"Tôi thấy vợ cậu đội mồ sống dậy dắt con trai cậu đi lang thang ngoài đường kia kìa."
Phó Huyền Thiên nghe vậy thẳng thừng cúp máy luôn. Bởi anh không muốn phải giải thích nhiều với Triệu Thừa Mộ. Dù sao sớm muộn cậu ta cũng sẽ biết.
Triệu Thừa Mộ nhìn màn hình đen thui của điện thoại với vẻ mặt ngơ ngác. Cậu ta có nói gì sai chọc giận Phó Huyền Thiên hay sao mà anh lại đối xử với cậu ta như vậy. Chuyện còn chưa nói xong mà đã cúp máy. Thật chẳng ra làm sao.
Suy nghĩ một lúc, Triệu Thừa Mộ quyết định đến chỗ Ái Di xem xét tình hình. Có gì còn giải cứu Phó Huyền Hy khỏi tay 'con ma' kia.
Ái Di đang cùng Hy Hy trò chuyện thì có người đến gõ gõ lên kính xe ra hiệu cho họ đi ra ngoài nói chuyện. Phó Huyền Hy nhận ra Triệu Thừa Mộ nên cậu bé mở cửa xe đi ra hỏi:
"Chú Thừa Mộ, chú đi đâu đây?"
Triệu Thừa Mộ lập tức chỉ vào trong xe hỏi nhỏ Phó Huyền Hy:
"Hy Hy, mẹ con sống lại rồi à?"
Phó Huyền Hy nghe vậy thì nhăn hết mày lại. Mẹ cậu đâu có 'chết' đâu mà lại nói vậy chứ. Vì thế, cậu bé không vui nói:
"Chú đừng nói linh tinh. Mẹ con vẫn sống sờ sờ ra đấy."
Nghe thế, trong đầu Triệu Thừa Mộ tràn ngập nghi vấn. Rõ ràng Nhược Tinh Kỳ đã mất, chuyện này rất nhiều người chứng kiến. Bây giờ lại cô lại xuất hiện ở đây khiến cậu ta không thể nào tin nổi.
Ái Di lo lắng sợ Hy Hy bị người ta lừa nên mở cửa xe rồi ngồi nghe ngóng. Cũng vì thế cuộc trò chuyện của hai người kia, Ái Di cũng nghe được. Thấy có người lại hiểu lầm, Ái Di đành xuống xe đi tới giải thích.
"Tôi tên Lạc Ái Di. Không phải là người anh nghĩ đâu."
Mọi thắc mắc của Triệu Thừa Mộ lập tức được giải đáp qua hai câu nói của Ái Di. Nhưng có một chuyện khác khiến cậu ta lại ngứa miệng không hỏi không được.
"Cô và Nhược Tinh Kỳ có quan hệ gì thế? Sao hai người lại giống nhau y đúc vậy?"
Ái Di khẽ lắc đầu rồi đáp:
"Chỉ là trùng hợp thôi. Tôi không quen Nhược Tinh Kỳ."
Ái Di vừa dứt lời, Triệu Thừa Mộ đột nhiên sán lại gần cô rồi nhìn cô chằm chằm khiến Ái Di giật mình ngả ra sau suýt ngã.
"Trên đời này lại có người giống nhau đến vậy sao? Thật khó tin."
Vừa quan sát Ái Di, Triệu Thừa Mộ vừa lẩm bẩm. Ánh mắt cậu ta cứ quét lên quét xuống khiến Ái Di nổi hết cả da gà.
Phó Huyền Hy thấy Triệu Thừa Mộ đứng gần mẹ mình cũng không thích. Vì thế cậu bé đi đến đẩy Triệu Thừa Mộ ra rồi nói:
"Chú đứng cách xa mẹ con ra. Mẹ con là phụ nữ có chồng, chú đừng hòng đập chậu cướp hoa."
Triệu Thừa Mộ lập tức nghệt mặt ra. Tự nhiên chẳng làm gì lại bị gán cho cái danh kẻ thứ ba, cậu ta sao có thể chấp nhận.
"Hy Hy, con nói thế là đổ oan cho chú rồi. Chú sao có thể là loại người như thế."
Đúng lúc này, Phó Huyền Thiên đi ra. Triệu Thừa Mộ lập tức bị đuổi cổ.
"Chú về đi. Ba con ra rồi. Chú đứng đây mà có ý đồ gì với mẹ con là ba con đấm chú đấy."
Triệu Thừa Mộ nghe thôi cũng thấy đau nên cậu ta quay mông đi luôn. Đi được một đoạn cậu ta mới ngớ ra.
Cậu ta có làm gì đâu việc gì phải sợ nhỉ?
Nhưng đi cũng đã đi rồi, giờ quay lại cũng chẳng làm gì.
Bên phía Ái Di, sau khi Phó Huyền Thiên đi ra thì cả ba trở về nhà họ Phó. Phó Huyền Hy đã lấy lý do vì sự an toàn của Ái Di mà nằng nặc đòi cô đến đây ở. Ái Di từ chối không được nên đành phải chấp nhận.
Tối hôm ấy, Phó Huyền Thiên lại hẹn Ái Di ra ngoài nói về chuyện lần trước.
"Cô Lạc, về vấn đề kết hôn giả lúc trước tôi nói, cô suy nghĩ thế nào rồi?"
Ái Di đương nhiên chưa suy nghĩ về vấn đề này. Nhưng cô không thể tiếp tục để Phó Huyền Thiên đợi nữa. Hy Hy lại từng cứu cô, bây giờ cô giúp Phó Huyền Thiên chăm nom thằng bé coi như trả ơn vậy. Dù sao việc này đối với cô có lợi hơn có hại.
Nghĩ vậy, Ái Di liền lên tiếng:
"Anh Phó, tôi đồng ý. Nhưng tôi có một yêu cầu. Tôi và anh kết hôn giả nên không cần thiết phải đi đăng ký kết hôn."
Phó Huyền Thiên nghe vậy thì cảm thấy không ổn. Anh không muốn để cô ở đây nhưng lại không cho cô một danh phận rõ ràng. Anh vốn là một người làm gì cũng phải rõ ràng, sòng phẳng. Tuy rằng chỉ là kết hôn giả nhưng việc đăng ký kết hôn không thể thiếu được.
"Cô Lạc, tôi biết là cô ái ngại việc mới ly hôn xong lại phải kết hôn. Nhưng tôi muốn cô ở nhà họ Phó có danh phận rõ ràng. Vì thế, chuyện đăng kí kết hôn rất cần thiết. Sau này hợp đồng kết thúc, chúng ta có thể ly hôn."
Nhìn bộ mặt nghiêm túc của Phó Huyền Thiên, Ái Di biết mình sẽ không lay chuyển được anh. Chần chừ một lúc cô cũng chấp nhận.
Chỉ đợi câu này của Ái Di, ngay ngày hôm sau Phó Huyền Thiên đã dời hết công việc lại để đưa Ái Di đi đăng ký kết hôn.
Xong xuôi, Phó Huyền Thiên vốn định chở Ái Di vào trung tâm thương mại mua sắm thì cô từ chối. Muốn quay về nhà với Phó Huyền Hy.
Sau khi chở Ái Di về, Phó Huyền Thiên liền lái xe đến công ty. Không ngờ vừa đến nơi, anh lại đụng mặt Lạc Thư Yên ngoài cổng.
Vừa thấy anh, Lạc Thư Yên lập tức đi tới nói:
"Anh Phó, tôi có chuyện gấp muốn nói với anh. Không biết anh có rảnh..."
"Không rảnh."
Không đợi Lạc Thư Yên nói hết, Phó Huyền Thiên đã lên tiếng cắt ngang lời cô ta. Nhưng cô ta vẫn cố chấp nói tiếp.
"Chuyện này liên quan đến Ái Di. Anh Phó có muốn nghe không?"
Phó Huyền Thiên thoáng trầm tư một lúc rồi mở cửa xe đi ra. Anh cùng Lạc Thư Yên đi tới chỗ quán cà phê gần đó nói chuyện.
Hiếm có cơ hội được ngồi riêng với người quyền lực nhất Phó gia nên Lạc Thư Yên cố tình kéo dài thời gian để được ngồi cùng anh lâu hơn. Nhưng Phó Huyền Thiên sao có thể để cô ta toại nguyện, anh lạnh lùng lên tiếng:
"Nói hoặc tôi đi."
Lạc Thư Yên nghe vậy thì luống cuống nói:
"Anh đừng bị vẻ ngoài của Lạc Ái Di lừa. Cô ta không phải loại đàn bà tốt đẹp gì đâu. Hôm qua tôi mới thấy cô ta cùng một người đàn ông đứng nói chuyện vô cùng thân mật ngay trên đường."1