Tôn Cường vừa mới treo chìa khoá lên đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài phòng.
Hắn và Cao Đồng nhìn nhau, ra hiệu cảnh giác.
Cao Đồng đột nhiên ngồi dậy, dập tắt điếu thuốc vào thành ở đầu giường, ánh mắt ra dấu hỏi Tôn Cường.
"Ai vậy?" Tôn Cường lớn tiếng hỏi.
Hắn và Cao Đồng không hề có người quen nào ở đây.
Trong lúc Tôn Cường hỏi, Cao Đồng lặng lẽ mò tay xuống dưới gối, ánh mắt hung ác, dữ tợn.
Bên ngoài vang lên giọng nói đậm tiếng địa phương:" Tôi là chủ nhà trọ, tầng dưới nói phòng hai người rò nước, tôi nhờ người đến xem, hai người mở cửa ra đi."
Giọng nói này đúng là của chủ nhà trọ.
Tôn Cường nói: "Rò nước cái gì? Có phải ông nhầm lẫn không, chỗ tôi ở đâu có rò nước."
"Có thể là sàn nhà bị nứt, thấm xuống tầng dưới. Chắc là ở trong nhà vệ sinh, tôi nhờ người có chuyên môn tới rồi. Cậu mở cửa ra đi để người của tôi xem là biết liền."
Chủ nhà dừng lại một chút, có hơi nghi ngờ hỏi:" Muộn rồi sao cậu còn chưa đi làm?"
Thấy chủ nhà nghi ngờ, hắn sợ chuốc thêm chuyện phiền phức liền mở cửa ra.
"Tôi chỉ vừa mới đến, không phải đang tìm việc làm sao?"
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn người bên ngoài, đúng là chủ nhà trọ cho hắn thuê phòng, phía sau chủ nhà là một người trẻ tuổi, cầm lấy hộp dụng cụ, mặc một chiếc áo bông cũ kĩ, cúi đầu xuống, nhìn có vẻ hơi khách khí.
"Chỉ có mình cậu thôi hả?" Chủ nhà trọ liếc nhìn căn phòng, hỏi Tôn Cường gật đầu:"Anh của tôi tìm được việc làm nên đi rồi."
"Ồ" Để người của tôi xem xong rồi đi ngay" chủ nhà trọ quay lại nói với cậu thanh niên kia:" Cậu đi kiểm tra đi, xem có vấn đề chỗ nào."
Chàng trai đó nhanh nhẹn bước vào, không phí lời đi thẳng vào phòng tắm.
Chỉ là lúc đi qua mấy gian phòng nhỏ, hắn hơi khựng lại một lúc liếc nhìn xung quanh một cách khó hiểu rồi nhanh chóng rời đi.
"Còn trẻ vậy sao?" Tôn Cường quay lại nhìn chàng trai trẻ.
Chủ nhà trọ đưa cho hắn điếu thuốc, cười nói: " Người nhà của tôi đó, chỉ mới ra trường thôi, có việc gì tôi cũng gọi nó tới, chỗ béo bở thì để cho người nhà mà."
Tôn Cường gật đầu, do dự cầm lấy điếu thuốc.
"Ra ngoài hút thuốc đi" Chủ nhà nói xong bước ra ngoài, hỏi: "Cậu muốn tìm công việc gì? Tôi quen biết rất nhiều người, cần tôi hỏi giúp không?"
Giọng điệu chủ nhà rất nghiêm túc, thật sự giống như sẽ giới thiệu cho hắn một công việc.
Tôn Cường sợ bị phát hiện, bất đắc dĩ làm theo lời chủ nhà rồi nói chuyện với hắn.
Hắn liếc nhìn chàng trai ngồi xổm xuống kiểm tra nền gạch nhà tắm.
Thấy người ta làm việc rất quy củ, hắn cũng thả lỏng cảnh giác đi theo chủ nhà trọ ra bên ngoài.
Hai người vừa rời đi, chàng trai trẻ ngồi xổm xuống kiểm tra sàn cũng chính là Tiêu Gia Hữu, hắn nhanh chóng đứng lên xác định mục tiêu, đi thẳng tới một căn phòng nhỏ.
Hắn cử động rất nhẹ nhàng sợ người bên ngoài nghe thấy.
Hắn vừa mở cửa phòng ra lập tức nhìn thấy Phái Phái đứng gần giường.
Phái Phái có vẻ rất sợ hãi, đứng chết trân tại chỗ, khuôn mặt lấm lem nước mắt, cậu trợn to mắt, không nhúc nhích chăm chú nhìn Gia Hữu đẩy cửa bước vào, biểu cảm càng trở nên sợ hãi hoảng loạn.
Nhìn thấy Phái Phái, hắn cảm thấy an tâm rất nhiều, sau đó lại cảm thấy đau lòng.
Bọn khốn nạn chết tiệt kia rốt cuộc muốn dày vò Phái Phái thành bộ dạng gì nữa?
Hắn nhất định phải trả lại cho bọn chúng gấp trăm gấp ngàn lần.
Nhưng mà tình huống đang nguy cấp, bây giờ không phải lúc suy nghĩ mấy chuyện này. Điều quan trọng nhất lúc này là phải đưa Phái Phái ra ngoài.
Đêm đó thông qua Lâm Thần, bọn họ có thể khoanh vùng những nơi có khả năng là chỗ trú ngụ của bọn bắt cóc, sau đó tập trung điều tra những người thuê phòng gần đây, cuối cùng chốt lại những mục tiêu đáng ngờ nhất.
Để nhanh chóng tìm được Phái Phái, bọn họ chia ra mấy đườngi, cố gắng nghĩ cách tạo ra tình huống để tiếp cận nhà của mục tiêu đáng ngờ.
.
Nơi Tiêu Gia Hữu tới là chỗ này.
Bọn họ cũng đã bàn bạc cẩn thận, một khi tìm được Phái Phái phải thông báo ngay lập tức, Tiêu Gia Hữu nhanh chóng mò vào túi phát ra tin nhắn đã được viết từ trước.
Cha hắn và cảnh sát sẽ nhanh chóng tới thôi.
Tiêu Gia Hữu bước lại gần Phái Phái, hắn càng lại gần Phái Phái, ánh mắt bé con càng sợ hãi, giống như không thở được.
"Em đừng sợ" Tiêu Gia Hữu đau đớn, nhẹ giọng nói: "Phái Phái, xin lỗi, anh sai rồi, anh tới cứu em đây, chờ đến lúc ra ngoài rồi em muốn mắng muốn đánh anh thế nào cũng được."
Phái Phái lắc đầu, tỏ ra sợ hãi hơn, không nói được lời nào chỉ há miệng nói gì đó không có tiếng.
Trong lòng Gia Hữu tràn đầy đau khổ và hổ thẹn, nếu không phải vì hắn cãi nhau với Phái Phái, nếu không phải vì hắn đối xử với Phái Phái không tốt, Phái Phái đã không bị bắt đi, còn phải chịu nhiều cực khổ.
Đều do hắn hại Phái Phái chịu nhiều cực khổ.
Phái Phách trách hắn sợ hắn cũng là chuyện tất nhiên.
Tiêu Gia Hữu càng suy nghĩ tậm trạng càng trầm trọng hơn.
Hắn nhìn Phái Phái chằm chằm sự trầm trọng ban nãy nhanh chóng chuyển thành cảnh giác!
Có gì đó không đúng!
Không phải thế!
Hắn nhanh chóng nhận ra biểu hiện sợ hãi của Phái Phái nãy giờ không phải do hắn.
Trong phòng này còn một người khác!
Nãy giờ Phái Phái đều cố gắng nhắc hắn điều này.
Tiêu Gia Hữu rùng mình, vừa định quay đầu lại đã cảm thấy lành lạnh sau gáy, hắn vội nghiêng người sang một bên rất may tránh được đòn đánh trí mạng của côn sắt.
Lực vung côn sắt không giảm được, đập xuống đất tạo thành một cái hố nông, không biết nếu vừa nãy hắn không né được đầu bị đập thành dạng gì.
Cao Đồng đánh trượt một đòn, lại vung côn sắt lên đánh vào Gia Hữu lần nữa.
Tiêu Gia Hữu né qua lần nữa, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hắn phải đóng cửa phòng lại nếu không đến lúc người ngoài cửa phát hiện ra, hắn và Phái Phái lại càng bị nguy hiểm hơn.
Chủ nhà trọ chỉ là người được hắn trả tiền nhờ giúp đỡ, nếu gặp phải tình huống xấu chắc chắn ông ta sẽ cong đít bỏ chạy, không hi vọng được gì.
Hắn chỉ cần kéo dài thời gian thêm một chút, chi viện sẽ tới kịp.
"Leng keng —— "
Tiêu Gia Hữu né đòn làn nữa, nhanh chóng đóng sầm cửa lại, sẵn tiện cài chốt cửa. Vậy thì bên ngoài không thể vào được nữa.
Sau khi khoá được cửa, Gia Hữu thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Phái Phái, trốn đi em, cẩn thận đừng để mình bị thương.”
Tiêu Gia Hữu an ủi: "Đừng sợ, ba chúng ta sắp tới rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Mày muốn chết?" Khuôn mặt Cao Đồng đột nhiên dữ tợn, đầy sát khí tàn nhẫn nói
Gia Hữu đã động phải sát tâm của hắn, bây giờ hắn chỉ muốn gϊếŧ Gia Hữu và Phái Phái diệt khẩu!
Tiêu Gia Hữu bị dồn vào góc không thể lui được.
Trong góc vẫn còn một cái ghế tựa cũ kĩ, Tiêu Gia Hữu né sang một bên, vung ghế đập vào người Cao Đồng.
Ghế đập vào người Cao Đồng liền bị vỡ, Gia Hữu thuận thế tháo chán ghế ra, đỡ lấy côn sắt, mạnh mẽ lấy chân đạp Cao Tổng ra ngoài.
Cao Đồng hung ác, hắn không phải một cái gối để Gia Hữu thích đạp thì đạp!
Cao Đồng lảo đảo lùi về sau, nhận thức được Tiêu Gia Hữu là cục xương cứng rất khó xơi nên hắn chuyển mục tiêu sang Phái Phái.
Phái Phái đã nghe Tiêu Gia Hữu nói, ngoan ngoãn tìm chỗ trốn.
Lúc Cao Đồng thay đổi mục tiêu, bé con không kịp phản ứng, cũng không thể phản kháng được.
"Phái Phái chạy đi" Tiêu Gia Hữu bỗng dưng quát to.
Cao Đồng nhanh chóng nhảy lên giường, không biết lấy dũng khí đâu ra. Phái Phái vội nhảy xuống, chạy nhanh tới chỗ Tiêu Gia Hữu.
Tiêu Gia Hữu cũng chạy tới chỗ cậu.
Tất cả chỉ diễn ra trong giây lát, không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ cần trì hoãn một giây đã không thể cứu vãn được tình hình.
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, Tiêu Gia Hữu cảm thấy rất vui mừng, may mắn là hắn còn kịp chạy tới bảo vệ Phái Phái, lỡ như vừa nãy xảy ra chuyện gì chắc chắc hắn sẽ hối hận cả đời.
Côn sắt theo sức gió bổ mạnh về phía đầu Phái Phái.
Ngay lập tức, Tiêu Gia Hữu lao tới, ôm lấy Phái Phái đỡ một đòn trí mạng cho cậu.
"Oành —— "
Côn sắt đập vào sống lưng Tiêu Gia Hữu, cơn đau ập đến, hắn nghiến răng dùng sức ôm chặt Phái Phái vào lòng.
Lần trước Phái Phái cũng bị tên khốn đó bắt đi, lần này hắn liều mạng bảo vệ Phái Phái không để bé con chịu bất kì thương tổn nào.
"Anh..."
Phái Phái khóc nức nở, tiếng nấc vang lên từng đợt.
Cậu bị Tiêu Gia Húc ôm chặt lấy, không cảm nhận thấy đau đớn ngược lại rất ấm áp.
"Mày dám làm hỏng chuyện của tao." Cao Đồng cực kì phẫn nộ, lại vung côn sắt lên rồi đập xuống:"Mày muốn chết, con mẹ nó tao cho mày chết.", vung lên thiết côn một chút liền một chút mà đập xuống: "Mày muốn chết, tao con mẹ nó gϊếŧ chết mày!"
"Hôm nay mày chết chắc rồi."
Cao Đồng hét lên điên loạn, phấn khích.
Tiêu Gia Hữu nén lại cơn đau, rên nhỏ một tiếng, đầu óc choáng voáng giống như bị đập chảy ra máu, tóc hắn bị chất lỏng nhớp nháp bết dính lại.
Hắn có linh cảm mãnh liệt rằng mình sẽ không sống sót ra khỏi căn phòng này.
"Đừng sợ." Hắn khều khào yếu ớt nói: "Anh là anh của em, anh sẽ bảo vệ em. Có anh ở đây em sẽ không bị làm sao."
Phái Phái đơ người mấp máy môi không nói được gì, khuôn mặt sợ hãi, cả người run rẩy kịch liệt.
Tiêu Gia Hữu nhìn thấy khung cảnh trước mắt tối sầm lại.
"Phái Phái, xin lỗi, anh không biết em lại thích đôi bao tay đó như vậy, không nên nổi nóng với em." Hắn cưc kì yếu ớt nói.
Hắn biết tại sao Phái Phái lại trân trọng đôi bao tay đó như vậy, vì đó là món quà đầu tiên hắn đưa cho Phái Phái.
Món quà kia hắn chỉ tiện tay đưa, cũng không phải chuyện to tát gì, hắn quay người một phát đã quên mất nên cũng không nhớ được. Không ngờ là, món quà hắn tiên tay cho Phái Phái, bé con lại coi nó như bảo vật.
Người anh này của em quá vô dụng, quá thất bại rồi.
Chóng mặt đau đầu, hắn nghe được giọng nói ngắt quãng của Phái Phái:" Anh... Em không trách anh... Anh ơi... Anh có sao không? Anh ơi...”
Giọng nói càng lúc nhỏ hơn, lại càng mờ mịt dần dần hắn không nghe thấy gì nữa, đầu óc choáng váng, cả người nhẹ nhàng như trên mây.
Tâm trạng của hắn rất tốt, thật tốt, Phái Phái nói không trách tôi.
Nhưng tôi không làm gì cả, làm sao cậu mới chịu tha thứ cho tôi? Cậu ngốc sao?
Hắn nghĩ thầm, rồi đập đầu xuống đất ngất lịm đi