Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 63: Chương 63




Ba ngày lặng yên trôi qua.

Ngày Tùy Nhụy xuất phát Thẩm Châu Hi và ba anh em Lý Vụ đều tới tiễn.



Đội ngũ thật lớn, nhưng người làm chủ chỉ có mình Tùy Nhụy.

Lý Vụ và Lý Thước đứng bên cạnh xe ngựa nói chuyện, Lý Côn vẫn không biết Tùy Nhụy lần này đi chưa biết khi nào mới về nên chỉ chăm chú gặm bánh khoai sọ Thẩm Châu Hi mua cho hắn.

Thẩm Châu Hi ở trong xe ngựa lôi kéo tay Tùy Nhụy, nước mắt cố nén hồi lâu cứ lập lòe không ngừng.

“Được rồi! Ngươi còn như vậy ta cũng muốn khóc!” Tùy Nhụy làm bộ tức giận sau đó lấy khăn tay ra làm bộ muốn lau nước mắt cho nàng.

“Sau khi ổn thỏa ngươi nhớ nhờ người viết thư cho ta, đến khi ấy ta sẽ viết thư trả lời gửi cho ngươi.” Thẩm Châu Hi nức nở nói.

“Được.” Tùy Nhụy lập tức đồng ý nói: “Sau khi ta đi ngươi nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, có việc gì thì tìm Cửu Nương.



Nàng ấy là người mặt lạnh nhưng tâm nóng —— lần này cũng thế, nàng ấy nói cái gì mà không rời tiệm được nhưng ta thấy chín phần là nàng ấy sợ mình khóc lóc quá mới nói hươu nói vượn thoái thác không tới.”

Thẩm Châu Hi đỏ mắt đồng ý, nàng nắm chặt tay Tùy Nhụy không dám lơi lỏng giống như vừa buông ra thì người bạn khó lắm mới có được này sẽ bay về nơi xa tít vậy.

“Đừng khóc nữa, lại khóc thì cái tên Lý Vụ khốn kiếp kia sẽ không bỏ qua cho ta đâu.” Tùy Nhụy vỗ mu bàn tay nàng mà an ủi.

Thẩm Châu Hi nín khóc, nhỏ giọng nói: “…… Sau đó tên kia có tới tìm ngươi không?”

Tên kia là ai trong lòng các nàng đều biết rõ.

Tùy Nhụy lập tức nở nụ cười lạnh: “Sao không tới? Sáng sớm ngày thứ hai hắn đã tới.”

“Hắn nói cái gì?” Thẩm Châu Hi vội vàng hỏi.

“Muốn ta gả cho hắn, nếu không hắn sẽ nói việc này cho mọi người.” Tùy Nhụy tuy cố giả vờ trấn định nhưng trong mắt vẫn lóe lên lửa giận khó mà che giấu, “Muốn làm con rể Tùy gia chúng ta ư? Hắn tưởng bở! Ta qua loa lấy lệ với hắn sau đó thuyết phục cha ta đi trước một bước.”

Tùy Nhụy nói: “Trưa hôm qua cha ta đã đi trước, mang theo một nửa gia sản cùng người rời đến Tương Châu.



Chỉ cần cha ta không ở thì ta xem tên cẩu tạp chủng kia có thể uy hiếp ai?”

Cẩu tạp chủng —— Thẩm Châu Hi chưa từng nghe thấy từ này vì thế vội vàng ghi nhớ trong lòng.



Từ khi tới dân gian nàng mới biết vốn từ của mình quả là nghèo nàn thế nên nàng luôn nỗ lực làm nó phong phú hơn.

“Ngươi không tính toán đàm phán với hắn sao?” Thẩm Châu Hi hỏi.



“Loại người này có lần một sẽ có lần hai —— huống chi ta không nuốt được cơn giận này!” Lửa giận nảy lên trên mặt Tùy Nhụy, nàng siết chặt tay, mắt trừng to lạnh lùng nói, “Dù sao ta cũng là con gái thừa tự, thanh danh với ta mà nói căn bản là râu ria! Chỉ nguyên những kẻ chăm chăm vào tiền của Tùy gia ta đã có một mớ, hắn tính là cái gì mà cũng dám nghĩ đến chuyện làm con rể Tùy gia?!”

Thẩm Châu Hi nắm lấy tay nàng ấy yên lặng trấn an cảm xúc của đối phương.

Sau một lúc lâu Tùy Nhụy mới bình tĩnh trở lại và nghiêm túc nhìn Thẩm Châu Hi: “Ta hiện tại đi Tương Dương nên cũng không quá lo lắng cho mình.



Ta chỉ lo cho ngươi, Chu Tráng là kẻ vì có tiền đánh bạc sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào.



Ngươi ngàn vạn phải cẩn thận với hắn!”

Thẩm Châu Hi không muốn nàng ấy chuẩn bị đi rồi còn phải lo lắng cho mình vì thế chỉ nhẹ nhàng nói: “Có Lý Vụ mà, ngươi đừng lo lắng.” Nàng lấy ra một tờ hoa tiên mình tỉ mỉ vẽ mấy ngày sau đó bỏ vào tay Tùy Nhụy, “Đây là quà ta chuẩn bị cho ngươi, chờ ngươi xuất phát hẵng mở ra xem……”

“Thứ gì mà thần bí vậy? Chẳng lẽ ngươi thao thao bất tuyệt cái gì đó hả? Ta cũng đâu biết chữ, cũng chẳng đọc được!” Tùy Nhụy dở khóc dở cười.



“Yên tâm đi, ngươi xem chắc chắn sẽ hiểu.” Thẩm Châu Hi mơ hồ nói, “Coi như để ngươi giải buồn ở trên đường.”

Hai người nói một hồi mãi tới khi thủ lĩnh tiêu cục hộ tống Tùy Nhụy tới nhắc nhở đã tới giờ xuất phát.

“Ta không trì hoãn thời gian của ngươi nữa.



Sớm lên đường đi thôi, miễn cho trời tối rồi đi đường sẽ nguy hiểm.” Thẩm Châu Hi lau nước mắt sau đó xuống xe ngựa.

Lý Vụ thấy nàng khóc cũng không nói gì mà đi tới bên cạnh xoa xoa đầu nàng.

Tùy Nhụy thì rưng rưng ghé vào bên cửa sổ nở nụ cười thật tươi và lớn tiếng nói: “Ta đi đây! Tới nơi ta sẽ viết thư cho ngươi!”

Đoàn xe dần dần chuyển động, Tùy Nhụy dùng sức vẫy tay với mấy người, mãi tới khi bóng dáng đám người Thẩm Châu Hi tụt lại phía xa.

Sau đó nàng lau khô nước mắt, ngồi ổn và ngây người hồi lâu mới mở hoa tiên Thẩm Châu Hi đưa cho mình.

Một cuốn hoa tiên nho nhỏ không phải vẽ chim muông hoa cỏ, núi non hùng vĩ mà vẽ Tùy Nhụy nàng với các thần thái khác nhau: vui vẻ, bừng bừng sức sống.

Nước mắt ấm áp nhỏ giọt trên hoa tiên nhưng khóe miệng Tùy Nhụy lại không nhịn được nhếch lên.

Mặt trời ban trưa treo cao trên bầu trời xanh, tiếng bánh xe chuyển động cùng tiếng vó ngựa dần đi xa.




Thời gian lặng lẽ trôi, trong lúc ấy ba người không hẹn mà cùng im miệng không nói lời nào, còn một kẻ vẫn chăm chỉ nhai bánh khoai sọ không ngừng.

Nhìn đoàn xe của Tùy Nhụy biến mất ngoài cửa trấn trong lòng Thẩm Châu Hi rất buồn bã.

Lần sau gặp không biết là năm nào tháng nào đây?

Thẩm Châu Hi thu lại tầm mắt từ con đường cát bụi, ai ngờ lại nhìn thấy một bóng dáng lướt qua đống nhà cửa bên đường.



“Ngươi làm sao vậy?” Lý Vụ lập tức chú ý tới biểu tình khác thường của nàng.

Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Chu Tráng vẫn khắc sâu trong đầu Thẩm Châu Hi.



Nàng kinh sợ bất an, theo bản năng lắc lắc đầu: “Không có gì……”

Thẩm Châu Hi nhanh chóng chuyển tầm mắt, Lý Vụ nhìn chăm chú vào chỗ nàng vừa nhìn nhưng chỉ thấy phòng ốc hai bên đường vẫn như cũ, không có gì khác thường.

Chu Tráng thế nhưng lại xuất hiện ở chỗ này, cái này vừa khiến Thẩm Châu Hi không tưởng được lại vừa nằm trong dự đoán.



Nàng tâm phiền ý loạn nên cả một đường trở về đều thất thần.

Tùy Nhụy đã đi rồi vậy tiếp theo Chu Tráng sẽ làm gì? Đuổi theo tới Tương Dương hay tìm con mồi khác? Nếu hắn tìm con mồi khác vậy chẳng phải sẽ có một nữ tử khác bị hại ư?

Khả năng này khiến Thẩm Châu Hi rốt cuộc cũng không trầm mặc được nữa.

“Lý Vụ…… Ta……” Nàng ngẫm nghĩ xem phải nói sao.

Lý Vụ không nói một lời mà nhìn nàng, hắn cũng không thúc giục hay mất kiên nhẫn.



Lý Thước mắt sắc biết hai người có chuyện muốn nói vì thế vội kéo Lý Côn lúc này vừa ăn xong bánh khoai sọ và đang hưng phấn liếm ngón tay đi qua một bên.

“Thì là, ta có một người bạn……” Thẩm Châu Hi ngây ra, vội vàng cường điệu, “Không phải Tùy Nhụy!”

“Ừ, không phải Tùy Nhụy.” Lý Vụ rất biết nghe lời phải mà gật gật đầu.


“Cũng không phải Cửu Nương, dù sao ngươi cũng không quen nàng ấy!”

“Ừ, ta không quen.”

Thẩm Châu Hi đổ toàn bộ chuyện của Tùy Nhụy cho một người bạn không biết tên, lại che che giấu giấu mà nói cho Lý Vụ.



Nàng nói rất lắp bắp, Lý Vụ lại vẫn trước sau kiên nhẫn lắng nghe.

Bọn họ dần quay lại con đường lớn đông người náo nhiệt, sau khi người nhiều lên Thẩm Châu Hi cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều.



Có điều ánh mắt nàng vẫn không tự chủ được mà tìm khuôn mặt nham hiểm đáng sợ của Chu Tráng khắp nơi.





Nàng sợ mình một không cẩn thận hắn sẽ xuất hiện phía sau.

“Thế nên hiện tại ngươi đang lo lắng cái gì?” Lý Vụ hỏi.

“Ta gánh…… Không phải ta, là bạn tốt của bạn tốt ta.” Thẩm Châu Hi nói, “Nàng lo lắng tên cờ bạc kia không có tiền sẽ nghĩ cách làm hại những nữ tử khác.”

“Vị bạn tốt của bạn tốt của ngươi lo lắng cũng có lý.” Lý Vụ nói, “Ngươi nói cho bạn tốt của bạn tốt của ngươi để nàng ta đừng lo lắng.”

“Vì sao?”

“Bởi vì Lý Vụ đã biết việc này.”

……

“Ai da!” Chu Tráng ngã thật mạnh trên mặt đất.

Sòng bạc vốn đang ồn ào lúc này lại im lặng tới mức cái kim rơi cũng có thể nghe thấy được.



Có kẻ nhát gan đã buông quân bài lặng lẽ lùi lại.

Một lát sau Hồ Nhất Thủ mặc vàng đeo bạc đi ra từ phía sau rèm.



Sắc mặt ông ta âm trầm, trong tay cầm một cái tẩu vàng, bên người là mười mấy tráng hán.


“…… Lý Vụ, ngươi có ý gì?”

“Chỗ này nói chuyện không tiện.



Hồ lão bản, không bằng chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện nhé?” Lý Vụ như nhìn không thấy đám tráng hán hung thần ác sát lại cường tráng bên cạnh ông ta, hắn vẫn cà lơ phất phơ hỏi.

Hồ Nhất Thủ nhìn Lý Côn và Lý Thước phía sau lưng hắn, cuối cùng lại nhìn Chu Tráng lúc này đang kinh hoàng.



Một lát sau ông ta mới mở miệng nói: “Vào đi.”

Lý Vụ không chút do dự đi theo Hồ Nhất Thủ đến phía sau rèm, Lý Thước theo sát còn Lý Côn thì bắt lấy tóc Chu Tráng mà kéo cái tên đang hét thảm kia đi cùng vào trong.

Hồ Nhất Thủ dặn thuộc hạ mang trà lên cho ba người Lý Vụ, còn mình thì ngồi xuống một cái ghế tay vịn chạm rỗng bằng gỗ tử đàn và khảm trai.



Miệng ông ta ngậm tẩu, mắt híp lại hít một hơi sau đó chậm rãi nhả khói ra.

“Nói đi, lần này ngươi tới lại là vì cái gì?”

“Hồ gia, cứu ta ——” Chu Tráng mới vừa hô một tiếng Lý Thước đã đá lên đầu hắn một cái.

Lúc ra tay mặt hắn vẫn cười tủm tỉm nhưng sức lực của hắn và biểu tình kia chả liên quan gì tới nhau.





Chu Tráng bị đá văng trên đất, sắc mặt trắng bệch, một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn.

“Hồ gia chỉ sợ phải thất vọng rồi.



Chu Tráng thiếu ngài tiền hẳn không trả nổi, chỉ còn con số rối tung trên sổ sách thôi.”

Hồ Nhất Thủ hỉ nộ không lộ, ông ta chỉ nửa mở con ngươi lạnh lẽo nhìn người khác, giống một con rắn máu lạnh độc ác.

“Lý Vụ ——” Hồ Nhất Thủ chậm rì rì nói, “Không cần nháo ra mạng người, trên trấn này mỗi mạng người đều là của huyện thái gia.



Lời này chính là ngươi nói với ta đó.”

“Lời này không sai.” Lý Vụ nói.

“Vậy ngươi đây là……” Hồ Nhất Thủ chuyển tầm mắt lên người Chu Tráng.

“Hắn chắc chắn không trả nổi tiền.” Lý Vụ nói, “Tùy gia đại tiểu thư không bị hắn uy hiếp nên hắn chẳng lấy được đồng nào từ Tùy gia.



Để đảm bảo trị an ở Ngư Đầu huyện này nên trước khi qua kỳ hạn của Hồ lão bản ta sẽ phái người trông chừng hắn, để hắn không thể ra ngoài hại người —— nhưng nghĩ lại thì đâu cần làm thế phải không?”

Lý Vụ vừa chuyển đề tài, cả người đã dựa ra sau, chân phải ngang nhiên gác lên chân trái, tự tại giống như hắn đang ngồi trong nhà mình uống trà vậy.

“Chẳng những ta phải tốn sức mà Hồ lão bản cũng phải lãng phí hai ngày ở trên người hắn.” Lý Vụ nói, “Thế nên ta mang người tới, xem chúng ta có thể tiết kiệm được sức người sức của hay không.”

Hồ Nhất Thủ nhếch khóe miệng sau đó chậm rãi cười nói: “Ý của ngươi ta hiểu.”

“Hồ lão bản đúng là sảng khoái.”

“Một ngày kia lúc ta có việc cầu ngươi, hy vọng Lý huynh đệ cũng sảng khoái giống ta ngày hôm nay.”

“Đương nhiên nên như vậy.” Lý Vụ đứng dậy nói với hai đứa em trai, “Đi thôi.”

Lý Vụ không chút lưu luyến mà đi, Lý Côn và Lý Thước cũng đi theo phía sau, chỉ còn Chu Tráng mang theo vẻ mặt khủng hoảng ở lại.

“Hồ gia, cứ để hắn đi như thế sao?” Một kẻ đứng bên cạnh thấp giọng nói với Hồ Nhất Thủ, “Sao mỗi lần hắn đều đẩy những việc dơ bẩn tới cho ngài vậy?”

Hồ Nhất Thủ xua tay sau đó chậm rãi hút một ngụm từ cái tẩu và nói: “Kệ hắn đi, chí hướng của Lý Vụ không ở Ngư Đầu huyện, lúc này kết một cái duyên lành thì có gì không thể?”

“Thế còn hắn……” Thủ hạ nhìn về phía Chu Tráng.

Chu Tráng giật mình, đột nhiên dập đầu bang bang không ngừng.



Hắn run rẩy, bàn tay phải thiếu hai ngón tay ấn trên mặt đất để lại một dấu tay đầy mồ hôi.

“Hồ gia, cứu ta, cứu ta, ta sẽ trả tiền, ta nhất định sẽ trả tiền! Đừng nghe hắn…… Lý Vụ đều nói hươu nói vượn! Hắn đang hại ta mà Hồ gia!”

Hồ Nhất Thủ không nhìn tên kia mà chỉ tùy ý nói: “Kéo ra sau cắt hết gân tay chân đi.”