Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 126: Chương 126




Ngày 20 tháng tư là một ngày đẹp trời.

Mặt trời đỏ thẫm xấu hổ e ấp chui ra khỏi mặt đất, sau khi thấy chung quanh không có nguy hiểm nó mới yên tâm nhảy lên bầu trời.



Chỉ vừa không chú ý nó đã leo lên giữa không trung.

Từng chiếc xe ngựa khắc hoa văn từ các phủ đệ của Bành Thành huyện xuất phát sau đó lục tục hội ngộ trước một một tòa biệt viện tường cao mái dày ở thành nam.

Xe ngựa của Hà gia dừng trước cửa, Hà phu nhân nhìn qua cửa sổ khép hờ sau đó nói với Hà lão gia lúc này đang chuẩn bị xuống xe: “Lão gia, xe nhà chúng ta tới cùng xe nhà họ Kỷ.”

“Gặp thì gặp, nhớ quản cho tốt cái miệng của bà.



Kỷ gia là khách lớn của nhà chúng ta, bà nhất định phải xây dựng quan hệ tốt với Kỷ phủ nhân……”

Hà lão gia nói xong thì được gã sai vặt đỡ xuống xe.



Hà phu nhân ở trong xe trợn trắng mắt với xe ngựa của nhà họ Kỷ rồi mới đi xuống.

Chân vừa chạm đất bà ta đã bày ra nụ cười rạng rỡ với vợ chồng họ Kỷ cũng vừa xuống xe.

“Kỷ lão gia, Kỷ phu nhân! Đúng là vừa khéo!”

Kỷ lão gia và vợ đều là những người lưng hùm vai gấu, hai người đứng một chỗ quả thực mang tới cảm giác tường thành sừng sững.

Kỷ lão gia nở nụ cười sau đó vác cái bụng như mang thai 6 tháng mà chắp tay chào hỏi Hà lão gia rồi khách sáo hàn huyên.



Kỷ phu nhân và Hà phu nhân thì nhiệt tình hơn.



Hà phu nhân ngoắc lấy tay Kỷ phu nhân nhiệt tình mời bà ta lát nữa ngồi chung với mình.

Để có thể nhanh chóng lôi kéo cảm tình nên Hà phu nhân thậm chí còn chia sẻ một thông tin mình mới có được.

“Nghe nói vị Lý bách hộ này trước kia là người của một huyện nhỏ tại Kim Châu.



Đừng nói tri thư đạt lễ, hình như hắn cũng không biết mấy cái chữ.



Lát nữ tỷ tỷ ngồi vào bàn cũng đừng chờ mong gì nhiều, chúng ta chẳng qua tới góp mặt, coi như cho tri phủ đại nhân chút mặt mũi.”

Kỷ phu nhân cười tủm tỉm, còn Hà phu nhân thì rèn sắt khi còn nóng mà lần nữa đưa ra lời mời bà ta lát nữa ngồi cùng mình.





Tuy nhiên Kỷ phu nhân vẫn chỉ cười tủm tỉm, không ai đoán được đến tột cùng bà ta có đồng ý hay không.

Hà phu nhân nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng: Đã xấu xí còn lắm chuyện! Nếu không phải vì việc làm ăn trong nhà thì bà ta cũng lười cùng con heo béo ú này nói chuyện.

Cùng lúc ấy trong lòng Kỷ phu nhân cũng cười lạnh: Bà ta đâu có sa cơ thất thế đến mức đi ngồi với cái kẻ này.



Nếu muốn ngồi chung thì trước trả tiền Hà gia nợ Kỷ gia đi đã!

Hai vị phụ nhân quần áo đẹp đẽ quý giá nhiệt tình nói chuyện một hồi sau đó từng người đi đến bên cạnh chồng mình, trên mặt mang theo vẻ khinh thường với cuộc đối thoại trước đó.

Đã tới thời gian yến hội, càng ngày càng nhiều xe ngựa dừng trước cửa biệt viện của Vương Văn Trung.

Kỷ lão gia dùng nụ cười mỉm chào hỏi mọi người chung quanh sau đó rít qua kẽ răng nói với vợ ở bên cạnh: “Các bà nói cái gì thế?”

“Nói mấy chuyện vô nghĩa.” Kỷ phu nhân cũng lộ mỉm cười, lời phun ra từ kẽ răng lại khác hẳn biểu tình trên mặt.



“Nếu không phải Vương đại nhân gửi thư mời thì ta thực sự không muốn tham gia yến hội này.” Kỷ lão gia thở dài, “Mất nhiều thời gian đi trên đường thì cũng thôi…… nhưng một tên bách hộ xuất thân bùn đen cũng xứng ngồi ăn cơm với ta sao? Bà đã thấy bộ dạng đám nông dân ngồi xổm ở bờ ruộng ăn cơm chưa? Chỉ cần tưởng tượng phải ngồi cùng một kẻ như thế ăn cơm là ta đã không có tâm trạng gì nữa rồi.”

Kỷ phu nhân vỗ vỗ cánh tay Kỷ lão gia rồi an ủi: “Lão gia, lát nữa ông tùy tiện ăn một chút, ta đã dặn nhà bếp chuẩn bị một bữa tiệc lớn, chúng ta về nhà lại ăn một bữa.”

“Chỉ có thể như thế.” Kỷ lão gia thở dài nói, “Người ở giang hồ, thân bất do kỷ.



Một lát nữa gặp Lý bách hộ bà nhất thiết không được để lộ manh mối.



Dù thế nào thì đây cũng là do tri phủ mời, chúng ta phải cho hắn mặt mũi, đó cũng là nể mặt tri phủ.”

“Lão gia yên tâm đi.”

Vợ chồng Kỷ thị tươi cười cùng đi vào cửa.

Một gương mặt quen biết chạy ra đón, Kỷ phu nhân vừa mừng vừa sợ hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

Kỷ lão gia cũng nhận ra người nên kinh ngạc hỏi: “Từ tiểu nhị, không phải ngươi ở tửu lầu ư?”

Tiểu nhị trong tửu lầu lớn nhất Bành Thành huyện mang theo tươi cười quen thuộc đứng trước mặt, nhưng hắn không mặc quần áo vải màu nâu như thường mà mặc một thân áo lụa mới tinh, trên vai cũng không có cái khăn mặt quen thuộc.


Tiểu nhị lộ ra một nụ cười thân thiết và nhẹ nhàng nói: “Hai vị khách quý, hôm nay tiểu nhân không phải Từ tiểu nhị mà là Từ quản gia.



Lý phu nhân đã thương lượng với chủ nhân mượn tiểu nhân tới chiêu đãi các vị khách quý một ngày.



Nếu có chỗ nào không chu đáo thì mong mọi người thông cảm……”



“Tửu lầu mà chịu thả người sao?” Kỷ phu nhân càng giật mình.

Kỷ lão gia cũng khó hiểu mà nhíu mày, ông ta quen chủ của tửu lầu kia, đúng là một kẻ vắt chày ra nước có tiếng.



Người như vậy mà lại cho phép người làm của hắn ra ngoài giúp ư?

“Lý phu nhân cho chủ nhân của chúng ta một bức sơn không sắc thu đồ, chủ nhân vô cùng thích —— lần sau các vị tới tửu lầu ăn cơm ở phòng chữ Thiên là có thể nhìn thấy bức vẽ đó.



Bức vẽ này đúng là không bình thường, so với những bức khác treo trong tửu lầu thì đẹp hơn nhiều.”

“Chủ nhân nhà các ngươi vốn treo một bức song tử trúc thạch đồ trong phòng chữ Thiên cơ mà.



Lý phu nhân chỉ là một nữ nhân mà lại vẽ đẹp hơn cả danh họa ư?” Kỷ lão gia cực kỳ hồ nghi.

Từ tiểu nhị cười nói: “Tiểu nhân không dám lừa ngài, Lý phu nhân tại chỗ vẽ xong thế là chủ nhân lập tức cho người gỡ bức song tử họa kia xuống luôn!”

“Cái này đúng là thú vị.” Kỷ lão gia vừa cười vừa nói, “Chờ ta có thời gian sẽ đến tửu lầu của các ngươi chiêm ngưỡng xem là bức vẽ gì mà có thể đánh bại bức song tử thạch trúc đồ.”

“Đến lúc đó Từ tiểu nhị nhất định sẽ tự mình chiêu đãi, hôm nay xin mời hai vị khách quý theo Từ quản gia đi vào thôi.” Từ tiểu nhị cong eo mời hai người đi vào, năm ngón tay khép lại chỉ về phía trước.

“Ngàn vạn đừng xếp ta chung với Phương phu nhân.” Kỷ phu nhân nói khẽ với Kỷ lão gia, “Phương phu nhân cái gì cũng tốt, chỉ có ăn chay là không tốt.



Nếu ta mà là bà ấy thì một ngày cũng không chịu nổi.”

“Tùy tiện ăn một chút, bà cũng nói về nhà lại ăn tiếp còn gì.” Kỷ lão gia trấn an nói.

Hai người xuyên qua hoa viên độc đáo rồi được gã sai vặt và tỳ nữ dẫn vào hai phòng khác nhau.

Kỷ phu nhân tới gian phòng chuyên để chiêu đãi khách nữ, nơi này bố trí tú lệ, trong không khí còn có mùi hoa sâu kín.


Vừa vào cửa một bóng dáng uyển chuyển mặc bộ đồ màu đinh hương đã đi ra đón mọi người.



Nàng kia tuổi còn nhỏ, trên mặt vẫn còn nét bụ bẫm của trẻ con.



Một thân áo tím tay ngắn, nhìn vừa ôn nhu lại không mất đi thanh nhã.



So với một phòng toàn các vị phu nhân vàng bạc đầy người thì phối sức của nàng có thể nói là đơn giản, trên búi tóc phụ nhân chỉ có một cái trâm cánh hoa sen.



Bởi vì phối sức ngắn gọn nên khuôn mặt như hải đường kia càng thêm bắt mắt.



Chỉ liếc mắt một cái Kỷ phu nhân đã xác định đối phương là ai.

Chuyện Lý bách hộ và vợ cưỡi chung một con ngựa trở về trong ngày chiến thắng kia đã lan truyền khắp đám phu nhân của Từ Châu.



Kỷ phu nhân cũng đã sớm nghe được danh tiếng của nàng này, hôm nay gặp người thật bà ta bỗng nhiên hiểu vì sao Lý bách hộ lại lựa chọn cưỡi chung con ngựa với vợ trong thời điểm nổi bật nhất.

Lúc khải hoàn trở về có thể thấy một mỹ nhân trầm ngư lạc nhạn như thế này thì với mỗi nam nhân đúng là chuyện đẹp như dệt hoa trên gấm.

Không chỉ có Lý bách hộ nguyện ý, mà nam nhân trong thiên hạ cũng đều sẽ nguyện ý.

Lý phu nhân nhìn qua chỉ chừng 17 tuổi, xấp xỉ tuổi con gái cả của bà ta.



Tuy nói hai người bộ dáng khác nhau như trời với đất nhưng bộ dạng hồn nhiên kia vẫn khiến Kỷ phu nhân yêu ai yêu cả đường đi, đối với vị Lý phu nhân mới gặp lần đầu này bà ta cũng có chút hảo cảm.

Thẩm Châu Hi đang nói chuyện với bàn nữ khách gần lối vào, chỉ một thoáng đã có thể thành công làm quen và hi ha với mọi người.

Trước khi tỳ nữ thông báo nàng đã phát hiện ra Kỷ phu nhân tới.

“Kỷ phu nhân ——” Thẩm Châu Hi tươi cười đi tới, lại hành lễ với vị phu nhân này.

Động tác của nàng tiêu chuẩn, tư thế đoan trang, ngay cả vị ma ma chạy nạn từ trong cung ra mà Kỷ gia dùng số tiền lớn mời cũng không chọn nhặt được lỗi gì.



Cái này khiến Kỷ phu nhân cực kỳ kinh ngạc, theo bản năng cũng trả một lễ.

“Sao nương tử biết ta là Kỷ phu nhân?” Kỷ phu nhân mới vừa hỏi xong đã hối hận, hình thể bà ta đứng đầu trong đám phu nhân ở đây, có muốn không nhận ra cũng khó?

Thẩm Châu Hi không chút hoang mang nói: “Ta đã sớm nghe nói Kỷ lão gia cùng phu nhân đều là người lương thiện, lúc nào cũng tươi cười, không cáu giận cũng không bực mình nên vừa nhìn thấy ngài ta đã đoán được ngài là Kỷ phu nhân.”

Kỷ phu nhân nửa thật nửa giả nói: “Lời này nương tử nên nói với Phương phu nhân ấy, cả nhà bọn họ ăn chay, đó mới là đại thiện nhân.”

Thẩm Châu Hi đương nhiên sẽ không nói thế.



Nếu Kỷ phu nhân công nhận việc Phương gia ăn chay là tốt thì mỗi tháng Kỷ trạch sẽ không tốn nhiều tiền mua thịt như thế.



Hơn nữa nếu ăn chay là đại thiện nhân, vậy kẻ mỗi tháng ăn nhiều heo dê bò như Kỷ gia phải gọi là gì?

Thẩm Châu Hi lập tức cẩn thận mười phần, lấy tinh thần đối phó với đám anh em hoàng tộc của mình ra mà tránh nặng tìm nhẹ nói: “Nếu có tâm thiện với chim bay cá nhảy đương nhiên là tốt, nhưng nếu dùng phần thiện này cho mọi người chung quanh thì cũng không phải việc dễ dàng.”

Không đợi Kỷ phu nhân tiếp tục đề tài này nàng đã cười nói: “Ta nghe nói Kỷ lão gia cùng phu nhân năm trước còn bố thí cháo nên vô cùng kính nể, hiện tại cuối cùng cũng có duyên gặp mặt.



Nếu không phải hai vị làm việc thiện thì không chừng bá tánh trong huyện đã gặp không ít tai họa rồi.”


Kỷ phu nhân không phát hiện Thẩm Châu Hi dời đề tài mà chỉ khiêm tốn vẫy vẫy tay, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thật lòng.



Bà ta tự nhận là có ánh mắt nhìn người, cái loại trong ngoài bất nhất như Hà phu nhân bà ta chỉ liếc một cái là nhìn ra.





Nhưng nụ cười của Thẩm Châu Hi là từ mắt tới đáy lòng, rất khó khiến người ta ghét.

“Các vị từ tận thành đông tới đây hẳn là mất không ít thời gian đúng không?” Thẩm Châu Hi quan tâm hỏi.

Lời này nếu là người khác hỏi thì Kỷ phu nhân sẽ chẳng coi là gì nhưng một người mới tới nơi này chưa lâu như Thẩm Châu Hi hỏi lại khiến bà ta giật mình.



Chu đáo đến trình độ này thì Kỷ phu nhân đúng là cảm thấy như đang ở nhà.

Bà ta nói: “Đúng là mất một lúc, nhưng trên xe ngựa có ăn có uống, ngoài hơi buồn ngủ thì cũng không sao.”

“Vậy ngài nhất định phải thử trà hoa mà ta tự làm, không chỉ giúp nâng cao tinh thần mà còn có công dụng dưỡng nhan.” Thẩm Châu Hi cười nói.

Có cái thứ tốt gì Kỷ phu nhân chưa từng nếm qua? Đối với trà hoa này bà ta cũng không ôm kỳ vọng cao, nhưng coi như nể mặt Lý phu nhân nên bà ta vẫn cười cười nói: “Vậy tốt quá.”

Thẩm Châu Hi tự mình dẫn Kỷ phu nhân đến một bàn, có tỳ nữ đứng bên cạnh lập tức kéo ghế.



Lễ tiết đãi khách này chỉ có nhà giàu hào môn mới biết, một vị Lý phu nhân gả cho một kẻ chân đất sao lại biết được?

Lúc bà ta vào cửa thấy Lý phu nhân đang cùng Triệu phu nhân nói chuyện nhiệt tình.



Kẻ kia tự cho mình là thanh cao, vì có thể ngâm vài câu thơ, biết chút cầm kỳ thư họa mà luôn dùng lỗ mũi nhìn người khác.



Trước nay Triệu phu nhân khinh thường qua lại với những vị phu nhân khác nhưng hôm nay thái độ bà ta lại khác thường, lôi kéo một người dòng dõi cách xa mình mà nói chuyện không ngừng.

Hơn nữa lúc mới vừa vào cửa bà ta nghe nói Lý phu nhân dùng một bức họa mượn được người từ tay ông chủ keo kiệt nhất Bành Thành huyện, cái này chứng tỏ nàng ta không chỉ vẽ giỏi, đến đối ngoại cũng chu đáo mọi mặt.

Người vừa có tài vừa có mạo lại tinh tế trong ngoài thế này không giống kẻ xuất thân bình dân.



Nhưng nghe nói Lý bách hộ kia là một tên khất cái không cha không mẹ.



Đừng nói nhà có chút dòng dõi, ngay cả nhà thương nhân gả con gái cho một kẻ như thế cũng phải do dự thật lâu.



Nghĩ như thế nào cũng thấy một nữ tử xuất sắc như Lý phu nhân không thể gả cho một người như hắn mới đúng.

Nếu Kỷ gia mà có một đứa con rể như thế thì thanh danh coi như xong rồi, đám con cái khác sau này đừng mong cưới được người tốt.

Lý bách hộ phải nói là cũng có chút năng lực, nhưng hắn không cha không mẹ, là một khất cái còn đê tiện hơn kỹ nữ, không có tư cách thi đậu công danh lại cũng chưa từng tới học đường.



Trước đây hắn chuyên chơi bời lêu lổng, không hề có công việc đứng đắn.

Chẳng lẽ hai người này trốn khỏi nhà theo nhau?