Tay của Tưởng Trạm Bạch rất to, nóng kinh người, Văn Khê cho rằng anh sẽ làm chút chuyện gì đó, kết quả anh chỉ mãi vuốt ve, sờ tới mức hơi thở dồn dập, sờ tới mức tài xế phải lặng lẽ ấn nút nâng tấm ngăn với ghế sau lên.
Sờ tới mức làn da cậu có chút đau đớn.
Anh vẫn thấy chưa đủ...
Anh còn cởi nút áo của tôi để sờ vào?
Móa, bị sờ tới có phản ứng luôn rồi, sao người này lại như thế chứ! Sao lại biết sờ đến vậy, rin rít như vậy, tay như mọc ra giác hút, mỗi nơi đi qua như đốm lửa cháy trên thảo nguyên, trêu chọc Văn Khê đến run rẩy.
Chịu không nổi.
Cuối cùng Văn Khê không còn kiên nhẫn, cậu vòng tay qua cổ Tưởng Trạm Bạch, ưỡn người lên, hai người lập tức mặt dán mặt.
Văn Khê hơi hơi nghiêng đầu, tìm được đôi môi của anh, hôn nhẹ vào khóe môi anh.
Tưởng Trạm Bạch bị khựng lại, thậm chí Văn Khê cảm thấy anh hơi run lên một chút.
Cậu hơi hơi kéo ra khoảng cách, có chút nghi hoặc, cái tên biến thái này chỉ thích sờ cậu, không thích hôn cậu sao?
Sau đó trong nháy mắt, một bàn tay to nóng hầm hập đỡ lấy ót cậu, ấn cậu về phía trước, tiếp đó môi đã bị miệng lớn bao phủ.
Bao phủ toàn bộ, không chút kẽ hở nào, bờ môi của cậu đều bị tên súc sinh này hút hết vào!
Hormone nóng hừng hực không kiêng dè tỏa ra, quần áo trên người hai người vẫn chỉnh tề, nửa người trên dính chặt lấy nhau. Tưởng Trạm Bạch liều mạng hút bờ môi của cậu, răng hai người đụng nhau rất nhiều lần, đụng đau muốn chết.
Cái tên biến thái chết tiệt này, đây là kiểu hôn gì hả!
Văn Khê thở không nổi, bắt đầu giãy giụa, nhưng không có tác dụng gì, cậu đành phải vỗ bốp bốp vào mặt anh, miệng thì rên "ưm ưm ưm".
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tưởng Trạm Bạch từ bi hỉ xả buông tha cậu, Văn Khê nhân cơ hội thở hồng hộc, cậu há to miệng, lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi.
Tưởng Trạm Bạch híp mắt lại, tình dục bốc lên, trong đầu theo bản năng nhớ lại từng chi tiết của mấy đêm kia.
Với anh mà nói, cảm giác vào trong Văn Khê quá mức hưng phấn và mãnh liệt, tựa như ăn một ngụm ớt tươi cay nồng thật sảng khoái, mặc dù có hôn môi, nhưng dưới sự cay nồng hỗn loạn lại như muối bỏ bể, cảm giác cũng không mãnh liệt như bây giờ.
Đây là lần đầu tiên anh trong trạng thái tỉnh táo hôn môi Văn Khê, sau khi nếm trải lập tức khiến anh cực kỳ yêu thích.
Hôn môi làm anh cảm nhận được tình yêu, thậm chí anh kích động đến mức cả người phát run, không kiềm được nâng đầu Văn khê lên, lần nữa hôn xuống.
Đây là một nụ hôn lưỡi, hôn rất sâu.
Đầu lưỡi thô to thô lỗ vói vào khuấy đảo trong miệng cậu, nhấc lên trận cuồng phong sóng lớn, Văn Khê tựa như chiếc thuyền nhỏ giữa màn mưa gió bão bùng, giữa trời đất bao la không có chỗ đặt chân. Cho đến khi bị hôn đến miệng lưỡi bủn rủn, mềm ướt đến không nhúc nhích nổi thì Tưởng Trạm Bạch mới thấy hài lòng, anh cuốn lấy, anh cắn liếm, anh hút không chừa chỗ nào trong khoang miệng cậu, không biết mỏi mệt.
Cả cơ thể của Tưởng Trạm Bạch không ngừng rung động, loại rung động mang theo nồng đậm ham muốn này quá rõ ràng, Văn Khê bị anh hoàn toàn kéo cùng tần số. Hai người nửa nằm trên ghế sau, trong khi xe đang phóng đi với tốc độ cao, trong khi tài xế mở to lỗ tai theo tiếng động mơ hồ, hai người hồn nhiên hôn đến mức quên mình.
Phảng phất như có thứ gì đó giữa những nụ hôn dày đặc, xuyên qua môi lưỡi tràn ra ngoài hóa thành từng sợi xiềng xích, dần dần siết chặt thể xác và tinh thần của hai người lại với nhau.
Những sợi xiềng xích đó vô cùng cứng cáp và bền chắc, có thể dễ dàng lay động tinh thần của hai người. Giờ phút này, tình cảm của hai người như hòa chung cùng một chỗ, trong mỗi một lần tiếp xúc, mỗi một lần liếm láp đều được đối phương nhận lấy và đáp lại.
Tưởng Trạm Bạch đáp lại càng trắng trợn và mạnh mẽ hơn một chút, anh chiếm vị trí chủ đạo, anh chưa từng phải sử dụng đầu lưỡi của mình với tần suất cao như thế này. Anh cảm thấy miệng bủn rủn, cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến nỗi anh đều nghe được, nhưng anh không nỡ rời đi, cũng không muốn buông ra.
Văn Khê cũng không muốn buông ra, cậu bị động thừa nhận nụ hôn kịch liệt của anh, đôi tay thoát ra cách quần áo vuốt ve tấm lưng dày rộng kiên cường này. Cậu ngửi được mùi hormone vừa ấm áp dễ chịu vừa mạnh mẽ trên người anh, cậu nhìn đường nét góc cạnh trên mặt anh, đôi mắt màu xanh biển dưới không gian tối đang lấp lánh tỏa sáng, giống như một viên đá quý không chịu nổi sự cô đơn, đang mạnh mẽ thể hiện sự tồn tại của mình.
Văn Khê chìm đắm dưới cơ thể này, tay chân anh, da thịt anh, đầu lưỡi dũng mãnh của anh, sự cuồng nhiệt của anh, đôi tay nóng bỏng của anh, và cả mùi thơm trên người anh, làm ai có thể nhịn được chứ? Tại sao lại phải nhịn? Có một người đàn ông chất lượng tốt thế này trước mặt mình, đương nhiên phải làm với người đó rồi!
Ban đầu Văn Khê còn có thể nhiệt tình đáp lại, nhưng sau đó đã hoàn toàn chết lặng.
Tại sao, cho dù bất cứ phương diện gì, người này đều có sức chịu đựng khủng bố như thế? Miệng của anh không rát à? Đầu lưỡi của anh không đau à? Vẫn còn cảm giác sao?
Tóm lại là, cậu từ một người đàn ông có dã tâm bừng bừng, biến thành bé búp bê mềm mụp như bông treo trên người Tưởng Trạm Bạch, mặt vô cảm chỉ biết hưởng thụ nụ hôn đứt quãng của anh.
Tưởng Trạm Bạch giống như mở ra cánh cửa của thế giới mới, miệng anh không chạm vào cái gì là sẽ sống không nổi. Từ khi lên xe hôn cho tới đến khách sạn, tầm 30 phút, chờ đến khi vào được phòng ở Tinh Nguyên thì Văn Khê đã hoàn toàn không muốn nói gì nữa.
Mở miệng còn cảm thấy quá sức nữa kìa.
"Tôi mang em đi tắm rửa nhé?"
Văn Khê nghiêng đầu nhìn anh, người đàn ông siêu đẹp trai này giờ đây đang dùng ánh mắt cực kỳ có tính công kích dán chặt vào cậu, như nóng lòng muốn lắm rồi, trên mặt nồng đậm tình dục nhìn là biết ngay.
Tuy hiện tại cậu vẫn mặc quần áo, nhưng lại giống như đã bị cởi sạch, anh cũng tiện tay lột sạch quần áo trên người cậu.
Luôn luôn chú trọng bề ngoài như Tưởng Trạm Bạch, vậy mà lúc ở thang máy cũng chưa từng buông cậu ra mà ôm lấy cậu, hôn vành tai cậu, mặc cậu cào ra vài nếp nhăn trên áo của anh.
Còn cậu thì quần áo trên người đã sớm loạn xà ngầu, áo khoác miễn cưỡng còn tròng trên người, nút áo sơ mi gần như bị cởi hết, chỉ có thể dính chặt lên người Tưởng Trạm Bạch mới không bị trần trụi nửa người.
Không thể không nói, Tưởng Trạm Bạch trước mắt cậu mang theo hơi thở tình dục nồng nặc nhìn vô cùng ngon miệng, chỉ cần nhớ đến sức mạnh của anh là Văn Khê đã cảm thấy mình cầm giữ không nổi.
Nhưng Văn Khê vẫn rất rối rắm.
Làm, hay là không làm đây? Nếu làm, thì với thể lực của tên súc sinh này, khả năng ngày mai chỉ có thể nằm liệt trên giường. Cậu sắp phải thử vai, còn phải tìm diễn viên cho bộ phim mới, còn phải nói chuyện với người đại diện, quan trọng nhất chính là hôm nay vẫn chưa gọi video với con trai.
Đúng rồi, sao đêm nay Thủy Thủy không tìm cậu vậy?
Văn Khê đột nhiên tỉnh táo lại, cậu nhìn đồng hồ, bọn họ về rất sớm nên lúc này vẫn chưa đến 8 giờ. Bình thường giờ này Thủy Thủy đã ăn no no, bắt đầu lần lượt gọi video call cho từng người.
Bé con gọi điện thoại rất có quy luật, nhóm đầu sẽ là ông cố bà cố, nhóm thứ hai chính là ông nội bà nội và những người cùng thế hệ với ông bà, cha lớn và các chú bác họ cô họ chính là nhóm thứ ba. Mỗi ngày bé phải chọn vài người từ trong ba nhóm này để gọi điện, đương nhiên, bé sẽ không bao giờ quên gọi điện cho Văn Khê.
Nhớ đến con trai, tình dục trong Văn Khê nháy mắt bị tưới sạch: "Chờ một lát, tôi gọi điện cho Thủy Thủy trước đã."
"Em gọi đi." Tưởng Trạm Bạch tạm đứng đắn lại, nhưng vẫn chưa chết tâm: "Tôi mở nước tắm cho em, một lát có thể ngâm mình một chút."
Sau khi anh vào phòng tắm, Văn Khê sửa sang lại quần áo trên người, uống vài ngụm nước lạnh để hòa hoãn cảm xúc, rồi mới gọi điện cho bé con.
Cậu gọi vào đồng hồ của con trai, đây là chiếc đồng hồ có thể gọi điện, rất nhỏ xinh, có thể điều chỉnh giọng nói, đây cũng là do ông cố đưa, bề ngoài gần giống như vòng tay của các bé con hay đeo trên người.
Điện thoại trên người của con chó robot Thính Thính của Thủy Thủy cao cấp hơn nhiều, nếu như Thủy Thủy gọi điện cho cậu thông qua Thính Thính, thì có thể mở ra giao diện video rất sắc nét thông với đồng hồ, hoàn toàn tương thích với điện thoại trên tay bé.
Ai ngờ gọi qua, tiếng chuông reo nửa ngày mà không ai nghe máy.
Văn Khê hơi lo lắng, cậu lập tức gọi điện cho Tưởng Duyệt Y.
"Alo? Văn Khê à?" Tưởng Duyệt Y nghe máy rất nhanh.
"Thủy Thủy đâu? Anh mới gọi cho nó nhưng không ai nghe máy."
"À là vậy nè, bây giờ Thủy Thủy đang đi tắm, không tiện lắm, hay là lát nữa em kêu nó gọi lại cho anh nha?"
"...Thủy Thủy không thể tự tắm rửa." Văn Khê lật tẩy.
"Ha ha, là nhân viên công tác dẫn nó đi tắm đó anh."
"Thủy Thủy làm quen rất chậm với người lạ, chỉ có một mình em mới khiến nó vừa nhìn đã quen, hiện giờ người mà nó có thể tiếp nhận sự chăm sóc chỉ có mình em."
"..."
"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tưởng Duyệt Y nhỏ giọng lại, giọng điệu cực kỳ e dè: "Là như vậy, nếu em nói ra thì anh đừng giận nhé, cũng đừng mắng Thủy Thủy."
Trong lòng Văn Khê có dự cảm không tốt, truy hỏi: "Em nói trước đi."
Tưởng Duyệt Y ậm ừ một lát, quyết định nói từ lúc khai thiên lập địa: "Là thế này, bọn em đi đến một thôn nhỏ ở Quế thị, nơi này có một truyền thuyết gọi là truyền thuyết tiên nữ. Thủy Thủy nghe xong rất tò mò, một hai đòi đi miếu tiên nữ để tìm báu vật, sau đó thừa dịp mọi người không để ý, thằng bé dẫn theo đám nhóc đi qua đảo..."
"Dẫn theo mấy đứa nhỏ khác? Đi buổi tối à? Là đảo nào, làm sao đi được?" Văn Khê nóng nảy.
"Em biết anh rất sốt ruột, nhưng anh đừng gấp, bọn em đang tìm thuyền đây này, Thủy Thủy có Thính Thính nên sẽ không gặp chuyện gì đâu."
"Mọi người còn phải đi tìm thuyền sao? Rốt cuộc bọn nhóc đi như thế nào?"
Văn Khê nghe xong không ngồi yên được nữa, Tưởng Duyệt Y rõ ràng muốn lừa qua nhưng cậu lại nhịn không được, cậu trực tiếp túm Tưởng Trạm Bạch từ trong phòng tắm ra ngoài: "Con trai anh gặp rắc rối rồi kìa, nhanh đi Quế thị!"
Tưởng Trạm Bạch không còn tâm tư làm gì nữa, nhanh chóng sắp xếp trực thăng.
Hai tiếng rưỡi sau, hơn 10 giờ tối, hai người đặt chân đến Quế thị, lúc này đã có xe chuyên dùng chờ sẵn ở sân bay, đón hai người đến khách sạn của tổ chương trình.
Có Thủy Thủy nên chuyện ăn ở của tổ chương trình không thể chắp vá, khách sạn bọn họ ở chính là khách sạn tốt nhất sang trọng nhất ở Quế thị, không nằm ở trung tâm thành phố nhưng lại ở khu thắng cảnh, rất gần với thôn Thượng Trì nơi mà tổ chương trình hoạt động.
Khách sạn dựa núi gần sông, thiết kế theo phong cách đậm chất dân tộc. Lúc hai người đến nơi, toàn bộ người trong tổ tiết mục, khách quý lớn nhỏ, phụ huynh của các đứa nhỏ đều đứng đầy trong đại sảnh.
Toàn trường nghiêm túc như này làm cho Văn Khê rất ngạc nhiên, cậu nhìn thấy Thủy Thủy an toàn đứng một góc thì yên tâm hơn một chút, mấy đứa nhỏ đều dụi dụi mắt, cậu chào hỏi đạo diễn rồi nói: "Sao mọi người đều ở đây hết vậy? Mấy đứa nhỏ mệt cả rồi, hay là đi ngủ trước đi."
"Chờ hai người đến để giải thích đây mà." Đạo diễn Ninh cười nịnh nọt.
"Ba ba." Thủy Thủy buồn ngủ gật gà gật gù, lung lay đi tới nhào vào đùi cậu, như thế làm cho sự lo lắng và tức giận trên đường chạy tới đây của cậu phải tan thành mây khói.
"Thủy Thủy ngoan, mệt như vậy rồi tại sao không ngủ?" Cậu ngồi xổm xuống, hôn hôn má của con trai.
"Cô cô nói ba ba muốn tới, con đang đợi ba ba và cha lớn." Bé con nói xong còn nhìn qua cha lớn cao to của mình.
Tưởng Trạm Bạch mở hai tay ra với bé, bé con rất cao hứng chuyển đầu vào trong lòng ngực anh, bị anh nâng lên cao rồi ngồi trên khuỷu tay vững chắc của mình.
Tưởng Trạm Bạch nhìn một vòng xung quanh, nói: "Bọn nhỏ đi ngủ trước, tổ tiết mục ở lại."
END CHƯƠNG 46.