Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 243: Chương 243




Lúc tối muộn hôm đó đội ngũ dựng trại đóng quân rồi Thẩm Tố Chương ở trong chủ trướng truyền lệnh sửa địa điểm săn bắn thành Thọ Châu.

Trong trướng lập tức vang lên tiếng xao động ồn ào.

Có hai hàng ghế bên dưới ghế của đế vương, ngồi đầu là hai vị trọng thần, Tể tướng Vương Quyết và Tham Tri Phó Huyền Mạc.



Đây quả thực là hai người ở thế đối lập.



Thẩm Tố Chương vừa đưa ra quyết định thì ngoài hai kẻ này những kẻ khác đều cực kỳ kinh ngạc.

Thẩm Châu Hi vất vả lắm mới về cung đình, làm một trong hai đứa em gái khó khăn lắm còn sống sót của hoàng đế nên nàng có được vinh dự ngồi bên cạnh Thẩm Tố Chương.



Nàng giống như lúc chưa ra khỏi cung, đoan trang lại hơi câu nệ ngồi yên lặng tại chỗ, trên mặt có lụa mỏng buông từ mũ trùm, cả người nàng giống như một thứ đồ trang trí vui mắt.

“Thọ Châu đường xá xa xôi, lần này bệ hạ rời khỏi cung vội vàng nên chuẩn bị không được đầy đủ.” Phó Huyền Mạc mở miệng nói, “Theo ngu kiến của vi thần thì nếu khu săn bắn ở Giang Châu đã chuẩn bị xong vậy cứ ở lại đây.



Sang năm bệ hạ có thể mệnh cho tri phủ Thọ Châu chuẩn bị để cung nghênh thánh giá.”

Vương Quyết ho nhẹ một tiếng, tay vuốt chòm râu bạc mở miệng nói: “Hiện giờ bệ hạ đã ở Giang Châu, từ Kiến Châu tới Thọ Châu quả là hơi xa nhưng từ đây tới đó cũng chỉ có Thư Châu mà thôi.



Cái này cũng không tính là xa xôi.”

“Ngụy Liêu diệt vong mới được mấy tháng, khắp nơi còn có không ít kẻ ủng hộ Ngụy Đế mưu toan thổi bùng tro tàn.



Bệ hạ mang thân thể ngàn vàng, vốn nên cẩn thận mới tốt.



Vương tướng coi chuyện này nhẹ nhàng bâng quơ như thế chẳng lẽ không để an nguy của bệ hạ trong lòng sao?” Phó Huyền Mạc vẫn mang thần sắc đạm nhiên nhưng lời nói ra lại có kim.

Vương Quyết trầm mặt nói: “An nguy của bệ hạ đương nhiên quan trọng hơn bất kỳ thứ gì ở trong lòng lão thần.



Nhưng chỉ cần đám đạo chích lòng mang ý xấu không nháo nhào thì sao bệ hạ lại gặp nguy hiểm chứ?”

“Nguy hiểm vốn dĩ khó lòng phòng bị, nếu mỗi người đều không đề phòng giống Vương tướng ……” Phó Huyền Mạc rũ mắt, bên môi là một nụ cười khẽ, “vậy nguy hiểm sẽ càng hiển hiện khắp nơi.”

Vương Quyết trầm mặt nhìn Phó Huyền Mạc.

Sau khi hai trọng thần giằng co thì mọi người trong trướng chia làm ba phe.



Những kẻ ủng hộ Vương Quyết thì công kích Phó Huyền Mạc tổn hại tâm ý của đế vương, còn những kẻ ủng hộ Phó Huyền Mạc thì công kích đám kia coi thường an nguy của hoàng đế.

Trong trướng nháo thành nồi nước sôi, mọi người đều đang mắng chửi, loạn cực kỳ.

Thẩm Châu Hi lặng lẽ nhìn Thẩm Tố Chương ở ngôi chủ vị.



Đế vương tuổi trẻ tuấn mỹ mặc thường phục bằng lụa vàng.



Hoa văn trên đó là những chiếc lá chỉnh tề phô ra, nhìn như tầm thường nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy những đóa hoa nghênh xuân ẩn ẩn trong đó.



Hoa và lá một lộ một ẩn khiến bộ quần áo của đế vương vốn phải uy nghiêm trở nên tươi mát thanh nhã, còn có vài phần hoạt bát nghịch ngợm.

Thẩm Tố Chương luôn như thế.

Lúc còn là Thái Tử hắn nhiều lần chọc giận phụ hoàng vì tác phong tùy tiện này.





Sau khi đăng cơ không có người quản nên những gì hắn thích được thể hiện ra càng rõ ràng hơn.



Thẩm Châu Hi lặng lẽ quan sát đám quan viên và cung nhân đi theo.



Quần áo những kẻ này cũng đều hoa lệ phù hoa, không hề nhận ra triều đình vừa trải qua hoạn nạn lớn lao.

Hết thảy những điều này đều phủ bóng ma lên lòng nàng.

“Nếu bệ hạ đã quyết,” Phó Huyền Mạc nói, “thì vi thần cũng không ngăn cản nữa.



Chỉ tiếc thần và Việt Quốc công chúa không thể tiếp tục theo hầu bệ hạ.”

Thẩm Tố Chương híp mắt chậm rãi hỏi: “…… Vì sao?”

“Vụ án Trấn Xuyên tiết độ sứ Lý Chủ Tông rơi xuống vực còn chưa điều tra rõ, vi thần cần áp giải nghi phạm Bạch Nhung Linh về Kiến Châu tự tay giao cho Đại Lý Tự xử lý.



Còn Việt Quốc công chúa là một nhân chứng trong vụ án này, trong quá trình điều tra cũng không thể vắng mặt.” Phó Huyền Mạc nói.



“Nếu đã bắt được nghi phạm thì thẩm vấn ở đâu chả giống nhau, hà tất cứ phải về Kiến Châu? Nơi này cũng có người của tam pháp tư ——” Thẩm Tố Chương nhìn một người trong trướng và hỏi, “Ngươi nói có phải không, Trương ái khanh?”

Hình Bộ tả thị lang Trương Dung chắp tay nói: “Bệ hạ nói chí phải.”

“Án này liên lụy rộng, không về Kiến Châu thì khó mà làm ổn thỏa.



Để sớm ngày tìm ra chân tướng, mong bệ hạ cho phép vi thần nhanh chóng đưa nghi phạm và Việt Quốc công chúa về Kiến Châu.” Phó Huyền Mạc rũ mắt dùng giọng điệu bình tĩnh nhưng kiên quyết nói.

Phó đảng trong trướng lập tức lên tiếng tiếp ứng, khẩn cầu Thẩm Tố Chương lấy đại cục làm trọng.



Trong lúc nhất thời tiếng can dán hoàng thượng cho phép Phó Huyền Mạc mang theo Việt Quốc công chúa cùng nghi phạm về Kiến Châu vang cao mãi không dứt.

Thẩm Châu Hi lo lắng sự tình có thay đổi nên vội vàng nhìn về phía Thẩm Tố Chương.



Nhưng ngoài dự đoán của nàng là vẻ mặt hắn mang theo chắc chắn giống như đã biết trước, không hề vì thế mà bị loạn.

“Phải không? Phó đại nhân vội vã về Kiến Châu cũng được ——” Thẩm Tố Chương lập tức chuyển câu chuyện, “Nhưng đáng tiếc là Phương thị không thể cùng ngươi hưởng thụ vui vẻ của việc đi săn rồi.”

Thẩm Tố Chương vừa dứt lời thì không khí trong trướng lập tức ngưng lại.



Ngọn lửa trong trướng lập lòe, Phó Huyền Mạc vẫn không nhúc nhích nhưng bóng tối trên mặt hắn lại như càng đậm hơn.

Thẩm Châu Hi chưa từng thấy biểu tình này của hắn, dù vẻ mặt không thay đổi nhiều nhưng dưới dung mạo nhẹ nhàng kia giống như có một người khác trồi lên.



Kẻ nọ đang dùng ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ mà bình tĩnh nhìn Thẩm Tố Chương.

Thẩm Châu Hi luôn mẫn cảm với cảm xúc của người khác, nếu đó là thiện ý nàng sẽ như tắm mình trong gió xuân, nếu đó là ác ý nàng sẽ thấy như chìm trong hầm băng.



Tuy Phó Huyền Mạc chưa nói một lời, thần sắc cũng không thay đổi, thậm chí ánh mắt chứa sắc lạnh kia cũng không nhắm vào nàng nhưng lưng nàng vẫn như bị kim châm.

Ấy vậy mà kẻ nằm ngay trên mũi đao là Thẩm Tố Chương lại giống như không hề phát hiện ra uy hiếp kia.



Hắn vẫn hớn hở nói: “Lúc trẫm chuẩn bị cho chuyến đi săn này đã nghĩ tới ái khanh.



Phương thị không nhìn rõ, hàng năm ở trong nội trạch ắt nhàm chán.





Trẫm vốn định mượn cơ hội này để bà ấy có thể cảm nhận sự tốt đẹp của non sông Đại Yến, cũng để ái khanh có cơ hội cùng mẹ mình thưởng ngoạn chuyến đi săn.



Thật đáng tiếc, quá đáng tiếc……”

Thẩm Tố Chương lắc đầu nói: “Ái khanh một lòng vì công việc, hẳn phải để Phương thị thất vọng rồi! Nhưng không sao, tuy ngươi không đi được nhưng Phương thị vẫn có thể thưởng thức vui vẻ của chuyến đi săn này.



Trẫm sẽ phân mấy cung nhân đắc lực qua đó chăm sóc việc ăn, mặc, ở, đi lại của bà ta, ái khanh cứ yên tâm thoải mái đi về nhà đi!”

Yên tâm ư? Con tin ở trong tay kẻ khác thì sao hắn yên tâm được?

Thẩm Châu Hi không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Phó Huyền Mạc.



Nếu Thẩm Tố Chương to gan thì để hắn nhìn đi.

Bây giờ nghĩ lại nàng mới thấy nguyên nhân vì sao mình có thể dễ dàng thuyết phục Thẩm Tố Chương như thế.



Hóa ra từ đầu hắn đã quyết tâm để Phó Huyền Mạc ở lại đội ngũ đi săn.



Vì thế mà hắn thậm chí không tiếc mang một người có tật ở mắt, ngày thường chẳng bao giờ ra khỏi cửa như Phương thị rời khỏi Kiến Châu!

Không khí trong trướng lặng ngắt như tờ, đám quan viên vốn ồn ào nay trầm mặc hết.

“Bệ hạ ưu ái,” Phó Huyền Mạc chậm rãi mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo giống nước trong sông băng chảy ra, róc rách len qua không khí dồn nén, “…… Vi thần vĩnh viễn khó quên.”

Phó Huyền Mạc cúi đầu, lông mi dài giấu đi mọi thứ trong đáy mắt.



Hắn chắp tay chậm rãi nói: “Bệ hạ dụng tâm, vi thần không dám cô phụ.”

Không khí trong trướng lập tức buông lỏng, Thẩm Tố Chương sang sảng cười to nói: “Tốt! Việc này cứ thế đi, sáng sớm ngày mai chư vị ái khanh sẽ theo trẫm tới Thọ Châu săn bắn!”

……

Sau khi hội nghị ở chủ trướng kết thúc Thẩm Châu Hi là người cuối cùng rời đi.

Nàng do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nuốt xúc động nói ra chuyện mình có thai và xin hoàng huynh giúp đỡ.



Thẩm Tố Chương thậm chí còn chẳng quan tâm sống chết của nàng vậy làm gì có chuyện hắn quan tâm an nguy của đứa nhỏ trong bụng nàng.

Nàng trái lo phải nghĩ cuối cùng vẫn cảm thấy mình không thể xin giúp đỡ từ kẻ này được.



Nhưng ở trước mặt Phó Huyền Mạc nàng vẫn phải lộ ra bộ dạng giống như Thẩm Tố Chương đã biết hết.



Như thế mới có thể khiến tên kia sinh ra cố kỵ và không dám ra tay dễ dàng.

Nàng nghĩ xong mới rời khỏi chủ trướng.

Vừa ngẩng đầu nàng đã thấy bóng dáng như ngọc của Phó Huyền Mạc cách đó vài bước.



Hắn đứng nghiêng người với cửa doanh trướng, mặt mày như vẽ, mũi cao thẳng, ánh trăng hơi mỏng mát lạnh tưới lên người hắn.





Thẩm Châu Hi nhìn một bên sườn mặt của hắn, một cảm giác quen thuộc bỗng nảy lên trong lòng nàng.

Có lẽ Phó Huyền Mạc phát hiện ra động tĩnh bên này vì thế hắn quay đầu đón lấy ánh mắt nàng.



(Hãy đọc thử truyện Lộc Môn Ca của trang Rừng Hổ Phách) Cảm giác cổ quái kia lập tức tiêu tán, Thẩm Châu Hi nhìn kỹ mặt hắn nhưng chẳng thấy giống ai hết.

Cảm giác này hình như nàng từng có.



Nhưng đó là lúc nào nhỉ?

Phó Huyền Mạc chậm rãi đi về phía này sau đó chắp tay hành lễ nói: “Vi thần bái kiến công chúa.”

Hắn vừa mở miệng thì mọi nghi vấn không liên quan đã bị nàng vứt ra sau đầu.



Chỉ cần đứng bên cạnh hắn là đống sợi tơ vô hình sẽ quấn lên người nàng, bóng ma trên đỉnh đầu cũng trùm xuống vứt mãi không được.



Nó cứ thế nhìn nàng từ trên cao.

Cả người Thẩm Châu Hi cứng đờ, nàng mơ hồ đáp rồi muốn vòng qua hắn mà đi.

Phó Huyền Mạc không chút hoang mang đi theo.

Ánh trăng rót xuống chân họ, hai bóng dáng một cao một thấp trầm mặc đi về phía trước.



Thẩm Châu Hi thiếu kiên nhẫn nên mở miệng hỏi: “Ngươi không đi xem mẹ ngươi à?”

“Ta đưa công chúa về lều nghỉ tạm rồi sẽ đi.”

Cuộc đối thoại lại gián đoạn, không khí lại trở nên áp lực.



Thẩm Châu Hi hận không thể mọc cánh ném hắn đi và lập tức bay về lều trại của mình.


“Công chúa còn nhớ rõ lần trước chúng ta cũng cùng đi dưới ánh trăng là lúc nào không?” Phó Huyền Mạc bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Theo bản năng Thẩm Châu Hi định hỏi “có chuyện đó sao?” nhưng lý trí bắt nàng trầm mặc.

“Ngày Thanh Dương quận chúa xuất giá ta đã ở bên cạnh ngài mãi cho tới khi cửa cung khóa lại.” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng nói.

Lời hắn nói đánh thức hồi ức của nàng.

Đó là một ngày mùa đông.



Đêm đông luôn tới sớm, lại rời đi rất muộn.

Một ngày kia vừa mới tới giờ Dậu trăng tròn đã lên.



Vì chuyện Thanh Dương quận chúa phải gả thấp mà nàng khóc mấy ngày.



Nếu nàng không đồng ý cùng nàng ấy lặng lẽ ra ngoài cung thì bọn họ sẽ không rơi vào tay đám người bắt cóc, và Thanh Dương quận chúa cũng sẽ không bị hủy thanh danh rồi phải vội vàng gả thấp.

Nàng ôm mọi trách nhiệm lên người mình, hận không thể thay một người vô tội như Thanh Dương quận chúa gả cho Trấn An sử nơi hoang dã xa xôi kia.

Mỗi ngày Phó Huyền Mạc đều tiến cung với nàng.



Khoảng thời gian ấy hắn không cần nàng đàn, không cần nàng đọc kỳ phổ nhàm chán.



Hắn làm bạn bên cạnh nàng như không khí, thậm chí còn lấy danh nghĩa Hoàng Hậu lệnh cho giáo phường chuẩn bị ca vũ cho nàng thưởng thức.

Đoạn thời gian kia nàng càng nhận thức rõ về con người Phó Huyền Mạc.


Hắn là một người như thế nào?

Hắn là một người vì giúp nàng vui vẻ mà có thể mang nàng đi nội giáo phường thưởng thức ca vũ, cũng là một người mỉm cười nhìn đống quần áo hoa lệ nhưng già chát của nàng và nói: “Hi Nhi, quần áo trên người nàng càng đẹp hơn” sau khi nàng thử thăm dò hỏi hắn, “Xiêm y của các vũ nữ thật là đẹp mắt.”

Sau lần ấy nàng không còn thấy đám vũ y biểu diễn cho mình xem mặc quần áo xinh đẹp hoa lệ bao giờ.

Nàng cảm thấy đó là do mình sai, nhưng sau đó thậm chí nàng cũng chẳng có cơ hội xem ca vũ biểu diễn.

Nàng bị hạn chế trong một cái lồng chim bằng vàng ròng nạm châu ngọc, ngày ngày nhìn bầu trời xanh thăm thẳm bên ngoài.





Kẻ nuôi nấng nàng sẽ ôn nhu nhìn nàng, chỉ cần nàng chịu từ bỏ ý nghĩ của mình thì ôn nhu kia sẽ không kết thúc.

“Trước sau ta vẫn nhớ rõ đêm đó.” Phó Huyền Mạc nhẹ cất giọng dưới ánh trăng, “Nàng nói với ta ‘cảm ơn ngươi đã ở bên ta’.



Những lời này…… ta chưa bao giờ quên.



Ánh sao lấp lánh đêm đó ta cũng không quên.



Hi Nhi…… Nàng đã quên hết ư?”

“Đó là vì ta cảm ơn ngươi……” Thẩm Châu Hi khốn quẫn mà thấp giọng giải thích.

“Ta biết nàng chỉ muốn cảm ơn ta,” Phó Huyền Mạc nói, “nhưng với ta đó không chỉ là cảm tạ.”

“……”

“Lần đầu tiên ta gặp ngài là năm 12 tuổi.



Cô cô triệu ta vào cung yết kiến, cha mang ta tới trước Trung cung thì gặp phải ngài lúc ấy trượt chân ngã vào hồ.



Ngài còn nhớ rõ không?”

Đương nhiên Thẩm Châu Hi nhớ rõ.

Năm ấy nàng mới bảy tuổi, vì ham chơi bắt bướm mới không cẩn thận rơi vào trong hồ.



Đám cung nhân bên cạnh sợ tới mức hồn phi phách tán.



Lúc đó Phó Huyền Mạc đi ngang qua không nói hai lời đã nhảy vào trong nước cứu nàng lúc ấy đã uống no một bụng nước ao lên.

Sau đó mẫu phi cho người dạy nàng bơi.

Rồi sau đó Hoàng Hậu làm chủ cho nàng đính hôn với Phó Huyền Mạc.



Tuy vậy hai người vẫn không thân cận.



Phó Huyền Mạc đối xử với nàng thừa ôn nhu nhưng không đủ thân thiết.



Với hắn thì nàng chỉ có thêm một danh hiệu vị hôn thê của hắn, ngoài ra chả còn gì khác.

Hắn bắt đầu đối xử với nàng không giống bình thường từ sau khi mẫu phi thất sủng.



Lúc ấy mọi người tránh nàng còn không kịp, chỉ có hắn là thái độ khác thường, liên tiếp quan tâm chăm sóc nàng.

Có lẽ hắn đồng tình.

Khi đó hắn còn chưa phải thiên hạ đệ nhất công tử, nhưng thế nhân cũng đã bắt đầu khen ngợi hắn có tình có nghĩa, một lời nói một gói vàng, có phong phạm của quân tử.

Nếu thời gian có thể chảy ngược, Thẩm Châu Hi vẫn sẽ lựa chọn được gặp Lý Vụ nhưng nàng không muốn đuổi theo con bướm màu tím kia nữa.

Trong lúc bất giác hai người đã đi tới trước doanh trướng của nàng.



Thẩm Châu Hi có lệ mà hành lễ sau đó xoay người đi vào trong trướng.



Phía sau an tĩnh cực kỳ, ai biết lúc cung nữ vén mành lên cho nàng thì Phó Huyền Mạc lại cất giọng nói.

“Hi Nhi,” hắn nói, “bất kể nàng tin hay không nhưng việc chúng ta gặp nhau ——”

“Là số mệnh.”