Sáu giờ sáng.
Rầm!
Mới sớm mai, Lăng Sở Dạ đã làm náo động khắp một tầng lầu.
Chỉ là mở của phòng nhưng lại dùng toàn phần công lực đạp mạnh như đang dằn mặt ai kia. Thế mà ai đó vẫn réo lên tiếng ngáy yêu yểu, không hề bị đánh động.
Rầm.
Anh hậm hục cố ý đóng cửa mạnh tay thêm một lần nữa, rồi đến phòng làm việc thay quân phục.
Hôm nay tâm trạng Lăng Sở Dạ không được ổn cho lắm, cả người ảo nhão, mất sức. Hai con mắt thâm đen, mất ngủ cả đêm chỉ vì sô pha quá nhỏ, không vừa người.
Lại vừa ấm ức khi Mễ Bối có thể ngủ ngon trên chiếc giường rộng lớn đến vậy.
Mười lăm phút sau.
Lăng Sở Dạ xuống lầu với bộ quân phục oai phong, ngực đeo quân hàm cao quý, kẹp mũ bên tay, nhưng đôi mày thì vẫn nhăn nhó, chẳng dãn ra tí nào.
Bà Sam vẫn giữ thói quen sinh hoạt lành mạnh, chuẩn bị đến phòng tập yoga thì bắt gặp con trai, nán lại hỏi thăm:
- Sở Dạ! Mễ Bối con bé ngủ có ngon không?
Gương mặt anh phút chốc tối sẫm, trước đó một giây, thâm tâm anh rất vui sướng, khi được mẹ gọi tên đầu tiên.
Nhưng không ngờ, lời nói theo đuôi lại vả anh một phát đau điếng như vậy, anh cọc cằn trả lời:
- Ngon, rất ngon, heo con âyd ngủ rất ngon. Con mới là người không ngon đây này.
Nói rồi, không để bà Sam kịp phản ửng, Lăng Sở Dạ đã lướt qua, bỏ đi một lèo ra hầm đỗ xe.
Chọn đại một chiếc, tự mình lái đến Đố Đốc Phủ.
[...]
Trước phòng giam giữ tù binh đặc biệt của Đô Đốc Phủ, một thi thể đã bốc mùi được khiêng ra, khiến ai cũng phải ái ngại bịt mụi, kị mắt vì thịt đang phân hủy.
Kẻ nằm bất động trên cán ấy không ai khác chính là tên cai ngục phản động kia, không để Lăng Sở Dạ trở về giải quyết, ông ta đã cắn lưỡi tự vẫn, nhưng vì phòng giam này ít người lui đến, nên đến năm ngày sau thi thể gã đó mới được phát hiện.
Lăng Sở Dạ bịt khẩu trang, khoanh tay đứng nhìn xác chết, đợi giám định tử thi từ các pháp ý, bác sĩ, trong lúc đó nghe Chu Tiết tường trình những manh mối điều tra được về cai ngục.
- Tên Quản Lam, năm nay sáu mươi hai tuổi.
- Có một vợ và con trai tên Quản Triệu mất cách đây mười bảy năm trước.
Nghe đến đây, bỗng anh giơ tay ngắt ngang, ánh mắt trầm suy tư, hồi tưởng về quá khứ.
Quản Triệu năm đó từng là bạn tốt của Lăng Sở Dạ khi cả hai còn là những chàng lính quèn, cho đến một ngày, khi cuộc tranh cử thị trưởng chính thức diễn ra, thì Quản Triệu đã thay đổi, trở thành kẻ đối đầu với anh.
Kết quả đã rõ ngay từ ban đầu, sau khi Lăng Sở Dạ dành được chức vị ấy thì Quản Triệu vì buồn bực đã đổ đổn, thành ma men trong làng, không lâu sau thì hay tin hắn chết vì ngộ độc rượu.
Ngày tang lễ, vì tình nghĩa năm xưa còn đó, anh có đến viếng thăm, thì bị bà Quản đổ hết tội mọi lỗi lên đầu, vì nóng giận quá mức mà bà ta cũng lên cơn suy tim chết vào ngày hôm đó.
Một tang hai mạng, có lẽ vì vậy mà Quản Lam mới ôm hận báo thù.
Nhưng Lăng Sở Dạ chỉ có một thắc mắc là tại sao ông ta lại chọn vào thời điểm anh uy quyền nhất để ra tay. Có phải gã ấy điên rồi không?
Lúc anh đang lạc lõng trong dòng suy tư, thì đội pháp y, bác sĩ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, đến báo cáo:
- Thưa thống đốc, ông ta cắn lưỡi tự vẫn, ngoài ra còn đang mắc căn bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối.
Mọi chuyện đã rõ, đây chính là câu trả lời. Vỗn dĩ, nếu không phải do bệnh, thì Quản Lam sẽ sống an phận với danh cai ngục đến cuối đời, nhưng vì biết được ngày mình sẽ chết, nên ông ta mới một phen làm liều như thế.
Không còn gì nữa, Lăng Sở Dạ cùng Chu Tiết rời đi, đến khu luyện tập thể lực ở Đô Đốc Phủ.
Nơi đó vắng tanh, hai người đàn ông ấy cởi bỏ thứ trang phục rườm rà trên người, mặc lên áo ba lổ mát mẽ, mang găng tay boxing và bảo hộ đầu lên võ đài giao đấu vài quyền.
Đang đấm nhau kịch liệt thì tự dưng Lăng Sở Dạ hỏi:
- Chuyện đó đến đâu rồi?
- Hả? Chuyện gì...
Bốp.
Một cú đấm rơi vào bụng của Chu Tiết, anh ta liền la làng.
- Chơi ăn gian.
- Đó là là bài học, trong bất kể trận chiến nào, không được để cho đối thủ làm mình phân tâm.
Lăng Sở Dạ đã nói như thế, thì dù cho có cay cú đến mấy thì Chu Tiết cũng không dám cãi lại. Bởi nó thật sự rất chí phải.
Một giờ sau.
- Không đánh nữa, không đánh nữa. Thống đốc thắng rồi.
Chu Tiết phất khăn trắng đầu hàng, chấp tay van Lăng Sở Dạ ngừng lại. Rồi ngã người ra sàn đấu mà thở hồng hộc.
Còn Lăng Sở Dạ nhảy khỏi đài thi đấu, đến bên thùng nước lọc có sẵn, bóc lấy một chai rưới lên khắp người tận hưởng.
Lần nào cũng vậy, kết cục đều như một, Lăng Sở Dạ vẫn là người sung sức nhất, nói là giao lưu cho tui, nhưng sau mỗi trận đấu, Chi Tiết đều phải đi kiếm tra xem có bị gãy cái xương sườn nào không mới an tâm.
Lấy lại được hô hấp, Chu Tiết ôm cột đài, nói vọng tới:
- À... giấy tờ của "em chị dâu" đã xong rồi nhé, nhanh hơn dự kiến đó, chiều này cả đơn đăng kí kết hôn sẽ được gửi đến.
Em chị dâu?
Lăng Sở Dạ chỉ thấy nực cười, không hề trách móc, hay sửa lưng Chu Tiết. Bởi gọi một người đáng tuổi con cháu bằng chị thật sự rất gượng gạo, cần một thời gian để thích nghi.
Anh chuẩn bị bỏ đi thì Chu Tiết lại chí choé hỏi:
- Thống đốc không tổ chức lễ cưới à?
Lăng Sở Dạ im lặng suy nghĩ, lúc sau mới trả lời:
- Chưa phải lúc.
- Tôi hiểu, tôi hiểu mà.
[...]
Tại Lăng Phủ.
Đồng hồ điểm mười giờ, Mễ Bối thức dậy với một tâm tình phấn chấn, sức khỏe cũng đã hồi phục được bảy mươi phần trăm, tuy rằng bẹn đùi vẫn còn chút nhói nhưng không đáng kể.
Cạch.
Mễ Bối đang uốn lượn, dãn cơ trên giường thì bà Sam mở cửa bước vào, Mễ Bối liền thu liễm, làm ra bộ mặt lạnh nhạt.
Bà ấy đến ngồi bên mép giường, rơm rớm nước mắt.
- Mễ Bối, mẹ xin lỗi con. Con đừng giận mẹ nữa được không?
Cô quay đi, trả lời trong trỏng:
- Không có giận!
Trước thái độ của Mễ Bối, nước mắt người phụ nữ ấy càng túa ra nhiều hơn, nức nở:
- Con rõ ràng có giận, Mễ Bối à... mẹ phải làm sao đây.
- Mẹ biết tổn thương mẹ gây ra cho con quá lớn, không thể nào cứu vãn được, nhưng xin con hãy tha thứ cho mẹ, mẹ sẽ dành cả đời còn lại để bù đắp cho con.
Mặc bà Sam nói hết nước hết cái, Mễ Bối vẫn làm lơ đi, xem bà Sam như người vô hình. Bước xuống giường mang dép lông đi vào nhà vệ sinh.
Cô đứng trước gương lặng im hồi lâu với một tâm trạng rối ren, tiêu cực, không tìm ra được lối thoát.
Mẹ như thế, Mễ Bối cũng đau lòng lắm. Nhưng cô hết mực tin tưởng bà ấy như vậy, mà chính bà, chính bà lại dâng cô cho người đàn ông thối tha kia.
Năm phút sau, Mễ Bối thở dài, tạt nước vào mặt cho tỉnh táo, rồi mở cửa đi ra thì trước mắt cô là khung cảnh bà Sam quỳ rạp gối dưới sàn nhà.
- Mẹ đứng lên đi.
Dù không hiểu hành động ấy mang ý nghĩa ra sao, nhưng tự cô thấy nó rất kì cục, rất nhục nhã, đã vội lao đến đỡ bà.
Bà Sam giằng ra, cương quyết nói:
- Con tha lỗi cho mẹ, mẹ mới đứng lên.
- Được được, con không giận mẹ nữa.