẩm Châu Hi khó có thể tin mà nói.

“Kiếm cơm ở ngành này thì không thể già nhanh quá được.” Thôi Nương buông cái hoành thánh mới ăn được một nửa sau đó cầm lấy khăn thêu nhẹ nhàng lau miệng.

“Ngài mới vừa nói Lý Thước trước kia ở Xuân Phong Uyển làm ——” Thẩm Châu Hi vẫn không thể nói ra hai từ quy công kia, “Đó là chuyện khi nào?”

“Sáu bảy năm trước hắn vẫn còn ở chỗ ta, sau đó hắn giết chết một ——”



“Tẩu tử đang làm gì ở đây vậy?”

Một giọng nói lạnh lẽo đánh gãy lời Thôi Nương, Lý Thước mang theo nụ cười lạnh như băng đứng bên ngoài cửa hàng hoành thánh.

Thôi Nương giật mình sau đó mất tự nhiên mà ngồi thẳng người.

“Ta thay Hà Liễu Đường tới đưa hàng…” Thẩm Châu Hi vội vàng cầm hoa tiên đứng lên.

“Hà Liễu Đường để tẩu đến chỗ này đưa hàng thì đệ phải để đại ca tới tâm sự với chưởng quầy rồi.” Lý Thước cười nói, “Nơi này tam giáo cửu lưu đều có, tẩu tử đi một mình thì không nên tới đây.”

“Đã biết……”

“Tẩu tử đi ra ngoài chờ đi, lát nữa đệ ra.”

“Nhưng ……”

Hoa tiên trong tay nàng bị Lý Thước cầm lấy, hắn cười nói: “Để đệ đưa.”

Thẩm Châu Hi biết hắn có chuyện muốn nói riêng với Thôi Nương nên thức thời đi ra ngoài phố lớn.

Lúc này chỉ còn Lý Thước cười lạnh nhìn về phía Thôi Nương.



Bà ta chỉ thấy ánh mắt mơ hồ, cả người thất thần gắp hoành thánh bỏ vào miệng.

“Thôi Nương, đã lâu không gặp.”

“…… Ai nha, đây không phải Tước Nhi đệ đệ sao?” Thôi Nương giống như mới thấy Lý Thước, biểu tình rất khoa trương mà đứng lên, “Đã lâu không thấy, ngươi đi sao chẳng bao giờ thấy trở về thăm tỷ tỷ vậy?”

“Ta thật ra dám đến vấn an tỷ tỷ nhưng ngươi dám gặp ta sao?”

Thôi Nương vừa muốn nói chuyện Lý Thước đã tiến lên một bước thế là bà ta theo phản xạ có điều kiện lui về phía sau.

Lúc này những lời khách sáo cũng chẳng nói được nữa, bà ta đành phải xấu hổ mà cười.

Lý Thước tiến lên một bước khiến khoảng cách với Thôi Nương gần hơn.



Bà ta bị ghế dài phía sau chắn đường nên dù sợ cũng không lùi được, nụ cười cũng vì thế mà cứng đờ.

“Tước Nhi đệ đệ, có chuyện từ từ nói, cái này không tốt cho thanh danh của ngươi đâu……”

“Ta từ Xuân Phong Uyển mà ra thì còn có thanh danh gì?” Lý Thước cười bên tai bà ta và nói, “Thôi tỷ tỷ, ngươi còn nhớ rõ bộ dạng lúc chết của Oanh Oanh không?”

Sắc mặt Thôi Nương càng ngày càng kém, sợ hãi phủ qua nụ cười giả tạo của bà ta.

“Thôi tỷ tỷ, đã lâu không gặp, cái miệng của ngươi đúng là không nhàn được.” Lý Thước nhẹ giọng nói, “Nếu ngươi thích nói với người khác về Oanh Oanh như thế thì ta sẽ biến ngươi thành Oanh Oanh … Được không?”

“Không không không…… Ta không bao giờ nói nữa!” Mặt Thôi Nương tái nhợt sau đó chạy như trốn về phía Xuân Phong Uyển.

Ông chủ cửa hàng hoành thánh vội hét lớn: “Thôi Nương! Bà còn chưa trả tiền!”

Người bán hàng rong ở bên cạnh cười nói: “Ông đúng là có phúc, Thôi Nương muốn ông tới thu tiền vào buổi tối đó!”

Một đám nam nhân quanh đó lập tức cười rộ lên đầy thâm ý.



Lý Thước đứng ở nơi đó, vây quanh trong những tiếng cười trơ trẽn, sắc mặt hắn như băng.

Hắn đi tới trước cửa Xuân Phong Uyển nói với quy công lúc này đang như lâm đại địch: “Đưa cái này cho bà ta.”

Hắn nhét đống hoa tiên vào ngực áo quy công kia sau đó xoay người đi ra khỏi ngõ nhỏ.

Thẩm Châu Hi đứng ở đầu ngõ chờ hắn, thấy hắn nhanh chóng đi ra thì không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Lúc nàng ở bên ngoài đợi một mình đã lo lắng hắn nảy sinh xung đột với người ở bên trong.


“Đưa hoa tiên rồi ư?” Nàng hỏi.

“Đã đưa.” Lý Thước đáp.

Hai người nhất thời không nói gì mà chỉ yên lặng đi về nhà.





Lúc đi ngang qua cửa hàng điểm tâm Đinh Ký, Thẩm Châu Hi bỗng nhiên nói: “Đệ chờ ta một chút, ta đi mua mấy cái bánh……”

“Lý Côn đã cùng đại ca đi Thương Châu rồi.” Lý Thước nói.

Thẩm Châu Hi sửng sốt, ngay sau đó ngượng ngùng mà cười: “…… Ta lại quên mất.”

“Đại ca nói lần này đi đại khái phải nửa tuần mới về, lúc này đã 5, 6 ngày vậy hẳn là bọn họ sắp về.” Lý Thước nói.

“Thương Châu xa như vậy, Lý Vụ tới đó làm gì?”

Thẩm Châu Hi vốn chỉ lầm bầm lầu bầu không nghĩ sẽ được trả lời.



Ai ngờ Lý Thước nghe xong lại đáp: “Đại ca đến Thượng Lạc huyện mua lá trà cho tẩu.”

“Cái gì?” Thẩm Châu Hi ngây ngẩn cả người, nàng theo bản năng hỏi ngược lại, “Đi xa như vậy thì biết chỗ nào bán lá trà?”

“Đại ca nói chỉ có kinh thành mới có lá trà tốt nhất nhưng kinh thành vừa xa lại còn loạn.



Thương Châu gần ngay kinh thành thế nên cũng có nhiều thứ tốt.



Huynh ấy thuận tiện đi làm việc đồng thời có thể mang về ít hàng hóa kiếm chút tiền.”

Thẩm Châu Hi kinh ngạc đến nói không ra lời.



Sao nàng lại không nghĩ tới Lý Vụ đột nhiên chạy tới Thương Châu là vì mua lá trà cho nàng.

Nàng không khỏi nhớ tới mấy ngày trước khi Lý Vụ xuất phát đi Thương Châu, khi ấy nàng tích cóp số bạc mình kiếm được và hưng phấn chạy tới cửa hàng trà lớn nhất trấn trên mua loại trà quý nhất về nhà pha.



Nhưng nàng chỉ uống được một ngụm đã không nhịn được phun ra.

Lá trà thấp kém tràn ngập vị tro bụi chua xót, ngay cả mùi trà cũng không có chút dư vị gì.



Khi đó, Lý Vụ thấy thế thì chẳng nói gì hết.



Nàng còn tưởng hắn không để bụng bởi vì ngay cả nàng cũng không để trong lòng, nàng chỉ đơn giản gói đống lá trà mua về sau đó ném nó ở sau đầu.

Nàng thật sự không hiểu, mặc dù không có trà ngon thì cuộc sống vẫn sẽ như cũ cơ mà.

“Ta chưa bao giờ nói……”

Lý Thước đánh gãy lời nàng: “Tẩu không cần nói ra miệng đại ca cũng biết tẩu nghĩ cái gì.”

“……”

“Bởi vì huynh ấy vẫn luôn nhìn tẩu, chẳng qua tẩu không biết thôi.”

“Hắn nhìn ta làm cái gì?” Thẩm Châu Hi cả kinh không khép miệng được.

Lý Thước không nhịn được bật cười, sau đó nhìn nàng một lúc lâu, tới độ nàng chẳng hiểu gì cả.

Hắn lại mở miệng nhưng lúc này không phải nói về Lý Vụ.

“Tẩu tử nhìn xem hai bên đường lúc này không có một bóng người.”

Bọn họ đã ra khỏi trấn, hai bên đường hiện tại là đồng ruộng, cây lúa cao lớn chặn hết tầm mắt của người ta.



Cho dù có nông dân đang làm đồng thì từ chỗ bọn họ cũng chẳng nhìn thấy gì.

Thẩm Châu Hi còn đang ngây ra đã nghe thấy Lý Thước nói: “Nếu ta giết tẩu ở chỗ này thì tẩu nói xem có ai biết được không?”