Hic... do anh không nói rõ ràng chưa bộ.
Mễ Bối bày ra bộ dạng giận dỗi, quay lưng về phía Lăng Sở Dạ, thút thít lau đi hai hàng nước mắt vương trên gò má.
Ha!
Lăng Sở Dạ không có động thái gì hơn, chỉ đơn giản là nhếch môi cười nhạt. Sau đó lẳng lặng ngồi sát vào tấm lưng trần ấy, đến mức Mễ Bối có thể cảm nhận được hơi ấm từ anh.
Cô ái ngại, gượng gạo nhích người, giữ khoảng cách an toàn.
- Gần thế sao bôi thuốc được.
Lăng Sở Dạ im lặng, không đáp. Anh quan sát một lượt thân thể Mễ Bối, tấm lưng này ngoài vết hôn còn có chi chít vết trầy nơi xương cánh bướm, có lẽ là do ma sát với mặt chiếu mang lại.
Anh bóp một lượng thuốc nhỏ lên đầu ngón tay, thận trọng bôi cho Mễ Bối, Nhưng đôi khi vẫn rất lóng ngóng vì đây là lần đầu anh săn sóc cho người khác.
- Ưm.
Vừa tiếp xúc với miệng vết xước, cơ thể cô đã run nhẹ lên, nhưng anh không để tâm cho lắm.
Phía sau đã ổn áp, Lăng Sở Dạ liền nghiêm giọng ra lệnh:
- Quay về đây.
Mễ Bối lúc này rất vâng lời, cô chậm chạp trở về ngồi đối diện với Lăng Sở Dạ, trong lòng vẫn ôm khư khư chiếc gối để che đậy hai nơi nhạy cảm.
- Bỏ ra đi, đâu phải tôi chưa từng thấy!
- Anh...
Vừa dứt lời, lợi dụng Mễ Bối bị phân tâm, anh liền cướp lấy cái gối ấy, vứt xuống nền.
Bầu ngực cao vút, núng nính với đôi hồng ngọc sưng phù trên đỉnh là thứ đầu tiên đập vào tầm mắt của Lăng Sở Dạ.
Trong bất giác, anh nuốt xuống một ngụm nước bọt, phân thân nam tính suýt tí nữa là ngóc đầu, vẫn may là anh vẫn giữ được bình tĩnh đè nén dục vọng.
Vẫn như thường lệ, Lăng Sở Dạ bóp thuốc chít lên vùng da đỏ tấy vì phỏng nến của Mễ Bối, nhẹ nhàng hết sức có thể.
- Rát... rát quá.
Hay thấy tiếng cô than vãn, Lăng Sở Dạ không chần chừ mà cúi người thổi nhẹ vào vết thương.
Ngay từ đầu khi ngửi được mùi thuốc, Lăng Sở Dạ đã nhận ra bên trong thành phần có sát khuẩn, nên khó tránh khỏi đau rát.
- Ngồi yên, ráng chịu một chút.
Cảm nhận được mông của Mễ Bối đang dần lùi về sau, Lăng Sở Dạ ngay lập tức dùng chân tạo thành một vòng tròn bao bọc, kéo cô trở về tiếp tục hành sự.
Ực...
Vì phải vừa bôi vừa thổi nên miệng anh và đầu vú của Mễ Bối thật sự rất gần nhau, đã thế nó cứ cà hẩy lên như đang mời gọi.
- Ưm... nhẹ thôi, đau mà.
- Ngậm miệng, em cứ như thế sao tôi tập trung được?
Món ngon dâng đến tận mồm, nhưng không thể thưởng thức khiến anh bứt rứt, khó chịu vô cùng. Thế mà Mễ Bối cứ để thoát ra những tiếng kêu ám muội làm anh hết sức bực mình, đã lớn tiếng mặc dù biết cô không cố ý.
Ba phút sau.
- Được rồi.
Cuối cùng, sau bao nhiêu vất vả thì Lăng Sở Dạ cũng đã nói ra câu này. Mễ Bối vừa vui vừa mừng, hớn hở với lấy đồ đạc chuẩn bị mặc vào thì bỗng bắt gặp gương mặt bí xị, không vui của người đàn ông ấy, anh trầm giọng hỏi:
- Làm gì thế?
Mễ Bối ngơ ngác, trả lời:
- Mặc đồ.
- Để làm gì?
Cô chau mày, thật sự muốn đấm cho Lăng Sở Dạ một cú, ai lại đi hỏi những câu vô tri như thế này chứ.
- Anh nói được rồi mà?
- Được chứ đã xong đâu, nằm xuống banh rộng hai chân ra.
Mễ Bối như không tin vào những gì mình nghe được, trợn tròn mắt lắp bắp:
- Chỗ... chỗ ấy cũng cần bôi sao?
Lăng Sở Dạ điềm đạm gật nhẹ. Mễ Bối rơi vào trầm tư, không biết nên hành xử thế nào.
- Em tự bôi được, không phiền đến anh.
Một lúc sau thì ngẩn lên, giật lấy ống thuốc trong tay Lăng Sở Dạ chạy vào nhà vệ sinh, khoá cửa thật chặt.
- Gì vậy trời?
Đứng trước gương, Mễ Bối cầm tờ hướng dẫn sử dụng săm soi đủ chỗ, cô không biết đọc mặt chữ nhưng thật may là có mô tả bằng hình ảnh.
Cứ ngỡ chỉ cần thoa bên ngoài là được, nhưng khi nhìn thấy cần phải đút nguyên ngón tay vào tận sâu bên trong khoáy đảo, mát xa thì Mễ Bối đã rùng mình, cúi đầu nhìn hạ thân bất lực, mắt có chút ươn ướt.
Cốc cốc cốc.
Mễ Bối như bị thúc giục bởi tiếng gõ cửa truyền đến, cô liều mình đến ngồi lên nắp bồn cầu, đôi chân dẻo dai mở rộng thành một góc bẹt, cô lấy thuốc ra ngón tay trỏ nhưng cứ lưỡng lự, không dám chọc vào.
Bỗng cánh cửa phòng bật ra, Mễ Bối giật bắn người, vội khép chặt đôi chân, khi Lăng Sở Dạ bước vô.
- Thả em xuống...
Lăng Sở Dạ không nói không rằng, sỗ sàng ôm cô ra khỏi phòng tắm trở về giường.
- Mở chân ra tôi xem.
Anh đặt Mễ Bối ngồi bên mép giường, tùy tiện đẩy cô ngã xuống, còn mình nửa ngồi nửa quỳ dưới sàn nhà tách mạnh đôi kiếm nhật ra quan sát, rồi để nó dựng thành hình chữ M.
- Không... đừng có nhìn mà.
Hơi thở gấp gáp của Lăng Sở Dạ cứ liên hồi phả vào nơi nhạy cảm, không phải lần đầu trải qua cảm giác này nhưng Mễ Bối rất xấu hổ, vội dùng tay bụm chặt lấy tâm hoa.
Bốp.
- Đau...
Lăng Sở Dạ bực dọc phát mạnh vào mu bàn tay cứng nhắc ấy, đôi mắt trừng lên một tia lạnh lẽo, doạ Mễ Bối không dám che nữa.
Cô yên vị nằm đó, gác tay qua mắt, mím môi bật khóc khi bản thân không có tiếng nói, luôn phải nghe theo sự sắp đặt của người ta.
Lăng Sở Dạ có phần hơi chán ghét thái độ yếu đuối của cô hiện tại, anh mặc kệ cô nức nở mà quay vào nhà vệ sinh nhặt tuýp thuốc đánh rơi trên sàn.
- Ưm... hức...
Trên đường trở ra, ngón tay anh đã dính đầy thuốc mỡ. Vừa vào thế, Lăng Sở Dạ đã mang thuốc bôi đều lên hai miếng thịt mềm sưng tấy bên ngoài tâm hoa.
Tác dụng nhanh chóng, tâm hoa như được một làn gió lạnh thổi đến, run run nhẹ nhàng, từ trong nhụy hồng nhanh chóng tràn ra một làn nước óng ánh.
Ngón tay thô ráp ấy không ngừng xoa xoa, ấn ấn, mở rộng phạm vi. Thuốc mỡ kết hợp với mật tình, trong nháy mắt đã thuận lợi trượt vào được bên trong.
- Hức...
Mễ Bối rùng mình, các cơ quanh đó đều đã căng cứng, nhón cả mũi chân.
Dưới sự xâm nhập của dị vật, dù đã bị thương, nhưng tâm hoa vẫn theo bản năng co thắt kịch liệt, các vách nộn hồng như hàng nghìn chiếc xúc tua hút lấy ngón tay.
Trước sự chặt chẽ, mềm mại mà tâm hoa mang lại. Lăng Sở Dạ thèm thuồng lại nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong thâm tâm đấu tranh kịch liệt, đổ cả mồ hôi lạnh, cuối cùng thì quyết định rút tay.
Xoẹt...
Tiếng khoá quần âm trầm vang lên, Mễ Bối biết trước được số phận, đằng nào cũng sẽ như vậy nên cũng chẳng màng xin xỏ.
Lăng Sở Dạ trút hết số thuốc còn lại ra lòng bàn tay, sau đó vuốt ve một lượt lên hết trên mệnh long thô to đã lên nòng từ sớm.
Nắm lấy vật nam tính, Lăng Sở Dạ nhắm đến miệng hoa thì đột ngừng hẳn khi Mễ Bối không có động thái phản kháng như mọi khi.
Anh chồm đến, giở tay cô ra, trầm giọng:
- Mễ Bối nhìn tôi.
Mễ Bối bướng bỉnh nhắm tịt mắt, mặc anh. Lăng Sở Dạ lại nói:
- Tôi hứa chỉ đút vào rồi đợi thuốc ngấm sẽ lấy ra.
- Tùy anh.
Anh vuốt má cô mà thở dài, mệnh long từ từ cắm vào bên trong cho đến khi chạm đến nơi sâu nhất của tâm hoa thì giữ nguyên tư thế ấy, rồi cứ cách năm giây sẽ trở nhẹ chứ không hề đâm chọc vì lời hứa với cô.
Anh kiềm chế đến mức hai bên thái dương nổi lên các đường mạch máu chằng chịt.
Nhưng dường như Mễ Bối đang cố ý trừng phạt anh thì phải, tâm hoa ra sức riết chặt, chặt nhất có thể như muốn ép chết anh.
Cảm nhận được thuốc đã hoàn thành tan hết, không để thừa một giây, anh ngay lập tức rút mệnh long, chạy một mạch vào nhà tắm tự xử một mình.
Ở bên ngoài này, Mễ Bối ngơ ngác nhìn lên trần nha, không dám tin rằng tên đàn ông độc tài, lưu manh ấy lại giữ lời hứa.
Sau khi được săn sóc đặc biệt, tâm trạng Mễ Bối tốt hơn rất nhiều, cảm giác khó chịu, buốt rát ở tâm hoa cũng thuyên giảm đi nửa phần.
Cô ngồi dậy, mở hộc tủ tìm khăn giấy lau đi mật tình mà mình tiết ra, sau đó tìm lại quần áo, mặc vào đàng hoàng.
[...]
Một tiếng sau.
Cạch.
- Chết tiệc!
Mười giờ tối, Lăng Sở Dạ mới ra khỏi nhà tắm sau một thời gian dài làm bạn với bàn tay phải.
Anh bức bối, điên máu chửi thề trước trò nghịch ngợm của Tiểu Mễ Bối khiến anh rấm rức cả tiếng đồng hồ.
Dự định còn sẽ ra tét mông trừng phạt, nhưng khi bắt gặp khung cảnh thiếu nữ an phận say giấc nồng dưới ánh trăng mờ ảo thì mưu ý ấy chẳng biết từ bao giờ đã mất đi.
Anh đứng sừng sững, ngược sáng, thưởng thức tuyệt sắc một đỗi lâu thì ngáp ngắn ngáp dài, đến bên tủ đồ lấy ra một bộ chăn gối khác, mang đến sô pha.
Đêm nay, và cả những đêm sau nữa, nơi này sẽ là giường của anh.