Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 244: Chương 244




Qua nửa tháng, Thẩm Châu Hi lại quay về Thọ Châu.

Mùa hạ đã gần hết, mùa mưa Thẩm Châu Hi chờ đợi mãi cuối cùng cũng sắp tới.



Đoàn người như một con rắn dài chậm rãi già nua đi về phía Thọ Châu mở mang.

Nghĩ tới ý kiến của Thẩm Châu Hi nên Thẩm Tố Chương lựa chọn dựng trại đóng quân ở một bình nguyên cách Thôn Thiên Động hai mươi dặm.

Thẩm Châu Hi ở trên xe ngựa xóc nảy một ngày, đến tối lại lo lắng gặp phải Phó Huyền Mạc nên nàng không hề ra ngoài mà vẫn mê man tới ngày thứ hai bị cung nữ đánh thức.

Hôm qua nàng mơ thấy Lý Vụ, lúc này đột nhiên bị đánh thức nàng còn chưa kịp hoàn hồn, cứ thế mơ màng trở mình nói: “Lý rắm thối…… đừng phiền ta……”

“Việt Quốc công chúa…… mau tỉnh dậy đi thôi…… Bệ hạ triệu kiến……”

Hai chữ bệ hạ làm Thẩm Châu Hi lập tức tỉnh táo.



Nàng vội vàng đứng dậy rửa mặt rồi đi tới vương trướng của Thẩm Tố Chương.

Vương trướng hoa mỹ lại tinh xảo, phía sau màn sa lay động truyền đến tiếng thảo luận của Thẩm Tố Chương và Tể tướng Vương Quyết.



Cung nữ vừa thông báo Việt Quốc công chúa cầu kiến thì tiếng nói chuyện kia lập tức ngừng lại.



Lát sau tiếng cười sang sảng của Thẩm Tố Chương đã truyền tới.

“Lục muội tới rồi thì mau tiến vào đi.” Thẩm Tố Chương vừa cười vừa đi ra từ sau rèm.

Hôm nay hắn cũng mặc một thân thường phục quá mức ngả ngớn so với một vị đế vương.



Thẩm Châu Hi rũ mắt nhìn hoa văn trên xiêm y của hắn và cung kính quỳ xuống hành lễ: “Châu Hi tham kiến hoàng huynh.”

“Đứng lên đi, chúng ta mà còn phải khách sáo à?” Chờ Thẩm Châu Hi hành xong lễ Thẩm Tố Chương mới cười và đỡ nàng dậy.

Vương Quyết râu tóc đều bạc đứng ở một bên chắp tay hành lễ: “Bệ hạ, lão thần xin lui trước.”

“Đi thôi.” Thẩm Tố Chương không thèm để ý mà phất phất tay.

Vương Quyết yên lặng hành lễ với Thẩm Châu Hi rồi được đại tổng quản tiến lên đỡ ra khỏi trướng.

“Ngồi đi.” Thẩm Tố Chương chỉ tay lên giường La Hán, bản thân thì tự đi tới đó ngồi trước.

Một cung nữ yểu điệu đi lên rót hai chén trà xanh mùi thơm bốn phía, trong lúc ấy nàng ta không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

“Trà Long Tỉnh năm nay cực kỳ thơm, ngươi thử xem.” Thẩm Tố Chương nói.

Thẩm Châu Hi cầm lấy chén trà, mùi thơm đặc trưng của Long Tỉnh ập vào mặt.



Nàng lộ vẻ mặt kinh ngạc mà tán thưởng một câu trà ngon sau đó lặng lẽ phun nước trà ra khăn thêu lúc lau miệng.

Đây đều là kỹ năng cung đấu nhập môn mà mẫu phi đã dạy nàng.



Không phải Thẩm Châu Hi hoài nghi đức hạnh của Thẩm Tố Chương mà hiện tại nàng không có lý do gì để tin tưởng đức hạnh này.





Lo trước vẫn tốt hơn.

“Lục muội đã ở bên cạnh Phó Huyền Mạc nhiều ngày, không biết ngươi có cảm tưởng gì?” Thẩm Tố Chương giống như tùy ý hỏi.

“Phương thị không hợp khí hậu nên nằm mãi trên giường không dậy nổi.



Gần đây Phó Huyền Mạc đều bận hầu bệnh nên Châu Hi cũng không gặp hắn quá nhiều.” Thẩm Châu Hi cúi đầu, cẩn thận nói.

“Vừa ra khỏi Kiến Châu đã ngã bệnh, người không biết nghe xong còn cảm thấy trẫm khắt khe quả phụ ấy chứ.” Thẩm Tố Chương nghiêng người dựa trên giường La Hán, miệng nở nụ cười châm chọc, “Thiên hạ đệ nhất công tử đúng là có hiếu, người trong doanh địa đều đang khen hắn ngày đêm cực nhọc, không được nghỉ ngơi an ổn mà phải hầu bệnh cho mẹ mình.



Ngươi nói xem trẫm có cần đặc biệt ra thánh chỉ khen ngợi hắn không?”

Thẩm Châu Hi không muốn trộn lẫn trong đấu tranh giữa hai người, ai biết sau đó nàng có bị đẩy ra làm vật chắn hay không?

Nàng mang vẻ mặt vụng về hoảng loạn nói: “Châu Hi sợ hãi……”

Thẩm Tố Chương ngước mắt nhàn nhạt quét về phía nàng và hỏi: “Ngươi sợ hãi cái gì?”



“Châu Si sợ không thể nhanh chóng giải trừ hôn ước rồi khiến bản thân bị a huynh chán ghét……”

Thẩm Tố Chương thở dài nói: “Hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, vốn dĩ cũng chẳng trách được ngươi.”

Hắn nhìn chén trà trước mặt, trong mắt hiện ra một chút hồi ức: “Năm đó…… phụ hoàng cố ý muốn giải trừ hôn ước của ngươi và Phó Huyền Mạc nhưng……”

Thẩm Tố Chương nửa che nửa lộ nói lời này khiến Thẩm Châu Hi càng thêm mờ mịt.

“Nếu phụ hoàng không thích Phó thị thì sao ngay từ đầu lại tứ hôn cho muội và Phó Huyền Mạc?”

“Trên phố có lời đồn đãi nói ngươi và Phó Huyền Mạc đính thân vì hắn anh hùng cứu mỹ nhân, phụ hoàng muốn bảo toàn trong sạch cho ngươi nên mới thuận nước đẩy thuyền và chọn Phó Huyền Mạc làm phò mã.



Nhưng kỳ thật chuyện ngươi rơi xuống nước không lớn không nhỏ, năm ấy ngươi cũng mới bao lớn, lấy đâu ra trong sạch mà nói chứ?”

Thẩm Tố Chương híp mắt dựa vào giường La Hán như một con mèo xinh đẹp.



Hắn phất phất tay thế là đám cung nhân và nội thị sôi nổi rời khỏi đó.

“Khi đó phụ hoàng còn không biết Phó thị lòng muông dạ thú nên vì chút chuyện xa xưa thời trẻ mà mang áy náy với Phó Nhữ Trật.



Hơn nữa Hoàng Hậu lúc ấy cũng liên tiếp góp lời nên phụ hoàng mới gật đầu đồng ý hôn sự này.” Thẩm Tố Chương chậm rãi nói, “Muội đoán xem ai là người đưa ra ý tưởng kết thân này đầu tiên?”

“…… Là Hoàng Hậu ư?” Thẩm Châu Hi thử hỏi.


“Là Phó Huyền Mạc.”

Thẩm Tố Chương cong khóe môi cười, tay phải nhẹ nhàng thưởng thức dây đeo ngọc bội bên hông.

“Là hắn liên tiếp thỉnh cầu với Phó Nhữ Trật nên ông ta mới tìm tới Hoàng Hậu khi ấy và nhờ bà ta chu toàn mọi việc.



Sau đó phụ hoàng và Phó Nhữ Trật càng ngày càng có ý kiến khác biệt về chính sự, lại nhận thấy Phó thị đã như mặt trời ban trưa, nếu có thể liên hôn với Bạch gia phú khả địch quốc thì rất nguy hiểm.



Nếu ngày sau bọn họ nổi lòng phản loạn vậy Đại Yến khó mà trấn áp.





Bởi vậy khi ấy phụ hoàng muốn giải trừ hôn ước của ngươi và Phó Huyền Mạc nhưng…… Lúc ông ấy ý thức được thì cha con Phó Nhữ Trật đã hoàn toàn khống chế triều cục, vài lần ông ấy muốn thử giải trừ hôn ước của hai nhà đều bị Phó thị giảo hoạt cản trở.”

Nội tình trong những chuyện cũ này trước giờ không ai nói với Thẩm Châu Hi.



Rõ ràng nàng mới là đương sự trong cuộc nhưng lại chẳng ai nói cho nàng biết chút thông tin gì.

Lúc này biết được những khúc mắc phía sau hôn sự ấy nên nàng không nhịn được nghe đến nhập thần.

“Phụ hoàng vẫn không từ bỏ, ông ấy biết nếu cứ thế mặc kệ Phó thị phát triển cường đại thì thiên hạ của nhà họ Thẩm chúng ta sẽ bị Phó thị thay thế.” Thẩm Tố Chương hơi trầm giọng, mặt mày cũng không còn vẻ tùy hứng nữa mà có chút trầm ổn hiếm thấy, “Chúng ta trù tính thật lâu, chuẩn bị đợi thời điểm Phó thị lơi lỏng nhất —— ngày ngươi và Phó Huyền Mạc tổ chức đại hôn chúng ta định sẽ bắt lấy cha con Phó Nhữ Trật và tuyên bố tội trạng.



Chẳng qua ——”

Hắn thở dài nói: “Chuyện xảy ra sau đó ngươi đều đã biết.”

Phải, chuyện sau đó Thẩm Châu Hi đều đã biết.



Nàng còn chưa ra khỏi cung thì phản quân đã đánh vào hoàng thành.



Phụ hoàng chết, mẫu phi treo cổ, nàng thì theo một tủ sách nhỏ lưu lạc tới Kim Châu.



Vận mệnh của nàng từ đó như long trời lở đất.

“Lục muội, nếu muội thật sự muốn nhất đao lưỡng đoạn với Phó Huyền Mạc thì lần này cần phải giúp a huynh một tay mới được.” Thẩm Tố Chương ngồi dậy, tay phải chống trên bàn, mắt nhìn thẳng nàng.

Thẩm Châu Hi biết vở kịch lớn rốt cuộc cũng tới nên nàng làm bộ mình là một con cá mè hoa đang mắc câu mà ngây thơ hỏi: “Muội phải làm sao mới giúp được a huynh?”

“Đêm nay trong yến hội muội chỉ cần khuyên Phó Huyền Mạc uống chén rượu ngự tứ, chuyện sau đó cứ để trẫm và các vị đại thần xử lý.”

“Rượu thuốc ư?” Thẩm Châu Hi sửng sốt.

“Chỉ là chút rượu khiến người ta không có sức thôi.




Nó không màu không mùi, sẽ không bị ai phát hiện.” Thẩm Tố Chương cười nói, “Nếu muội có thể thành công mời rượu thì việc này coi như thành một nửa.



Chờ Phó Huyền Mạc trở thành tù nhân thì Phó đảng sẽ như rắn mất đầu và tán loạn.



Đến khi đó trẫm sẽ giải trừ hôn ước cho hai người, Đại Yến thì diệt trừ được ung nhọt trong xương.



Lục muội cũng sẽ có được tự do, có thể nói là ai cũng vui.”

Nhưng một chén rượu thuốc khiến người ta tứ chi vô lực khó mà khiến Thẩm Châu Hi yên lòng.





Nàng mang theo nghi hoặc hỏi: “A huynh còn có tính toán khác ư?”

“Cái này ngươi không cần để ý.” Kẻ mới vừa tươi cười thân thiết nay lập tức ngả người ra sau, thần sắc lảng tránh.



Hắn tránh nặng tìm nhẹ nói, “Trẫm và lão sư đã có kế sách vạn toàn, để tránh người nhiều mắt tạp lộ tiếng gió nên càng ít người biết rõ chi tiết càng tốt.



Lục muội có thể lý giải nỗi khổ của trẫm đúng không?”

Thẩm Châu Hi đành phải cúi đầu nói: “Châu Hi hiểu.”

Phòng bị của Thẩm Tố Chương khiến nàng cảm thấy lo lắng sốt ruột với trận phục kích này.

Lúc đi ra khỏi vương trướng nàng cau mày, lòng mang theo nghi ngờ và cảm thấy một chén rượu thuốc thì khó mà vặn ngã Phó Huyền Mạc.



Nàng muốn biết bố trí cụ thể hơn nhưng Thẩm Tố Chương lại không chịu rỉ thêm cái gì.

Bọn họ rõ ràng có chung mục tiêu nhưng tới giờ nàng vẫn bị gạt ra ngoài.



(Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Nếu nàng vẫn còn là nàng trước khi rời khỏi cung đình thì nói không chừng nàng sẽ thật sự tin tưởng lý do mà Thẩm Tố Chương thoái thác.



Nàng sẽ cho rằng hắn đang nghĩ vì đại cục, nhưng hiện tại, nàng biết rõ Thẩm Tố Chương chỉ coi nàng như một quân cờ.



Thậm chí nàng còn không phải một quân cờ có tầm ảnh hưởng lớn mà chỉ là một quân tốt không cần có suy nghĩ riêng.

Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời treo cao trên không trung, ánh nắng mắt chói lòa đâm vào mắt khiến nàng khó mà mở to hai mắt mình.




Thẩm Châu Hi đứng trong ánh nắng ngày hè nóng bỏng nhưng chẳng thấy chút ấm áp nào.



Con đường phía trước chẳng thể đoán trước, nàng chỉ biết mình lại trở về Thọ Châu có Thiên Nhận Khanh.

Lúc này bất kể ra sao nàng cũng phải nghĩ cách cứu được Lý Vụ.

Lý Vụ……

Nghĩ đến Lý Vụ lòng nàng lại tràn ngập dũng khí.



Ánh mắt của nàng lại trở nên kiên định.



Nàng khôi phục bộ dạng đoan trang và uy nghiêm của công chúa rồi vững vàng đi về phía lều trại của mình.

……

Lúc Phương thị tỉnh lại thì thứ lọt vào tầm mắt bà ta chính là Phó Huyền Mạc đang ngồi ở mép giường, người dựa vào trụ giường nhắm mắt ngủ.

Hai mắt bà ta đã gần mù, chỉ có thể nương ánh nắng chói lòa mà thoáng thấy bóng dáng mơ hồ của hắn.



Trong cảnh mờ mịt ấy bà ta nỗ lực phân biệt mọi thứ.



Trên người Phó Huyền Mạc là thường phục màu xanh, đại lưng cũng màu xanh biếc dài nhỏ uốn lượn rũ bên mép giường.



Bộ này bà ta đã nhìn thấy vài lần nhưng lúc này vì hắn gầy đi nhiều nên tay áo có vẻ càng thêm trống rỗng.





Phương thị nhìn hắn gầy hơn rõ ràng thì bi thương khôn kể nảy lên trong lòng.

Phó Huyền Mạc cực kỳ mẫn cảm, dưới cái nhìn chăm chú của Phương thị hắn run hàng mi ngay sau đó chậm rãi mở ra.

Trong khoảnh khắc đối diện Phương thị lập tức dời mắt, biểu tình trên mặt quay về lạnh nhạt.

“Mẫu thân đã hôn mê ba ngày.” Giọng Phó Huyền Mạc mang theo khàn khàn mệt mỏi vì mấy ngày không ngủ, “…… Hiện tại ngài thấy sao?”

Phương thị trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “…… Ta muốn uống nước.”

Phó Huyền Mạc sửng sốt một lát ngắn ngủi sau đó lập tức đáp: “Được.”

Hắn nhẹ nhàng đỡ bà ta dậy, lại lót thêm mấy cái gối mềm sau đó mới đứng lên đi tới trước bàn rót một chén nước ấm mang tới.

“Mẫu thân, cẩn thận.”

Phó Huyền Mạc cẩn thận cung kính hầu hạ Phương thị uống xong chén nước kia rồi lại lệnh cho tỳ nữ mang cháo đã chuẩn bị trước để bà ta ăn.



Phương thị vốn yếu mệt, hơn nữa vì mắt có tật nên bà ta luôn buồn bực không vui khiến sức khỏe càng kém hơn.



Lần này không hợp khí hậu khiến bà ta gần như mất nửa cái mạng.

Một bát cháo bà ta chỉ ăn được một nửa nhưng có cháo ấm áp vào bụng nên bà ta cũng có chút sức lực mở miệng nhẹ nói: “…… Ngươi không cần để ý tới ta.”

Phó Huyền Mạc ngồi cạnh giường đón lấy canh an thần trong tay Ngưng Vũ nghe thấy thế thì ngây ra.



Ngưng Vũ cũng thức thời rời khỏi đó.

“…… Nếu lại có người dùng ta để uy hiếp ngươi……” Phương thị thấp giọng nói, “Thì không cần để ý tới ta.”

Phó Huyền Mạc im lặng thật lâu không nói, trong mắt có do dự và phức tạp mà bà ta không hiểu.

“…… Mẫu thân đã tha thứ cho ta sao?”

Phương thị nhắm mắt, cự tuyệt trả lời câu hỏi này.

Phó Huyền Mạc nở một nụ cười khổ và nhẹ giọng nói: “Tối nay có tiệc chúc mừng cuộc đi săn bắt đầu do bệ hạ đích thân chủ trì với ca vũ huyên náo, chỉ sợ tới nửa đêm mới ngừng.



Mẫu thân vẫn nên nghỉ sớm một chút, bệ hạ nghĩ tới bệnh tình của ngài nên ân chuẩn cho ngài ở trong trướng tĩnh dưỡng.”

Phương thị nhẹ đáp lời nhưng hắn vừa đứng dậy bà ta lại mở to mắt nghi hoặc nhìn chén thuốc trong tay hắn.

“…… Thuốc đâu?”

Phó Huyền Mạc dừng một chút, ánh mắt cũng nhìn chén thuốc trong tay.

“…… Là Ve Vũ vội đến luống cuống, cứ thế quên mất thuốc của mẫu thân.”

Hắn lại ngồi xuống.

Phương thị thấy mình như gặp ảo giác bởi vì lúc này động tác đút thuốc của hắn chậm hơn bất kỳ lần nào khác.



Sau khi uống xong canh an thần bà ta lại nằm xuống.



Vốn mệt mỏi vì lặn lội đường xa, sức khỏe suy yếu nên chưa đến một lát bà ta đã díp mắt.

Bên cạnh dần an tĩnh lại.

Một tiếng bước chân cuối cùng cũng rời xa.

Phương thị rơi vào mộng đẹp, trong mộng là lúc gió vẫn êm và sóng vẫn lặng.