Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão

Chương 62




Biểu cảm của đạo diễn thay đổi trong chớp mắt, lúng túng cười: "Hóa ra Hạ là người thân của hai vị."

Ryan cau mày, nghiêm mặt sải bước, ủ rũ theo sát phía sau đạo diễn.

Hắn ta vạn lần không nghĩ tới, Hạ Trĩ lại là người nhà của hai nhà đầu tư lớn đó.

Hạ Trĩ vẫn đang cầm dây cáp treo, sắc mặt cũng không lộ ra nét vui mừng như Thẩm Thời Kiêu dự đoán, ngược lại có vẻ bất mãn, rũ đầu thu dọn dây cáp.

Thẩm Thời Kiêu nhận ra có chỗ không đúng, đi tới trước mặt cậu hỏi: "Làm sao vậy Trĩ Trĩ? Không thoải mái hả em?"

Hạ Trĩ ngẩng đầu nhìn chằm chằm đạo diễn, giọng nói khiếp sợ: "Kiêu Kiêu, sao anh lại tới đây? Lẽ nào anh và anh trai em chính là nhà đầu tư mà đạo diễn nói ư?"

Mạnh Tử Trì lần đầu thấy dáng vẻ này của Hạ Trĩ, sốt sắng đi tới, vây bên người cậu.

Ý cười yếu ớt trong mắt của Thẩm Thời Kiêu dần tiêu tan, thay vào đó chính là lo lắng và khó hiểu.

"Đúng, rốt cuộc là em bị sao thế? Ai bắt nạt em?"

Đạo diễn không hiểu tiếng Trung, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng túm phiên dịch của đoàn phim tới, chột dạ liếc nhìn Hạ Trĩ ở bên kia.

Hạ Trĩ bĩu môi, chỉ vào ô che nắng ở phía xa, ngồi cái "phịch" xuống ghế đẩu nhỏ, uất ức đầy người.

"Em rất nóng, anh có thể nhanh nhanh cho đoàn phim ít tiền, để họ mua cho em một cái không?"

Tiểu Bàn nghe hiểu ý tứ của Hạ Trĩ, mượn cơ hội nói: "Đúng vậy, nếu không chuẩn bị cho Trĩ Trĩ, cậu ấy sẽ say nắng té xỉu mất."

"Té xỉu?" Tính tình của Mạnh Tử Trì vẫn luôn nhã nhặn, lúc này lại vừa lo lắng vừa căm tức: "Mặt trời chói như vậy, đoàn phim lại không đưa ô tới cho em?"

Hạ Trĩ che ngực, thở hổn hển dồn dập hai tiếng.

Cậu nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm Ryan, "Ryan lấy dù của em, tổ đạo diễn không quản." Sợ lửa thiêu không đủ, cậu sợ hãi nói: "Các anh nhỏ giọng một chút, em sợ bọn họ biết em cáo trạng với hai người, sẽ đánh chết em đó!"

"Bọn họ còn dám đánh em!" Mạnh Tử Trì vén tay áo lên, khí thế hung hăng nhìn chằm chằm đám người ở phía xe kia, "Ai đánh em! Nói cho em biết."

Hạ Trĩ khịt khịt cái mũi, chôn ở trước ngực của Thẩm Thời Kiêu: "Kiêu Kiêu, em sợ quá~ "

Lêu lêu lêu (1), sở dĩ cậu che mặt, chính là sợ người khác nhìn thấy bộ dáng cậu không nhịn cười được.

(1) Raw là 略略略 - phiên âm là (è lüè lüè): kiểu tạo ra âm thanh bằng cách lè lưỡi ấy

Dám cậy mạnh ăn hiếp người khác, cậu cũng dám đó!

Hôm nay Hạ Trĩ cho các người thăng thiên luôn.

Canh hạt sen vị trà xanh. [Là tinh hoa sen trà hội tụ thành bản thiết kế vĩ đại, anh Kiêu gất iu lun nè]

Không tồi không tồi~

Sau khi đạo diễn nghe phiên dịch thuật lại, vội vã tiến lên giải thích: "Thẩm tổng, Mạnh tổng, bởi vì ô này không thể mua gấp được, chúng tôi đã đặt hàng trên mạng rồi, chỉ có điều phải mất vài ngày nữa mới giao tới được."

Hạ Trĩ thấy đạo diễn xông lại, thảng thốt thất thố lui về phía sau, "Hu hu hu, đừng đánh tôi mà."

Thẩm Thời Kiêu nãy giờ vẫn luôn không lên tiếng, giờ đây sắc mặt càng ngày càng âm trầm, nhẫn nhịn tức giận hỏi: "Vậy tại sao người khác có thể lấy ô của vợ tôi? Ông xem bộ dáng sợ hãi của em ấy đi, đóng phim ở trong nước, em ấy chưa bao giờ như vậy."

Tiểu Bàn ở bên cạnh quạt gió thổi lửa, mặt lộ vẻ sầu khổ: "Thẩm tổng, không riêng gì ô đâu. Còn có phòng nghỉ ngơi, cũng bị bọn họ thu dọn rồi. Buổi trưa Trĩ Trĩ muốn nghỉ ngơi, chỉ có thể nằm sấp trên đất chợp mắt một lát!"

Đạo diễn có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa: Anh ta bảo Hạ Trĩ nằm trên đất lúc nào chứ?

Hạ Trĩ lén lút cười, tiện đà tỏ vẻ oan uất: "Không sao, ít ra trên đất cũng khá mát mẻ."

Tiểu Bàn: "Đúng rồi! Mỗi lần Trĩ Trĩ huấn luyện đều được điểm cao nhất. Vậy mà chỉ vì em trai của người đóng vai nam chính cũng muốn nhân vật của Hạ Trĩ mà đạo diễn còn muốn đá Trĩ Trĩ ra khỏi đây! Mười ngày này Trĩ Trĩ của tôi khổ cực không nói nên lời!"

"Rất tốt, rất tốt!" Nhiệt độ quanh người Thẩm Thời Kiêu càng ngày càng thấp, lạnh lùng nói với đạo diễn: "Đây chính là thái độ đối xử của đoàn phim với diễn viên à? Tôi ném cho ông nhiều tiền như vậy, chính là để cho các người bắt nạt chèn ép vợ của tôi sao?"

Đạo diễn: "Không phải, cậu nghe tôi giải thích!"

"Giải thích cái gì?" Mạnh Tử Trì không nhịn được tức giận quát anh ta, "Đoàn phim của mấy người như vậy, cũng xứng để chúng tôi đầu tư à? Cho rằng chỉ dựa vào cái tên Hollywood, rác thải cũng có thể nạm vàng đúng không?"

Thẩm Thời Kiêu nói với trợ lý: "Từ giờ trở đi, rút toàn bộ tiền mà chúng ta đầu tư về. Những khoản không thể rút về. . ." Nhớ tới bối cảnh đoàn phim đang xây dựng, "Rút về không được thì dỡ xuống hết, chi phí cho công nhân chúng ta sẽ trả."

"Chúng ta đi."

Nói xong, hắn lôi kéo Hạ Trĩ bước nhanh rời đi.

Mạnh Tử Trì ở phía sau nhắc nhở trợ lý của Thẩm Thời Kiêu, "Đối chiếu chi tiết bảng khai báo tài vụ mà đoàn phim đã báo cho chúng ta rồi hủy đi, dẫu sao còn có một công ty hợp tác đầu tư với chúng ta nữa."

Trợ lý hồi: "Tiền của công ty tài chính kia, chỉ dùng để chế tác hậu kỳ cho bộ phim thôi ạ."

Mạnh Tử Trì cười khẽ: "Vậy sao? Vừa khéo, hủy đi."

Tốc độ của trợ lý vô cùng nhanh nhẹn, nhanh chóng đưa một đội thi công tới, một nửa phụ trách chuyển những đồ vật có thể mang đi ở sân huấn luyện, số người còn lại đi tới ba mươi kilomet ở bên ngoài để dỡ bỏ cảnh trong phim.

Thẩm Đường lén liếc mắt nhìn đạo diễn, xách bàn ghế nhỏ, ly giữ nhiệt của mình lên, sau đó theo Mạnh Tử Trì rời khỏi đây.

Tận mắt nhìn thấy đồ đạc trên sân huấn luyện sắp bị chuyển đi hết, đạo diễn hoang mang lo sợ, thiếu điều quỳ xuống cầu xin trợ lý cho số điện thoại của Thẩm Thời Kiêu, cầu xin cậu ta giúp đỡ ở trước mặt Thẩm Thời Kiêu nói đỡ vài câu.

Tiểu Bàn cười trên sự đau khổ của người khác, cuối cùng cùng công nhân mang ô che nắng đi, dùng tiếng Anh không quá lưu loát nói về phía Ryan: "Đồ con lợn! Tự mình diễn vai nam chính đi nhé!"

Trong khách sạn, Thẩm Thời Kiêu kiên quyết yêu cầu kiểm tra vết thương trên người Hạ Trĩ. Hạ Trĩ không ngăn cản hắn được, không thể làm gì khác hơn là dẫn hắn đi vào buồng trong, cởi quần áo ra.

Ở ngoài cửa phòng, Thẩm Đường ôm bàn gấp, tay thì cầm ly giữ nhiệt, mất tự nhiên đứng đó.

Mạnh Tử Trì nhìn cậu vài lần, tự giới thiệu: "Tôi là anh trai của Trĩ Trĩ, cũng là bạn tốt của anh họ cậu, tên của tôi là Mạnh Tử Trì.

Thẩm Đường nhất thời căng thẳng, khó khăn mở miệng: "Xin chào, tôi tên là Thẩm Đường."

Tay của Mạnh Tử Trì đút trong túi, sau đó mất tự nhiên lấy tay ra, sờ sờ mũi: "Cậu để bàn ghế trong tay xuống đi, có mệt không?"

Lúc này Thẩm Đường mới chú ý tới mình vẫn đang ôm đồ đạc, sau khi đặt chúng xuống đất, bé ngoan ngồi trên ghế đẩu nhỏ, lặng lẽ nhìn vào bên trong.

Mạnh Tử Trì ngồi ở bên cạnh cậu, cùng nhau nghe động tĩnh bên trong.

"Chỗ xanh chỗ tím thế này, anh gọi cho em nhiều cuộc điện thoại như vậy, tại sao không nói cho anh biết?"

Hạ Trĩ chỉ mặc một cái quần lót, trần trụi gối đầu lên bả vai của Thẩm Thời Kiêu, giống như con sâu lông cọ cọ lên người hắn, "Sợ anh lo lắng đó."

"Chứ thế này thì anh không lo lắng hả? Em thật sự nằm nghỉ trong hố đất à?"

"Không có, lừa anh thôi khà khà."

"Nhóc hư hỏng này!" Thẩm Thời Kiêu vỗ nhẹ cái mông của Hạ Trĩ, chuẩn bị cầm quần áo lên mặc lại cho cậu, lại bị Hạ Trĩ lấy tay ngăn cản.

Cậu đùa giỡn nói: "Anh à, cứ như vậy mà mặc quần áo sao?"

Thẩm Thời Kiêu nhéo cằm của cậu: "Chứ em muốn làm gì nữa?"

Hạ Trĩ lại dùng lưng cọ cọ Thẩm Thời Kiêu, mềm mại nói: "Chồng ơi, anh phạt em đi."

Thẩm Thời Kiêu dời mắt tới tay khóa trên cửa, giọng nói mang theo dục vọng khó kiềm chế được: "Bọn họ còn ở bên ngoài."

Hạ Trĩ xoay người, cánh tay ôm lấy cổ của hắn: "Vậy chúng ta nhỏ giọng một chút."

Hầu kết của Thẩm Thời Kiêu lên xuống: ". . . Thả lỏng."

...

Bên ngoài phòng ngủ, Thẩm Đường gãi đầu một cái, cái bụng hơi đói, nhưng không tiện mở miệng.

Mạnh Tử Trì đi tới trước cửa phòng, giơ cánh tay lên vài lần nhưng do dự có nên gõ cửa hay không.

"Sao hai người bọn họ lâu quá vậy?"

"Dạo này anh dâu họ huấn luyện rất liều mạng, phỏng chừng có rất nhiều chỗ bị thương, cần phải tốn nhiều thời gian lắm."

"Cũng đúng."

Hai người nghe thấy tiếng rên rỉ nho nhỏ có vẻ đau đớn ở trong phòng. Vừa có tiếng rên rỉ, vừa có tiếng khe khẽ thở ra.

Lúc này, bụng của Thẩm Đường vang lên không đúng lúc, cậu nhanh chóng lấy tay che bụng, thầm nghĩ mất mặt quá đi.

Mạnh Tử Trì dịu dàng ấm áp cười lên: "Đói bụng hả? Tôi dẫn cậu đi ăn chút đồ ngọt trước nhé?"

Tai của Thẩm Đường đỏ lên, khẽ gật đầu.

Bên dưới có nhà hàng chuỗi quốc gia, Michelin hai sao, Mạnh Tử Trì có thẻ VIP ở đấy.

"Coi thử muốn ăn gì."

Mạnh Tử Trì quan sát đôi môi của Thẩm Đường, "Có phải là hạ đường huyết rồi không? Tôi thấy môi của cậu trắng bệch rồi."

Thẩm Đường mất tự nhiên, giấu sự không thoải mái đi: "Không có, tôi khỏe lắm."

Khi còn bé điều kiện của gia đình Thẩm Đường tuy rằng không bằng Thẩm Thời Kiêu, nhưng cũng là đầy đủ giàu có. Nhưng kể từ khi cậu lên cấp 2, công ty của gia đình dần dần suy yếu.

Bạn bè phú nhị đại ở bên cạnh cũng càng trở nên xa cách cậu, những buổi tụ tập hàng năm của gia tộc, nhà bọn họ luôn bị gạt ra, có đôi lúc muốn nói mấy câu với Thẩm Thời Kiêu cũng không có cơ hội.

Cậu biết Mạnh Tử Trì, thường xuyên chơi cùng Thẩm Thời Kiêu, là đại thiếu gia của Mạnh gia.

Cậu vốn tưởng rằng, Mạnh Tử Trì không để mình vào mắt đâu, nhưng không nghĩ tới đối phương lại bình dị gần gũi như vậy.

"Tôi khỏe mà, cảm ơn."

Mạnh Tử Trì liếc nhìn thực đơn, "Sao ăn ít quá vậy? Tôi đề xuất cho cậu vài món đồ ngọt nhé."

Thẩm Đường ngăn cản: "Nhiều như vậy, tôi ăn không hết."

Mạnh Tử Trì: "Chúng ta có thể chia ra, một người một nửa."

Đồ ngọt được mang lên bàn, Thẩm Đường chờ Mạnh Tử Trì cầm thìa rồi mới ăn đồ ăn của mình.

Nếm một miếng bánh crepe anh đào, rất ngọt.

Thẩm Đường cười cười nhìn hắn.

Mạnh Tử Trì giật mình, vội vã cúi đầu ăn, khác hẳn với dáng vẻ chậm rãi ăn uống thường ngày của hắn.

. . .

Mãi đến tận gần tối, Hạ Trĩ mới tỉnh lại trong ngực của Thẩm Thời Kiêu, ánh mắt mệt mỏi, nhỏ giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Thẩm Thời Kiêu ôm cậu: "Sáu giờ rồi."

Hạ Trĩ chẹp miệng hai cái, nhỏ giọng nói: "Vậy em ngủ thêm một chút nữa nha."

"Được." Thẩm Thời Kiêu ăn ngon nhưng vẫn thèm(2), lười biếng mở to mắt, hôn Hạ Trĩ hai cái.

(2) Thực tủy biết vị: nếm được ngon ngọt lại muốn ăn tiếp.

Lúc này, hắn nhận được tin nhắn của Mạnh Tử Trì, đại khái là dò hỏi hắn có muốn ăn cơm với đạo diễn và đoàn phim hay không, đối phương khẩn cầu bọn họ cho thêm một cơ hội nữa.

Ngay sau đó, Mạnh Tử Trì liền nói cho Thẩm Thời Kiêu biết kế hoạch của mình, Thẩm Thời Kiêu nghiêm túc suy nghĩ một phen, gật đầu đồng ý.

"Anh của em nói, Ryan bắt nạt em như vậy, không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được. Buổi tối chúng ta cần phải tham gia một cái bẫy."

Hạ Trĩ ngáp ngắn ngáp dài: "Được."

Sau đó, bốn người ngồi xe cùng đi đến bữa tiệc, Mạnh Tử Trì đảm nhận việc lái xe.

Vốn là Thẩm Đường không có ý định đi theo, dù sao cậu chỉ là một vai phụ bé nhỏ không đáng kể, nhưng Mạnh Tử Trì kiên trì, cậu cảm ơn xong thì đồng ý.

Trên xe, Mạnh Tử Trì nhìn cậu qua kính hậu, thấy Hạ Trĩ rất không có tinh thần, quan tâm hỏi: "Sao mới qua một bữa trưa mà có cảm giác em mệt mỏi hơn trước thế?"

Hạ Trĩ chột dạ: "Vâng ạ, mấy ngày nay mệt mỏi quá."

Mạnh Tử Trì bắt đầu cằn nhằn: "Đóng phim thì cũng phải chú ý tới sức khỏe, không thể liều mạng như thế được."

Hạ Trĩ lười biếng dựa vào Thẩm Thời Kiêu, híp mắt: "Em biết mà."

Thẩm Đường ngồi ở vị trí kế bên tài xế, lắc lắc cái cổ quan sát Hạ Trĩ nửa ngày, hỏi: "Có muốn uống chút nước ấm không? Chỗ em có ly giữ nhiệt này, hình như cổ họng của anh không ổn lắm, hầu kết còn có vết hồng nữa."

Hạ Trĩ lập tức kéo cổ áo, nhỏ giọng chất vấn Thẩm Thời Kiêu, "Không phải anh nói không có sao!"

Thẩm Thời Kiêu: "Không rõ ràng lắm, có lẽ là do Thẩm Đường tinh mắt."

Trong lúc đợi đèn xanh, Mạnh Tử Trì cũng quay đầu lo lắng nhìn Hạ Trĩ, "Tiểu Trĩ, có phải bị cảm rồi không? Khi còn bé anh bị viêm họng, bà nội nhéo cổ họng anh vài cái, liền hết đau."

Hạ Trĩ vội trả lời: "Đúng rồi, Kiêu Kiêu giúp em nhéo đó."

Mạnh Tử Trì thầm nói: "Thời Kiêu nhéo không được, không có chút đỏ nào hết, lát nữa anh nhéo cho em."

Thẩm Đường phụ họa, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng rồi, để anh Mạnh nhéo cho."

Hạ Trĩ nhịn cười: "Được."

Nhà sản xuất phim nghe nói hai nhà đầu tư lớn có ý định rút tiền đầu tư liền phí hết tâm tư tổ chức bữa tiệc tối nay.

Lúc đám người Hạ Trĩ đi vào, Ryan đứng đó cúi đầu nghe chỉ trích, sắc mặt rất kém.

Nhà sản xuất phim là người đàn ông châu Âu khoảng bốn mươi tuổi, tóc vàng mắt xanh, mọi người gọi anh ta là Kiều.

"Thẩm tổng, Mạnh tổng, các cậu tới rồi."

Kiều rất khách sáo với bọn họ, tự mình kéo ghế cho bọn họ, chọn nhà hàng cũng là một nhà hàng Trung Quốc, đủ để chứng minh mức độ coi trọng bọn họ.

"Trước khi bắt đầu bữa ăn ngày hôm nay, chúng tôi muốn nói lời xin lỗi với mọi người. Bởi vì sai sót trong việc quản lý công ty, dẫn đến việc vợ ngài và em trai của ngài bị tổn thương. Là chúng tôi làm không đúng."

Kiều là phó tổng của công ty sản xuất bộ phim này, địa vị rất cao.

Giai đoạn kéo đầu tư cho bộ phim này đã kết thúc, đột nhiên tổn thất mười triệu, chắc chắn sẽ tạo thành thiệt hại nặng nề cho bọn họ, tài chính nửa năm sau cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.

Nếu tổng bộ trách phạt, bọn họ chịu không nổi.

Đạo diễn cười làm lành: "Đúng vậy, là lỗi của tôi, xin mọi người tha thứ cho tôi."

Thẩm Thời Kiêu nhìn bọn họ bằng ánh mắt sâu xa, tựa như hồ nước sâu không thấy đáy, tràn đầy sự lạnh lùng.

"Kỳ thực, hai chúng tôi cũng không tính là ông chủ đứng sau màn, người đầu tư chân chính là bản thân Hạ Trĩ. Số cổ phần của em ấy ở hai tập đoàn ngang với chúng tôi, có quyền quyết định rất lớn."

Hạ Trĩ nghe xong lời này, cố ý tỏ ra xa cách.

Lạnh nhạt jpg.

Tâm trạng của Ryan đầy căng thẳng, mặt đau rát dữ dội.

Nhớ tới mấy ngày trước bản thân còn chê bai Hạ Trĩ nghèo nàn, nhưng hóa ra Hạ Trĩ lại giàu như vậy?

Nếu như hắn ta biết sớm hơn, tuyệt đối sẽ tạo mối quan hệ thật tốt với Hạ Trĩ.

Cổ họng Ryan nghẹn lại, Kiều cho hắn ta một ánh mắt, hắn ta mới gian nan mở miệng: "Hạ, xin lỗi, là tôi không đúng."

Hắn ta đứng lên, tuy có không phục, nhưng cứ cúi người: "Tôi cướp ô của cậu, còn dùng quy tắc ngầm để tiến cử em trai thay thế, có thái độ xấu với cậu, thật sự rất xin lỗi. Xin cậu tha thứ cho tôi."

Tay phải của Hạ Trĩ chống cằm, cười nói với hắn ta: "Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần tới cảnh sát hả?"

Thẩm Thời Kiêu thừa dịp nói: "Nếu thái độ của Hạ tổng đã rõ ràng như vậy, thế thì chúng ta cũng không cần hợp tác nữa. Cứ như vậy đi."

Nói xong, bốn người làm dáng muốn đứng dậy.

Kiều lập tức tới trấn an, để bọn họ ngồi xuống, sau đó gọi phục vụ mang thức ăn lên.

"Hạ tổng, nếu như ngài có yêu cầu gì, có thể đề xuất, chỉ cần ngài không rút lại tiền đầu tư."

Mạnh Tử Trì nhàn nhạt nhếch môi nở nụ cười, "Hạ tổng, có yêu cầu gì không?"

Hạ Trĩ sững sờ trong giây lát, bày ra nụ cười ngày thường của Thẩm Thời Kiêu.

"Đầu tiên, vai chính của các người đổi thành người khác được chứ? Trước tiên không nói đến năng lực nghiệp vụ của anh ta, chỉ nói đến nhân phẩm thấp kém này thôi đã không ổn rồi."

Kiều đáp ứng rất thoải mái: "Có thể."

Ryan không nghĩ tới Kiều cứ vậy mà đồng ý, rõ ràng vừa nãy Kiều nói với hắn ta, chỉ phải nói xin lỗi là được rồi.

Giờ sao cả vai chính của bị mất?

Hắn ta vội vàng muốn lên tiếng, bị Kiều ra hiệu ngăn cản.

Kiều bảo hắn ta ngậm miệng.

Thẩm Thời Kiêu miễn cưỡng nâng mí mắt: "Hạ tổng phân phó xong chưa?"

Hạ Trĩ ngoan ngoãn: "Xong rồi!"

Thẩm Thời Kiêu: "Vai nam chính thay đổi, đạo diễn có thể thay người chứ? Trước mắt phân tích từ những chuyện này, tôi rất hoài nghi năng lực của đạo diễn."

Lần này Kiều nhíu mày, thương lượng: "Nhưng mà, kịch bản và phân cảnh lân này đều là đạo diễn này tự làm, không có ai thích hợp với bộ phim này hơn anh ta."

Mạnh Tử Trì mở miệng: "Vậy thì quên đi, Hạ tổng của chúng ta không đóng nữa."

Kiều sốt ruột nói: "Thật sự không có cách thương lượng khác sao?"

Mạnh Tử Trì cười cười: "Thật ra là có. Nghe nói, công ty sản xuất của các anh có một hạng mục lớn còn chưa xác định vai nam chính đúng không?"

Hạ Trĩ giật mình: Cái gì? Nam chính?

Anh trai tốt của tôi, ngài thật sự coi trọng tôi quá đó!

Kiều lập tức hiểu dự án điện ảnh mà anh đang nói là cái nào, do dự nói: ". . . Vâng."

Mạnh Tử Trì liếc nhìn Hạ Trĩ: "Chúng tôi có thể thêm đầu tư cho bộ phim kia, nếu như không đủ, còn có thể tiếp tục thêm vào."

Đạo diễn vừa nghe, kinh hãi đến biến sắc.

Đạo diễn của bộ phim là đàn em của anh ta, nhiều năm nay hai người vẫn luôn tranh đấu gay gắt.

Nếu như bọn họ rút tiền đầu tư, rồi chuyển cho đàn em nọ, vậy chẳng phải anh ta sẽ bị hạ thấp, làm trò cười cho người trong nghề sao?

"Hạ tổng, là tôi có lỗi với ngài."

"Ngài hãy cho tôi một cơ hội đi."

Đạo diễn bất chấp chạy tới bên người Hạ Trĩ, khổ sở năn nỉ.

Hạ Trĩ tận lực thu hồi ánh mắt, không nhìn anh ta.

Thẩm Thời Kiêu nói với Kiều: "Mạnh tổng đề nghị, ngài có thể cân nhắc, bất quá nếu như qua 12 giờ, ngài còn chưa suy nghĩ kỹ càng, ngày mai chúng tôi sẽ về nước."

Kiều đắn đo suy nghĩ, cân nhắc hơn thiệt một phen, lên tiếng: "Được."

Thẩm Thời Kiêu cười: "Kỹ năng diễn xuất của vợ tôi rất tuyệt, nếu như ngài không yên lòng, có thể cho em ấy một buổi thử vai. Liên quan tới doanh thu phòng vé, tôi thừa nhận tầm ảnh hưởng trên thế giới của em ấy không đạt tới yêu cầu của ngài, cho nên , nếu như chọn dùng trong việc xử lý kịch bản, nếu dùng thiết lập song nam chính, chúng tôi cũng có thể chấp nhân."

Kiều nhìn Thẩm Thời Kiêu với vẻ mặt đầy bất ngờ.

Anh ta không nghĩ tới Thẩm Thời Kiêu vậy mà hiểu lý lẽ như vậy, không hề có dáng dấp người có tiền dùng quyền lực và tiền tài áp bức người khác.

Sẵn sàng xem xét vì công ty sản xuất.

"Được, ngày mai sẽ sắp xếp một buổi thử vai để đạo diễn xem Hạ tổng."

Bộ phim mới cứ quyết định như vậy, Kiều liếc nhìn hai con người chướng mắt trên bàn an, lạnh lùng nói: "Hai người đi đi."

Ryan không cam lòng, còn muốn dây dưa với Kiều, nhưng liếc mắt nhìn thấy vệ sĩ ở phía sau anh ta, căm giận rời đi.

Tổn thấy bên phía đạo diễn cũng rất nghiêm trọng, thoáng cái mất mười triệu, gấp đến độ muốn mọc mấy cái nhọt trong miệng.

Trước khi hai người họ rời khỏi, Thẩm Thời Kiêu nói lời sâu xa: "Vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ cậy mạnh mà ăn hiếp người khác, bằng không chết như thế nào còn chưa biết đâu."

Hạ Trĩ cao ngạo hất cằm, hừ hừ hai tiếng.

Chồng iu nói quá đúng.

Trên bàn ăn rốt cục cũng thanh tịnh, mọi người bắt đầu dùng cơm. Thẩm Đường ngồi ở bên cạnh, chờ mọi người động đũa mới gắp salad ở gần mình nhất lên ăn một miếng.

Sau khi Hạ Trĩ chú ý tới Thẩm Đường, đang muốn mở miệng nói với Kiều, giúp cậu ấy có một vai mới, không ngờ Mạnh Tử Trì đã nhanh hơn cậu một bước: "Kiều, bộ phim mới kia, có thể sắp xếp cho Thẩm Đường một vai chứ?"

Kiều: "Ừm. . . Ngài muốn vai như nào?"

Mạnh Tử Trì: "Vai phụ bình thường là được, cậu ấy mới 18 thôi, mới vừa thi đậu học viện điện ảnh, muốn cho cậu ấy rèn luyện một chút."

"Vậy thì dễ tính rồi, ngày mai cùng đến thử vai đi." Kiều vui vẻ sảng khoái mà đồng ý.

Thẩm Đường siết đũa, nhỏ giọng nói câu cảm ơn với Mạnh Tử Trì.

Cuối bữa ăn, Kiều nâng chén, chúc mọi người hợp tác vui vẻ.

Lúc trở về khách sạn trời đã khuya, Hạ Trĩ nằm trên xe mệt mỏi không mở mắt nổi, nằm ngủ trên người Thẩm Thời Kiêu.

Sau khi xuống xe, Thẩm Thời Kiêu ôm Hạ Trĩ, sau khi vào thang máy, nói ngủ ngon với hai người kia.

Ngày hôm nay tâm trạng của Mạnh Tử Trì không tệ, uống mấy ly rượu đỏ, có chút hơi say. Khách sạn mà bọn họ ở thuộc dạng căn hộ, thiết bị rất đầy đủ, nhà bếp nhỏ và phòng tập thể dục cũng có.

Phòng của Thẩm Đường ở đối diện phòng của Mạnh Tử Trì, sau khi nói tạm biệt với hắn, vẫn nhìn Mạnh Tử Trì đóng cửa lại.

Trở về phòng, cậu do dự mãi, đi vào phòng đặt một ít nguyên liệu nấu ăn, ở trong bếp nhỏ nấu một ít canh giải rượu cho Mạnh Tử Trì.

Mạnh Tử Trì rất săn sóc cậu, không chỉ dẫn cậu đi ăn cơm, còn đặc biệt tìm vai diễn cho cậu.

Nhìn ra Mạnh Tử Trì có chút khó chịu, uống một ít canh giải rượu sẽ thoải mái hơn, sáng mai tỉnh dậy sẽ không đau đầu nữa.

Mạnh Tử Trì mở cửa, thấy người tới là Thẩm Đường thì vô cùng bất ngờ. Hắn đang muốn đi tắm rửa, cúc áo sơ mi bị cởi vài cái, cơ ngực và xương quai xanh gợi cảm như ẩn như hiện.

Hắn vốn muốn mời Thẩm Đường đi vào ngồi một chút, nhưng Thẩm Đường mãnh liệt cúi đầu, khó khăn mở miệng, rằng bản thân chỉ là muốn đưa canh cho hắn, còn phải về phòng chuẩn bị cho buổi thử vai ngày mai.

Không chờ hắn nói cám ơn, Thẩm Đường đã vội vàng rời đi.

Trở lại căn phòng của mình, Thẩm Đường nhìn thật lâu qua mắt mèo, mới ôm ngực cười khúc khích hai tiếng.

Ngày hôm sau đi thử vai, vẫn là bốn người cùng đi.

Đạo diễn của bộ phim này là Will, ngày hôm qua lúc anh ta biết bộ phim của mình được thêm mười triệu đầu tư, hưng phấn reo hò ở khách sạn nửa ngày cùng bạn bè.

Điều khiến anh ta sảng khoái nhất chính là, số tiền này vốn thuộc về cái tên nơi nơi đối choại gay gắt với anh ta.

Quá đã!

Kiều còn nói, hôm nay ứng cử viên cho vai nam chính sẽ đến phỏng vấn?

Đùa à, thần tài đến không quỳ xuống gọi ba mà còn chọc cho người ta tức giận?

Đạo diễn Will tin tưởng mình sự hướng dẫn diễn xuất của anh ta có thể biến từ tầm thường thành thần kỳ, có diễn viên chính nào qua tay anh ta mà không trở nên xuất sắc kia chứ.

Hai năm qua, số lượng ảnh đế ảnh hậu được anh ta dẫn dắt không hề ít đâu nhé.

Bất quá. . . Nếu như kỹ năng diễn xuất của nam chính sẽ phỏng vấn hôm nay xuất sắc, vậy thì anh ta nhặt được bảo bối rồi.

Will đã ở sảnh lớn nghênh đón từ rất sớm, thấy một đám người tiến vào, nhắm vào người đàn ông được vây ở chính giữa, bước nhanh đi tới giới thiệu: "Xin hỏi, ngài chính vai nam chính của tôi đúng không?"

Hạ Trĩ mỉm cười nở nụ cười: "Vâng, nhưng nói ra cũng chưa chắc, không tính là vai nam chính của ngài. Qua phỏng vấn thì mới coi như vậy được."

Will rất dí dỏm, nói đùa: "Vừa nhìn khí chất của cậu, nhân vật trong phim của tôi lập tức trở nên sống động."

Trên đường đi tới phòng thử vai, Will cũng rõ ràng mối quan hệ của mấy người này, đặc biệt là nghe nói Thẩm Thời Kiêu chồng của Hạ Trĩ sẵn sàng thêm tiền thì cười đến không ngậm miệng lại được.

Kim chủ ba ba thật là đẹp trai.

Hôm nay Hạ Trĩ để mặt mộc, đứng ở dưới ánh đèn hỏi: "Tôi phải diễn cái gì đây?"

Đạo diễn liếc nhìn Thẩm Thời Kiêu, hai tay khoanh lại, rơi vào trầm tư.

Thật ra ông có thể để cho Hạ Trĩ diễn một đoạn trong kịch bản.

Tuy nhiên, cần có một người khác trợ giúp.

Nếu như diễn cảnh này, chắc kim chủ ba ba cũng sẽ vui vẻ nhỉ?

Anh ta nở nụ cười đầy sâu xa: "Trong phim của chúng ta, có một đoạn vai nam chính diễn cảnh hôn trong mưa, sau đó còn kéo nhau tới giường, đó được xem như là cảnh khiêu chiến nhất cho diễn xuất, cũng là cảnh thân mật duy nhất. Cậu sẵn sàng thử chứ? Nếu như không tiện, chúng ta có thể đổi cái khác."

Hạ Trĩ cười gượng hai tiếng: "Diễn cảnh hôn. . . Chỉ có một mình tôi thì đâu được . . . Thiếu bạn diễn rồi."

Đạo diễn giả bộ tìm kiếm bốn phía, "Diễn viên còn lại chưa xác định được, chỉ có mấy phút thôi, xem như là nhân duyên ngắn ngủi."

Bỗng nhiên anh ta và Thẩm Thời Kiêu nhìn nhau.

Thẩm Thời Kiêu đột ngột ngẩn người, còn đang muốn hỏi đạo diễn tại sao có cảnh giường chiếu, bỗng nhiên nở nụ cười.

"Ngài thử xem nhé?"

"Tôi?"