Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 125: Chương 125




Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Thẩm Châu Hi đã bò dậy vòng qua người Lý Vụ rồi nhẹ tay nhẹ chân xuống giường đi giày.

Lý Vụ hí mắt thoáng nhìn nàng một cái.

“…… Nàng đi nhà xí hả?” Hắn mơ hồ nói khiến người khác không biết hắn rốt cuộc đã tỉnh ngủ hay chưa.

“Ta muốn đi chợ sáng một chuyến, ngươi an tâm ngủ đi, có Đệ Nương đi với ta rồi.”

Thẩm Châu Hi sợ nhiễu hắn ngủ nên cố ý nói thật nhỏ.

“Đệ Nương?” Hắn lặp lại cái tên này.

“Đúng vậy, Đệ Nương đi với ta, sẽ không có việc gì đâu.” Thẩm Châu Hi nói.

Lý Vụ ừ hữ trong cổ nhưng con mắt vẫn nhìn nàng, sau một lúc lâu hắn mới hoàn toàn khép mắt ngủ tiếp.

Lúc này Thẩm Châu Hi mới mặc áo ngoài đi ra khỏi phòng ngủ.



Nàng cẩn thận đóng cửa phòng rồi rửa mặt ở phòng bếp sau đó mang túi tiền đẩy cửa đi ra ngoài.

Sương sớm màu trắng ngà bao phủ con đường nhỏ trước tứ hợp viện, Đệ Nương đang ngồi xổm cạnh tường bứt cỏ dại chơi.



Vừa nghe thấy tiếng mở cửa con bé vội ném cọng cỏ kia xuống và ngẩng đầu lên vui sướng gọi: “Nương tử!”

“Em ăn cơm sáng chưa?” Thẩm Châu Hi tươi cười hỏi.

“Em đã ăn một bát cháo loãng, nương tử thì sao?” Cô nhóc nhảy nhót chạy tới.

“Ta chưa ăn, lát nữa chúng ta lên phố tìm cái gì đó ngon để ăn.” Thẩm Châu Hi nói, “Chuyện ta nhờ em hỏi thăm em có hỏi được không?”

“Nương tử yên tâm đi, chuyện ngài muốn hỏi em đều đã tìm hiểu được hết!” Đệ Nương đắc ý ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói.

Thẩm Châu Hi nghe vậy thì yên tâm.

Vạn sự khởi đầu nan nhưng Đệ Nương lại cho nàng một cái mở đầu thật tốt.



Thẩm Châu Hi yên lặng hy vọng mọi việc hôm nay sẽ thuận lợi.

Hai người đi ra khỏi con hẻm và đi tới khu chợ náo nhiệt nhất của Bành thành huyện.

Mặt trời vẫn chưa lên nhưng chân trời đã sáng.



Trên đường phố yên tĩnh bao phủ một tầng sương trắng, ngẫu nhiên sẽ có cửa hàng đã mở, chưởng quầy bận rộn không ngừng để chuẩn bị cho việc buôn bán một ngày.

Trên đường không có mấy người, chỉ có Thẩm Châu Hi và Đệ Nương đi trên con đường còn chưa thức tỉnh.





Đệ Nương còn nhỏ nên vẫn nghịch ngợm tay thi thoảng vung lên túm lấy một sợi sương sớm như sợi khói thuốc.



Lát sau con bé lại chu miệng dùng sức thổi, Thẩm Châu Hi nhìn một mình Đệ Nương chơi đến vui vẻ thì lập tức nở nụ cười.

“Đệ Nương.” Nàng gọi đứa nhỏ.

Đệ Nương đang đi ở phía trước nghe thế thì lập tức chạy về: “Nương tử, sao thế?”

“Tay áo của em sao lại rách rồi?” Thẩm Châu Hi kéo cánh tay của cô nhóc thì thấy chỗ khuỷu tay có một vết rách to bằng hạt đậu đen.

Đệ Nương sờ sờ đầu không quá xác định nói: “Mấy ngày trước đây em giúp nương tử đến hiệu sách đưa hoa tiên thì bị vướng vào bàn…… có lẽ là bị rách từ lúc ấy chăng?”

Thẩm Châu Hi nói: “Đợi lát nữa đi ngang qua tiệm vải ta sẽ mua cho em một bộ quần áo.”

“Không được, không được……” Đệ Nương vội vàng lắc đầu, “Nương tử đã đưa tiền công, quần áo là em không cẩn thận nên bị rách, em không thể để ngài lại tiêu thêm tiền được.”



Một bộ quần áo vải với Thẩm Châu Hi mà nói thì không đáng kể chút nào, nhưng thái độ của Đệ Nương kiên quyết, nàng khuyên hai lần con bé vẫn không thay đổi chủ ý.

“Vậy em phải nhanh chóng sửa chỗ rách này nhé,” Thẩm Châu Hi quan tâm nói, “Một cái lỗ nhỏ mà không để ý thì chậm rãi sẽ rách to hơn đó.”

“Em không biết may vá……” Đệ Nương gục đầu xuống nhỏ giọng nói, “Lúc chưa tới nhà nương tử giúp việc ban ngày em phải giúp ba mẹ giết cá bán cá, buổi tối về nhà còn phải giặt quần áo nấu cơm quét tước vệ sinh cho cả nhà.



Mẹ em là con gái đồ tể, cũng không biết may vá.



Quần áo nhà em đều tiêu tiền nhờ người may vá cho.”

Đệ Nương mang thần sắc ảm đạm nói: “Một cái lỗ rách nhỏ thế này mẹ em thà để nó rách chứ không tiêu tiền để người ta vá cho em…… Nhưng nếu quần áo của em trai bị rách thì dù chỉ một lỗ nhỏ mẹ cũng sẽ mang cho người ta sửa cẩn thận.”

Thẩm Châu Hi nghĩ nghĩ rồi nói: “Em thay cái áo này ra thì đưa nó tới chỗ ta, để Lý……”

Thấy tầm mắt nghi hoặc của Đệ Nương thế là Thẩm Châu Hi dừng một chút mới nói: “Ta sẽ đảm bảo áo này được sửa tốt.”

Sắc mặt của Đệ Nương dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà sáng lên.



Cô nhóc hưng phấn hận không thể nhảy dựng lên mà giương giọng hỏi: “Thật vậy chăng? Nương tử thật sự nguyện ý giúp em sửa áo ư?”


“Đương nhiên là thật.” Thẩm Châu Hi cười nói.

Đệ Nương vui vẻ xoay vài vòng, vẻ mặt sùng bái nhìn Thẩm Châu Hi: “Nương tử, ngài thật tốt! Ngài vừa đẹp, tấm lòng cũng thiện lương, chẳng trách Lý gia lại yêu thương ngài như thế!”

“Không được nói bậy.” Thẩm Châu Hi làm bộ tức giận, còn cố ý xụ mặt.

Đệ Nương lại chẳng hề bị nàng lừa gạt mà thè lưỡi cười hì hì nói: “Em mới không nói bậy, toàn Bành Thành huyện đều biết nương tử và Lý gia cực kỳ ân ái!”

Đây tự nhiên là kết quả do ngày ấy cùng cưỡi một con ngựa gây ra.





Nhớ tới ngày ấy là Thẩm Châu Hi lại không nhịn được đỏ mặt.

“Em còn nói bậy ta sẽ không vá áo cho em nữa!”

“Em sai rồi, nương tử vá cho em đi, cầu xin ngài ——” Đệ Nương bày ra biểu tình đáng thương lôi kéo ống tay áo Thẩm Châu Hi nhẹ nhàng lắc.

“Không nói bậy thì sẽ vá cho em.”

“Không nói, không nói!”

“Thế này còn tạm được.”

Đệ Nương cười hi hi rồi dùng ánh mắt khao khát nhìn Thẩm Châu Hi.

“Nương tử có em gái không?”

Thẩm Châu Hi nhớ tới vị Sở Quốc công chúa nàng đang mạo danh và mỉm cười ngẩn ra đáp: “…… Có.”

“Em hâm mộ nàng ấy quá……” Đệ Nương than thở, “Nương tử và nàng ấy hẳn rất thân thiết đúng không?”

Thẩm Châu Hi không trả lời mà lôi kéo đứa nhỏ bước nhanh về phía trước: “Đi mau, ta đã thấy chợ rồi kìa!”

Đệ Nương vẫn còn mang tâm tính trẻ con nên lập tức quên mình đang nói cái gì, chỉ giây lát cô nhóc đã biến thành người lôi kéo Thẩm Châu Hi đi nhanh về phía trước.

“Nương tử đi nhanh chút, em biết một nhà bán bánh bã đậu rất ngon! Đi chậm là hết đó!”

Thẩm Châu Hi cười và đuổi theo bước chân nàng.

Bành Thành huyện vẫn đang mơ màng nhưng chợ sáng đã náo nhiệt.



Thẩm Châu Hi và Đệ Nương xếp vào hàng người dài trước một cửa hàng điểm tâm chờ mua bánh bã đậu, lại đi một hàng ăn bánh quẩy uống sữa đậu nành.




Sau khi ăn no rồi Thẩm Châu Hi mới chân chính bắt đầu trận đánh ác liệt ngày hôm nay.

Sáu nhà Vương, Triệu, Tôn, Phương, Hà và Kỷ là đại tộc bản địa Từ Châu, cũng là đối tượng chính cho bữa tiệc của Lý Vụ lần này.

Chỗ mấy nhà này chuyên mua sắm đồ ăn đã bị Đệ Nương hỏi kỹ, hiện tại việc nàng cần phải làm là mang theo quà tìm từng cửa hàng và hỏi thăm rõ ràng xem nhà ai thích ăn cái gì.



Đại khái chính là nhà ai thích ăn cay, nhà ai mua rau nhiều, nhà ai chưa bao giờ mua hải sản cá tôm gì đó ——

Từ những thông tin này nàng có thể đại khái suy ra khẩu vị của sáu nhà cùng nguyên liệu nấu ăn, như thế mới có thể lựa chọn tốt.

Lúc nàng đưa xong sáu phần tắm đậu cao cấp mua ở hiệu thuốc cùng sáu túi tiền trọng lượng giống nhau thì đồng thời cũng đổi lại được danh sách mua sắm nguyên liệu nấu ăn mỗi tháng của sáu nhà kia.

Vương gia thích hải sản, Triệu gia ghét tôm sông, Tôn gia thích ăn cay, Hà gia không ăn dê, Phương gia ăn chay, Kỷ gia lại không thịt không vui.



Có đại khái phương hướng rồi thì chuyện tiếp theo chính là lên món ăn cụ thể.



Sau khi đi qua sáu cửa hàng cung cấp đồ ăn nàng coi như đã đi quanh phố chính của Bành Thành huyện vài lần.



Lúc này sương sớm đã tan đi, mặt trời treo cao trên bầu trời.



Hai chân nàng cũng đau đớn, biểu hiện kháng nghị mãnh liệt.

Nàng xoa một tầng mồ hôi mỏng trên chóp mũi rồi mang theo Đệ Nương đi vào tửu lầu lớn nhất Bành Thành huyện và tìm một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống.

Mới vừa ngồi thì đau nhức từ lòng bàn chân đã truyền đến khắp người.



Nàng cố nén khó chịu nói với tiểu nhị lúc này đang niềm nở đứng ở một bên: “Hai chúng ta ăn cơm, nhờ ngươi đề cử mấy món đồ ăn đặc sắc của Từ Châu.”

Điếm tiểu nhị nói ra vài cái tên, Thẩm Châu Hi cũng không hỏi kỹ mà trực tiếp gật đầu nói: “Theo lời ngươi nói mà gọi đồ đi.”

“Vâng, khách quan chờ một lát.” Tiểu nhị cầm khăn xoay người rời đi sau đó đi tới phía sau bếp thét lớn tên đồ ăn.

Sau khi tiểu nhị rời đi Thẩm Châu Hi nhịn không được đổi tư thế trên ghế dài.



Nhưng dù đổi tư thế cũng không giúp giảm bớt đau đớn của đôi chân, Đệ Nương thấy bộ dạng khó chịu của nàng thì lo lắng hỏi: “Nương tử không có việc gì chứ?”


“Ta không sao.” Thẩm Châu Hi mỉm cười an ủi đứa nhỏ.

Sau khi ngồi chừng một nén nhang thì tiểu nhị lục tục bưng đồ ăn lên.



Thẩm Châu Hi cầm lấy đũa rồi đưa cho Đệ Nương nói: “Ăn đi.”

Đệ Nương mang theo vẻ mặt nghi hoặc: “Cứ thế ăn sao?”

“Cứ thế ăn.” Thẩm Châu Hi khẳng định nói.

Đệ Nương hồ nghi ăn xong một bữa cơm trưa này với Thẩm Châu Hi.



Hai người nỗ lực ăn xong ba đĩa đồ ăn —— trong đó công lớn thuộc về Đệ Nương.

Sau khi ăn uống no đủ Thẩm Châu Hi gọi tiểu nhị lúc trước tới tính tiền.



Tiểu nhị quét mắt nhìn đĩa đồ ăn trên bàn rồi nhanh chóng nói: “Tổng cộng 327 văn —— chỉ tính 300 văn.”

Nhìn đôi măt giật mình của Thẩm Châu Hi thế là tiểu nhị nhếch miệng cười nói: “Tướng công của ngài giúp chúng ta giải quyết đám thổ phỉ cặn bã của Kim Trúc trại, cha ta hiện tại không phải sợ đi ra ngoài buôn bán một mình nữa.



Đây là chút lễ đa tạ nương tử.”

“Làm chức nào thì phải nhận việc ấy……” Nhìn thấy biểu tình khó hiểu của tiểu nhị nên Thẩm Châu Hi vội đổi cách nói dễ nghe hơn, “Tướng công của ta nếu đã là bách hộ của Từ Châu thì hẳn phải coi an nguy của bá tánh nơi đây như việc của mình.





Đây đều là việc hắn nên làm.”

Thẩm Châu Hi cười sau đó móc từ trong tay áo ra một khối bạc vụn hai lượng đưa cho hắn.

“Khách quan chờ một lát, ta sẽ đi tìm tiền lẻ ——”

“Không cần thối lại, còn lại cho ngươi đó.”

Tiểu nhị đột nhiên dừng bước kinh ngạc mà nhìn nàng.

“Ta muốn hỏi thăm chút chuyện.” Thẩm Châu Hi nói.

“Ngài muốn hỏi thăm cái gì?”

“Nơi này là tửu lầu lớn nhất Bành Thành huyện vậy việc làm ăn đương nhiên rất tốt đúng không?”

“Tự nhiên ——” tiểu nhị tự hào nói, “Đầu bếp của chúng ta từ kinh thành chạy nạn tới đây, tay nghề cực kỳ giỏi, nhà giàu hay nghèo trong thành đều thích tới chỗ này ăn cơm.”

Thẩm Châu Hi cười.

“Vậy ngươi có biết mấy nhà Vương, Triệu, Tôn, Phương, Hà và Kỷ thích ăn những món nào không?”

Lúc ra khỏi tửu lầu Thẩm Châu Hi đã có tính toán trong đầu: Vương lão gia thích ăn cua, tới tửu lầu đương nhiên phải gọi cua ngâm rượu, Vương phu nhân nếu ra ngoài ăn cơm một mình sẽ không gọi cua mà tất phải có món thịt bò chưng.

Triệu lão gia thích canh dạ dày dê, Triệu phu nhân thích canh gà nấu sâm, hai người đều không ăn hành.

Tôn lão gia và Tôn phu nhân tuy không ăn kiêng nhưng khẩu vị thiên về cay, đặc biệt là Tôn lão gia, trên bàn phải có ớt ông ta mới ăn được cơm.

Hà phu nhân không ngửi được mùi thịt dê cho nên Hà gia trên dưới đều không ăn dê, nếu cùng ngày trong tửu lầu có người gọi thịt dê thì Hà phu nhân sẽ ngồi rất xa.



Bà ta tình nguyện dẹp đường hồi phủ cũng không muốn ngồi gần bàn kia.

Phương gia lão phu nhân tin Phật nên ăn chay, vì thế người một nhà cũng ăn thanh đạm, không ăn thịt cá tanh, thấy đồ mặn cay cũng không ăn luôn.

Kỷ lão gia cùng phu nhân không có yêu cầu gì đặc biệt nhưng thích ăn gạo, mì và heo cùng thịt bò.

Phần quan trọng nhất trong một buổi tiệc là đồ ăn, hiện tại thói quen ăn uống của cả 6 nhà đều đã rõ, chuyện còn lại cũng là chuyện trọng yếu nhất chính là chọn người nấu bếp.



Thẩm Châu Hi đương nhiên không thể mời đầu bếp của đại tửu lầu tới nấu nướng, thứ nhất là nàng không có quen biết, thứ hai là nàng không có tiền.

Nhưng mặc kệ thế nào thì nàng cũng phải cho người ngoài ấn tượng tốt.



Có điều cây to đón gió, danh lớn thì chọc họa, lấy địa vị hiện tại của Lý Vụ thì yến hội này không thể làm quá hoàn hảo, chỉ cần tạm được là ổn.

Bọn họ vừa phải để lại ấn tượng tốt, vừa không khiến người khác sinh ra cảnh giác và nghi hoặc.

Giấu dốt là kỹ năng Thẩm Châu Hi không ngừng học tập suốt nhiều năm qua, nàng thật vui mừng khi hiện tại nó cũng đã có tác dụng.

“Giờ chỉ còn một chuyện cuối cùng……” Thẩm Châu Hi đứng trên con đường chính và hít vào một hơi thật sâu

“Còn dư lại chuyện gì?” Đệ Nương hiếu kỳ hỏi.

“Ăn hết phố này!”