Đôi mắt Ân Tu tối sầm. Chính xác mà nói thì đối phương rõ ràng đang thăm dò xem bản thân có thể được nước lấn tới hay không.
Bầu không khí giữa hai người tiếp tục ngưng đọng, Ân Tu không muốn mở miệng trả lời, người kia cũng không muốn lên tiếng.
Ngay tại khoảnh khắc yên tĩnh này, một tiếng thét chói tai vang lên từ một căn phòng cách đó không xa, âm thanh lần này rất quen thuộc, ngay cả Ân Tu cũng có thể nhận ra được đó là tiếng hét của bé gái.
Còn chưa đến hai giây thì lại có thêm một tiếng hét nữa vang lên, có một bóng hình đang hoảng loạn chạy ra khỏi ngôi nhà, tiếng la hét vang cả một đường, rất đáng sợ.
Ân Tu ngay lập tức dời tầm mắt khỏi Lê Mặc, cậu nhanh chóng đứng dậy mở cửa phòng của bé gái.
Nó vẫn còn đang ôm thỏ bông ở bên trong, vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, đừng ra ngoài." Ân Tu đóng cửa phòng lại rồi đi đến bên cửa sổ, cậu kéo rèm cửa ra.
Trong phút chốc ánh sáng chói mắt đã tràn ngập cả căn phòng khiến người ta không mở nổi mắt. Dường như cũng trong lúc rèm cửa được mở ra thì có một gương mặt xa lạ lạch cạch dán lên mặt cửa kính, dọa cho đám người chơi đang xem phát sóng run sợ lẩy bẩy.
Đó là gương mặt tái nhợt của một người phụ nữ, đôi mắt ả ta đỏ lừ, ả bò trườn trên cửa kính gắng sức nhìn xuyên suốt vào trong căn phòng, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, miệng còn luôn lẩm bẩm: "Có phải ở đây không, có phải đã giấu ở đây không..."
Do đã quá quen thuộc với việc ngày nào cũng trông thấy Dạ Nương Nương dán mặt lên cửa sổ nhà mình nên đối với Ân Tu mà nói cảnh tượng trước mặt này không được tính là gì cả, cậu lướt qua khuôn mặt của người phụ nữ, nhìn ra bên ngoài.
Phong cảnh thị trấn bên ngoài ngôi nhà không hề giống với bối cảnh được nhắc đến, mà càng giống với một thôn làng hẻo lánh hơn. Ngôi nhà mà cậu đang ở là một căn nhà mái bằng nhỏ, mỗi căn nhà ở đây đều rất nhỏ, chỉ đủ không gian cho một gia đình sinh sống.
Mà những người hàng xóm lần này đều là những người chơi đến từ các thị trấn ở những vị diện khác, mọi người đều độc chiếm một không gian riêng và cùng nhau tiến hành cốt truyện ở giai đoạn đầu của phó bản. Dựa vào sự tiến triển của cốt truyện mà bọn họ sẽ dần rời khỏi khu vực riêng của mình rồi tập hợp lại với nhau.
Lúc này, có một người chơi đã bị dọa đến tinh thần không còn minh mẫn, anh ta loạng choạng chạy ra khỏi nhà và té ngã trên nền cỏ ngoài sân, vừa hoảng sợ vừa nhìn vào bên trong ngôi nhà, con ngươi tan rã: "Ch.ết rồi, nó c.hết rồi, nó bị gi.ết rồi... Tôi rồi cũng sẽ ch.ết... tôi sắp c.hết rồi."
Miệng anh ta luôn lẩm bẩm những điều mà không ai hiểu, vừa nói tay anh ta vừa không chịu khống chế mà từ từ đưa lên.
Ân Tu còn chưa kịp hiểu rõ "nó" trong miệng anh ta là thứ gì thì đối phương đã tự tay bóp cổ mình ngay tại chỗ, tất cả âm thanh đều đã nghẹn lại nơi cổ họng.
Đôi tay của anh ta giống như đang bị thế lực vô hình nào đó khống chế vậy, mặc cho cơ thể có bất cứ phản kháng nào thì đôi tay vẫn siết chặt lấy chiếc cổ. Mãi cho đến khi khuôn mặt người chơi căng lên xanh tím, tròng mắt lồi ra rồi cứ vậy ưm ưm a a giãy dụa thêm một lát thì mới trợn trắng mắt ngã ra đất trước mặt những người đang quan sát ở đó.
"M.ẹ k.i.ếp... xảy ra chuyện gì vậy?" Bên cạnh truyền đến tiếng nói của một người chơi khác, có vẻ rất kinh sợ và ngạc nhiên.
Đây là phó bản tân thủ, bên trong đa số là người mới, lúc tỉnh lại bọn họ luôn ở suốt trong phòng nên có chút sợ hãi đối với cảnh tượng này.
"Anh ta ch.ết rồi! Chắc chắn là anh ta đã vi phạm quy tắc rồi!" Có người căng thẳng hét lên.
"Rốt cuộc anh ta đã vi phạm điều thứ mấy của quy tắc vậy! Tôi sợ quá!"
"Đột ngột như vậy,... dọa người quá..."
Ân Tu không có rảnh rỗi để kinh ngạc về cái chết của người đàn ông ngoài kia hay là lắng nghe tiếng bàn tán nghị luận của người chơi bên ngoài, cậu chậm rãi dời tầm mắt mình lên người phụ nữ đang bò trên kính cửa sổ nhà mình.
Cậu nhớ rất rõ người đàn ông đó đã luôn miệng lẩm bẩm "nó" đã chết, "nó" này chắc chắn là ở trong phòng của anh ta, nếu không anh ta cũng không hoảng sợ đến mức phải chạy ra khỏi nhà, vậy thì "nó" mang giới tính nữ này vừa được ở trong nhà anh ta vừa ảnh hưởng được đến sự sống sót của đối phương thì chỉ có thể là bé gái.
*Từ nó được dùng ở đây là 她. Nó có rất nhiều cách viết 她 他 它 牠... vừa dùng để chỉ người vừa chỉ giới tính nữ thì là 她.
Anh ta vốn không vi phạm quy tắc mà là do anh ta đã không trông chừng kĩ bé gái nên đã để cho nó vi phạm quy tắc.
"Có phải đang ở bên trong không... có phải được giấu ở trong rồi không?" Người phụ nữ vẫn luôn bám lên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào trong và không hề có ý định rời đi.
Thậm chí ngay khi nhìn thấy có đồ của bé gái ở trong nhà, mặt ả liền lộ ra nụ cười lớn, hai mắt như phát sáng: "Nhìn thấy rồi, trong nhà có đồ đạc của nó! Nó ở bên trong, nhất định là đang ở trong ngôi nhà này!"
Quy tắc sinh tồn thứ 5 trong phó bản: Không được mở cửa cho bất kỳ ai ở bên ngoài, hơn nữa còn phải che giấu sự tồn tại của bé gái.
Điều thứ 3 trong giấy nhắn của người mẹ: Không được mở cửa cho bất kỳ ai, không được để bọn nó phát hiện ra con.
Quy tắc mà có thể tồn tại trên cả hai tờ giấy thì chắc chắn là rất quan trọng, tuyệt đối không thể để người bên ngoài phát hiện ra bé gái đang được giấu ở đây.
Nếu như vô tình mở cửa để người phụ nữ kia phát hiện ra bé gái thì kết cục chỉ có thể giống như người đàn ông kia mà thôi.
Người phụ nữ bên ngoài càng lúc càng hưng phấn, dường như ả ta muốn thử đẩy cửa xông vào để nghiệm chứng suy nghĩ của mình, nhưng cửa đã bi khóa rồi.
Sau khi phát hiện ra điều này ả liền xoay người rời đi, miệng cứ rầm rì: "Tôi phải đi gọi thêm những người khác đến tìm nó, nhất định sẽ tìm ra nó."
"Chờ đã!" Chân mày Ân Tu giật một cái, cậu chóng gọi ả ta lại, 'những người khác' trong lời nói của ả khiến cho Ân Tu rất phản cảm: "Bà đang tìm ai?"
Người phụ nữ cười hê hê xoay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt tỏa ra sự u ám lạ thường: "Một bé gái, một con nhóc quái vật, có phải nó đang trốn ở trong nhà cậu không?"
"Nó không có ở nhà tôi." Ân Tu bình tĩnh phủ nhận: "Tôi chỉ có một đứa con gái, bây giờ nó đang đi học ở bên ngoài, vẫn chưa trở về."
"Con gái?" Ân Tu mặt không đổi sắc mà nói bậy nói bạ khiến cho người phụ nữ sửng sốt, mãi đến vài giây sau ả ta mới tiếp lời Ân Tu: "Thì ra đó là đồ của con gái cậu..."
Nhân lúc ả ta còn chưa kịp phản ứng lại thì Ân Tu nhanh chóng thăm dò: "Bà tính sẽ làm gì khi tìm được đứa trẻ quái vật đó?"
Ả ta nở một nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt trắng bệch: "Nó là quái vật, là tai họa của thị trấn, đương nhiên là phải gi.ết nó rồi!"
Rất rõ ràng, sai lầm của người chơi kia là do anh ta đã vô tình mở cửa để cho người phụ nữ này vào nhà và gi.ết c.hết bé gái. Nhưng sau khi nghe xong những lời mà ả ta nói thì nếu như ả ta đã nghi ngờ thì cho dù không mở cửa, ả cũng sẽ gọi thêm những người khác đến.
E là bắt buộc phải tìm cách qua mặt người này rồi, nếu không rất khó tưởng tượng được hậu qủa sẽ như thế nào.
Trong lúc cậu vẫn đang suy nghĩ thì người phụ nữ lại lần nữa bám lên mặt kính cửa sổ, con ngươi xoay tít nhìn vào trong, rất là âm lãnh và quỷ dị: "Trông cậu vẫn còn rất trẻ đó, nhìn không giống như người đã kết hôn và có con, hơn nữa lại còn lại một bé gái đang trong độ tuổi đi học, tuổi tác của cậu... hình như không khớp lắm?"
Đạn mạt hoảng hốt bay qua: M.á nó, lũ quỷ dị bây giờ đều tinh khôn như vậy sao? Đây có còn là phó bản tân thủ mà tôi từng thông quan nữa hay không vậy?
Ân Tu không ngờ ả ta lại đột nhiên gặng hỏi vấn đề phức tạp như vậy, sau vài giây, cậu lạnh nhạt trả lời, vẻ mặt không tỏ ra tí cảm xúc nào: "Tôi nhận nuôi."
"Ò? Còn trẻ như vậy mà lại đi nhận nuôi một bé gái đã có thể đến trường đi học?" Nụ cười của ả ta bỗng trở nên có ý sâu xa: "Lý do là gì? Hay là nói, cậu căn bản không có con gái, người trong nhà chính là nó?"
Ân Tu thản nhiên hít sâu một hơi: "Có thể có lý do gì được chứ, không thể sinh cho nên mới nhận nuôi, ngay cả nhận con nuôi mà cũng cần có lý do sao?"
"Không thể sinh? Ai không thể sinh? Vợ của cậu không thể sinh à? Hay là cậu không thể?" Người phụ nữ giống như đã nắm giữ được quyền chủ động, ả ta mỉm cười gặng hỏi đầy ác ý: "Chắc không phải là do cậu ngay cả vợ cũng không có nên mới nhận nuôi đó chứ?"
Dưới sự dò hỏi đầy sắc sảo của người phụ nữ, Ân Tu nhích người qua, để lộ Lê Mặc đang ngồi ở góc phòng: "Anh ta không thể sinh."
Người phụ nữ nhìn sâu vào bên trong, vẻ kiêu ngạo và phách lối vốn có của ả ta bỗng ngưng đọng lại trong khoảnh khắc nhìn thấy Lê Mặc.
Đàn ông? Vợ là đàn ông?...Vậy thì quả thật không thể sinh được.
Nhưng mà việc này... việc này...
Hành động của đối phương quá loạn rồi, ả ta nhất thời không lấy lại được quyền chủ động mà ngơ ngác một chút rồi mới tiếp tục: "Vậy là vì hai người không thể sinh nên mới nhận nuôi một bé gái sao?"
"Có vấn đề gì sao?" Ân Tu cây ngay không sợ chết đứng, cậu híp mắt: "Bà có thể tùy tiện giế.t c.hết một bé gái còn tôi lại không thể nhận nuôi một đứa để cưng chiều trong lòng bàn tay sao?"
Cảm xúc trên mặt ả ta biến hóa kỳ quái, nhưng ả lại không phát hiện ra chỗ nào có vấn đề, Ân Tu vừa chạm vào tường thì ả ta đành chậm rãi lùi lại vài bước: "Được thôi, tôi tạm tin thứ bên trong là con gái của cậu, nhưng đừng để tôi tìm được nó."
Vừa nói ả ta vừa xoay người, dự định đi đến nhà của những người chơi khác.
Đối phương vừa nghiêng người thì căn phòng đằng sau lưng Ân Tu đột nhiên vang lên tiếng động như có gì đó đập vào cửa, sự chú ý của người phụ nữ bỗng nhiên bị âm thanh đó thu hút.
Mặt của ả lập tức dính lên kính cửa sổ lần nữa, đồng tử giãn to ra quan sát xung quanh căn phòng, giọng nói cực kỳ hưng phấn: "Chẳng phải con gái của cậu đã đi học ở bên ngoài rồi sao? Âm thanh vừa nãy trong phòng là ai gây ra vậy? Là nó có phải không?!"