Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão

Chương 63




"Thể loại của bộ phim này là kịch tính hài hước, vai nam chính là một thám tử dịu dàng giàu tình cảm, còn cảnh diễn này xảy ra trong khi thám tử phá án, tình cờ gặp vai phụ ở quán bar, sau đó là cảnh đuổi theo và nụ hôn dưới mưa, cuối cùng. . ."

Đạo diễn diễn tả vô cùng sinh động, "Phần diễn không nhiều, cuối cùng cắt nối biên tập đi ra liên miên sẽ không vượt quá năm phút đồng hồ, nếu như Thẩm tổng nguyện ý tự mình đến, cũng coi như là một cái tiểu kinh hỉ hoặc là trứng màu, đồng thời sẽ không chiếm dùng ngài quá nhiều thời gian."

Thẩm Thời Kiêu: "Về phần tôi thì không có vấn đề gì quá lớn, điều duy nhất có thể gây phiền phức chính là diễn xuất của tôi cũng không tốt, sợ là anh phải tốn nhiều công sức rồi."

Will cười: "Không cần kỹ năng diễn xuất, chỉ cần ngài bộc lộ chân thành là được rồi."

Mạnh Tử Trì đứng ở một bên cạnh bỗng nhiên có chút ước ao, cảm thấy hứng thú nói: "Có vai diễn nào cho tôi không nhỉ? Ví dụ như nhân viên phục vụ bưng mâm trong quán bar chẳng hạn?"

Will mỉm cười: "Nếu như ngài bằng lòng, tôi có thể sắp xếp cho ngài một vai."

Tâm trạng của Mạnh Tử Trì vui sướng: "Cảm ơn đạo diễn."

Một mình Hạ Trĩ đứng ở trước máy quay, trong khoảng thời gian ngắn nghẹn lời không biết nói gì.

Chuyện gì thế này? Là đóng phim cho vui hay là bá tổng không dễ làm?

Thời gian của bá tổng không phải một trăm vạn mỗi phút ư!

Vậy mà người nào người nấy cũng muốn đi đóng phim?

Hạ Trĩ suy tính nói: "Nhưng mà, trong thời gian quay bộ phim này, hai người các anh có thể không có cách nào tranh thủ thời gian được, hơn nữa lần đầu tham gia quay chụp cũng sẽ có khó khăn, các anh nhất định muốn tham gia hả?"

Mạnh Tử Trì do dự một chút, vừa nãy anh đúng là nhất thời kích động.

Thế nhưng nụ cười yếu ớt nơi khóe miệng của Thẩm Thời Kiêu bỗng dưng tắt hẳn.

Hắn dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Hạ Trĩ: "Cho nên, em tính để cho người khác diễn cùng em sao?"

Hạ Trĩ cười rộ lên: "Không có, em chỉ lo lắng cho anh mà thôi."

Thẩm Thời Kiêu thu tầm mắt lại, nhàn nhạt hỏi đạo diễn: "Nếu như tôi không phải là khách mời, vậy ai sẽ là người đóng chung với Hạ Trĩ?"

Will suy nghĩ rồi trả lời: "Sẽ mời một vài nam diễn viên Hollywood nổi danh làm khách mời."

Hạ Trĩ nhỏ giọng chửi thầm: "Có những ai thế?"

Thẩm Thời Kiêu liếc cậu một cái, hơi nhắc nhở: "Em rất chờ mong hả?"

Hạ Trĩ rúc đầu: "Không có mà."

Tình cảnh một lần nữa vào cục diện bế tắc, Will giơ tay sang hai bên, nhìn về phía hai người: "Vậy cuối cùng thì?"

Thẩm Thời Kiêu khẽ nói: "Vậy để người khác tới đi."

Nói xong, chân dài sải bước đi tới ngồi chỗ ghế bên cạnh, cúi đầu mở điện thoại di động lên xử lý công việc.

Mạnh Tử Trì nhìn hắn vài lần, dứt khoát cách hắn xa một chút.

Khả năng nghe lời đoán ý của Will có thể nói là hạng nhất, giọng nói cao lên mấy quãng: "Không sao, chúng ta có thể tạm thời quay mấy cảnh khác trước, dù sao cảnh tình cảm cũng chỉ chiếm một phần nhỏ." Nói xong, anh ta ra hiệu bảo trợ lý lấy ra một xấp kịch bản, đưa cho Hạ Trĩ.

"Cho cậu 15 phút chuẩn bị, sau đó diễn cảnh thứ 15 trang thứ 75 trong kịch bản, "

Hạ Trĩ khẽ gật đầu, thỉnh thoảng nâng mí mắt quan sát Thẩm Thời Kiêu.

Hẹp hòi như vậy à?

Giận rồi hả?

Buổi thử vai diễn ra rất thuận lợi, Will tương đối hài lòng với kỹ năng diễn xuất của Hạ Trĩ, đồng thời cảm thấy khá vui mừng.

Nhưng nhìn qua giống như anh ta không có biểu hiện gì, xung quanh toàn là khí lạnh của kim chủ, không biết phải giải quyết chuyện khó xử này như thế nào nữa.

Nhân vật của Thẩm Đường cũng được quyết định rất nhanh, cậu đóng vai trợ lý của Hạ Trĩ.

Sau khi ký hợp đồng xong, Hạ Trĩ đi đến trước mặt Thẩm Thời Kiêu, ngồi xổm xuống như con mèo nhỏ dùng đầu cọ cọ hắn: "Anh không biết năm phút hậu trường này phải mất bao nhiêu công sức đâu. Dựa vào mức độ nghiêm khắc của bọn họ trong quá trình quay phim mà nói, ít nhất cũng phải mất năm ngày. Hơn nữa anh còn không có kinh nghiệm, có thể sẽ càng bị kéo dài hơn. Em sợ lúc đó anh không có thời gian, cho nên mới khuyên anh cân nhắc, cũng không có ý gì khác."

Tầm mắt của Thẩm Thời Kiêu rơi trên tay cậu, nhẹ giọng nói: "Ừm."

Hạ Trĩ nói tiếp: "Nếu như anh muốn đóng phim thì cũng được thôi, chỉ là sẽ phải tốn khá nhiều của anh đó. Nhưng em có thể giúp anh rèn luyện kỹ năng diễn xuất, được chưs?"

Thẩm Thời Kiêu thu tầm mắt lại: "Ừm."

Cứ như vậy, phần diễn của mọi người xem như là chính thức quyết định, cuối cùng sau khi Mạnh Tử Trì cân nhắc nhiều lần, không có ý nghĩ muốn làm khách mời nữa, quả thực là anh không thời gian.

Bọn họ ở bên này hai ngày, công ty có một đống chuyện lớn phải xử lý, đêm nay sẽ rời khỏi đây.

Trước khi Thẩm Thời Kiêu đi, Hạ Trĩ chủ động sắp xếp hành lý cho hắn, nhưng khi cậu mở vali ra, nhìn thấy quần áo đã được gấp gọn gàng từ sớm, chỉ biết gãi đầu một cái.

Thẩm Thời Kiêu luôn xử lý chuyện của mình rất tốt, bất cứ cái gì cũng dọn dẹp ngay ngắn rõ ràng.

Ngay cả mỗi lần Hạ Trĩ xuất ngoại hay chạy thông cáo cũng là Thẩm Thời Kiêu sắp xếp hành lý cho cậu.

Chuyện ngày hôm nay, nhìn thì như thuyết phục, nhưng thật ra vẫn còn khúc mắc.

Hạ Trĩ đi tới chỉnh lại áo gió cho Thẩm Thời Kiêu, bĩu môi: "Có phải là anh còn giận em không?"

Thẩm Thời Kiêu: "Không có."

Hạ Trĩ lẩm bẩm nói: "Vậy. . . Tại sao anh không nói chuyện?"

Thẩm Thời Kiêu sửa sang quần áo xong, kéo vali: "Chỉ là anh đang suy nghĩ, em là diễn viên, sau này sẽ đối mặt với rất nhiều cảnh hôn và cảnh thân mật, không phải bộ phim nào anh cũng có thể tham gia hoặc ngăn cản."

Hạ Trĩ: "Lúc quay có thể mượn tá vị(1), sau này em cũng sẽ cố gắng tránh không nhận mấy cảnh như vậy."

(1) Tá vị: quay những góc khuất để đánh lừa thị giác người xem

Thẩm Thời Kiêu liếc mắt nhìn cậu, gật gật đầu: "Anh đi trước, em nghỉ ngơi cho tốt."

Hạ Trĩ và Thẩm Đường đưa hai người đến cửa khách sạn, đợi từ khi chiếc ô tô chở hai người biến thành điểm đen nhỏ cho đến khi biến mất không còn tăm hơi, mới đi vào bẻn trong.

Rõ ràng là giận rồi.

Nếu không tại sao không có nụ hôn tạm biệt chứ?

Cậu thất sủng rồi!

Hạ Trĩ không yên lòng cùng Thẩm Đường quay về phòng, bữa tối ăn rất tùy tiện, sau đó buồn bực chán nản lên giường nằm.

Thẩm Thời Kiêu nói không sai, cậu là diễn viên, tương lai không thể tránh khỏi sẽ phải quay một vài cảnh hôn, mà đối phương còn không phải là Thẩm Thời Kiêu.

Nói là diễn viên bán mình vì nghệ thuật quả thật cũng không sai chút nào.

Trước đây lúc cậu lướt xem mấy drama của nhà giàu, chủ yếu vẫn là truyền thông đưa tin, XX gả vào nhà giàu, nhà chồng cấm đóng cảnh hôn.

Phía dưới sẽ có rất nhiều người bình luận: Diễn viên mà, không phải chỉ là diễn thôi sao? Rèn luyện nghề nghiệp hàng ngày mà thôi, vì sao lại tiêu cực như vậy?

Nghĩ như vậy, xác thực không sai.

Nhưng mà còn phải xem xét, nửa kia từ chối bạn diễn cảnh hôn, là bởi vì mặt mũi của nhà giàu hay là bởi vì để tâm tới bạn.

Không nghi ngờ chút nào, Thẩm Thời Kiêu nhất định là để tâm tới cậu, Hạ Trĩ chợt nghĩ, nếu như Thẩm Thời Kiêu là diễn viên, cậu có thể chấp nhận Thẩm Thời Kiêu đóng cảnh hôn với người khác không chứ?

Hạ Trĩ ôm ngực, haizzz, đau quá,  chua quá.

Cậu không chịu được.

Bản thân cũng không thể làm như không để ý, không ghen thì sao có thể mong người khác làm như vậy được chứ?

Khẽ thở dài một hơi, cậu gửi tin nhắn Wechat cho người đại diện, đại khái là nhờ đánh tiếng với đạo diễn giúp cậu, cậu không nhận cảnh giường chiếu, cảnh hôn mượn góc máy thì được.

Will không có nhiều yêu cầu về động tác đối với bộ phim này, hơn nữa lúc trước Hạ Trĩ luyện tập rất nghiêm túc, có thể dễ dàng vào đoàn.

Bởi vì phải thường xuyên ở lại nước ngoài, đoàn đội của Hạ Trĩ tạm thời sắp xếp ba người chăm sóc cậu.

Thẩm Đường không có trợ lý, chỉ một mình, mọi sinh hoạt ăn uống ngủ nghỉ đều đi theo Hạ Trĩ, do đoàn đội của Hạ Trĩ chuẩn bị.

Thẩm Đường rất cảm kích cậu, có khi lại có chút lo lắng, luôn muốn làm gì đó để cảm ơn Hạ Trĩ.

Cho nên trong lúc Hạ Trĩ quay phim, dứt khoát cosplay thành trợ lý nhỏ của Hạ Trĩ, hỏi han ân cần, quả thực giống như một cái áo bông nhỏ(2).

(2) Áo bông nhỏ: một cách nói ví von của người Trung Quốc để chỉ những cô con gái cưng vì họ thường là người ấm áp, tình cảm, biết chăm sóc, làm vui lòng cha mẹ. Ở đây miêu tả bé Đường ấm áp, tình cảm, biết chăm sóc Hạ Trĩ ớ.

Bỗng dưng Tiểu Bàn cảm giác địa vị của mình bị uy hiếp đến nơi rồi.

Đoàn phim mới, thời tiết mới.

Đoàn phim chính thức thông báo dàn cast trên Twitter và Ins, trong đó Hạ Trĩ và một diễn viên quốc tịch Anh tên Robert đóng vai song nam chủ.

Sau khi trong nước nhận được tin tức này, các kênh truyền thông lớn lần lượt đưa tin, không khỏi cảm thán tài nguyên này của Hạ Trĩ tốt đến mức không hợp lẽ thường. Nhưng liên tưởng đến gia thế của cậu thì lại cảm thấy điều đó nằm trong dự liệu.

「Tài nguyên của Hạ Trĩ quá tốt, ước huhu.」

「Nam chính phim của Hollywood điện ảnh nam chủ, motip này sao giống như trong mấy bộ truyện trên Tấn Giang thế nhỉ?」

「Mấy người chỉ quan tâm đến tài nguyên của bé Trĩ Trĩ, chỉ có tôi quan tâm ảnh và Thẩm tổng phải mất khá lâu mới được gặp nhau sao?」

「Đi qua đi lại cũng phải mất một ngày một đêm, e là lần này Thời Hạ phải xa nhau khá lâu rồi.」

Trên ti vi phát sóng tập cuối cùng của chương trình truyền hình thực tế mà Hạ Trĩ vàThẩm Thời Kiêu tham gia, tỷ lệ người xem của tối nay cũng đạt đến mức cao nhất từ trước tới nay, trên Weibo có rất nhiều fan couple hai người, sau đó thêm việc Hạ Trĩ nhận được vai nam chính của Hollywood, có thể nói là hai niềm vui đến cùng một lúc.

Trước đó Tiểu Bàn đăng tải video trong lúc huấn luyện của Hạ Trĩ, cũng không có nói cho mọi người tên phim mà Hạ Trĩ tham gia đóng, cho nên mọi người đều nghĩ rằng là để chuẩn bị cho bộ phim này.

Mọi người dồn dập cmt dưới Weibo của Hạ Trĩ, dặn dò cậu giữ gìn sức khỏe, đóng phim cho tốt.

Trong lúc Hạ Trĩ rảnh rỗi, nhìn thấy những lời chúc này, cũng càng thêm có động lực.

Nhưng. . .

Từ khi Thẩm Thời Kiêu về nước đến nay đã một tuần lễ, ngoại trừ sau khi Thẩm Thời Kiêu xuống máy bay nhắn tin báo bình an, cơ hồ hai người không trò chuyện.

Ngày hôm nay Thẩm Đường ăn hai cái đùi gà, bụng no căng, nhưng nhìn Hạ Trĩ không ăn không uống, chợt thấy chột dạ.

Ừm trợ lý mình đây, hình như ăn nhiều quá rồi.

Lần sau ăn ít lại một chút.

Thẩm Đường hỏi: "Anh dâu họ, anh không thấy ngon miệng sao? Hay là tâm tình không tốt?"

Hạ Trĩ: "Còn không phải là bởi vì Thẩm Thời Kiêu ư."

Thẩm Đường hiểu được, "Là bởi vì chuyện xảy ra ở buổi thử vai hôm đó ạ?"

Hạ Trĩ khẽ gật đầu.

Thẩm Đường lộ ra răng nanh nhỏ: "Anh họ chỉ là ăn dấm, dỗi anh không cho anh ấy đóng chung thôi mà."

Hạ Trĩ: "Anh biết, thế nhưng anh cũng là lo lắng cho anh ấy mà. Chuyện phức tạp như đóng phim, anh không muốn anh ấy hi sinh quá nhiều thời gian. Bình thường anh ấy ở công ty, bận rộn giống như con quay, lần trước đi theo anh quay show tình yêu, buổi tối khi anh ngủ, anh ấy vẫn phải làm việc, hôm nào cũng phải thức đến khuya."

Thẩm Đường nấc cụt: "Thật ra, có lúc chúng ta sẽ cảm thấy, rõ ràng chúng ta là vì muốn tốt cho đối phương, thế nhưng đối phương lại không hiểu chúng ta khổ tâm ra sức như thế nào."

Hạ Trĩ: "Ừ, có một chút."

Thẩm Đường: "Nhưng chúng ta quên mất một vấn đề quan trọng, chính là chúng ta muốn cho người đó, nhưng người đó có muốn nhận không? Có lẽ anh họ chỉ là cảm thấy, đã có cơ hội, tại sao không thể diễn cảnh hôn với anh chứ? Anh ấy và anh cùng đóng phim, nhất định sẽ vui vẻ, đây chính là điều anh ấy cần. Huống hồ anh là người anh ấy quan tâm nhất, anh ấy ăn dấm là chuyện bình thường."

Hạ Trĩ nhìn chằm chằm hộp cơm: "Vậy buổi tối anh sẽ gọi video cho anh ấy."

Thẩm Đường cười: "Dạ."

Sau khi buổi quay phim kết thúc, Hạ Trĩ tắm rửa xong, cũng đã gần chín giờ tối.

Hạ Trĩ nằm trên giường gọi video cho Thẩm Thời Kiêu, tim đập thình thịch.

Có khi nào anh ấy không nghe không nhỉ?

Qua một lát, trong video xuất hiện hình ảnh của Thẩm Thời Kiêu, xem ra là đang ở công ty.

Hạ Trĩ ngồi dậy, nghẹn ngào: "Chồng ơi, buổi tối vui vẻ nha."

Thẩm Thời Kiêu liếc nhìn điện thoại di động: "Buổi tối vui vẻ."

Hạ Trĩ: "Muộn thế này rồi mà vẫn còn làm việc hả?"

Thẩm Thời Kiêu: "Ừ, gần đến cuối năm rồi nên khá bận."

Hạ Trĩ thoải mái nằm lỳ ở trên giường, mái tóc rối như tơ vò tùy ý dựng lên, hỏi: "Nhiệt độ bên anh thế nào? Có lạnh hay không? Mặc nhiều quần áo một chút nhé."

Thẩm Thời Kiêu gõ bàn phím: "Được, em cũng vậy."

Hạ Trĩ dừng một chút, bắt đầu muốn già mồm cãi láo.

Cậu cũng chủ động gọi điện thoại rồi, gọi một tiếng bé cưng cũng được sao?

Dù thế nào thì cũng phải thân thiết một chút, nhiệt tình một chút đi chứ?

Nhưng Thẩm Thời Kiêu lại lạnh như băng vậy.

Cậu dỗi rồi.

Cậu quyết định chiến tranh lạnh với Thẩm Thời Kiêu.

"Khụ khụ."

Bên kia màn hình bỗng nhiên truyền đến vài tiếng ho khan, Hạ Trĩ lập tức sốt sắng mà hỏi: "Chồng ơi, anh bị cảm hả?"

Thẩm Thời Kiêu: "Ừ, không nặng lắm."

Hạ Trĩ bắt đầu lải nhải: "Uống thuốc chưa? Uống nhiều nước nóng vào nhé, hôm nay đừng làm thêm giờ nữa, mau về nhà đi."

Thẩm Thời Kiêu liếc mắt nhìn cậu.

Thật ra hắn đã ở công ty ba ngày liên tục.

Đêm nào cũng mười một giờ mới tan làm, trong nhà không có Hạ Trĩ, có trở về hay không cũng không đáng kể.

"Được." Thẩm Thời Kiêu nhẹ giọng nói.

Lúc này Hạ Trĩ đã ngồi dậy, không biết có phải là do vừa nãy sốt ruột quá không, chóp mũi đỏ ửng, tóc tai ướt nhẹp, giống như một bé cún con.

Thẩm Thời Kiêu nhìn cậu: "Nghỉ ngơi sớm một chút."

Hạ Trĩ: "Anh cũng vậy nhé."

Cúp điện thoại, Hạ Trĩ sấy khô tóc, giống như con sâu lông lăn lốc trên giường một hồi lâu, mới chậm rãi đi vào giấc ngủ.

...

Hai ngày nay, đoàn kịch thay đổi địa điểm quay, đám người Hạ Trĩ thu thập hành lý xong, đi tới khách sạn mới.

Vị trí của khách sạn hẻo lánh, cơ sở vật chất cũng không tốt như chỗ trước đây, điều kiện rất bình thường. Giường trong căn phòng mà Hạ Trĩ ở không lớn, chỉ có 1m50, nhưng xung quanh địa điểm quay cũng chỉ có khách sạn này, chỉ có thể chấp nhận.

Vào ở ngày thứ nhất, Hạ Trĩ vốn cũng định ngủ, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa đứt quãng.

Cậu mò mẫn đứng dậy, đi đến trước cửa hỏi: "Ai đấy?"

Người bên ngoài không nói gì.

Muộn như vậy, ngoại trừ đám người Tiểu Bàn, hẳn là không có người nào khác. Hạ Trĩ muốn thông qua mắt mèo nhìn thử là ai, nhưng mắt mèo đen thui, cái gì cũng không nhìn thấy.

Cậu vội vã che mắt mèo lại, khóa kín cửa phòng, trở lại giường dò hỏi Tiểu Bàn đã ngủ hay chưa.

Tiểu Bàn không trả lời cậu.

Qua một lúc, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng quẹt thẻ. Tim của Hạ Trĩ như muốn nhảy lên cuống họng, nhanh chóng chạy vào buồng tắm khóa trái cửa lại.

Sau khi khóa cửa vang lên vài tiếng động, mới dần dần không còn động tĩnh. Hạ Trĩ đẩy cửa phòng tắm ra, nghe hành lang vang lên tiếng bước chân, cách cậu càng ngày càng xa.

Đêm đó, cậu không có một giấc ngủ trọn vẹn.

Ngày thứ hai, tinh thần của Hạ Trĩ rất kém cỏi, xách hai cái vành mắt đen thui chuẩn bị đi tới đoàn phim, lại phát hiện tầng lầu này và bên ngoài khách sạn được kéo đường cảnh giới, trên cầu thang còn dính một ít máu.

Tiểu Bàn đi theo bên cạnh cậu, sắc mặt sợ hãi nói với cậu: "Cậu không biết đâu, tối hôm qua khách sạn có người bị bệnh thần kinh, gõ cửa khắp nơi, ai mở cửa liền dùng đao đâm người đó, trong một đêm, hại chết ba người."

Hạ Trĩ đột nhiên ngừng thở: "Tối hôm qua cũng có người gõ cửa phòng tôi."

Tiểu Bàn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi đến biến sắc: "Rồi, rồi sao nữa?"

Đôi môi của Hạ Trĩ: "Tôi không mở cửa."

Tiểu Bàn: "An ninh ở nước ngoài cũng kém quá rồi."

Hạ Trĩ đi tới cửa khách sạn, trước khi rời khỏi vừa vặn gặp phải vài nhân viên công tác khiêng người được phủ vải trắng lên trên.

Trong lòng cậu vừa hận tên tội phạm vừa sợ hãi, thấp thỏm.

Dĩ nhiên đoàn phim cũng biết chuyện này, nhân viên phụ trách nơi ở nói mọi người bình tĩnh đừng nóng vội, bởi vì khách sạn có chuyện, phần lớn khách ở đây đều trả phòng, nhà trọ bình dân và khách sạn gần đều đã chật kín, khách sạn khác mà bọn họ đặt cần phải tốn thêm chút thời gian.

Nhưng mà, nghe lực lượng cảnh sát nói, kẻ tình nghi đã bị bắt, bảo mọi người không cần quá sợ sệt.

Một ngày quay phim cũng kết thúc, đến giờ Hạ Trĩ vẫn còn sợ hãi, khuôn mặt vốn gầy gò càng thêm hao gầy.

Buổi tối, Hạ Trĩ căn dặn mọi người trong đoàn đội, tuyệt đối không nên ra ngoài, khóa cửa thật chặt.

Thẩm Đường có việc ở trường học, xin nghỉ một tuần, vừa vặn về nước, Hạ Trĩ cũng yên tâm hơn.

Ban đêm, Hạ Trĩ ngồi ở ban công khách sạn, lo sợ bất an, đỡ rào chắn nhìn dưới vườn hoa dưới lầu, cậu luôn cảm thấy trong bụi cỏ có thứ gì đó.

Lúc này, có người trong đoàn phim nhắn một tin tức lên Kakaotalk.

Cảnh sát xác nhận kẻ tình nghi không có động cơ gây án nên đã thả hắn ra. Mọi người vẫn phải cẩn thận nhiều hơn.

Sợ hãi trong lòng Hạ Trĩ càng ngày càng mạnh.

Cậu cầm điện thoại di động lên rồi thả xuống, cuối cùng nhấp vào avatar của Thẩm Thời Kiêu, gõ vài chữ.

Hạ Trĩ: Đang làm gì thế?

Thẩm Thời Kiêu trả lời rất nhanh: Chuẩn bị ngủ.

Khung chat Thẩm Thời Kiêu hiển thị: "Đối phương đang nhập" một hồi lâu.

Nhưng cuối cùng, Hạ Trĩ chỉ trả lời ngắn gọn: Ngủ ngon.

Thẩm Thời Kiêu nhìn hai chữ này, hỏi: Đã trễ thế này, sao em còn chưa ngủ nữa?

Hạ Trĩ suy nghĩ một chút, quyết định là không cần nói chuyện này cho Thẩm Thời Kiêu. Đoàn phim sẽ rời khỏi đây nhanh thôi, tới đó thì an toàn rồi. Nếu giờ nói cho anh ấy, ngược lại sẽ làm cho anh ấy lo lắng.

Cậu gửi lại một cái biểu tượng cảm xúc: Khà khà, nghe chuyện ma nên hơi sợ. Đi ngủ sớm một chút nha.

Thẩm Thời Kiêu: Ngủ ngon.

Nhưng Hạ Trĩ không chợp mắt cả đêm.

Trong lúc quay phim Hạ Trĩ rất nỗ lực, thế nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy trạng thái của cậu ngày càng kém, Tiểu Bàn do dự hỏi: "Trĩ Trĩ, cậu sợ hả?"

Hạ Trĩ bất mãn mà dựa vào ghế nằm nghỉ ngơi, hai mắt vừa buồn ngủ vừa mỏi mệt: "Có chút sợ."

Tiểu Bàn thở dài: "Hay là buổi tối tôi qua ngủ với cậu nhé?"

Hạ Trĩ khẽ cười: "Không cần đâu, giường nhỏ như vậy, hai chúng ta ngủ chung chật chội lắm."

Tiểu Bàn cười lớn: "Tôi không có ngủ chung giường với cậu đâu, tôi nằm ngủ trên đất là được rồi. Nếu để cho Thẩm tổng nhà cậu biết tôi và cậu ngủ chung giường, hắn không chém chết tôi ư."

Hạ Trĩ: "Không khoa trương như vậy đâu."

Thật ra Hạ Trĩ cũng có thể suy nghĩ tách ra ở riêng, nhưng khách sạn gần đây đều chật kín cả rồi, hơn nữa năm giờ sáng cậu còn phải thức dậy trang điểm, lại từ xa quay về, căn bản không kịp.

Công việc đóng phim nặng nề, may mà một nam chủ khác là Robert đối diễn không tồi, cũng rất dí dỏm.

Bộ phim mà bọn họ đóng chính là điện ảnh kịch tính, trong nội dung vở kịch, người trinh thám phải đi sâu điều tra một vụ án giết người liên hoàn. Hơn nữa hôm qua ở khách sạn lại xảy ra một vụ giết người, Hạ Trĩ cả ngày mất tập trung, thần kinh càng ngày càng mẫn cảm.

Cuối cùng, hắn đi đến chỗ của Will, mở miệng hỏi: "Khi nào chúng ta có thể đổi chỗ ở vậy?"

Will thân thiết hỏi: "Cậu sợ hả? Chúng tôi đặt được chỗ ở một khách sạn khác rồi, thế nhưng còn phải ở đây hai đêm nữa. Không phải tôi đã gọi vài nhân viên công tác canh giữ ngoài cửa rồi sao?"

Hạ Trĩ miễn cưỡng cười: "Mọi người cũng cần nghỉ ngơi, huống hồ tình hình hiện nay ngàn cân treo sợi tóc, trông coi ở bên ngoài một đêm quá nguy hiểm, không cần."

Will vỗ vai cậu: "Tên kia đã chạy trốn rồi, cậu không cần phải sợ, khóa chặt cửa là được."

Hạ Trĩ: "Được rồi, cảm ơn đạo diễn."

Cảnh quay này phải quay tới mười một giờ đêm, Tiểu Bàn đưa Hạ Trĩ trở về phòng, dặn cậu: "Ngày hôm nay hơi nhức đầu, tôi về nghỉ ngơi trước, cậu chú ý khóa cửa thận nhé."

Robert cũng rất sợ, nhưng anh ta nhiều bất động sản, vừa khéo gần đây có một căn biệt thự nên đã tới đó ở.

Trước khi đi, anh ta thân mật ngỏ lời hỏi Hạ Trĩ có muốn về nhà anh ta không, Hạ Trĩ sau khi nói cám ơn thì uyển chuyển từ chối.

Vào lúc này, cậu mới cảm nhận được, có nhà ở gần là một chuyện hạnh phúc dường nào.

Vào đêm, cậu tắm xong rồi ngồi trên giường, cảnh giác nhìn bốn phía.

Cậu quên mất mắt ngoài cửa sổ bóng đêm, đi tới đem rèm cửa sổ kéo.

Nhưng khi cậu chuẩn bị trở về giường đánh một giấc thì ngoài cửa sổ có tiếng động.

Cậu đột nhiên quay đầu lại, phát hiện cửa sổ giống như bị hòn đá gõ hai lần.

Trong nháy mắt, ký ức tối hôm đó lan ra khắp đầu óc cậu, cậu lui về phía sau hai bước, vội vàng gọi điện thoại cho Tiểu Bàn.

Gọi đi được một phút, điện thoại tự động ngắt kết nối.

Tiểu Bàn không nhận.

Cậu lập tức gọi điện thoại cho những người khác trong đoàn đội nhưng cũng không gọi được.

Cậu là đàn ông, cậu không sợ những thứ này.

Cậu tự an ủi mình.

Áp lực tâm lý càng lúc càng lớn, lúc cậu chuẩn bị lên giường trùm chăn, cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Giống y chang đêm đó.

Khẳng định không phải người của đoàn đội.

Mọi người có lẽ đang ngủ cả rồi.

Cậu vội vàng nhắn cho Thẩm Thời Kiêu một câu "em yêu anh", cầm lấy dụng cụ phòng thân, đi chân trần xuống giường, nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ.

Cửa vẫn luôn bị gõ một cách thiếu kiên nhẫn, Hạ Trĩ mở điện thoại di động lên, chuẩn bị thông báo cho đoàn phim, đồng thời báo cảnh sát.

Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng nói mà cậu không hề ngờ tới.

"Trĩ Trĩ, là anh."

Đồ vật trong tay Hạ Trĩ bỗng dưng rơi xuống, xoa xoa viền mắt đỏ ửng, vội vàng chạy tới mở cửa.

Ngoài cửa, Thẩm Thời Kiêu nhìn có vẻ mệt mỏi.

Hạ Trĩ vồ tới, đôi tay lạnh lẽo ôm chặt eo hắn, giọng nói khẽ run, lại xen lẫn vui mừng: "Sao anh lại tới đây?"

Thẩm Thời Kiêu: "Không phải em nói nghe chuyện ma nên sợ sao. Anh tới đây bầu bạn với em."