Đổng Điềm cùng với Trì Vận làm MC, dù cho trong lòng mọi người đang nghĩ gì thì không khí trong hiện trường vẫn rất sôi động.
Vật phẩm bán đấu giá chính là đồ vật của những người tham gia yến hội lần này cung cấp, toàn bộ số tiền bán đấu giá đều sẽ được quyên góp vào quỹ hội từ thiện, đương nhiên thứ mà mọi người quyên ra cũng không phải là vật quan trọng gì. Như Tưởng Trạm Bạch, anh chỉ tủy tiện chọn hai món đồ cổ ở nhà kho, chỉ hai thứ này đã là hai vật phẩm có giá trị cao nhất toàn trường rồi.
Quá trình bán đấu giá khá nhàm chán, Văn Khê không có hứng thú gì với bất cứ vật phẩm nào nên không kêu giá lần nào.
Còn Tưởng Trạm Bạch thì lại vài lần hỏi "Có thích hay không", "Có muốn không", nhưng cậu đều lắc đầu.
Tưởng Trạm Bạch hỏi đều là nhạc cụ.
"Cậu Văn thích chơi nhạc cụ à?" Ngải Văn Hiên đúng lúc xen vào nói: "Chỗ tôi có cây đàn violon truyền lại từ hơn 200 năm trước, bảo dưỡng rất tốt, hôm nào tôi mang đến cho cậu."
"Không cần." Văn Khê lễ phép từ chối: "Tôi thích đàn Cello hơn một chút, hơn nữa phòng đàn trong nhà có rất nhiều."
Đàn Cello à? Ngải Văn Hiên ghi nhớ điểm này, tiếp tục âm thầm tìm sở thích của cậu.
Ngải Văn Mẫn nhìn em trai mình diễn, lại nhìn thái độ của ngài Tưởng đối với cậu Văn, còn chỗ nào không rõ chứ.
Anh ta không khỏi bóp cổ tay, thằng em trai ngu ngốc này, sao lần nào cũng may mắn như thế? Chỉ vì cậu Văn tình nguyện nói vài câu với nó mà ngài Tưởng cũng bị dẫn dắt nói chuyện rồi!
Buổi đấu giá rất nhanh kết thúc, chính thức bước vào phần chính, mọi người dời bước đi vào phòng yến hội bên cạnh, lúc này bên trong đã bày đầy các loại thức ăn và rượu ngon rực rỡ muông màu muốn vẻ.
Ngải Văn Mẫn làm chủ nhà nên lên khán đàn nói vài câu, sau đó dàn nhạc thay thế vị trí của anh ta, giai điệu du dương vang khắp toàn trường, tiệc tối chính thức bắt đầu.
Đây là nơi mà những người xa lạ có thể quen biết lẫn nhau, nói chuyện giao dịch nói chuyện hợp tác, người quen thuộc càng thêm quen thuộc, có thể tụ tập chung một chỗ.
Mặc dù hình ảnh của Tưởng Trạm Bạch chưa từng được lưu truyền ra bên ngoài, không có mấy người từng gặp anh, nhưng tóm lại cũng có người từng gặp anh một lần, cho nên cũng có vài người quen biết anh.
Đều là những doanh nhân đứng đầu trong các lĩnh vực, hôm nay chủ yếu tới đây vì biết Ngải Văn Mẫn cũng có mặt, dự định thuận tiện bàn chuyện hợp tác, không ngờ lại vớt được một con cá lớn.
Đây chính là người cầm lái của tập đoàn Vạn Cổ! Vừa trẻ tuổi, vừa có thực lực, vừa có tư bản, cây đại thụ này chỉ tùy tiện run run rớt vài cái lá xuống dưới cũng đủ cho bọn họ ăn được mấy năm.
Nhưng đáng tiếc, nghe nói đã kết hôn sinh con.
Không nhận ra anh thì vò đầu bứt tai hóng hớt, nhận ra anh thì cười mà không nói, vì thế ngay từ đầu yến hội, Tưởng Trạm Bạch và Văn Khê nhanh chóng bị mọi người vây quanh.
Đều là nhắm vào Tưởng Trạm Bạch.
Văn Khê bị chen lấn tới mức lọt ra ngoài.
Ngải Văn Hiên và Đổng Điềm đi cùng nhau, Đổng Điềm là một người mẹ dịu dàng xinh đẹp, vì duyên phận của hai đứa nhỏ nên muốn uống một ly với Văn Khê.
Tưởng Trạm Bạch một bên nho nhã lễ độ ứng phó khách khứa, một bên thoát ra khỏi vòng vây đi đến bên cạnh cậu đưa cho cậu một ly champagne, dẫn đầu tỏ vẻ: "Cũng cám ơn Mễ Mễ đã chăm sóc Thủy Thủy nhà chúng tôi."
Anh uống sạch ly rượu trong tay, hai vợ chồng Ngải Văn Hiên cười đến híp mắt, thấy thế cũng vội vàng uống cạn ly rượu.
Văn Khê nhìn tình hình này, cậu đành phải uống sạch rượu.
Tưởng Trạm Bạch lấy đi cái ly không của cậu, tiếp đó lại đưa cho cậu một ly rượu vang đỏ khác.
Tửu lượng thấp, là thấp đến cỡ nào? Tưởng Trạm Bạch lặng lẽ nghĩ, không biết dáng vẻ Văn Khê say rượu là như thế nào.
Ban đầu, Văn Khê không ý thức được chuyện này, Tưởng Trạm Bạch dẫn theo cậu đi gặp mọi người, uống rượu, gặp Ngải Văn Mẫn, uống, gặp phú hào A, uống, gặp phú hào B, uống.
Lục Hoài chạy tới xin lỗi, khoan hẵng nói, uống trước tính sau.
Rốt cuộc Lâm Thanh Ngư có cơ hội chen vào bên cạnh anh của cậu ta, cũng phải uống một ly.
Cứ thế vài lần, Văn Khê bắt đầu phản ứng lại.
Tưởng Trạm Bạch, đang muốn chuốc say cậu sao?
Tại sao? Chỉ vì giữa trưa cậu nói mình tửu lượng thấp à?
Ngay cả chuyện này mà anh ta cũng không phân biệt được nói thật hay nói dối, đúng là cậu không thích uống rượu nhưng hệ thống cải tạo cơ thể này sao có thể tầm thường được chứ? Ngàn ly không say, uống rượu như uống nước được không!
Trong lòng Văn Khê cười ha hả, được rồi, để tôi xem anh muốn làm chuyện xấu xa gì.
Nhạc Tâm Chiết và Tiêu Lung ngốc ở một góc, trạng thái của Tiêu Lung không tốt, không kiên nhẫn đối đáp người khác khiến cho tất cả những người đến trước mặt anh ta đều bị anh ta mặt lạnh đuổi đi.
Ngồi một chỗ không còn thú vị, anh ta muốn về.
Nhạc Tâm Chiết không cam lòng, hắn ta khó khăn lắm mới đi theo cậu Tiêu ra ngoài một lần, vẫn chưa khoe nhẫn kim cương lớn trên tay mình đâu, còn chưa tới trước mặt đối thủ cạnh tranh Lâm Thanh Ngư khoe khoang cơ mà? Tốt nhất là chụp hình chung, sau đó chỉ photoshop một mình hắn ta!
Nhưng Lâm Thanh Ngư không biết bị cái gì, một hai cứ phải đến gần hai tên nhà giàu xa lạ nọ, đây là coi trọng ai trong số họ, muốn kiếm cho mình một kim chủ chứ gì?
Tiêu Lung muốn đi, Nhạc Tâm Chiết không muốn đi, không chỉ không đi mà còn muốn biết thân phận thật sự của hai tên nhà giàu đó.
"Tôi còn đứng ở đây đấy, thế mà cậu đã muốn hỏi thăm người khác rồi à?" Tiêu Lung hết kiên nhẫn, bạo phát: "Người mặc tây trang màu đen, vóc dáng cao ráo đó chính là chủ của tập đoàn Vạn Cổ, muốn đổi ôm đùi khác không? Cậu đi thử xem."
Nhạc Tâm Chiết tức khắc kinh hoảng: "Ngài Tưởng của tập đoàn Vạn Cổ? Anh nói thật sao?"
Tiêu Lung liếc mắt nhìn hắn ta, không muốn nói câu nào, anh ta ôm một bụng buồn bực xoay người rời khỏi đây.
Tưởng Trạm Bạch là người vô cùng may mắn, đầu thai vào gia đình tốt có một người ông cực kỳ lợi hại, anh lại là thiên tài bẩm sinh, cuối cùng kiếm được một người bạn đời vô cùng xinh đẹp, so với anh ta tốt hơn gấp mười gấp trăm lần.
Nghe nói con của anh cũng là một tiểu thiên tài, nhập học Bàn Cổ là chuyện chắc chắn.
Tiêu Lung thầm than đen đủi, không hề quay đầu rời khỏi khách sạn.
Còn ngày mai có xuất hiện tin tức linh tinh như "Tiêu thị và Ngải thị không hợp" gì đó, anh ta cũng lười quản.
Tiêu Lung rời đi khiến cho một nhóm nhỏ chấn động.
Nhạc Tâm Chiết cắn chặt răng, kiên trì không đi theo, hắn ta tùy tiện lấy một ly rượu đi đến gần Tưởng Trạm Bạch.
Cách càng gần tim càng đập nhanh, người này vừa cao lớn, tuấn mỹ, là siêu cấp phú hào, tựa như một miếng thịt nướng thơm lừng, màu sắc hấp dẫn, mùi thơm bay khắp nơi, chỉ nhìn một cái là đã không kiềm được rớt nước miếng.
Người như vậy, chỉ cần có một đêm tình với anh, hoặc chỉ nắm tay một cái, một nụ hôn, thế là đủ!
Hai gò má của Nhạc Tâm Chiết vì sự tưởng tượng phong phú của mình mà trở nên đỏ bừng, chờ đến khi đi đến trước mặt Tưởng Trạm Bạch đã không khác gì đang say rượu.
"Ngài Tưởng, ngưỡng mộ đã lâu, xin kính ngài một ly." Hai mắt hắn ta mê ly, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, biểu tình mang theo sự khao khát, tựa như đứa bé gặp được thần tượng của mình, thiếu điều muốn giơ tay ra ôm một cái.
Tưởng Trạm Bạch gật đầu, uống ly rượu trong tay.
Nhạc Tâm Chiết lập tức kích động, anh ấy uống, anh ấy uống rồi! Việc này chứng minh cái gì? Chứng minh rằng anh có ấn tượng ban đầu khá tốt với hắn ta!
Tưởng Trạm Bạch uống xong, xoay qua hỏi người bên cạnh: "Còn em?"
Văn Khê đang rất hứng thú nhìn Nhạc Tâm Chiết, nghe vậy muốn trợn trắng mắt, bất quá cậu vẫn phối hợp uống hết ly rượu vang đỏ trong tay.
Cuối cùng Nhạc Tâm Chiết cũng trực tiếp thấy được Văn Khê, hắn ta bị gương mặt xinh đẹp không tì vết này làm ngạc nhiên không thôi, trong lòng nói người này cũng không tệ! Người rất xinh đẹp, nhưng không giống công, có điều không sao, nếu là gương mặt này thì hắn ta làm công cũng không phải không được.
Hắn ta nhanh chóng lấy một ly rượu tới: "Ngài đây thật lạ mặt."
"Tôi là Văn Khê."
Nhạc Tâm Chiết cảm thấy rất quen tai, sau vài giây mới nhận ra cậu, nụ cười lập tức cứng đờ, hắn ta không để ý đến cậu nữa mà quay ra nói với Tưởng Trạm Bạch: "Ngài Tưởng, không biết tôi có vinh hạnh mời ngài nói chuyện riêng với tôi trong chốc lát không?"
Tưởng Trạm Bạch vẫn luôn cẩn thận quan sát trạng thái của Văn Khê, lúc này thoáng sửng sốt, anh lắc đầu: "Bây giờ không tiện."
"Vậy khi nào tiện cho ngài? Tôi rất sùng bái ngài Tưởng, chỉ cần ký tên, nói một câu cũng tốt rồi, đương nhiên nếu có thể mời ngài một bữa cơm thì càng tốt."
"Xin lỗi." Tưởng Trạm Bạch duỗi tay đỡ Văn Khê lung lay sắp ngã: "Bạn đời của tôi không được khỏe, xin lỗi không tiếp."
"!" Nhạc Tâm Chiết không cam chịu lớn tiếng nói: "Ngài Tưởng có thể cho tôi cách liên hệ được không?"
Tưởng Trạm Bạch đỡ eo Văn Khê, lịch sự lễ độ nói: "Chỉ sợ không được, tạm biệt."
Nói xong mang người rời đi.
Nhạc Tâm Chiết chết đứng tại chỗ, luôn cảm thấy người xung quanh đang cười nhạo mình, sắc mặt tức thì thúi hoắc.
Cái tên Văn Khê đúng là ngày hôm qua hắn ta vừa nghe người đại diện nhắc tới, nhưng khi đó hắn ta không quá chú ý đến người này, nhiều nhất chỉ được tính là người nổi tiếng trên mạng mà thôi, loi nhoi cỡ nào cũng không chạm được đến chân mình, người như vậy còn không đủ tư cách xếp vào kẻ thù giả tưởng của hắn ta.
Nhưng một người như vậy, thế mà hắn ta lại nhận sai thành nhà tư bản, còn hạ mình kính một ly rượu để làm quen, đã vậy cậu ta còn rất tự nhiên uống sạch!
Sỉ nhục, tuyệt đối là sự sỉ nhục suốt đời khó quên!
Nhạc Tâm Chiết hận đến ngứa răng.
"Ngài Tưởng muốn đi sao?" Ngải Văn Hiên phát hiện mục tiêu của Tưởng Trạm Bạch là cửa ra vào nên nhanh chân nói.
"Đúng vậy, Văn Khê uống nhiều quá."
"Tôi không đi." Văn Khê dùng lực một chút, đứng thẳng người.
Sở dĩ hôm nay cậu đến yến hội này, mục đích chủ yếu là tìm một diễn viên nữ.
Nữ diễn viên đó đã hết thời, địa vị ngày xưa cũng rất lớn, hợp đồng nghệ sĩ vẫn còn nằm trong tay Ngải Văn Hiên, Minh Thiên Nhạc chỉ đích danh muốn bà ấy đến diễn vai mẹ của nam chính bị bệnh trầm cảm.
Trong truyện gốc, tiền cát-xê cho nữ diễn viên này chỉ đứng sau tiền thuê đảo nhỏ, là chi phí cao thứ hai của bộ phim này. Nguyên nhân do Ngải Văn Hiên muốn đớp một miếng to, lấy giá của diễn viên hết thời bằng với giá của diễn viên đang nổi tiếng.
Nhưng hiện tại, Văn Khê tin tưởng Ngải Văn Hiên không dám.
"Đan Mẫn Mẫn có ở đây khong, tôi có chuyện muốn nói với bà ấy."
Ngải Văn Hiên sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Vậy để tôi kêu bà ấy lại đây."
"Không cần." Tưởng Trạm Bạch thấy hai má Văn Khê đỏ bừng, ánh mắt có chút mê ly, cực kỳ xác nhận cậu đã say rượu, vì thế dứt khoát thay cậu quyết định: "Ngày mai dẫn bà ấy đến Tinh Nguyên gặp tôi."
"Được được." Ngải Văn Hiên cực vui, chuyến này đi đi về về, mối quan hệ càng tốt hơn rồi! "Ngài Tưởng đi bên này, coi chừng dưới chân, để tôi đưa ngài ra ngoài."
Văn Khê:...
Tính sai rồi, giả vờ say quá sớm, đến yến hội cũng như không.
Tưởng Trạm Bạch nhanh chóng đỡ cậu đi ra ngoài, vào thang máy, xuống lầu, nhét cậu vào trong xe.
"Đi Tinh Nguyên." Anh dặn tài xế.
Văn Khê uể oải: "Đi Tinh Nguyên cái gì, nơi này không có nhà của anh à?"
Tưởng Trạm Bạch vuốt ve tay cậu, thấp giọng đáp: "Tôi đã làm trống tầng cao nhất của Tinh Nguyên, phòng trong nhà cách âm không tốt."
Văn Khê:? Anh muốn làm gì hả, là như tôi nghĩ sao?
Văn Khê rút tay mình ra, ngồi thẳng: "Không đi Tinh Nguyên, tôi muốn về nhà xem thế nào."
"Được." Tưởng Trạm Bạch ôm cậu vào lòng, vuốt ve mặt cậu, tiếp tục dặn tài xế: "Trực tiếp đi Tinh Nguyên, nhanh lên."
"Vâng thưa ngài." Sau đó tăng tốc độ.
Văn Khê:...Anh ta cho rằng mình thật sự uống say? Hình như anh ta không được bình thường lắm, sao anh ta cứ sờ mình hoài thế a a a!
Tuy rằng Tưởng Trạm Bạch chưa từng chăm sóc người say, nhưng anh cảm thấy người say thường ngang ngược không nói lý lẽ, vừa hồ đồ vừa dễ lừa, giống như Văn Khê hiện tại vậy, anh ôm cậu vào lòng cậu liền rất ngoan.
Anh đặt cằm lên đỉnh đầu Văn Khê, tóc của Văn Khê rất mềm, cảm giác như tơ lụa, anh nhịn không được sờ sờ mấy cái, tay lại từ sợi tóc đi xuống, nhéo nhéo vành tay của Văn Khê.
Vừa mềm, vừa trơn.
Văn Khê bị anh sờ trở nên run rẩy, cậu ngẩng mặt lên, Tưởng Trạm Bạch nhân cơ hội vuốt vẻ cổ của cậu, rồi đến xương quai xanh.
END CHƯƠNG 45.
===