Tiêu Gia Hữu hôn mê, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập ầm ĩ, tiếp theo là tiếng then cài trên cửa phòng bị dùng sức đá văng.
Tiêu Tiên chạy ào vào phòng, liếc mắt thấy tên cướp giơ cao thanh sắt chuẩn bị nện xuống một đòn trí mạng, anh không chần chừ dùng một cước quật ngã tên cướp, lợi dụng lúc gã không kịp phản ứng, giẫm lên tay đang nắm thanh sắt của gã.
Tên cướp bị đau buông tay, Tiêu Tiên thuận thế đoạt lại thanh sắt.
Trương Mục theo sát phía sau, bị Tiêu Gia Hữu thu hút sự chú ý, tâm tình bỗng nhiên nặng nề đến cực điểm, không dám hô hấp.
Tiêu Gia Hữu bị thương rất nặng, trên đầu trên lưng đều là máu, tràn ra cả mặt đất, hắn nằm đó không nhúc nhích, dưới thân như đang che chở cái gì đó.
Trương Mục nhanh chóng đến gần, một lúc không biết làm gì, Tiêu Gia Hữu bị thương quá nặng, loại thương thế này, xuất huyết quá nhiều, đáy lòng Trương Mục cảm thấy không tốt. Cậu ngồi xuống thăm dò hô hấp Tiêu Gia Hữu.
Trong nháy mắt, lòng Trương Mục buộc chặt, khẩn trương không dám hô hấp.
...Còn hô hấp. Mặc dù yếu ớt nhưng vẫn cảm nhận được.
Cả người Trương Mục buông lỏng, thở dài một hơi, cũng không còn khí lực.
"Nhanh lên." Cậu lo lắng hô một tiếng: "Thương thế cậu ta rất nặng, phải nhanh chóng đến bệnh viện."
"Ba ba!" Phái Phái hoảng sợ, thấy Trương Mục như thần hộ mệnh, khóc lớn nhào vào ngực cậu. Phái Phái rất gầy, Trương Mục ôm chặt Phái Phái, nghĩ mà hoảng sợ, sự sợ hãi tràn ngập toàn thân không thể tiêu tán.
"Đừng sợ." Cậu nhẹ giọng vỗ Phái Phái: "Không sao, ba ba ở đây ở đây, không ai có thể tổn thương con."
Phái Phái gật đầu, ngừng khóc, khẩn trương hỏi: "Ba ba, anh hai đâu?"
"Ba đã đưa anh hai đến bệnh viện." Trương Mục dùng tay áo lau vết bẩn trên mặt Phái Phái, nghiêm túc nói: "Hôm nay nếu không có anh hai, con sẽ không được nhìn thấy ba ba, là anh hai cứu con, Phái Phái, con vĩnh viễn phải nhớ ân tình[1] của anh hai, biết không?"
Cậu luôn cảm thấy Tiêu Gia Hữu ấu trĩ, không chịu trách nhiệm, cuồng vọng ích kỉ, đến lúc này, ấn tượng của cậu mới biến mất. Cậu không biết từ khi nào, Tiêu Gia Hữu đã thay đổi, không còn giống như trước.
Để cứu Phái Phái, hắn thiếu chút nữa mất mạng.
"Dạ!" Phái Phái nghiêm túc gật đầu: "Con biết, anh hai rất tốt với con."
Sau đó Tôn Cường bị sa lưới, là kẻ khả nghi Lâm Thần cũng bị cảnh sát bắt.
Hiện tại đã cứu Phái Phái, cậu đến bệnh viện xem Tiêu Gia Hữu. Thương thế của Tiêu Gia Hữu rất nặng, trực tiếp bị đẩy vào phòng phẫu thuật, sau vài giờ mới được đẩy ra, qua một đêm liền chuyển biến tốt đẹp.
Một đêm đó Trương Mục cùng Tiêu Tiên có chút bị dày vò, bệnh tình Tiêu Gia Hữu vài lần nguy cấp, trái tim bọn họ bất ổn theo.
So với Tiêu Gia Hữu, thương thế của Phái Phái nhẹ hơn, bác sĩ kiểm tra nói bé còn nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ lại bị thương ngoài da nhưng không có gì đáng ngại, chích vài mũi thuốc sẽ ổn.
Ngoài thân thể, tinh thần Phái Phái tổn thương mới là nặng. Bé còn nhỏ như vậy, bị kinh hách[2] nghiêm trọng, trở về không dám rời khỏi Trương Mục nửa bước, bám cậu chặt chẽ. Qua một thời gian mới chuyển biến tốt.
Trương Mục lo lắng tinh thần Phái Phái có vấn đề, cố ý mời bác sĩ tâm lý về xem cho bé, bác sĩ bảo không có trở ngại, chỉ là phản ứng sợ nguy hiểm, sẽ chậm rãi khôi phục trong thời gian ngắn.
Bản thân Phái Phái rất kiên cường, thấy bà nội yêu thương bé, còn hiểu chuyện an ủi bà nội, nói bé không sao, bà nội không còn khổ sở nhưng lại làm bà buồn hơn.
Phái Phái tạm thời chưa đi học, ngoại trừ ở nhà, nơi bé đến nhiều nhất là bệnh viện.
Lần đầu tiên đến bệnh viện, thấy Tiêu Gia Hữu liền khóc thương tâm, mắt sưng lên, biết anh hai do cứu mình mới bị người xấu đả thương[3], thời gian đó bé luôn nằm mơ thấy Tiêu Gia Hữu.
Tiêu Gia Hữu bị thương rất nặng, ở trên giường hơn nửa tháng, cảm thấy như bị mốc meo. Đối với vết thương của bản thân, hắn từng nghĩ, dù nặng hơn nữa, hắn cũng sẽ bảo vệ Phái Phái.
Việc này không có gì đáng nói. Hắn lạc quan cho rằng chỉ cần không bị hủy dung thì không phải chuyện lớn.
Hôm nay Trương Mục đưa Phái Phái đến bệnh viện, mang theo canh gà bồi dưỡng thân thể.
Phái Phái muốn đi thăm anh hai, còn chưa đi đã bắt đầu hưng phấn, bé đã quen với bệnh viện, chạy phía trước Trương Mục dẫn đường. Trương Mục theo phía sau, nhìn bóng lưng Phái Phái kích động, tâm tình cũng tốt.
Vào phòng bệnh, Tiêu Gia Hữu đang ngồi chơi trên giường, thấy Trương Mục đem Phái Phái đến cũng không nhiệt tình, liếc mắt một cái tiếp tục chơi.
Nhưng Trương Mục chú ý, hắn nhanh chóng cất điện thoại di động, cũng không biết chơi xong trò chơi chưa.
"Anh hai." Phái Phái nhìn Tiêu Gia Hữu vui sướng nhào về phía hắn.
Tiêu Gia Hữu lắc mình né, ghét bỏ nói: "Em nặng như vậy còn đè lên người anh."
Phái Phái lăn trên giường, ôm chân Tiêu Gia Hữu cười: "Em không đè anh hai, anh hai bị thương, em chỉ muốn ôm anh hai một cái."
Biểu tình Tiêu Gia Hữu có chút mất tự nhiên: "Ai muốn em ôm, em là con trai, ôm tới ôm lui không thấy mất mặt?"
"Em chỉ ôm anh hai."
"Không cho em ôm, mau bỏ tay ra."
"Không mà."
"Bỏ ra."
"Không mà."
"..." Tiêu Gia Hữu cúi đầu nhìn Phái Phái, thở dài, thỏa hiệp. Hắn chuyển hướng sang Trương Mục: "Tôi nói không sao, vì sao hai người lại tới?"
Mặc dù không phải lời hay, nhưng giọng nói không giống như vậy.
"Cậu bây giờ là người nhà quan trọng của chúng tôi, sao tôi có thể không tới?" Trương Mục không nhớ có từng nói chuyện như thế với Tiêu Gia hữu bao giờ chưa.
Hai mắt Tiêu Gia Hữu nhìn Trương Mục, rồi nhìn sang nơi khác: "Là người một nhà với anh? Không biết xấu hổ y hệt con trai anh."
"Đây không phải điều cậu nên nói." Trương Mục ngồi xuống: "Nếu cậu dám tôi sẽ đem lời này nói lại với cha cậu."
Tất nhiên Tiêu Gia Hữu không thể cãi lại, sáng suốt lựa chọn im lặng: "Anh lấy cha tôi làm lá chắn sao?"
Trương Mục thiêu mi, thản nhiên: “Tôi chỉ quan tâm kết quả còn biện pháp gì không quan trọng."
"Sao trước đây tôi không biết da mặt anh dày như vậy?"
"Trước đây tôi cũng không biết cậu thông minh, dũng cảm như vậy."
Tiêu Gia Hữu nở nụ cười, nửa thật nửa đùa: "Thế nào? Hối hận?"
"Việc may mắn nhất đời này của tôi là gặp cha cậu."
"Hừ." Tiêu Gia Hữu nói: "Tôi muốn nói, anh hối hận cũng đã muộn, không còn cơ hội."
Trương Mục chỉ "Ừ" rồi lấy canh gà ra:" Vẫn còn nóng, là bà nội cậu dậy sớm nấu."
Tiêu Gia Hữu ngửi thấy vị canh gà thở dài: "Tôi đã phạm nhiều lỗi nhưng anh đừng hi vọng tôi sẽ xem anh như cha."
Trương Mục sửng sốt một chút, nhận ra ý tứ của Tiêu Gia Hữu, cảm thấy thật cao hứng:" Ừ, tùy cậu."
Tiêu Gia Hữu "Ừm" một tiếng, không nói nữa.
Thật sự hai người họ cũng không có nhiều lời để nói, đối với chuyện của Phái Phái, hai người cũng không muốn nói.
Tiêu Gia Hữu uống canh gà, Phái Phái ngoan ngoãn ngồi chơi, Trương Mục tìm một vị trí thoải mái nhắn tin với Tiêu Tiên. Cậu gửi ảnh Tiêu Gia Hữu cùng Phái Phái sang cho Tiêu Tiên: “Con trai anh đã thừa nhận thân phận của em, không nghĩ tới em sẽ có con trai lớn như vậy”.
Tiêu Tiên cảm thấy rất vui: “Có cảm giác gì?”
Trương Mục: “Cảm giác gì, ừm... cao hứng? Không nghĩ sẽ có nhiều con trai? Hơn nữa nhìn hai đứa cảm tình rất tốt, em cũng yên lòng.”
Tiêu Tiên: ?
Trương Mục: “Chờ lần sau chúng ta đi du lịch có thể giao Phái Phái cho Tiêu Gia Hữu trông chừng /icon cười trộm/”
Tiêu Tiên dừng một chút, phụ họa thêm: “Nói có lý.”
Lúc này Tiêu Gia Hữu và Phái Phái trên giường bệnh vẫn không biết âm mưu của hai vị ba ba.
Thu dọn xong bình giữ nhiệt, lúc gần đi, Trương Mục đột nhiên bị Tiêu Gia Hữu gọi lại: "Tôi đã suy nghĩ kĩ." Hắn nói không đầu không đuôi.
Vẻ mặt Trương Mục đầy nghi hoặc: "Ừ?"
"Tôi từng nghĩ anh nuôi con giúp người phụ nữ khác, không biết vì sao lại nghĩ như vậy?" Hắn nhìn Phái Phái xúc động: "Bây giờ nghĩ lại cảm thấy trước đây tôi thật sự đánh giá anh quá cao. "
"Cậu đang khen hay trách tôi?" Trương Mục hỏi.
Tiêu Gia Hữu liếc mắt nhìn Trương Mục thật sâu, đáy mắt che giấu nhiều tâm tình, không giải thích gì thêm.
Trương Mục trầm mặt, dừng một chút, không truy vấn tiếp. Cậu nghe lời của Tiêu Gia Hữu, nghĩ làm thế nào hắn biết chuyện đó? Còn là... hắn thực sự biết thân thế của Phái Phái?
Không thể nào.
Không nghĩ ra, Trương Mục cũng không muốn nghĩ nhiều, dù sao Tiêu Gia Hữu không truy vấn, việc này cũng không nên đào sâu.
Khi ở phòng bệnh, Trương Mục cùng Tiêu Gia Hữu ăn ý nhắc đến Lâm Thần. Tiêu Gia Hữu nói ấn tượng với Lâm Thần, tỉ như khen Lâm Thần hay là hành động của hắn.
Tiêu Tiên lúc trước không tán thành việc hắn cùng Lâm Thần, Tiêu Gia Hữu lại vì Lâm Thần chống lại Tiêu Tiên, đủ nói lên rất nhiều điều.
...Ít nhất qua chuyện Trương Mục, hắn hiểu được trách nhiệm của bản thân.
Đáng tiếc, Lâm Thần lại không xứng với chuyện hắn làm, gây ra những chuyện thất vọng như vậy.
Trương Mục biết, tuy Tiêu Gia Hữu không nói nhưng vẫn rất để ý. Ít nhất đối với Lâm Thần, hắn ôm một loại tình cảm phức tạp không rõ yêu hận.
Ngoài việc đó, Trương Mục cũng không nghĩ tới, Lâm Thần lại hận cậu, càng không nghĩ đến mọi chuyện đều là hắn gây ra.
Lâm Thần bắt cóc Phái Phái trả thù cậu, phá hủy tất cả của cậu. Sợ rằng Lâm Thần không biết, y sẽ không thu được gì từ Phái Phái, không có Phái Phái cũng không có gì thay đổi.
Trương Mục từng xem Lâm Thần là bạn bè, Lâm Thần lại thay đổi trở thành một người khác. Trương Mục phát hiện, kỳ thực cậu không hiểu Lâm Thần, có thể Lâm Thần vốn là người như vậy, trời sinh không có ai thay đổi được y, vô luận cậu làm gì, y đều cảm thấy cậu khoe khoang, sau đó đố kỵ cùng hận ý.
Nếu như có thể, hồi trước, khi phát hiện Lâm Thần bị bạn học khi dễ, bắt y một mình dọn phòng học, Trương Mục tuyệt đối không hảo tâm giúp y, không chủ động nói chuyện với y.
Cậu tình nguyện mình chưa từng quen biết Lâm Thần.
...
Sau khi Tôn Cường và Cao Đống bị bắt, chân tướng hai kẻ khả nghi gϊếŧ người rõ ràng, trong tay chúng đã gϊếŧ không ít mạng người. Hai kẻ bắt cóc khai nhận hết, giải thích chi tiết quá trình xảy ra sự việc.
Ý đồ bắt cóc Phái Phái của Lâm Thần cũng được xác nhận, chứng cứ vô cùng đầy đủ, không thể chối cãi. Đợi y chính là khoảng thời gian dài trong lao tù.
Mà trong tù, Tiêu Tiên cũng chuẩn bị cho y một bất ngờ, đảm bảo y chịu dày vò không dứt.
Lâm Thần thiếu chút nữa hại chết Phái Phái, đối với việc thương tổn người thân của mình, Tiêu Tiên tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Thông tin Lâm Thần bị bắt giữ truyền ra ngoài, qua một đêm, toàn bộ cư dân mạng đều chửi rủa y, khinh bỉ y. Ngay cả những người hâm mộ trung thành chưa bao giờ bỏ rơi y trước đây cũng bày tỏ sự thất vọng và xấu hổ. Không ai nghĩ đến, Lâm Thần muốn gϊếŧ một đứa bé vô tội.
Ngay sau đó, cái này tiếp cái kia, càng làm mọi người bất ngờ.
Bằng cấp của Lâm Thần là giả, y căn bản chưa học đại học, đừng nói đến trường nổi tiếng, bằng cấp của y là dùng tiền mua được.
Lâm Thần cũng không phải cô nhi, cha mẹ y còn sống, còn có một anh trai thiểu năng, nhà ở trong núi, ngăn cách với thế giới bên ngoài, chuyện của Lâm Thần họ không biết, càng không biết Lâm Thần nói mình là cô nhi để nhận được sự đồng tình.
Y không ngây thơ như biểu hiện thường ngày, cái gì mà đến tay một cô gái cũng chưa từng nắm, đều là giả. Một người bạn của Lâm Thần nói, có rất nhiều nam nữ lên giường cùng Lâm Thần, chỉ cần có lợi ích, chuyện gì y cũng làm, nhất là việc leo lên giường vô số đạo diễn.
Rất nhiều vụ bê bối bị phanh phui, không có công ty nào thay Lâm Thần áp chế, tất cả sự thật dễ dàng nổi lên. Lâm Thần bị vạn người thóa mạ.
Tất cả những gì y dụng tâm dựng nên đều bị hủy hoại trong phút chốc. Lời y nói đều bị bác bỏ, trên màn ảnh không còn thấy mặt y, bộ phim y kỳ vọng cũng thay diễn viên khác, xóa hết dấu vết của y.
Trương Mục giờ cũng mới biết, tin nhắn cậu nhận được từ công ty, là Lâm Thần dùng điện thoại của Tiêu Gia Hữu gửi. Bí mật chụp ảnh, giao cho Triệu Thời Trác gửi đến nội bộ công ty, đều là Lâm Thần chỉ điểm.
Y không nghĩ tới sẽ tự hại bản thân, còn làm cho Trương Mục cùng cha Tiêu Gia Hữu tình cảm tốt hơn.
...
Đó là thời kì diễn ra nhanh và dễ quên nhất. Sau bê bối của Lâm Thần vài ngày, cư dân mạng đã bị những ngôi sao và tin tức mới hấp dẫn.
Dần dần, những người mắng Lâm Thần cũng không còn nữa. Y hoàn toàn chìm mất, tan biến như bọt nước.
Hơn nửa tháng sau, Tiêu Gia Hữu tốt lên được xuất viện, Tiêu Tiên, Trương Mục và Phái Phái đón hắn về biệt thự.
Lúc đầu, Tiêu Gia Hữu nói phải về Lộc Cảng, bảo hắn không sao, Tiêu Tiên cùng Trương Mục kiên quyết phản đối. Lộc Cảng lạnh như băng, ngay cả một người chiếu cố cũng không có, sao náo nhiệt như ở biệt thự, rất có lợi với việc khôi phục thương thế.
Bác sĩ nói Tiêu Gia Hữu có thể đi lại nhưng về nhà vẫn phải dưỡng thật tốt, trăm lần tránh động đến gân cốt.
Phái Phái bình an trở về, cha mẹ Trương Mục thấy bé không trở ngại, nhanh chóng rời đi. Bọn họ không quen ở đây, nếu không phải Phái Phái gặp chuyện họ đã đi từ lâu.
Trương Mục cùng Tiêu Tiên muốn bọn họ ở lại nhưng không giữ được liền thôi. Dù sao đi nữa người già đều cảm thấy sống ở thành thị không tốt, không nên ép buộc.
Hiện tại trong biệt thự chỉ còn bốn người.
Trương Mục cùng Tiêu Gia Hữu hòa thuận ở cùng nhau, dường như đã quên hết chuyện lúc trước. Tiêu Tiên cùng Trương Mục tham khảo phương pháp giáo dục, thỉnh thoảng cùng Tiêu Gia Hữu tâm sự, lý giải suy nghĩ của hắn.
Phái Phái càng dính Tiêu Gia Hữu hơn, tuy ngoài miệng Tiêu Gia Hữu nói bé phiền, bảo bé tránh xa nhưng luôn nhớ đem đồ ăn ngon cho Phái Phái, cưng chiều bé vô pháp vô thiên[4].
Tiêu Tiên cũng cố gắng không tăng ca ở công ty, có việc sẽ giao lại cho học trò hoặc mang về nhà, mỗi ngày đến giờ tan làm đều cùng Trương Mục về nhà. Đến nhà, đèn biệt thự sáng trưng, xa xa có thể nghe thấy âm thanh vui đùa ầm ĩ của Phái Phái và Tiêu Gia Hữu.
Trương Mục vui mừng, nghiêng đầu nhìn Tiêu Tiên, cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn. Cậu không còn mong gì khác.
"Nghĩ gì thế?" Tiêu Tiên thấy Trương Mục dừng bước, hỏi.
Trương Mục cười lắc đầu, nhẹ nhàng ôm tay Tiêu Tiên, Tiêu Tiên thuận thế túm vào lòng.
"Em yêu anh." Trương Mục chăm chú nhìn Tiêu Tiên thật sâu, đáy mắt lộ hào quang óng ánh, nóng rực chói mắt.
Tiêu Tiên cũng nhìn Trương Mục, khóe môi giơ lên, chân thành nghiêm túc nói: "Anh cũng yêu em."
Chú thích:
[1] Ân tình: ân huệ, tình nghĩa (Nguồn: Từ điển Hán Nôm)
[2] Kinh hách: kinh sợ
[3] Đả thương: đánh bị thương (Nguồn: Từ điển Hán Nôm)
[4] Vô pháp vô thiên: Không có pháp luật, không có trời.