"Anh đừng bị vẻ ngoài của Lạc Ái Di lừa. Cô ta không phải loại đàn bà tốt đẹp gì đâu. Hôm qua tôi mới thấy cô ta cùng một người đàn ông đứng nói chuyện vô cùng thân mật ngay trên đường."
Phó Huyền Thiên thoáng cau mày nhớ lại. Hôm qua sau khi anh đưa Ái Di từ bệnh viện trở về thì cô không hề ra ngoài, làm sao có thể gặp đàn ông trên đường được. Lạc Thư Yên này chắc lại bày trò để lừa anh.
Nghĩ vậy, Phó Huyền Thiên không nói hai lời mà đứng dậy bỏ đi. Lạc Thư Yên không đạt được mục đích đương nhiên không để anh đi dễ dàng như vậy. Cô ta vội đứng dậy ngăn Phó Huyền Thiên lại rồi nói:
"Tôi có bằng chứng."
Nói xong, Lạc Thư Yên vội mở điện thoại lên đưa mấy tấm hình hôm qua cô ta chụp được ra cho Phó Huyền Thiên xem. Cứ ngỡ như thế sẽ ngăn được Phó Huyền Thiên nhưng bước chân anh không hề có ý định dừng lại. Vì thế, Lạc Thư Yên liền đổi cách khác. Cô ta đánh bạo đuổi theo, khi vượt mặt Phó Huyền Thiên thì cô ta như vô tình ngã vào người anh. Đương nhiên Phó Huyền Thiên phản ứng kịp mà né ra khiến Lạc Thư Yên ngã sấp mặt xuống đất. Sau đó anh cũng chẳng nhìn cô ta một cái mà bỏ đi luôn.1
Triệu Thừa Mộ ở gần đó chứng kiến thì cười đểu một cái. Cậu ta cũng chụp lại hết rồi. Bây giờ đến Phó gia nói cho Phó Huyền Hy nghe đảm bảo có chuyện vui để xem.1
"Tiểu thiếu gia, có cậu Triệu muốn gặp cậu."
Phó Huyền Hy đang ngồi nghe Ái Di kể chuyện thì quản gia Đường đến thông báo. Cậu bé lập tức xua tay nói:
"Cháu không gặp chú ấy đâu. Bác đuổi chú ấy về đi. Hôm bữa cháu thấy chú ấy có ý đồ với mẹ cháu rồi. Hôm nay chú ấy chắc muốn kiếm cớ gặp cháu để gặp mẹ cháu. Cháu không cho đâu."
Triệu Thừa Mộ ngồi dưới phòng khách nghe quản gia Đường truyền lời lại thì khóe môi giật giật. Từ bao giờ mà cậu ta lại thành loại người như thế rồi. Hy Hy đáng yêu ngày trước hay bám lấy cậu ta sao giờ lại thay đổi nhiều như vậy. Cậu ta đau lòng quá. Phải về tìm mẫu thân đại nhân kể khổ mới được.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng chuyện chính còn chưa làm sao Triệu Thừa Mộ có thể về được. Cậu ta nói với quản gia một tiếng rồi chạy lên lầu tìm Phó Huyền Hy.
"Hy Hy, chú có chuyện quan trọng muốn nói với con."
Triệu Thừa Mộ tự ý đẩy cửa vào bên trong ầm ĩ nói. Phó Huyền Hy lập tức cau mày đứng dậy kéo cậu ta ra bên ngoài nói:
"Chú làm gì thế? Ồn ào quá."
Mặc kệ thái độ không mấy vui vẻ của Phó Huyền Hy, Triệu Thừa Mộ vội vàng tố cáo:
"Hy Hy, nay chú thấy ba con đi 'hẹn hò' với người phụ nữ khác đấy."
Nói xong, Triệu Thừa Mộ còn mở điện thoại lên cho Phó Huyền Hy xem mấy tấm hình cậu ta chụp được ban nãy. Cậu bé nhìn thấy liền nhận ra ba mình nói chuyện cùng với cái thím lần trước cậu thấy ở cửa phòng bệnh của Ái Di.
Im lặng một lúc, Phó Huyền Hy đột nhiên hỏi:
"Chú Thừa Mộ, nhà chú còn chỗ không?"1
"Hả?"
Triệu Thừa Mộ ngẩn ra hỏi lại. Đáng lẽ Hy Hy phải tức giận bắt cậu ta đưa tới công ty của Phó Huyền Thiên để hỏi tội anh mới đúng. Sao lại hỏi nhà cậu ta làm gì.
"Chú cứ trả lời con đi đã."
Thấy được cái gật đầu của Triệu Thừa Mộ. Phó Huyền Hy liền bảo anh xuống dưới phòng khách đợi cậu bé. Còn cậu bé thì chạy vào phòng nói với Ái Di:
"Mẹ, mẹ với con dọn đồ đi thôi."
Ái Di nghe vậy thì đầy thắc mắc hỏi:
"Dọn đồ? Hy Hy, con muốn đi đâu sao?"
Phó Huyền Hy cầm tay Ái Di kéo cô về phòng. Vừa đi cậu bé vừa giải thích:
"Ba con dám đi 'ngoại tình' với người phụ nữ khác. Mẹ với con phải bỏ về nhà ngoại để răn đe ba. Nhưng vì nhà mẹ chúng ta không về được nên chúng ta về nhà chú Thừa Mộ."
Ái Di nghe vậy thì cạn lời. Phen này Phó Huyền Thiên lại gặp rắc rối lớn.
Triệu Thừa Mộ ngồi ở bên dưới một lúc lâu thì thấy Phó Huyền Hy và Ái Di đi ra. Trên tay hai người là một cái va li to. Cậu ta lập tức đứng lên hỏi:
"Hy Hy, thế này là sao?"
Phó Huyền Hy kéo va li đưa cho Triệu Thừa Mộ rồi tuyên bố:
"Bây giờ mẹ và con sẽ bỏ đi để ba biết sợ. Lần sau không dám léng phéng với người phụ nữ khác nữa."
Nghe thế, Triệu Thừa Mộ lập tức cười to rồi hào phóng nói:
"Nhà chú rộng. Hai mẹ con tới ở đến lúc nào cũng được."
Cậu ta rất mong chờ phản ứng của Phó Huyền Thiên trước chuyện này.
Phó Huyền Hy nói với quản gia Đường một tiếng rồi cả ba người dắt nhau ra xe của Triệu Thừa Mộ.
Cũng vì thế, buổi tối, khi Phó Huyền Thiên trở về thì thấy trong nhà im ắng đến lạ. Mọi khi anh về là Hy Hy sẽ chạy ra đón. Nhưng hôm nay chẳng thấy ai cả. Chỉ có quản gia Đường từ trong bếp đi ra báo cáo:
"Thiếu gia, Lạc tiểu thư và tiểu thiếu gia bỏ đi rồi ạ."1